Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân

Chương 74: Chương 74: Sóng này vừa qua, sóng kia lại tới




Đi làm về là lúc 11h đêm, từ lúc ấy thức đến tận giờ 1h34 sáng để edit cho xong chương này... Không phải kể lể gì đâu á, chỉ là mong mọi người cố chờ tôi nhé, vì thực sự thời gian của tôi càng ngày càng eo hẹp...

Editor: Min

Chương 69: Sóng này vừa qua, sóng kia lại tới

Trước khi buổi kí tên diễn ra cũng không thấy đề cập đến quà tặng kèm, cho nên rất nhiều độc giả cũng không biết đến chuyện quà tặng kèm này, điều này giúp những nhóm fan được tổ chức buổi kí tên trước thì thấy rất vui vẻ, nhưng lại làm những người có buổi kí tên sau đó lo lắng, họ thực rối rắm không biết có phải quà chỉ tặng cho những nhóm đầu tiên còn về sau sẽ không có nữa? Bởi vì những thứ này không phải dùng tiền để mua, cho nên dù không có bọn họ cũng không nổi giận, nhưng quà tặng tinh xảo lại đẹp đẽ như vậy rất nhiều người đều muốn có, cứ như vậy, có không ít tin nhắn phản hồi từ độc giả.

Sau khi về đến nhà, Lâm Ngọc Đồng miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hỏi Triển Dực Phi: “Anh có còn tiếp tục tặng quà nữa không?”

Không biết Triển Dực Phi đang làm gì với cái điện thoại mà không trả lời ngay câu hỏi của Lâm Ngọc Đồng, một lúc lâu sau anh mới đáp: “Thật lòng mà nói, anh không muốn tặng quà nữa. Anh tặng quà, số người đến sẽ càng nhiều, anh lại không thể kí tên giúp em được, cuối cùng người mệt mỏi nhất chỉ có một mình em.”

Lâm Ngọc Đồng bật cười, “Thế nhưng nếu không tặng thì cũng rất lãng phí, anh có dám khẳng định là mình chỉ chuẩn bị quà cho hôm nay thôi không? Cho nên vẫn cứ tặng tiếp cũng được, dù sao thì đặt cũng đã đặt rồi, tuy rằng kí nhiều thì rất mệt, nhưng có cho thì mới có nhận, đó không phải là điều bình thường sao.”

“Nói như vậy thì cũng không sai, nhưng mà...”

“Nói thì vậy nhưng cũng chỉ có từng đó thôi, cứ từ từ làm là rồi cũng xong. Còn nếu anh cảm thấy áy náy, buổi tối cho em nghỉ ngơi là ổn.”

“......... Được rồi.”

“Anh đi đâu thế?” Lâm Ngọc Đồng thấy Triển Dực Phi đứng dậy, dường như muốn đi ra ngoài liền thuận miệng hỏi.

“Đã mấy năm rồi anh không lấy đá đập chân mình thế này, anh phải đi hút điếu thuốc cho bình tĩnh lại đã.”

Lâm Ngọc Đồng không nghi ngờ gì anh, nhưng lại không biết Triển Dực Phi ra ngoài đúng là hút thuốc nhưng không phải là vì để bình tĩnh lại một chút. Anh mở một đề nghị mới ở trong nhóm ra, nhìn lịch sử tin nhắn một chút, nhìn cả mấy tin nhắn ở phía sau, lúc này mới lại lần nữa quay về phòng, mà chuyện này anh lại không nói một lời nào với Lâm Ngọc Đồng.

Quả nhiên ngày hôm sau đúng như Lâm Ngọc Đồng sở liệu, số người đến vẫn rất đông, bởi vì tin tức Trường chủ đã tới vào phút cuối được các độc giả lan truyền trên các diễn đàn, có một vài người đặc biệt tới đây chỉ để gặp được Triển Dực Phi. Nhưng hôm nay Triển Dực Phi lại có một số việc nên không thể tới được buổi kí tên.

Triển Dực Phi lâm thời có một số việc phải đi gặp Sở Thiên Dật, bởi vì Triển Hoành Đồ ở bên kia vừa mới mở miệng, thế nhưng lại có chút bất trắc.

Uông Băng Yến đưa Triển Dực Ninh đi tìm một trung tâm cai nghiện, không ngờ ngày hôm ấy tới nơi, Triển Dực Ninh nảy sinh xung đột với những người khác nên bị đánh chết ngay tại trung tâm cai nghiện. Sau khi biết thì Uông Băng Yến bị ngất luôn tại chỗ, đến nay vẫn còn nằm trong bệnh viện.

Nếu đổi lại là trước đây, Triển Hoành Đồ làm sao có thể không tới để chăm sóc cho bà ta, nhưng hiện tại đến thân mình lão còn chưa lo xong, tuyệt nhiên sẽ không có khả năng để quan tâm đến bà ta.

Sở Thiên Dật đưa Triển Dực Phi tìm đến nơi, cũng là muốn hỏi xem nhận định kế tiếp của Triển Dực Phi. Nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, Triển Dực Phi đã tính toán sẽ dùng lý do “giúp Triển Hoành Đồ giải quyết nhu cầu cấp thiết của mình” để giao dịch cùng lão. Nhưng hiển nhiên bây giờ không cần phải giải quyết vấn đề bằng cách phiền phức đó nữa.

Triển Dực Ninh đã chết, dưới tình huống Triển Hoành Đồ không lập di chúc, nếu như lão cũng chết, vậy tài sản sẽ thuộc về Triển Dực Phi và Uông Băng Yến.

Sở Thiên Dật cười nói: “Uông Băng Yến vẫn còn đang nằm trong viện, để giải quyết thì không thành vấn đề. Về phần Triển Hoành Đồ, tôi thấy nếu cứ tiếp tục như hiện nay, thì sống nhiều nhất được ba năm.”

Triển Dực Phi nghe ra được ý trong lời nói của Sở Thiên Dật, nhịn không được mà liếc mắt nhìn sang: “Vì bọn họ mà phải bẩn tay, không cần thiết. Hơn nữa, lúc đầu Uông Băng Yến cũng muốn đưa Triển Hoành Đồ tới trung tâm cai nghiện, chỉ là Triển Hoành Đồ không dễ bị lừa gạt như Triển Dực Ninh, cho nên ông ta mới thành công trốn được việc phải tới đó. Hiện tại ông ta đã biết việc Triển Dực Ninh chết tại trung tâm cai nghiện, cậu nói xem ông ta sẽ nghĩ Uông Băng Yến thế nào? Đừng nói là chia đôi tài sản, chỉ sợ là ông ta hận không thể trốn càng xa càng tốt. Dù sao Triển Hoành Đồ muốn chuyển nhượng cổ phần thì thế nào cũng phải thông qua đổng sự cục, cho nên tôi cũng không vội. Nói thật thì, tôi chỉ không muốn để bọn họ có một cuộc sống dễ chịu, còn về 2% cổ phần này, đối với tôi mà nói thì cũng không hẳn là nhất thiết cần đến.”

“Vậy là cậu tính không nhúng tay vào?”

“Thật ra cũng không nói như vậy được.” Triển Dực Phi đột nhiên cười, “Tôi cảm thấy đến thời điểm thích hợp thì mình cũng nên làm một đứa con trai có hiếu.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như đưa Triển Hoành Đồ vào trung tâm cai nghiện.” Ở góc độ của một người bình thường, đây chính là biểu hiện của một đứa con có hiếu biết nghĩ cho cha, không phải rất tốt sao?

“Vậy khẳng định ông ta sẽ hận cậu chết mất.” Sở Thiên Dật nghĩ đến môi trường sống ở trong trung tâm cai nghiện, vẻ mặt nhăn lại như đau răng vậy.

“Chẳng sao cả, dù sao tôi cũng bị ông hận đến nửa đời rồi, giờ thêm chút hận thù nữa thì cũng không quan trọng.”

Ngày Lâm Ngọc Đồng bay đến thành phố S để tổ chức buổi kí tặng thứ hai, Triển Hoành Đồ cũng rời khỏi thành phố B, về phần lão đi đâu thì không ai nói rõ được. Thế nhưng Uông Băng Yến sau khi xuất viện thì không tìm thấy người đâu, gọi không được, ở nhà cũng chẳng có, hỏi mấy người làm thì họ chỉ đáp thấy lão ta ra khỏi nhà một mình lúc nửa đêm, sau khi ra ngoài thì không thấy về.

Uông Băng Yến báo án, sau đó có người tới lo hậu sự của Triển Dực Ninh. Nhưng đến khi xong xuôi rồi thì vẫn chẳng nhận được tin tức gì của Triển Hoành Đồ. Lão giống như đã bốc hơi mất, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác. Rơi vào đường cùng, bà ta đành đi tìm Triển Dực Phi, muốn hỏi xem Triển Dực Phi có biết chút gì hay không, nhưng lúc này anh cũng không ở thành phố B.

Điểm tổ chức kí tên cuối cùng của Lâm Ngọc Đồng là ở thành phố W, ngày cuối, cùng là sinh nhật cậu. Triển Dực Phi không nói với cậu là anh sẽ tới, nhưng hôm nay, Triển Dực Phi đã tới thành phố W rồi.

Đại sảnh của trung tâm nơi tổ chức buổi kí tên người ra vào tấp nập, Cao Văn Lượng nhìn lướt qua đại khái, nói với Lâm Ngọc Đồng, “Nếu nhóm độc giả không tiếp tục đến nữa, cậu có lẽ sẽ kí thêm khoảng 200 bản nữa.”

Lâm Ngọc Đồng cuối cùng cũng thấy được ánh sáng ban mai, thở ra một hơi, tiếp tục kí kí kí.

Cao Văn Lượng không bị đau thắt lưng khi đứng nói chuyện, nói xong thì cứ như bảo vệ đứng lắc lư xong lưng Lâm Ngọc Đồng, liên tục xem đồng hồ, hoặc nhìn xem có phải Lâm Ngọc Đồng uống nước xong rồi hay không vân vân. Ai ngờ một lát sau, có một tiểu tử sau khi được Lâm Ngọc Đồng kí cho xong thế nhưng lại không chịu đi, đứng đối diện y nói: “Chào anh Cao tổng binh, xin hỏi anh có thể kí giúp em một chứ được không ạ?”

Trong nhóm các độc giả của Lâm Ngọc Đồng, Hạng Quân được gọi là Đại thống lĩnh, Cao Văn Lượng được gọi là Cao tổng binh, nhóm công nhân đốn củi cơ bản đều biết họ. Chỉ có thể nói, ở cái thế giới nhìn mặt nói chuyện này, hết thảy những điều bất ngờ đều là vì giá trị nhan sắc cao mà xảy ra.

Lâm Ngọc Đồng vui sướng liếc Cao Văn Lượng đang gặp họa, rồi lại tiếp tục vùi đầu tận lực làm việc.

Cao Văn Lượng cũng không qua loa, y cầm lấy bút kí lên thẻ tên của đối phương. Cái chữ kí... đặc biệt khôn tả.

Chàng trai xin được kí tên có lẽ cũng không nghĩ tới người thoải mái cho mình chữ kí lại có thể kí một cách... xấu đến “độc đáo” như vậy, nhất thời có chút phát ngốc, mãi đến lúc có người tò mò ngó đầu lên nhìn, cậu ta mới hồi phục tinh thần lại, cười nói: “Thật đáng yêu, cảm ơn anh.”

Cao Văn Lượng kẹp bút ở giữa các ngón tay, mặt không đỏ tim không run đáp: “Không cần khách khí.”

Có người đang xếp hàng thấy vậy cũng đều muốn xem, sau khi xem thì biểu tình đều trở bên thập phần vi diệu. May mà da mặt của Cao Văn Lượng đủ dày, đối với chuyện này hoàn toàn không có cảm giác gì.

Trời cũng gần tối, tuy rằng Lâm Ngọc Đồng không nói, nhưng chuyện ngày hôm nay là sinh nhật cậu thì ai cũng rõ. Cao Văn Lượng ra hiệu bằng mắt cho Lý Quân đang đứng đó không xa, Lý Quân nhận lệnh, khẽ gật đầu rồi im lặng rời khỏi chỗ.

Còn khoảng 1000 người vẫn đang ở đây, phần lớn đều đã được kí tên rồi, nhưng vẫn chưa rời đi. Nếu ở đời trước, Lâm Ngọc Đồng có lẽ sẽ cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng giờ thì cậu lại chẳng có chút bất ngờ nào, cậu thầm nghĩ mau kí tên xong rồi trở về ngủ một giấc thật ngon.

100 quyển, 99 quyển... 3 quyển, 2 quyển, 1 quyển...

Từ đầu tới cuối Lâm Ngọc Đồng đều không biểu lộ vẻ mặt phiền chán, đến tận người cuối cùng mang sách tới, cậu vẫn luôn duy trì thái độ ôn hòa nhất.

Kỳ thật nụ cười của cậu đã có chút cứng ngắc. Cậu ký tên rồi trả lại sách cho độc giả, đứng dậy lắc lắc cổ tay. Còn chưa đợi cậu lắc cổ tay được ba cái, tất cả đèn trong đại sách đột nhiên đều tắt hết.

Cậu không thấy có những tiếng hét như đã nghĩ, cả đại sảnh lớn như vậy chìm vào bóng tối, cũng chỉ là một khoảng im lặng, tựa hồ như cả sự hít thở cũng đều ngưng lại.

Lâm Ngọc Đồng có cảm giác như đang ở trong mộng, cậu nương theo ánh sáng mờ mờ hắt vào từ cửa sổ mà nhìn xung quanh, không xác định được có phải là lại xảy ra phiền hà gì hay không. Ai ngờ đột nhiên âm thanh mở cửa vang lên, ngay sau đấy dương như có một vật gì đó đang được đẩy từ từ lại gần.

Bởi vì Cao Văn Lượng cũng đang đứng ngay bên cạnh, nhưng y lại không hành động gì đặc biệt, cho nên Lâm Ngọc Đồng cũng trở nên bình tĩnh lại.

Lâm Ngọc Đồng vẫn cứ luôn để ý đến vật duy nhất đang di chuyển trong đại sảnh, cậu phát hiện rằng vật đó thật sự rất lớn, hơn nữa càng đến gần thì càng có cảm giác quen thuộc.

Lâm Ngọc Đồng lấy di động ra, đang muốn dựa vào ánh sáng của điện thoại để xem xem đó là thứ gì, nhưng Cao Văn Lượng rất nhanh đã ngăn lại động tác của cậu, hơn nữa vật kia đã dừng lại cách cậu một mét.

Rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy rõ, vật được đẩy tới trước mặt chính là bánh sinh nhật cao ít nhất là 12 tầng, lớn đến nỗi trước đây cậu chưa bao giờ nhìn thấy.

Lúc này ngọn nến ở tầng trên cùng của chiếc bánh được thắp lên, ánh sáng ấm áp của ngọn nến chiếu sáng xung quanh, Lâm Ngọc Đồng cũng thấy được Triển Dực Phi với khuôn mặt đầy ý cười, “Tiểu Đồng, sinh nhật vui vẻ.”

“Chúc Đồng Tử sinh nhật vui vẻ!” Lời chúc phúc vang dội từ xung quanh, rồi đột nhiên cả đại sảnh như bừng sáng, không biết từ bao giờ mỗi một độc giả đều cầm trong tay một ngọn nến, tiếp đó bọn họ cùng nhau hát: “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật hạnh phúc...”

Lâm Ngọc Đồng lại càng cảm thấy xúc động thêm gấp bội, tiếc là lúc cậu đang tính làm điều gì đó thì lại bị Triển Dực Phi hôn. Hàng sa số những tiếng hú hét ở xung quanh liền vang lên.

Triển Dực Phi hôn đến tận khi người trong lòng thở dốc mới thả ra, Lâm Ngọc Đồng ho nhẹ một tiếng, còn có chút xúc động. Triển Dực Phi nói: “Em thổi nến đi.”

Lâm Ngọc Đồng nhìn thoáng qua ngọn nến đang ở độ cao ít nhất là hai mét, “Có cái thang không anh?”

Cậu cũng chẳng phải voi, không thể dùng mũi lấy nước rồi dập tắt nến được, thế này thì làm sao với tới nổi.

Triển Dực Phi nâng eo của Lâm Ngọc Đồng lên (*), trực tiếp tăng độ cao cho cậu, “Như thế này đã được chưa?”

(*) Mọi người có tưởng tượng được kiểu bế trẻ con không? Kiểu xốc nách lên ý... mình cũng không biết tả sao luôn...

Lâm Ngọc Đồng thầm nghĩ trong lòng anh tính kế hết cả rồi có phải không hả! Cậu thổi một hơi, ngọn nến ở tầng trên cùng liền tắt, hơn nữa cuối cùng cậu cũng nhìn ra, chiếc bánh ngọt đường kính lớn hơn một mét này không phải một chỉnh thể, mà là được ghép từ rất nhiều những miếng bánh hình tam giác, nếu nhìn thoáng qua thì là một cái hoàn chỉnh, thực ra lại không phải vậy. Nhưng như thế mới có thể làm ra một chiếc bánh lớn vậy, mà khi chia ra thì mỗi một độc giả đều sẽ có phần.

Mấy người bên Lý Quân đã bắt đầu chia bánh, những độc giả của nhóm “Công nhân đốn củi” cũng quan tâm mà giúp truyền bánh cho nhau, cứ như vậy khoảng mười phút sau trên tay mỗi người đều có được một miếng bánh, mà đèn ở đại sảnh cũng đã được bật lại.

Miếng bánh mà Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi cầm trên tay đều giống mọi người, sau khi mọi người đều đã ăn rồi, thì bắt đầu chơi trò chơi. Triển Dực Phi mang đến không ít phần thưởng, mà mỗi người vừa ăn bánh thì đều có một chữ số, những số ấy là 1000 số không trùng nhau. Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng sẽ dùng máy chọn ra số ngẫu nhiên để chơi trò chơi, chỉ cần là người có số ngẫu nhiên ấy nếu được chọn đúng thì sẽ có phần thưởng, người chiến thắng các trò chơi thì sẽ có phần thưởng lớn hơn.

Vòng thứ nhất là làm nổ bóng bay, cứ hai người thì lập thành một đội, trong đó hai người sẽ phải cõng nhau chạy từ điểm A đến điểm B và làm nổ bóng ở tại đó, Triển Dực Phi cõng Lâm Ngọc Đồng cùng so bì tốc độ với các đội khác, kết quả đụng độ ngay một độc giả là thành viên của đội điền kinh, Triển Dực Phi đương nhiên là không thể chạy nhanh hơn người ta được. Thế nhưng anh cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, mục đích giải trí thì cũng đã đạt được, hơn nữa thấy Lâm Ngọc Đồng thực sự vui vẻ vậy là đủ rồi.

Tối đó hoàn toàn là chơi đến phát điên, tất cả mọi người đều hừng hực khí thế cho đến tận trò chơi cuối cùng. Trò chơi cuối cùng là “Công nhân đốn củi may mắn nhất đêm nay”, thử thách chính là ai biết rõ nhất về cốt truyện và tình tiết trong bộ tiểu thuyết của Tán Sài Đồng Tử, phải hiểu rõ nhất về các nhân vật, người thắng được trò chơi này không chỉ nhận được một phiếu sách 1000 tệ ở nhà sách Thải Hồng của thành phố W, mà còn có thể nhận được tiền nạp vào tài khoản đọc sách online, và được đáp ứng một nguyện vọng hợp lý.

Cuối cùng người nhận được giải thưởng này là nghiên cứu sinh 24 tuổi, là một cô gái. Không biết cô nàng này đã đọc [U Linh Độ] bao nhiêu lần, ngay cả chi tiết nước tương nhân vật dùng chỉ lướt qua thôi mà cô cũng nhớ được. Nguyện vọng của cô cũng rất đơn giản, cũng cực kì hợp lý. Không biết cô nghe được ở đâu rằng tấm thiệp cưới của Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng là do hai người hợp lực viết, cho nên cô hy vọng Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi có thể cùng nhau kí tên lên quyển sách mà cô mới mua, một chữ kí, hai người cùng kí.

Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi đều không phản đối, nghe vậy, Lâm Ngọc Đồng cầm lấy bút, Triển Dực Phi thì đứng phía sau vòng tay qua người cậu, tay cùng nắm lên chiếc bút kia. Lâm Ngọc Đồng thả lỏng lực tay, để Triển Dực Phi khống chế nét bút và đường đi, sau đó họ cùng nhau viết một dòng chữ “Tán Sài Đồng Tử” độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Có người chụp lại cảnh này rồi gửi lên trên nhóm, rất nhiều người cảm thấy hối hận vì không tới đây, rồi lại càng chờ mong về những buổi tổ chức kí tên tiếp theo.

Cuối cùng Triển Dực Phi đưa Lâm Ngọc Đồng rời đi, mà lần kí tặng cho [U Linh Độ] cũng theo đó mà kết thúc viên mãn.

Từ sau khi Lâm Ngọc Đồng sống lại, cũng hiếm có lần nào lại bận rộn giống như đợt này, cậu và Triển Dực Phi ở đây vừa xuống máy bay, các thành viên của Lâm gia đã chuẩn bị mở tiệc tốt nghiệp (*).

(*) Tiệc tốt nghiệp “升学宴”: Thực ra nghĩa đúng của nó là việc mừng đã thi đại học xong và được lên lớp kiểu như vậy á, nhưng tiệc này dành cho học sinh mới thi đại học xong nên mình để là tiệc tốt nghiệp. Những bữa tiệc thế này thường tổ chức tại các nhà hàng, khách sạn lớn, các phụ huynh sẽ tổ chức và cùng mời thầy cô tới dự với mong muốn là được cảm ơn các thầy cô đã giúp đỡ, cũng như ăn mừng các con của mình đã tốt nghiệp và đỗ đại học.

Nguyện vọng muốn được xuất ngũ của Lâm Ngọc Phi đã tan thành mây khói, bởi vì có lẽ chẳng có áp lực gì, cho nên lại còn phát huy vượt xa những người khác, thực sự đã trúng được vào trường đại học mà bản thân mong mỏi. Lúc trước khi ở thành phố S còn nói với Bạch Y Hà rằng hãy chiếu cố thật nhiều, giờ thì có thể thường xuyên gặp mặt rồi.

Khi Lâm gia mở tiệc, Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng cùng cả Lâm Ngọc Lan đều có mặt. Kì nghỉ hè của Ngọc Lan đặc biệt dài, từ giữa tháng 6 cho tới giữa tháng 9, cô bé liền có thể ở nhà một thời gian dài. Chuyện cô bé bị bắt cóc lần trước được xử lý khá nhanh, cho nên cậu cũng không nói với ba mẹ, sợ sẽ khiến họ lo lắng. Nhưng hiện tại nghĩ lại thì không tránh được trong lòng có chút sợ hãi.

Nghĩ đến sự điên cuồng của Triển Hoành Đồ lúc ấy, Triển Dực Phi sẽ lại lần nữa xin lỗi Lâm Ngọc Đồng. May mà tuy Lâm Ngọc Lan tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại vô cùng rộng lượng, chỉ hỏi một chút rồi về sau cơ bản cũng không nhắc lại nữa. Nhưng thật ra Trần Tố Trữ đã thầm hỏi qua Triển Dực Phi rằng sau khi rời khỏi nhà chính thì bên phía Triển Hoành Đồ đã sống như thế nào.

Cái chết của Triển Dực Ninh cũng không phải chuyện gì vẻ vang, vậy nên Uông Băng Yến không thông báo cho những người xung quanh, chỉ tìm đến những người thân trong gia đình bên nhà của bà ta tới để lo hậu sự, bởi vậy mà rất nhiều người không hề biết Triển Dực Ninh đã chết. Sau khi biết chuyện Trần Tố Trữ cũng rất sốc, bà hỏi Triển Dực Phi rằng mình có cần phải tới viếng hay không. Tuy rằng Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến chẳng là gì hết, thế nhưng có một số việc, vẫn phải coi trọng thể diện mới được.

“Việc đó không cần đâu mẹ ạ, bà ta đã không chủ động nói, chúng ta cũng coi như không biết, nếu mẹ đến đó ngược lại càng khiến bà ta còn nghĩ sai lệch đi. Hơn nữa trong khoảng thời gian này bà ta vẫn không tìm thấy Triển Hoành Đồ, vậy khẳng định sẽ tìm đến con, đến lúc đấy thì nói sau mẹ ạ.”

“Được rồi. Vậy con phải cẩn thận mọi việc, loại người như vậy một khi điên lên thì bất kể việc gì cũng dám làm.”

“Mẹ yên tâm, con vẫn nắm chắc mọi chuyện.” Triển Dực Phi nói xong thì cùng Lâm Ngọc Đồng quay về phòng ngủ, thấy Lâm Ngọc Đồng lại muốn mở laptop ra, anh vội vàng lấy cơ thể mình ra ngăn lại, “Có thế nào thì cũng phải để nghỉ ngơi hai ngày rồi mới làm tiếp được, cổ tay em không quá sức hả?”

“Nhưng mà em nhàn rỗi quá rồi.” Lâm Ngọc Đồng nói như vậy, nhưng cũng không khăng khăng định viết tiểu thuyết, cậu ngồi xuống giường, thuận tay mở TV ở trong phòng lên, hỏi Triển Dực Phi, “Uông Băng Yến báo cảnh sát, khẳng định là cảnh sát sẽ tìm tới anh để truy hỏi, đến lúc đó anh nói thật vậy không phải là Uông Băng Yến sẽ biết được Triển Hoành Đồ đi đâu sao? Đến lúc đó bà ta đi tìm thì phải làm thế nào?”

“Bà ta có đi cũng vô dụng, Triển Hoành Đồ sẽ không gặp bà ta. Có người nói với ông ta, gặp Uông Băng Yến, thứ để ông ta giảm bớt nỗi đau đớn sẽ không còn nữa. Hiện tại không có cái gì có thể hiệu quả hơn thế. Hơn nữa có người làm đã lén lút thu âm lại được đoạn hội thoại của Uông Băng Yến và Triển Dực Ninh về việc muốn hợp lực lừa lấy 2% cổ phần công ty, việc này bản thân Triển Hoành Đồ cũng biết. Chỉ cần ông ta không ngốc, tuyệt đối sẽ không có khả năng lại một lần nữa tin tưởng Uông Băng Yến.”

“...........”

“Em sao vậy? Có phải là cảm thấy anh.....” Triển Dực Phi đột nhiên dừng lại, hơi hơi nhíu mày. Anh vốn tưởng Lâm Ngọc Đồng vẫn đang nghe anh nói chuyện, không nghĩ rằng lực chú ý của Lâm Ngọc Đồng lại rơi hết vào cái TV. Trong TV đang chiếu một bộ phim truyền hình, mà diễn viên của bộ phim này, không phải là Trầm Quân thì còn là ai nữa chứ?

“Khụ khụ!” Triển Dực Phi vô cùng khoa trương mà ho hai tiếng, dùng khửu tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Lâm Ngọc Đồng, “Bạn học Lâm, ông xã đẹp trai của em vẫn còn đang lù lù đây này mà em lại đi nhìn ngắm người đàn ông khác, lại còn chuyên chú như vậy, không phải là em quên anh chỉ đang cho em thời gian để nghỉ thôi đấy chứ?”

“Không phải, em chỉ đang thấy kì lạ, kẻ diễn xuất tồi như cậu ta tại sao lại được đóng nam chính, lại còn là phim phát sóng vào kì nghỉ hè nữa?” Hay là hắn biết bộ phim thanh xuân vườn trường này sẽ vô cùng nổi tiếng! Việc này làm sao có thể khiến cậu tin rằng ở đây không có sự giúp đỡ của Tiếu Vi được đây?

Hết chương 69.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.