Editor: Min
Uông Băng Yến đến từ khá sớm, hơn nữa cũng chỉ đi có một mình. Khi Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng tới quán café, bà ta đã uống hết hơn nửa cốc nước, vả lại cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, cả người đều chẳng có chút yên lòng.
Triển Dực Phi nhìn thoáng qua xung quanh, không quá xác định hỏi: “Chỉ có một mình bà?”
Không thể trách anh lại hỏi như vậy, bởi vì anh rõ ràng hơn ai hết dục vọng kiểm soát cực kì mạnh mẽ của Triển Hoành Đồ, tuy rằng cho tới nay ông ta đối xử với Uông Băng Yến vô cùng tốt, để bà ta ăn ngon, cũng chưa từng để bà ta thiếu tiền tiêu, nhưng cổ phần thì ông ta luôn tự mình giữ, cho nên dù chuyển nhượng, vẫn phải là tự ông ta đi chứ? Vậy nói là việc chuyển nhượng chỉ là ý của một mình Uông Băng Yến?
Thế thì việc này sẽ chẳng được vui lắm...
2% cổ phần, nghe thì có vẻ rất ít, tựa hồ chỉ như một cái chân muỗi, nhưng chân muỗi này mà lớn dần lên ở trong tập đoàn Triển Dương, thì điều đó chính là vô cùng bất bình thường. Đừng nghe thấy nó chỉ là một phần nhỏ, thực tế để mua một phần nhỏ này phải cần đến vài tỷ. Đương nhiên Triển Dực Phi sẽ không để cổ phần công ty rơi vào tay người ngoài, quả thật là có chuẩn bị mua lại, nhưng anh cũng không hề muốn làm điều đó dựa theo kế hoạch của Uông Băng Yến.
Không nói tới việc anh có một số tiền mặt lớn như vậy hay không, riêng chuyện nói rằng anh phải mua lại thứ vốn thuộc về mình, anh đã không vui vẻ gì rồi.
Uông Băng Yến cười tự giễu: “Nếu tôi nói mình muốn bán, hiển nhiên tôi có biện pháp, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu có đồng ý mua hay không là được.”
Triển Dực Phi vừa ở một bên tâm trạng vui vẻ nghe Lâm Ngọc Đồng chọn hộ anh một số thứ mà anh thích vừa nói: “Tuy rằng thời gian chúng ta chính thức ở chung là không dài, nhưng bà hẳn phải hiểu tôi là người nói một không nói hai. Thế nhưng đây không phải là khoản nhỏ, chung quy thì bà vẫn phải cho tôi thời gian chuẩn bị mới được.”
“7 ngày.” Khi nói chuyện Uông Băng Yến khẽ cau mày, khí sắc cũng kém hơn so với trước kia. Bà ta khuấy café, mang theo ánh mắt xét đoán mà quan sát Triển Dực Phi một hồi lâu, “Tôi sẽ chuẩn bị tốt văn kiện chuyển nhượng, cổ đông sẽ do cậu là người sắp xếp, tôi cần tiền mặt.”
“Không thành vấn đề.”
“Quả nhiên là vài năm qua cậu kinh doanh cũng lãi được không ít.”
“Qua qua loa loa thôi, thân là một người đàn ông, dù sao thì cũng nên mang lại được một cảm giác đủ an toàn cho bạn đời của mình.” Khi nói lời này Triển Dực Phi nhìn Lâm Ngọc Đồng, trong mắt đong đầy tình yêu không thể che giấu được.
“Được người đàn ông của Triển gia yêu thương, đó thật sự là một loại may mắn.” Tuy rằng Uông Băng Yến không hề mong Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng sẽ có kết quả gì tốt đẹp, nhưng bà ta cảm thấy tùy theo từng việc mà nói, nếu có thể được người đàn ông của Triển gia yêu thương, thật sự là hiếm có, bởi vì tất cả những người trong gia đình này đều là thắt cổ trên chỉ một cây duy nhất, một khi đã đặt ra mối quan hệ thì sẽ không quay đầu lại. Về phần cảm giác an toàn... Ai có thể ngờ rằng bà ta đã an nhàn nửa đời người, rồi đến tuổi tuổi tứ tuần lại gặp phải biến cố lớn, con gái bất hiếu, chồng thì lại...
(Note): Ở trên đoạn trên “nếu có thể được người đàn ông của Triển gia yêu thương, thật sự là hiếm có, bởi vì tất cả những người trong gia đình này đều là thắt cổ trên chỉ một cây duy nhất, một khi đã đặt ra mối quan hệ thì sẽ không quay đầu lại.” ở đây ý chỉ là đàn ông của Triển gia chung tình, chỉ yêu duy nhất một người. Nói thật là đoạn này mình cũng không biết edit sao cho thoát nghĩa nhất có thể nên mong mọi người thông cảm.
Nghĩ đến việc Triển Hoành Đồ bị nghiện ma túy, sắc mặt của Uông Băng Yến càng rét lạnh, chỉ là giờ bà ta không còn đổ lên đầu Triển Dực Phi nữa, dù sao người làm Triển Hoành Đồ nghiện cũng không phải anh, mà là con gái bà ta Triển Dực Ninh.
Uông Băng Yến thừa dịp Triển Hoành Đồ và Triển Dực Ninh không chú ý liền cho cả hai uống thuốc ngủ rồi mới có thể ra ngoài, cho nên cũng không thể nói chuyện lâu được, sau khi xác định được ý định mua lại cổ phần của Triển Dực Phi thì liền dứt khoát rời đi.
Lâm Ngọc Đồng nhìn theo bóng dáng tiều tụy của bà ta, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp bà ta. Vào lúc đó Uông Băng Yến quá thực là từ nương bán lão (*), bộ dáng thướt tha nhờ giữ gìn tốt, nhưng giờ nhìn lại, bề ngoài so với người phụ nữ phải đi làm sáng chín chiều năm vì củi dầu gạo muối thì chẳng khá hơn là bao.
(*) Từ nương bán lão “徐娘半老”: Sử dụng để miêu tả người phụ nữ trung niên hay lớn tuổi rồi nhưng vẫn đa tình.
“Anh nói xem đó chính là một con gà đẻ trứng vàng, thế bà ta vì cái gì mà lại bán đi?” Chỉ cần số tiền lãi hàng năm cũng có thể giúp cả gia đình sống ổn thỏa. Nếu là cậu, kể cả là thực sự không có tiền phải đi vay một ít hoa để trả cổ tức (*) thì cũng sẽ không bán cổ phần. Bán cổ phần của tập đoàn Triển Dương, chẳng phải như vậy nghĩa là không thể nghĩ thông nữa rồi sao?
(*) Thực ra đoạn này mình không rõ lắm từ “hoa” nghĩa là tiền hay vật thay thế, nguyên văn là “借一些花到分红”, ai hiểu giúp mình với.
“Có lẽ bà ta tự ý thức được rằng không thể dựa vào Triển Hoành Đồ và Triển Dực Ninh được nữa, dù sao hai kẻ đã đi đến bước đường kia, thì chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Nhưng mà nếu như bà ta đã nói mình có cách, vậy khẳng định là có thể khiến Triển Hoành Đồ chuyển nhượng cổ phần sang danh nghĩa bà ta, chỉ cần bà ta không bán là ổn rồi không phải sao?”
“Không thể, bởi vì bà ta rõ ràng hơn ai hết, cho dù bà ta thực sự có cách khiến cho Triển Hoành Đồ chuyển nhượng cổ phần sang tên mình thì bà ta cũng không thể nào yên ổn mà giữ chúng được, bởi vì chung quy là Triển Hoành Đồ cũng nghĩ ra cách để đoạt lại chúng từ tay bà ta. Cái thứ “Thực phẩm chức năng” kia của bọn chúng thực sự cần rất nhiều tiền, càng đừng nói đến loại đặc biệt như của Triển Hoành Đồ. Hẳn là ở chỗ của Triển Dực Ninh vẫn còn trữ ít hàng, anh đoán Uông Băng Yến chính là muốn lợi dụng điểm ấy để bắt Triển Hoành Đồ phải giao lại cổ phần cho mình, sau đó bà ta bán chúng đổi thành tiền, vậy là mọi thứ xong xuôi. Triển Hoành Đồ đòi lại thì cùng lắm là bà ta đưa tiền, mà không đến mức phải trả cổ phần lại. Thật ra nếu không phải hội đồng quản trị có quy định cổ đông nào muốn bán lại cổ phần phải thông báo trước, mà chủ tịch lại có quyền ưu tiên, thì khẳng định Uông Băng Yến sẽ tìm người khác, vì bà ta không còn cách nào mới tìm anh.”
Tuy rằng không tận mắt thấy, nhưng Triển Dực Phi biết trong nhà của Triển Hoành Đồ giờ là gà bay chó sủa. Triển Hoành Đồ không thể nào kiếm được “Thực phẩm chức năng” mà lão muốn cũng chỉ có thể tìm đến Triển Dực Ninh mới được phóng thích, chỉ là Triển Dực Ninh rất bực vì thái độ của lão đối với mình, cho nên dù còn hàng cũng sẽ không chịu lấy ra, bởi nên kết quả là có thể biết trước được. Triển Hoành Đồ vốn không phải là kẻ có tình tính tốt đẹp gì, hiện giờ dùng ma túy rồi thì lại xảy ra những phản ứng rất tiêu cực, quả thực là chẳng khác gì một quả bom, tuyệt đối là chỉ cần chạm một chút là có thể nổ.
“Nhà mấy kẻ đó về sau khẳng định rất náo nhiệt.” Lâm Ngọc Đồng cắn một miếng tiramisu, rồi vô ý liếm môi, liếm sạch những vệt kem lem ngoài miệng.
“Dù là náo nhiệt thì cũng không phải vui vẻ gì, nào có được hạnh phúc như nhà mình?” Triển Dực Phi ngắm Lâm Ngọc Đồng ăn, lại gọi nhân viên mang thêm một phần nữa tới. Kỳ thật bọn họ đã ăn cơm trước ở nhà rồi, nhưng cả hai người đều thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bọn họ cũng hiếm khi có dịp nhàn nhã đi ra ngoài thế này, cho nên cũng không vội vàng trở về.
“Chuyện đó cũng đúng.” Lâm Ngọc Đồng cười cười, “Đúng rồi, mà số tiền của anh bây giờ có đủ không?”
“Không đủ đâu.” Triển Dực Phi thở dài, “Không phải năm nay Triệu Lâm Thực Nghiệp mở rộng một hạng mục mới sao? Tiền trong tay anh đều đã dốc vào đầu tư từ giai đoạn trước, giờ lại mua 2% cổ phần kia, bảo bối, có thể hai năm tới em phải theo anh ăn đất (*), nếu làm không tốt còn phải mang nợ cùng với anh, em có áp lực không?”
(*) Ăn đất “吃土”: Là từ lóng ý chỉ sự nghèo khổ.
“Anh thiếu bao nhiêu?” Lâm Ngọc Đồng khó thấy được vẻ mặt áy náy của Triển Dực Phi, nhất thời vậy mà lại quên mất những người trong Triển gia đều diễn xuất rất tài tình.
“Thiếu....” Triển Dực Phi âm thầm “A?” một tiếng, sau đó tùy tiện nói ra một con số. Thực ra anh chỉ đùa một chút mà thôi, chỉ tiếc là chưa kịp giải thích thì có một người cách cả hai không xa lắm tiến lại, vẻ mặt thấp thỏm thêm cả hưng phấn mà hỏi: “Xin, xin hỏi bạn có phải Tán Sài Đồng Tử không?”
Động tác nhai nuốt của Lâm Ngọc Đồng theo bản năng mà chậm lại, nhìn người bên cạnh chỉ tầm 20 tuổi, dáng người cao ráo, hình như là độc giả của cậu, thong thả gật đầu: “Xin chào, bạn là...”
Người này lập tức vươn tay ra, “Chào bạn Đồng Tử, mình là một độc giả trung thành của bạn, nick ở Kim Phàm của mình là Lục Mao Quái, mình có hay để lại bình luận cho bạn, bạn có ấn tượng gì không?”
Lâm Ngọc Đồng nhẹ nhàng nắm một cái, rất nhanh liền buông ra: “Mình có, rất vui được gặp bạn. Bạn đi một mình sao? Nếu không ngại thì bạn ngồi đây.”
Đây tuyệt đối chỉ là một lời khách sáo, nhưng quái vật huynh có lẽ quá kích động, nghe thấy thế thì thật sự ngồi xuống, sau đó vẻ mặt tha thiết hỏi, “Mình, mình có thể chụp chung với bạn một kiểu ảnh được không?”
Lâm Ngọc Đồng liếc nhìn Triển Dực Phi một cái, “Có thể, nhưng mà...”
Triển Dực Phi hợp thời nói: “Nhưng mà phải chụp cả tôi nữa, chụp xong phải đưa cho tôi một bản đó.”
Vì thế rốt cuộc quái vật huynh đã phát hiện ở bên cạnh còn có người thứ 3 nữa! Cậu ta nhìn rõ diện mạo của Triển Dực Phi, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngài có phải là... Trường chủ Lâm trường không?”
Cái dục vọng chiếm giữ cực kì quen thuộc này!
Triển Dực Phi cười không đáp.
Trong nháy mắt Quái vật huynh càng kích động, chẳng những gặp được nam thần còn gặp được cả người đàn ông của nam thần! Cậu ta nhanh chóng mở phần chụp ảnh của điện thoại ra, sau đó tùy tiện gọi một người phục vụ ra, để cho đối phương giúp mình chụp một tấm ảnh đẹp đẽ. Chụp xong rồi, cậu ta cứ nhìn vào ảnh như muốn đục thủng mấy lỗ trên đó, còn đăng tấm ảnh nói mình đã tìm gặp được Trường chủ lên trên nhóm, vì không kiềm nén được sự hưng phấn nên phải cầm điện thoại bằng cả hai tay, “Trường chủ, Đồng Tử, hôm nay gặp được hai người em rất rất rất rất rất rất cao hứng, bàn này để em mời hai người, ngàn vạn lần hai người không được khách sáo. À đúng rồi, đây là quán café của nhà em, về sau hai người có rảnh thì nhất định phải thường xuyên đến đây nhé! Ầy em, em phải đi trước rồi hai người cứ thong thả! Cứ từ từ ăn!”
Nói xong thì cậu ta liền chạy đi, rồi tìm nhân viên không biết thì thầm cái gì, sau đó nhân viên phục vụ mang rất nhiều đồ ăn thức uống đến bàn của Lâm Ngọc Đồng.
Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi nhìn nhau một cái, đều thấy được ý cười trong mắt đối phương.
“Anh đã vô tình trở thành bạn đời của một vị tác gia rất nổi tiếng rồi.”
“Còn em thì bất cẩn để người khác phát hiện ra bạn đời của em còn đẹp trai hơn cả em nữa.” Lâm Ngọc Đồng giả bộ ảo não mà xoa xoa cằm, “Lâm trường Trường chủ thật là có tâm cơ mà.”
“Ai cho em có nhiều độc giả như vậy hả? Anh đang cảm thấy rất có nguy cơ đây, cho nên anh thời thời khắc khắc phải tìm cảm giác tồn tại.” Triển Dực Phi nói xong thì rút khăn tay ra lau miệng cho Lâm Ngọc Đồng.
“Nhân viên của tập đoàn Triển Dương cũng không hề ít, hơn nữa còn đều biết được diện mạo của anh như thế nào, thế thì không phải em nên cảm thấy có nguy cơ nhiều hơn sao?” Lâm Ngọc Đồng dứt lời thì thấy Triển Dực Phi đang nhìn mình chằm chằm, kỳ quái hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là ngắm em mãi không đủ thôi.”
“.......” Ngay cả Lâm Ngọc Đồng, da mặt không tính là quá mỏng vậy mà cũng chẳng chống đỡ nổi, lời ấy không phải là lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, bởi vì là thật tâm, cho nên ngược lại làm cho người nghe trở tay không kịp, “Trước kia tại sao em lại không phát hiện ra miệng lưỡi anh có thể trơn tru như vậy nhỉ?
“Trước không thế, chỉ là vì gặp em mới có thể thôi.” Triển Dực Phi đáp rồi giúp Lâm Ngọc Đồng xiên một miếng thanh long nhỏ, “Em muốn ngồi ở đây nữa không? Nếu không thì bọn mình đi dạo.”
“Vâng.” Lâm Ngọc Đồng đứng dậy, ăn miếng thanh long kia, suy nghĩ xem nên nói cảm ơn với Lục Mao Quái như thế nào, tốt xấu gì thì đối phương cũng ủng hộ mình như vậy, hơn nữa cũng không thể ăn một bữa rồi rời đi thế được.
Lại nói về Lục Mao Quái, giờ cậu ta đang rất vội. Cậu ta nghĩ mình rất vất vả mới gặp được nam thần, dù có thế nào thì cũng phải xin được chữ kí chứ đúng không? Vậy nên cậu ta bảo bạn cùng phòng mang cuốn “U Linh Độ” mà mình tự in tới, ai ngờ bạn cùng phòng hỏa tốc mang đến cho cậu ta, nhưng hỏa tốc mang đến không chỉ mỗi cuốn “U Linh Độ” mà còn kéo theo cả một đám độc giả nữa. Giờ thì tốt rồi, tận tám người đến đây!
Tám người có cả nam và nữ, vừa thấy Lâm Ngọc Đồng đi tới, chỉ nháy mắt liền ngừng nói chuyện, cứ nhìn vào Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi mãi.
Lâm Ngọc Đồng dừng lại trước cả nhóm người khoảng hai thước, có chút không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống gì.
Lục Mao Quái cũng không có biện pháp, đành xấu hổ mà đi tới nói: “Đồng Tử, đây đều là độc giả của bạn đó. Chẳng là mình vốn muốn nhờ bạn học lấy giúp mình quyển truyện tới để xin chữ kí của bạn, ai ngờ tên tiểu tử này lại kéo theo cả một nhóm fan của bạn tới.”
Một tốp người lớn có nhỏ có vẫy tay với Lâm Ngọc Đồng, muốn cứng ngắc có cứng ngắc, muốn ngốc có ngốc, muốn nhiệt tình có nhiệt tình.
Lâm Ngọc Đồng gật đầu nói cảm ơn, cảm kích vì mọi người đã ủng hộ, lại được Lục Mao Quái mạnh mẽ dúi cho một tấm thẻ VIP.
Nhưng mà cậu phải đi, mấy người họ lại đang yên lặng chặn mất ngã tư.
Lục Mao Quái tỏ vẻ thật có lỗi, những người khác cũng lấy ra giấy hoặc sách để xin chữ kí.
Lâm Ngọc Đồng hết cách, liền ký vào toàn bộ những thứ họ đưa, còn chụp ảnh với bọn họ, lúc này mới có thể rời đi cùng Triển Dực Phi.
Lục Mao Quái chỉ vào mặt mấy người còn lại, “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu cậu! Bảy người các cậu hôm nay dám lợi dụng người anh em của tôi, mỗi người các cậu nợ tôi một cái kem!”
Nhưng bảy người bọn họ lại dường như chẳng nghe thấy gì, chỉ nhìn theo hướng cửa mà cảm khái một trận, “Thật là cmn đẹp trai mà, Đồng Tử đẹp trai hơn cả trong ảnh, mà Trường chủ cũng quá mức đẹp trai, đúng là đàn ông đích thực.”
Có một tiểu cô nương hiển nhiên là vẫn đang kích động, trên mặt đỏ bừng, “Mọi người vừa rồi có nghe thấy không? Lúc mà Trường chủ và Đồng Tử đi tới chỗ chúng ta, hình như Trường chủ đã gọi Đồng Tử là “Tử Đồng” (*), tôi toi đây, tình cảm của họ thật tốt mà.”
(*) Tử đồng: còn có nghĩa là ái khanh, cách vua gọi hoàng hậu thời xưa.
Trong số tám người ở đây thì có một người là có người nhà làm ngành xây dựng, trầm mặc một lát rồi đột nhiên hô lên, “Đệt mợ! Không phải chứ?!”
Những người khác vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Người nọ đã kích động đến mức rối cả lên, “Mấy người có biết Lâm trường Trường chủ là ai không hả? Anh ấy chính là chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành tập đoàn Triển Dương đó, tuyệt đối là kỳ tài trong thương giới. Nếu ba, mẹ và anh trai tôi biết tôi được chụp ảnh với anh ấy, thể nào họ cũng ghen tị đến chết mất.”
Những người khác: “............”
Triển Dực Phi và Lâm Ngọc Đồng hoàn toàn không biết mình đã mang tới nhiều sự kích động cho người khác đến vậy, vẫn ung dung tản bộ bên ngoài, họ đến trời tối họ mới quay về nhà. Lúc này, Triển Dực Phi đã hoàn toàn quên mất chuyện mình đùa lúc trước, nhưng Lâm Ngọc Đồng thì vẫn nhớ rõ.
Khi Triển Dực Phi vừa mới tắm xong ra ngoài, chỉ thấy trên giường bày ra mấy túi văn kiện và Lâm Ngọc Đồng thì ngồi bên cạnh.
Cậu vỗ vỗ mép giường, “Dực Phi, anh lại đây.”
Triển Dực Phi đem khăn vắt trên cổ, “Mấy cái này là gì vậy em?”
Lâm Ngọc Đồng lấy ra toàn bộ đưa cho anh xem, “Từ sau khi bọn mình ở cùng một chỗ, tiền anh đưa cho em càng ngày càng nhiều, dù sao cũng đã đưa rồi, cho nên em liền chơi chứng khoán, còn đầu tư ít bất động sản. Đối với anh mà nói thì cũng không tính là gì cả, nhưng nếu nó hữu dụng với anh, thì anh cứ cầm lấy.”
Triển Dực Phi ôm theo thắc mắc, lấy mỗi phần văn kiện ra đọc lại kĩ càng, thế mới thấy, ở nơi mà anh không biết, Lâm Ngọc Đồng vậy mà lại tích lũy được một khối tài sản lớn như vậy. Tạm thời chưa tính toán kĩ lại, chỉ riêng số tiền cổ trên cổ phiếu đã xấp xỉ bảy triệu, đây quả là tranh thủ làm giàu danh xứng với thực mà.
Lâm Ngọc Đồng nhìn bộ dáng của anh, liền lấy máy sấy ra sấy tóc cho Triển Dực Phi, thế nhưng cậu chỉnh gió nhẹ, để những lời cậu nói anh có thể nghe được, “Anh nói nếu làm không tốt thì sẽ cùng nhau gánh nợ, anh hỏi em có áp lực không, em muốn trả lời rằng nếu chúng ta đã ở bên nhau, vậy chẳng có gì gọi là áp lực cả.”
Tờ giấy cầm trong tay cũng bị gió thổi khẽ bay bay, Triển Dực Phi nhẹ nhàng giữ lấy góc giấy, lại không thể giữ nổi cảm tình đang trào dâng mãnh liệt ở trong lòng. Anh ôm chặt lấy Lâm Ngọc Đồng, hốc mắt hiếm khi đỏ lên, khàn giọng nói: “Tiểu Đồng, nếu tất cả những đau khổ trước đây anh phải trải qua để được gặp em, vậy thì anh nên cảm tạ vận mệnh này.”
Lâm Ngọc Đồng cũng ôm lấy anh, “Đừng có cướp mất lời thoại của em chứ.”
Triển Dực Phi ho nhẹ một tiếng, cố kiềm chế sự xúc động trong đôi mắt, cười nói: “Tuy rằng rất cao hứng, nhưng anh không muốn em lo lắng, cho nên anh phải nói câu này với em, chuyện lúc sáng anh chỉ đùa thôi. Mặt khác, thật sự thì anh cũng không tính sẽ mua lại số cổ phần ấy.”
Để cho Uông Băng Yến cầm được tiền rồi tự tại tiêu dao sao? Anh cũng không rộng lượng như vậy, ai bảo, những thứ đó vốn nên thuộc về mẹ anh cơ mà?
Hết chương 64.