Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 65: Chương 65




Lục Khôn Đức mới vừa đi lên cầu Tây liền nhìn thấy từ trong bụi cỏ rậm rạp phía dưới cầu bước ra vài người, đi ở cuối cùng là Lục Minh Khả.

Lục Khôn Đức chưa kịp phản ứng đã bị hai người bắt lấy từ sau lưng, những người này hiển nhiên là được Lục Minh Khả bày mưu đặt kế, không nói lời nào giữ chặt lấy Lục Khôn Đức đang không ngừng giãy giụa, một người còn nắm cằm Lục Khôn Đức bắt anh nhìn Lục Minh Khả.

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả trước mắt khiếp sợ không thôi, mới mấy tháng không gặp, Lục Minh Khả so với lúc mới vừa sinh non lại tiều tụy hơn không ít. Thân hình vốn dĩ gầy hiện tại chỉ còn da bọc xương, gương mặt nguyên bản xinh đẹp trở nên hốc hác teo tóp, dưới đôi mắt to là quầng thâm, một khuôn mặt dưới lớp trang điểm đậm gần như một con quỷ.

Lục Minh Khả không nghĩ tới Lục Khôn Đức sẽ là người tới giao dịch, tức giận rống lên: "Sao lại là mày tới?! Tiểu Quân đâu?!"

Lục Khôn Đức hiểu ra Lục Minh muốn Lục Quân Cường đến, cô ta mang theo nhiều người như vậy tới không chỉ để cướp tiền, mà là muốn cướp luôn cả Lục Quân Cường.

Tưởng tượng đến việc Lục Quân Cường sẽ bị người phụ nữ điên cuồng này cướp đi, Lục Khôn Đức suýt nữa không áp được sát khí trong lòng mình.

"Tiểu Quân đâu?! Mày không cho cậu ấy tới phải không? Tiện nhân!"

Lục Khôn Đức hết sức giãy giụa không cho người khác cướp vali trong tay mình đi, lớn tiếng nói: "Chị không phải muốn tiền sao? Tôi mang đến, đưa hết ảnh chụp và phim cho tôi!"

"Tiện nhân!" Lục Minh Khả nhìn Lục Khôn Đức, trong mắt toàn là hận ý, "Rõ ràng là đàn ông mà lại đi câu dẫn Tiểu Quân! Mày và Úc Đan Lý Thanh đều giống nhau, đều là tiện nhân! Tiểu Quân rõ ràng sẽ thích tao! Đều là chúng mày..."

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả suýt nữa là không nhận ra người phụ nữ này vốn là người thân của mình, anh không thể nào hiểu được vì sao cô ta muốn làm như vậy...

Lục Khôn Đức nhắm mắt, ra lệnh mình thu lại lòng lương thiện yếu đuối, mở mắt ra trầm giọng nói: "Đủ rồi! Tiền tôi đã mang đến, chị còn muốn thế nào?"

"Câm miệng! Mày cho rằng tao tốn nhiều sức lực như vậy là vì gặp mày sao?!" Lục Minh Khả tiến lên hung hăng tát Lục Khôn Đức một cái, mắng: "Tiện nhân, đều là mày... mày chọn lựa xúi giục Tiểu Quân hại tao, khiến tao hiện tại đến cả một chỗ để ở cũng không có, mỗi ngày phải hầu hạ những thằng già kia..."

Mặt Lục Khôn Đức bị đánh nghiêng đi, khóe miệng nháy mắt sưng lên, anh "phì" phun ra một ngụm nước miếng trộn lẫn máu, trầm giọng nói: "Chị nói cái gì? Ai hại chị... Chuyện chị sinh non đều là Tiểu Quân kêu tôi đi chiếu cố chị! Tiểu Quân tuyệt đối đối xử công bằng với chị!"

"Đối xử công bằng với tao?" Lục Minh Khả nhịn không được bật cười, "Đối xử công bằng với tao là vào lúc tao sinh non cho mày tới xem náo nhiệt còn cậu ấy liếc mắt một cái cũng không muốn? Đối xử công bằng với tao là sẽ đòi lại hết tiền chữa bệnh cho tao còn khiến tao thiếu một đống nợ? Chúng mày lúc đó cho tao nhiều tiền như vậy chính là vì chờ tao xài hết lại phải quay về con đường cũ đúng không? Lục! Khôn! Đức! Tao bị như bây giờ đều là bởi vì mày! Đều là vì mày..."

Nói rồi lại tát Lục Khôn Đức một cái, Lục Khôn Đức quay mặt sang bên cạnh, trên cổ nháy mắt nổi lên bốn đường cào.

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả liền hiểu rõ được một chút, chuyện tố giác Đức Mỹ gia trốn thuế khẳng định cũng là Lục Minh Khả làm, khi Lục Quân Cường điều tra ra sở dĩ không nói với mình cũng khẳng định là sợ Lục Khôn Đức cố kỵ thân tình sẽ xin tha cho cô ta, thủ đoạn của Lục Quân Cường Lục Khôn Đức đều đã lĩnh giáo, hiểu được tại sao Lục Minh Khả bây giờ lại chật vật như vậy.

Lục Khôn Đức nhìn Lục Minh Khả, lạnh lùng nói: "Là chị tố giác Đức Mỹ gia đúng không? Cho nên Tiểu Quân mới lại tìm chị! Chị điên rồi à?!"

"Đúng! Là tao tố giác, tao sống không được thì chúng mày ai cũng đừng mong sống được!" Đôi mắt Lục Minh Khả che kín tơ máu, hung hăng nhìn chằm chằm Lục Khôn Đức, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sau khi tao sinh non đến Đức Mỹ gia tìm chúng mày xin chút tiền, Tiểu Quân từ xa đã thấy tao nhưng cậu ấy lại làm bộ không thấy... Ngô Hạo đuổi tao ra, nhưng tao lại thấy cậu ấy ở trong xe ôm mày dỗ mày! Trong tay còn cầm nhiều quà mới mua hỏi mày có thích không... Những thứ đó vốn dĩ đều nên cho tao! Đều là của tao!!"

Lục Khôn Đức nhìn người phụ nữ trước mắt không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Chuyện của tôi và Tiểu Quân không cần chị nói! Chúng tôi đi đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, tại sao chị vẫn luôn nghĩ cách hại nó, nên là chị? Mơ đi! Cho dù tôi chết cũng không cho nó tới gần chị!"

Lục Minh Khả khặc khặc cười quái dị, sau một lúc lâu nói: "Vậy tao đây liền giết mày, để xem rốt cuộc có cần tao nói hay không... Đều là bởi vì mày!"

Lục Khôn Đức yên lặng tính thời gian, giương mắt nhìn Lục Minh Khả, mỉm cười: "Bởi vì tôi? Đúng... Tiểu Quân nó tình nguyện thích tôi, thích đàn ông cũng sẽ không liếc mắt nhìn chị một cái! Nhìn thấy chị nó sẽ ghê tởm! Biết... Biết tại sao nó không tới đây không? Bởi vì tôi không cho nó tới, tôi không cho nó làm ô uế tay mình bởi vì chị!"

Lục Minh Khả không nghĩ tới Lục Khôn Đức đến bây giờ vẫn còn chọc giận mình, nháy mắt phát điên, giật lấy con dao trong tay tên du côn, chỉ vào Lục Khôn Đức cười dữ tợn: "Miệng cứng quá ha... Tiện nhân, tao không giết mày... Tao chém nát miệng mày, tao muốn nhìn xem đến lúc đó Tiểu Quân còn có thể thích mày như bây giờ hay không..."

Lục Khôn Đức làm lơ con dao phản chiếu ánh mặt trời chói lọi, tiếp tục khiêu khích: "Không phải chị đã biết nó thích tôi bao nhiêu sao? Những ảnh chụp đó chị đều đã xem rồi đúng không? Nói cho chị biết... Kia chỉ là một phần thôi, thời điểm không có ai nó càng yêu tôi hơn, chị..."

Người giữ lấy Lục Khôn Đức hung hăng đá lên lưng anh, mắng: "Không biết xấu hổ! Nói năng lung tung cái gì, Lục Minh Khả cô điên rồi à? Lấy đồ rồi thì đi, ông đây tới cướp tiền, chưa nói muốn giúp cô giết người!"

"Không được!" Lục Minh Khả điên cuồng cầm dao chỉ vào Lục Khôn Đức, đôi tay vẫn nhịn không được phát run, "Tôi nhất định phải giết nó, tiện nhân, đều là bởi vì nó nên Tiểu Quân mới không cần tôi..."

Phía đông ẩn ẩn truyền đến tiếng còi cảnh sát, mấy cái tay đấm vội la lên: "Cớm tới, được rồi cầm tiền đi mau!" Nói rồi kéo cái vali trong tay Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức liếc nhìn phía đông một cái, xe cảnh sát đã tới gần, mấy tên du côn cướp được va li của Lục Khôn Đức liền bỏ chạy, Lục Minh Khả hốt hoảng nhìn sang phía đông cũng muốn chạy, lại do dự giơ dao nhìn Lục Khôn Đức đứng trước mặt.

Lục Khôn Đức đột nhiên tiến tới một bước, thấp giọng nói: "Chị không phải muốn giết tôi sao? Tới đi chứ?!"

Lục Minh Khả nhìn Lục Khôn Đức, gương mặt hung ác bị dọa choáng váng, run rẩy tay muốn bỏ chạy, Lục Khôn Đức lập tức tiến lên một bước nhào vào trước mũi dao!

"A!!!"

Lục Minh Khả ném dao đi, sợ hãi thét chói tai, đứng như trời trồng nhìn Lục Khôn Đức nằm trên mặt đất đang không ngừng đổ máu, sắc mặt trắng bệch lặp đi lặp lại: "Không phải tôi... Tôi không cố ý... Không phải tôi..."

Tình huống thay đổi trong nháy mắt, cảnh sát ngừng xe dưới cầu, xuống xe nhanh chóng chạy lên cầu, mà trong nháy mắt Lục Khôn Đức vừa rồi nhào lên trước con dao chính là ngắn ngủi vài giây lúc cảnh sát dừng xe xuống xe, chết không đối chứng(*).

(*) Nghĩa là không thể nào kiểm chứng

Mấy cảnh sát chạy tới khống chế Lục Minh Khả, lại cẩn thận nâng Lục Khôn Đức vào xe cảnh sát, Lục Khôn Đức che lại vết thương trên bụng, nhìn Lục Minh Khả không ngừng run rẩy cách đó không xa, trong lòng bi ai nói: "Chị Minh Khả, không bao giờ gặp lại."

...

Lục Quân Cường vọt vào phòng bệnh, nhìn Lục Khôn Đức trên giường bệnh suýt nữa là muốn nổi điên, Lục Khôn Đức nghe tiếng mở mắt ra, suy yếu cười cười: "Trở lại rồi à?"

Lục Quân Cường đỏ mắt nhìn Lục Khôn Đức, sau một lúc lâu cắn răng nói: "Sao anh không nói cho em?"

Lục Khôn Đức lắc đầu không nói lời nào, duỗi tay kêu Lục Quân Cường lại, Lục Quân Cường bất động, từ trong vali móc ra một cục giấy ném vào trong lồng ngực Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Đây là cái gì?"

Lục Khôn Đức đưa tay mở cục giấy, đây là lúc ở nhà anh tính toán thời gian xe cảnh sát từ trong cục đến cầu Tây, Lục Khôn Đức mỉm cười: "Này còn không phải là..."

"Anh cố ý!" Lục Quân Cường nắm chặt tay cơ hồ muốn phun lửa, "Lục Khôn Đức anh cố ý! Anh căn bản là cố ý khiến cảnh sát đến đó! Cảnh sát nói rõ ràng đã căn dặn anh không được xuất hiện không được tắt điện thoại!! Anh đã sớm dự định sẽ bị thương! Kỳ thật anh căn bản là tự đụng vào đúng không? Những cảnh sát đó không tin lời Lục Minh Khả nói... Em thì hoàn toàn tin! Anh nghĩ cái gì em đều biết!"

"Đúng vậy." Lục Khôn Đức ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường, thản nhiên nói, "Bằng không thì sao? Nếu anh không bị thương việc này trực tiếp bị giảm xuống một bậc, Lục Minh Khả quá lắm bị phán ba bốn năm, em nói anh làm sao bây giờ? Tùy tùy tiện tiện báo cảnh sát để cô ta ở trong ngục giam ngốc mấy năm sau đó ra ngoài tiếp tục gây họa cho em?!"

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, trong mắt phẫn nộ vẫn không giảm, lạnh lùng nói: "Vậy cũng không cần anh phải làm như vậy! Đã nói bao nhiêu lần xảy ra chuyện gì cũng đều phải nói cho em, anh quên hết rồi à?!!"

Lục Khôn Đức bị ủy khuất, trong mắt đong đầy nước, nhỏ giọng hấp tấp nói: "Anh không quên! Em có biết hôm nay cô ta muốn cướp em đi không? Cô ta đã điên rồi... Anh sao có thể cho em đi gặp cô ta? Em... Em có biết anh có bao nhiêu sợ hãi, trong lòng nghĩ tới em mới dám đi tìm cô ta..."

Lục Khôn Đức lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nức nở: "Trong lòng anh khó chịu như vậy, còn tưởng rằng em trở về sẽ ôm anh một cái trước, đau lòng cho anh... Trên người anh bị thương như vậy mà em còn rống lên với anh..."

Hốc mắt Lục Quân Cường lập tức đỏ lên, đi đến bên người Lục Khôn Đức ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy anh để anh dựa vào ngực mình, nhỏ giọng nói: "Em đã hỏi bác sĩ, không có thương tổn đến chỗ yếu hại... Sao lại còn đau chứ? Em sắp xếp chuyển viện nhé?"

Lục Khôn Đức lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không đau... Anh biết nặng nhẹ, chỉ cắt qua một lớp da, vừa lúc có xương sườn chống đỡ, không bị thương tới nội tạng..."

Lục Quân Cường càng nghe càng đau lòng, cúi đầu hôn trán anh, buồn bã nói: "Anh hai à... Sao anh lại nghĩ ra loại biện pháp như vậy, anh có biết em..."

"Là em dạy anh." Lục Khôn Đức nhìn vào mắt Lục Quân Cường, nghiêm mặt nói, "Năm đó chính em dùng biện pháp như thế này đối phó Phương Phương, em canh lúc Phương Phương mắng em để anh nghe thấy... Hiện tại anh canh lúc cảnh sát tới thấy cảnh Lục Minh Khả cầm dao đâm anh, đều giống nhau."

Lục Khôn Đức còn rất suy yếu, chậm rãi duỗi tay đặt lên bàn tay Lục Quân Cường, nhỏ giọng nỉ non: "Đến bây giờ mới biết được anh cũng có thể tàn nhẫn đến vậy... Đừng trách anh... Anh không có cách nào, nếu có cách khác anh cũng sẽ không làm như vậy..." Lục Quân Cường cảm nhận được Lục Khôn Đức có chút run rẩy, lập tức càng dùng sức ôm anh, chôn mặt vào cổ anh, sau một lúc lâu mới nói: "Đều là em không tốt."

"Không có..." Lục Khôn Đức vùi trong lồng ngực Lục Quân Cường nhỏ giọng nói, "Chuyện hôm nay đều là kế hoạch của anh, không liên quan một chút nào tới em... Anh không dám để Lục Minh Khả tiếp tục như thế được, cô ta đối với em có chấp niệm quá sâu..."

Lục Quân Cường cúi đầu, hốc mắt ẩm ướt, cậu biết Lục Khôn Đức làm ra quyết định này không hề dễ dàng, anh trai cậu là đang thay cậu gánh món nợ này, cho dù Lục Minh Khả nghiệp chướng nặng nề, Lục Khôn Đức cũng sẽ vì chuyện này mà áy náy thật lâu.

Lục Quân Cường cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, hứa hẹn: "Đừng sợ, cô ta bị trừng phạt là đúng tội. Yên tâm... Bên cục cảnh sát em sẽ sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để anh chịu một dao này không công, em muốn cô ta trả lại gấp ngàn lần vạn lần."

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng gật đầu, mỏi mệt mà an tâm nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.