Trọng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 68: Chương 68




"Tiểu Quân... Gần đây đang bận cái gì vậy? Anh cứ luôn cảm thấy em..." Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ cũng không biết nói như thế nào, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, "Không được có việc gạt anh."

Đang tưới nước cho hoa lan trên sân thượng, Lục Quân Cường nghe vậy cười, do dự một lúc mới nói: "Thôi nói với anh vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết." Lục Quân Cường rửa tay, đi đến bên người Lục Khôn Đức ngồi lên trên cái đệm lớn anh đang ngồi, một bàn tay đặt ở đầu gối nhìn Lục Khôn Đức.

"Mau nói đi!" Lục Khôn Đức nhẹ nhàng đẩy Lục Quân Cường một cái, "Nói nói, anh nghe."

Lục Quân Cường cười: "Cũng không có gì, anh có nhớ em đã nói với anh về căn nhà bên Thiên Phủ... Quên rồi đúng không? Trước đó vài ngày em đã mua một căn, đang được trang hoàng lại."

Lục Khôn Đức ngượng ngùng cười: "Thật đúng là đã quên đi coi, quyết định rồi? Khi nào trang hoàng xong?"

"Ừm..." Lục Quân Cường đánh giá rồi nói: "Trang hoàng xong lại thông gió toàn bộ... non nửa năm."

"Lâu như vậy?!" Lục Khôn Đức trừng lớn mắt, "Em trang hoàng thành kiểu gì? Vẫn là phong cách châu Âu hả?"

Lục Quân Cường cười: "Mời kiến trúc sư người Ý, kỳ thật mấy cái này em cũng không hiểu, chỉ suy đoán theo kiểu anh thích, cũng không quá tốn kém đâu... Mấu chốt là còn phải đục tường nên hơi phí thời gian, ừm... Anh thấy sẽ biết."

"Đục tường..." Lục Khôn Đức nhịn không được lẩm bẩm, "Làm chi vậy trời..."

Lục Quân Cường nhẹ nhàng ôm lấy Lục Khôn Đức để anh dựa lên người mình nằm thoải mái hơn một chút, nhỏ giọng nói: "Trở về sẽ biết, anh nhất định thích... Em sẽ thúc giục bọn họ, mau chóng chuyển qua thôi, bên kia trị an rất tốt, em cũng yên tâm."

Lục Khôn Đức biết sau chuyện Lục Minh Khả, Lục Quân Cường cẩn thận không ít, gật gật đầu không nói gì, gối lên chân cậu một lát liền không thành thật, biệt biệt nữu nữu cọ tới cọ đi, nhỏ giọng khẩn cầu: "Đi ra ngoài chơi một lát đi? Không phải em nói cần mua quần áo cho anh sao?"

"Không vội." Lục Quân Cường nhắm hai mắt, "Anh lại không phải ra ngoài, không cần quần áo mới, mặc đồ cũ là được."

Lục Khôn Đức kêu rên mấy tiếng, hoàn toàn phát điên, dộng đầu xuống đùi Lục Quân Cường, nhận mệnh nói: "Anh sắp điên rồi điên rồi điên rồi..."

"Rồi rồi rồi..." Lục Quân Cường đánh không lại Lục Khôn Đức chơi xấu, ôm đầu của anh cẩn thận kiểm tra vết thương, dỗ dành, "Đi ra sân chơi, em nướng khoai lang cho anh ăn, nóng hầm hập..."

Lục Quân Cường ngàn dụ vạn dỗ Lục Khôn Đức ở nhà dưỡng thương sắp mọc nấm, quét lá rụng trong sân lại thành một đống, lại vào phòng bếp lấy mấy củ khoai lang dùng xiên nướng thịt xiên qua, đặt vào lửa nướng.

Lục Khôn Đức hầm hừ mặc cái áo khoác lông dày cộm ngồi xổm một bên, nhìn một lát nói: "Chỉ có mấy củ thôi à?"

Lục Quân Cường dở khóc dở cười: "Anh còn muốn ăn bao nhiêu?"

Lục Khôn Đức nhích tới vài bước, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: "Một lát mùi thơm bay ra chúng nó liền tới đây giành với anh.."

"Đi đi, trong phòng bếp còn có mấy củ, lấy hết ra nướng với em."

Lục Khôn Đức gật gật đầu, quấn chặt áo khoác đi vào phòng bếp cầm mấy củ khoai lang còn lại, học bộ dáng Lục Quân Cường ngồi xổm một bên nướng.

Đã gần một tháng trời không có mưa, lá rụng bị mặt trời cuối thu hong đến khô ráo, đốt lên cũng không nhiều khói, Lục Quân Cường cẩn thận khống chế lửa, cùng Lục Khôn Đức chậm rãi lật khoai lang, chỉ chốc lát sau trong không khí liền tràn ra một cổ mùi hương ngọt ngào, Lục Khôn Đức vừa lòng hít hít mũi, xoay người nhìn mấy con chó nhỏ phía sau, làm bộ cái gì cũng không biết, cẩn thận thọc thọc khoai lang, nhỏ giọng nói: "Còn cứng nè."

"Đợi một lát, dùng lá cây nên nướng chậm, tay anh hai đau không?" Lục Quân Cường cũng quay đầu lại nhìn đám chó nhỏ đầy mặt chờ mong ngồi phía sau, chó sợ lửa là do trời sinh, cho dù là ngọn lửa rất nhỏ cũng không dám tới gần, Lục Quân Cường cười cười, duỗi tay muốn lấy xiên nướng trong tay Lục Khôn Đức.

"Không cần, anh không có mong manh yếu đuối như vậy đâu." Lục Khôn Đức không cho, ngồi xổm nửa ngày nên chân tê, đơn giản xếp bằng ngồi xuống, ngốc ngốc nhìn khoai lang bị nướng đen sì.

Lục Quân Cường cũng dứt khoát ngồi xuống, nghe mùi thơm ngọt tỏa ra cùng Lục Khôn Đức nói chuyện phiếm, mấy nhóc con phía sau cực ăn ý nằm xuống, cùng nhau chờ khoai lang nướng chín.

"Nhìn kìa..." Lục Quân Cường xuýt xoa rút một củ khoai lang thon dài ra khỏi xiên, chuyền qua chuyền lại giữa hai tay, cẩn thận lột lớp vỏ đã cháy khô bên ngoài xuống, đưa cho Lục Khôn Đức, "Nếm thử đi."

Khoai lang trong tay Lục Khôn Đức còn chưa chín, cũng không đưa tay ra nhận, chồm tới cắn một ngụm, cười cười, "Chín rồi, ăn ngon lắm, em cũng nếm thử đi."

Lục Quân Cường cũng nếm một chút, kỳ thật khoai lang nướng bằng lửa so với chân chính nướng bằng than kém hơn rất nhiều, chỉ tính phần vỏ không thể ăn đã là một lớp rất dày. Nhưng ở trong bầu không khí như thế này vẫn cảm thấy thực không tệ, Lục Quân Cường cười cười: "Khá là ngon."

Một đám chó nhỏ canh giữ ở bên cạnh đã sớm không chịu nổi, cọ lại đây chồm lên trên đùi Lục Quân Cường đòi ăn, Lục Quân Cường cười, bẻ toàn bộ khoai lang ra đút cho chúng nó, đám tiểu gia hỏa lần đầu tiên ăn khoai lang, mới mẻ nửa ngày.

Khoai lang Lục Khôn Đức nướng cũng đã chín, Lục Quân Cường đi vào phòng bếp lấy cái mâm lại đây để bỏ khoai lang lên, cùng Lục Khôn Đức ngồi trong sân giải quyết toàn bộ ngay tại chỗ. Lục Khôn Đức ăn xong rồi còn lưu luyến, đề nghị nói: "Lại lấy chút thịt gì đó... Mình ăn BBQ há?"

Lục Quân Cường nghe vậy vỗ lưng anh một cái, nắm tay anh kéo người lên, cười nói: "Đừng có mà không đủ, ngồi như vậy nửa ngày hơi đất lên nhiều rồi, cứ thích ăn mấy cái này... Buổi tối ăn cháo, không thương lượng."

Lục Khôn Đức tiếc nuối thở dài, vỗ vỗ lá rụng dính trên mông, đi theo Lục Quân Cường vào nhà...

Không đến mấy ngày cây già trong sân đều rụng hết lá, Lục Quân Cường quét tước một lần, lại muốn chơi lửa nữa cũng không được.

Lục Khôn Đức nhìn bầu trời âm u bên ngoài ngáp một cái, nghe được tiếng cửa vang lên vội vàng đi đến phòng khách, Lục Quân Cường đã dẫn bác sĩ tiến vào, Lục Khôn Đức vội vàng tới sô pha ngồi, cười nói: "Thời tiết không tốt lại phiền ông."

Ông bác sĩ già cười cười ý bảo không ngại, vén áo Lục Khôn Đức lên, đem bỏ băng gạc hơi mỏng dư lại, nhìn lớp da non đã hình thành cười nói: "Được rồi, người trẻ tuổi khôi phục rất nhanh, không cần băng lại nữa, có thể tắm nhưng vẫn nên ăn kiêng ba ngày đi, cẩn thận đừng để bị thương nữa."

Kiểm tra xong bác sĩ ra về, Lục Quân Cường đưa ông ra ngoài, Lục Khôn Đức đã sớm hoan hô đòi đi tắm rửa.

Lục Quân Cường tiễn bác sĩ ra cửa lại trở về liền thấy quần áo bị ném rải một đường từ phòng khách tới phòng tắm, trong mắt tối sầm, xoay người lên phòng ngủ ở lầu hai...

Lục Quân Cường gõ cửa hai tiếng, ôn nhu nói: "Anh hai muốn chà lưng không? Em vào nha..."

Lục Khôn Đức còn chưa trả lời Lục Quân Cường đã vào phòng tắm, ngồi trên thành bồn tắm nhìn anh cười cười: "Dưỡng gần một tháng, làn da cũng tốt lên rồi."

Lục Khôn Đức không biết là bị nước ấm xông hay là bị ánh mắt trần trụi của Lục Quân Cường làm cho xấu hổ, trên mặt đỏ rực, thân mình không tự chủ chìm xuống nước, nhỏ giọng nói: "Không được... Anh muốn ngâm thêm một lát."

Lục Quân Cường cười cười không nói lời nào, từ trong túi móc ra một sợi dây bạch kim đưa cho Lục Khôn Đức, trầm giọng nói: "Anh hai cứ luôn tháo nhẫn ra cầm, ngày hôm qua em ra ngoài mua cho anh sợi dây, xỏ nhẫn vào đeo lên cổ đi, lần trước không phải anh nói sợ làm mất sao."

Lục Khôn Đức gật gật đầu vội vàng nhận lấy dây xỏ nhẫn vào, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh đeo nhẫn, luôn cảm thấy không quen, mỗi khi không có việc gì liền không tự chủ được tháo ra tháo vô, có một lần còn suýt chút nữa quăng mất luôn.

Có một lần Lục Quân Cường thấy anh lại cầm nhẫn tháo tới tháo lui còn trêu: "Đây chỉ là cho anh hai cái nhẫn, nếu cho anh đeo cái vòng ở mặt trên(*) còn không phải mỗi ngày đều chơi?"

(*) Ý là xỏ khuyên vào chỗ nào đó đó >/////<

Lục Khôn Đức nhớ tới lúc ấy Lục Quân Cường kề sát vào mình, gương mặt đẹp trai trêu đùa mình liền nhịn không được đỏ mặt, cẩn thận đeo dây lên cổ, nhỏ giọng nói: "Như vậy sẽ không sợ... Yên tâm hơn nhiều."

Lục Quân Cường vẫn không đi, an vị ở bên cạnh bồn tắm nhìn Lục Khôn Đức, sau một lúc lâu mới bật cười, không cởi quần áo trực tiếp cúi người ôm lấy thân thể trần trụi của anh, cúi đầu chặn lại tiếng kinh hô của Lục Khôn Đức...

Lục Khôn Đức còn chưa kịp phản ứng, không khỏi đẩy Lục Quân Cường, nhỏ giọng nói: "Trước... Chờ anh một lát, anh còn muốn tắm một lát..."

"Không đợi..." Lục Quân Cường lười cùng Lục Khôn Đức dài dòng, cởi quần áo của mình, ôm lấy Lục Khôn Đức làm anh xoay người đưa lưng về phía mình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Nghe lời... Quỳ lên..."

Lục Khôn Đức rũ đầu, sắc mặt đỏ bừng cực kỳ gợi tình, gian nan bày ra tư thế Lục Quân Cường yêu cầu, nhỏ giọng nói: "Em nhẹ chút... Một tháng rồi không làm..."

Lục Khôn Đức biết Lục Quân Cường nhất định muốn làm ở bồn tắm, không có gel bôi trơn sẽ rất đau, đành phải nhận mệnh tận lực mở rộng hai chân, nâng thân dưới lên...

"Anh hai thật ngoan..." Lục Quân Cường lại không nói nhiều lời âu yếm, một bàn tay đưa đến giữa hai chân Lục Khôn Đức ấn ấn vài cái liền duỗi vào một ngón tay, nhẹ nhàng xoa nắn bên trong non mềm của anh, thở dốc nói: "Có thích hay không?"

Lục Khôn Đức nhẹ nhàng lắc đầu, một bàn tay chống lên thành bồn tắm, nhịn không được cắn cánh tay mình.

Lục Quân Cường lấy tay anh ra không cho cắn, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng cắn... Một lát sẽ tốt, tự mình sờ nào..."

Lục Quân Cường kéo tay Lục Khôn Đức qua để anh tự sờ phía sau mình, Lục Khôn Đức giật mình rút tay lại, thanh âm mang theo nức nở: "Đừng... Tiểu Quân anh..."

"Nghe qua..." Lục Quân Cường kéo tay anh nhét một ngón vào, hai ngón tay thon dài dây dưa trong đường đi chật hẹp, Lục Quân Cường hơi hơi dùng sức ấn bên cạnh một cái, Lục Khôn Đức lập tức khóc lóc xin tha: "Đừng... Nứt ra rồi, anh lấy tay ra được không... Đau..."

Lục Quân Cường sủng ái ôm anh, ôn nhu nói: "Được rồi... Không khóc, không phải lấy ra rồi sao, không làm như vậy một lát lại đau... Nghe lời..."

Nói rồi hạ thân thúc một cái, tiến vào bên trong thân thể anh, Lục Khôn Đức bị bất ngờ, một tiếng "ưm" phát ra không biết là đau hay thoải mái...

...

Bên cạnh cửa sổ sát đất của phòng ngủ trải một tầng thảm dày, Lục Khôn Đức nằm ở trên nhỏ giọng khóc thút thít, một bàn tay chống lên kính pha lê, hai mắt thất thần nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Tuyết... rơi rồi..."

"Ừm, không khóc..." Lục Quân Cường hôn lên gương mặt anh, hạ thân như cũ vận động, ôn nhu nói: "Sắp rồi, ngoan..."

Lục Khôn Đức ngẩng đầu dịu ngoan hôn môi Lục Quân Cường, đưa tay ôm lấy cổ cậu, mệt mỏi lại thỏa mãn...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.