Editor: Min
“Mẹ nó, mày dám chống cự này!” Lão nhị Lý Tiến ỷ vào việc Lâm Ngọc Đồng đang bị khống chế bởi súng, mượn cơ hội hung hăng đạp một cước vào bụng cậu, ngay sau đó hắn cúi người dữ tợn đánh lên đầu cậu, “Tao cho mày chạy đấy à?! Mày còn dám chạy thêm lần nữa thử xem!”
“A!” Lâm Ngọc Đồng bị đau đến gập người lại, nhưng mảnh kính trên tay không vì thế mà tuột mất. Cậu thở hổn hển vài lần, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội ban đầu, lúc sau thì cười nhẹ đáp một tiếng, “Thử thì thử!”
Nói là chậm, khi đó thì rất nhanh, Lâm Ngọc Đồng dùng sức nắm lấy cổ áo của Lý Tiến, kéo hắn hoán đổi với vị trí của mình, trong nháy mắt, họng súng của tên cầm đầu lão Vu đã chĩa thẳng vào Lý Tiến.
Lâm Ngọc Đồng lấy mảnh kính kề vào cổ Lý Tiến, phần góc nhọn của mảnh kính đâm vào da hắn rướm máu.
Lý Tiến bị khống chế, trong phút chốc trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Ngọc Đồng dùng ánh mắt mạnh mẽ giống như lúc trước mà trừng lão Vu, “Có giỏi thì giết chết tao đi, đừng nói đến lúc đó một phân tiền chúng mày cũng không lấy được, nhất định về sau muốn sống yên ổn cũng khó!”
Lão Vu hơi liếm khóe môi dưới, “Mày thực sự cho rằng tao không dám nổ súng?”
Lâm Ngọc Đồng đáp: “Mày đương nhiên dám, chẳng qua là nửa đời còn lại sẽ phải sống trong khổ cực lầm than mà thôi.”
Lão Vu gật gật đầu: “Nói cũng đúng.” Dứt lời hắn thu súng lại, nhưng ngay khi Lâm Ngọc Đồng cho rằng lão Vu muốn thương lượng cùng mình, thì lúc này tên tinh trùng thượng não ấy hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: “Quách Tử và Tiểu Mao, hai đứa vào đây cho anh.”
Bên ngoài vốn dĩ an tĩnh lại truyền đến tiếng lao xao, sau đó có hai kẻ bước vào, hai kẻ ấy vừa vào đã khinh thường cả căn phòng.
Trong lòng Lâm Ngọc Đồng không khỏi thầm mắng một câu cmn nữa cái tên này, sao vẫn còn có người nữa chứ?!
Lúc này người cao nhất tên Quách Tử nói: “Vu ca, anh có việc gì cần phân phó?”
Lão Vu ném khẩu súng cho Quách Tử, “Trông tiểu tử này cho anh, anh phải ngủ một giấc.”
Lâm Ngọc Đồng lúc này vẫn đang cầm mảnh kính kề bên cổ Lý Tiến, nghe thấy vậy thì đau cả trứng. Này thực rõ ràng nếu buông lỏng ra thì chắc chắn là mẹ nó muốn bị đánh mà!
Quách Tử lấy súng chĩa vào Lâm Ngọc Đồng, lúc này lão Vu đang nằm trên giường, trầm giọng nói: “Tiểu tử, tao không muốn có bất cứ mâu thuẫn nào với Triển Dực Phi, nhưng nếu mày không thức thời, vậy thì cũng đừng bàn đến những chuyện khác. Có người chỉ ước được nhìn thấy mày chết thôi đấy.”
Lâm Ngọc Đồng hỏi: “Ai?”
Lão Vu không trả lời, hắn nhắm mắt lại, cuối cùng nói một câu, “Nếu nó còn dám làm xằng bậy, không cần phải hỏi anh, mày cứ bắn hủy một chân nó đi.”
Quách Tử nói đã biết, cầm chắc lấy khẩu súng. Lâm Ngọc Đồng vừa thấy, bốn, dù có mệt chết cậu cũng đánh không lại. Liền kéo theo Lý Tiến lùi về phía sau, cuối cùng cũng dứt khoát buông lỏng mảnh kính trên tay ra. Đã giải trừ được nguy cơ, tên Lý Tiến muốn quay lại trả thù, Quách Tử một phen kéo Lý Tiến, “Đừng có gây chuyện.”
Lý Tiến oán hận mà sửa sang lại vạt áo, Lâm Ngọc Đồng âm thầm thở phào.
Nếu chỉ có hai thì cậu có thể thử xem, nhưng bốn thì cậu chẳng dây vào, nếu không phải không muốn gây rắc rối cho Triển Dực Phi, thì ngay cả chỉ có hai kẻ cậu cũng chẳng muốn thử. Thật vất vả mới có cuộc sống gia đình đầm ấm, cậu còn sống chưa đủ đâu.
Cả căn phòng nhất thời trở nên im lặng, tựa hồ như không ai dám quấy rối lão Vu đang nghỉ ngơi.
Lâm Ngọc Đồng rốt cuộc cũng có thể thuận lợi người này trong chốc lát. Kỳ thật lão Vu này vóc dáng không cao, đại khái cũng chỉ có 1m75, nhưng cả người lại mang theo một vẻ hung ác khó mà phát hiện ra được. Lâm Ngọc Đồng vốn muốn hỏi đối phương cần bao nhiêu tiền, cậu có thể trả gấp hai thậm chí là gấp ba, nhưng lại nghĩ, người như vậy chắc chắn sẽ không để bị mình xoay vòng vòng.
Lại nói đến Triển Dực Phi, lúc này bản thân đang đứng ở ranh giới của sự bùng nổ, giống như một con sư tử đang chứa đầy thịnh nổ chỉ cần chạm vào sẽ nổ tung. Anh đã xác định được vấn đề an toàn của Lâm Ngọc Lan, nhưng người thương trong lòng anh lại không biết đang ở nơi nào.
Triển Hoành Đồ gọi điện tới, chỉ nói một câu: “Tao đã cử người mang đến cho mày một số văn kiện, nếu mày muốn mọi chuyện tốt đẹp thì có thể kí tên.”
Văn kiện gì mà có ích như vậy chứ? Đơn giản chính là bắt anh buông bỏ quyền thừa kế, buông bỏ quyền quản lý, buông bỏ quyền tài sản, tóm lại là các loại buông bỏ.
Trình Thích hỏi: “Cậu tính sao?”
Trước mắt còn chưa xác định được vị trí của Lâm Ngọc Đồng, nhưng Triển Dực Phi lại nhận được một bức ảnh gửi tới điện thoại của mình, thoạt nhìn sắc mặt của Lâm Ngọc Đồng cũng không tốt. Tuy rằng rõ ràng không bị thương, nhưng môi lại trắng bệch. Khi xem bức ảnh đấy Triển Dực Phi khẽ vuốt ve màn hình, trong mắt ẩn chứa tình yêu sâu đậm, đối với kẻ gửi tin nhắn đến thì hận ý tầng tầng lớp lớp.
Tiếng chuông cửa vang lên, Vương bá nhanh chóng chạy ra mở cửa, đi vào là một gã đàn ông trẻ tuổi đeo chiếc kính viền vàng, không phải Diệp Hàn Anh, mà là gã luật sư Triển Dực Phi từng gặp qua. Gã họ Lữ, tên Lữ Nghiêm.
Lữ Nghiêm lấy văn kiện từ trong bao ra cùng một hộp mực đóng dấu đặt trên bàn trà, “Triển Dực Phi tiên sinh, tôi nhận sự ủy thác của Triển Hoành Đồ tiên sinh gửi tới ngài mấy phần văn kiện, Triển Hoành Đồ tiên sinh nói, phải ký ra sao, ngài xem sẽ rõ.”
Triển Dực Phi tuyệt nhiên không nhìn đến, ngược lại Trình Thích thì cầm lên lật xem, nhưng thật ra cũng không khác gì với sở liệu, chẳng qua so với dự đoán của bọn họ thì Triển Hoành Đồ không hề biết điểm dừng. Lão không biết xấu hổ lại có thể muốn sản nghiệp tổ tiên của Triển lão thái gia để lại, còn muốn toàn bộ cổ phần công ty mà Triển Dực Phi đang nắm trong tay, bất động sản, tiền mặt, thậm chí là cả xe và công ty riêng của anh, chỉ cần đáng giá thì đều muốn, rõ ràng là muốn Triển Dực Phi phải tay trắng ra đi (*), phải ăn không khí ngủ đầu đường.
(*) Nguyên gốc là Tịnh thân xuất hộ “净身出户”: Nghĩ thì cũng chính là tay trắng ra đi đó ạ.
Trình Thích không nhịn được dứt khoát nhíu mày, “Luật sư Lữ, lúc anh nhận được văn kiện này, anh không hỏi xem Triển Hoành Đồ tiên sinh có uống nhầm thuốc hay không à?”
Lữ Nghiêm nói: “Tôi chỉ là người được ủy thác, những cái khác không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Triển Hoành Đồ tiên sinh nói, xin đừng lãng phí thời gian của ai cả.”
Gã vừa dứt lời, có kẻ đã kề con dao trên ngón tay Lâm Ngọc Đồng, hơn nữa còn chụp ảnh lại gửi tới cho Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi xem bức ảnh, sát khí ẩn chứa trong mắt càng sâu, anh nói: “Tôi có thể ký những văn kiện này, nhưng tôi muốn gặp Triển Hoành Đồ, ký trước mặt ông ta.”
Lữ Nghiêm không tự quyết được, hiển nhiên phải gọi điện thoại cho Triển Hoành Đồ. Triển Hoành Đồ nghe xong thì có chút mâu thuẫn, dù sao lão cũng không muốn thừa nhận, kỳ thực từ sâu thẳm đáy lòng lão vẫn có chút sợ hãi Triển Dực Phi – đứa con bị lão ghét bỏ, nhưng nghĩ đến việc Triển Dực Phi có thể từ bỏ toàn bộ tài sản, lão lại không nhịn được mà mong đợi.
Vì thế 30 phút sau, xe của Triển Dực Phi tiến vào cổng chính của nhà cũ Triển gia, kỳ quá là đi theo xe của anh còn có thêm chiếc xe khác nữa.
Uông Băng Yến cùng Triển Hoành Đồ, còn có cả Diệp Hàn Anh và Triển Dực Ninh đều ở đó, bốn kẻ nghiêm chỉnh mà ung dung (*) ngồi trên ghế sofa vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, dường như đồ còn chưa tới tay đã bắt đầu ăn mừng.
(*) Nguyên gốc là Hảo chỉnh dĩ hạ “好整以暇”: dùng để tả dáng người nghiêm chỉnh ung dung.
Triển Dực Phi đi vào, có vài kẻ trên khuôn mặt cư nhiên mang theo vẻ tươi cười.
Uông Băng Yến vẫy tay, “Dực Phi đã về đấy à, mau lại đây ngồi đi.”
“Tiểu Đồng đang ở đâu?” Triển Dực Phi trực tiếp ngồi xuống đối diện Triển Hoành Đồ, giống như mỗi lần họp tại công ty, bọn luôn ngồi ở hai phe đối lập.
“Tao không biết mày đang nói cái gì.” Triển Hoành Đồ cũng không nhìn Triển Dực Phi, chỉ nâng tách trà có nắp (1) lên nhẹ nhàng thổi.
“Sẽ không phải là bỏ trốn theo kẻ khác đấy chứ?” Triển Dực Ninh nói xong thì tựa như nghe được một trò cười, khanh khách cười, “Tôi nói không phải chứ, nhìn hắn hệt như một tiểu bạch kiểm không đáng tin, lúc này không chừng đang nằm trên giường rên rỉ với kẻ khác rồi.”
“Cô cho rằng tất cả mọi người trên đời này đều thấp hèn giống cô và mẹ cô sao?” Triển Dực Phi lạnh lùng liếc Triển Dực Ninh một cái, hỏi Triển Hoành Đồ, “Tiểu Đồng đang ở đâu?”
“Không phải so với người khác thì mày là người hiểu rõ nhất sao? Trong xã hội này có rất nhiều câu trả lời phải đánh đổi bằng một vài thứ.” Uông Băng Yến sau khi nghe thấy hai từ “Thấp hèn” thì vẻ tươi cười biến mất sạch sẽ, nếu không phải lo Triển Dực Phi sẽ không kí văn kiện, có thể bà ta đã thật sự tìm người để giết chết Lâm Ngọc Đồng.
“Không nói?” Lúc này Triển Dực Phi đột nhiên đứng dậy.
“Mày muốn làm cái gì?” Diệp Hàn Anh từ đầu tới cuối vẫn không mở miệng đột nhiên cảm thấy Triển Dực Phi có chút kỳ quái.
“Lý Quân, vào đi!” Triển Dực Phi hiếm khi quát to một tiếng. Lý Quân rất nhanh mang một can to vào, đồng thời mở nắp can ra, không chút do dự đổ tất cả thứ trong đó xung quanh người Triển Dực Phi và bốn người còn lại!
“A!!!” Triển Dực Ninh và Uông Băng Yến gần như đồng thời hét lên một tiếng, “Triển Dực Phi mày điên rồi phải không?” Cho dù là mũi không tốt cũng có thể ngửi được đây là mùi xăng!
“Triển Dực Phi! Rốt cuộc mày muốn làm cái gì?” Sắc mặt của Triển Hoành Đồ cũng thay đổi, “Mày đừng có quên tình cảnh hiện tại của Lâm Ngọc Đồng.”
“Tôi không quên.” Triển Dực Phi mỉm cười tựa vào lò sưởi âm tường bên cạnh cách đó không xa, “Chính là bởi vì không quên, cho nên tôi mới cho mấy người thanh tỉnh lại một chút. Ta trưởng thành đến như vậy, các người là thế nào đối với tôi trong lòng các người hiểu rõ hơn ai hết, nếu không phải vì Tiểu Đồng tôi đã sớm thiêu chết mấy người đến vài lần rồi, cần gì phải chờ đến ngày hôm nay?”
“Tiểu Đồng là tâm can của tôi, chỉ có em ấy mới xua tan được những thứ cặn bã mây mù mà các người lưu lại trong lòng tôi, cho nên các người tốt nhất nên hiểu rõ điều đó, nếu các người dập tắt tia sáng đó trong lòng tôi, tôi còn có thể còn lại gì?” Chỉ còn lại màn đêm đen vô tận!
“Tách” một tiếng, Triển Dực Phi châm điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra một làn khói, “Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, rốt cuộc Tiểu Đồng đang ở đâu?”
“Ở......... Ở.............” Uông Băng Yến có chút sững sờ, bà ta dù thế nào cũng không tưởng tượng được một người nổi tiếng là lý trí như Triển Dực Phi lại có thể làm ra chuyện như vậy.
“Câm miệng!” Triển Hoành Đồ hung ác cắt lời rồi trừng mắt đầy dữ tợn về Triển Dực Phi, “Chỉ cần mày kí toàn bộ văn kiện chuyển nhượng tài sản và từ bỏ sản nghiệp tổ tiên, tao cam đoan nhất định sẽ cho Lâm Ngọc Đồng bình yên trở về với mày. Nếu không cho dù mày thiêu chết hết bọn tao cũng vô dụng. Bọn tao chết, Lâm Ngọc Đồng cũng không tốt hơn đâu!”
“Thật sao?” Triển Dực Phi gật đầu, “Tôi cũng đang chờ chính ông nói ra những lời này thôi.”
Triển Dực Phi nói xong thì nhìn về phía cánh cửa vừa được mở ra, đã là thân tộc (*) có chút địa vị tại Triển gia thì đều đến, từ biểu cảm của họ cũng có thể nhìn ra, hiển nhiên rằng tất cả bọn họ đều nghe được câu nói kia của Triển Hoành Đồ: Chỉ cần mày kí toàn bộ văn kiện chuyển nhượng tài sản và từ bỏ sản nghiệp tổ tiên, tao cam đoan nhất định sẽ cho Lâm Ngọc Đồng bình yên trở về với mày.
(*) Thân tộc: họ hàng, người thân
Triển Hoành Đồ và Uông Băng Yến trực tiếp choáng váng, bởi vì bọn chúng không những thấy thân tộc, còn thấy cả Triển Hồng Anh đôi mắt giống như sắp sửa phun ra lửa.
Hết chương 45.