Kì nghỉ đông của Lâm Ngọc Lan rất ngắn, nhưng kì nghỉ hè lại rất dài, ước chừng được ba tháng. Từ bây giờ đến lúc cô bé đi học vẫn còn một khoảng thời gian nữa, mỗi ngày ở nhà nếu không phải là vẽ tranh thì sẽ là nghiên cứu phần mềm vẽ trên máy tính, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn bạn bè đi ra ngoài chơi trong ngày, đến tối thì sẽ về. Hôm nay cô bé lại tới nhà bạn chơi, đến thăm con chó German tên “Phát Tài”, thuận tiện cũng nói cho bạn cô bé biết là chủ nhân của Đại Khoản không muốn con mình chỉ làm tình một đêm, cho nên việc phối giống không thể thực hiện được.
Cô bạn ấy rất thất vọng, nhưng chủ nhân người ta không muốn thì cô cũng chả làm gì được. Nhưng mới như vậy mà cô đã từ bỏ thì cô không cam lòng, đành thương lượng thêm với Lâm Ngọc Lan, thử nói lại một lần nữa xem, cũng hứa hẹn là nếu Phát Tài sinh con thì sẽ tặng cho Ngọc Lan một đứa.
Lâm Ngọc Lan cũng vừa lúc đang tính sẽ tới chỗ của Lâm Ngọc Đồng, nghe vậy thì liền đồng ý, mà nghĩ để tốt hơn thì lần này trực tiếp tìm Cao Văn Lượng để nói.
Bởi vì đại đa số thời gian Lâm Ngọc Đồng đều ở nhà, cho nên số lần hai nhóc đang trong kì nghỉ là Lâm Ngọc Phi và Lâm Ngọc Lan đến Triển gia tăng lên nhiều hơn so với bình thường, hiện giờ việc hai anh em đến nhà cũng không cần anh lớn phải nói xuống, bảo vệ thấy họ thì trực tiếp cho vào luôn.
Lâm Ngọc Đồng đang chỉnh sửa lại những nội dung chính trong cốt truyện thì quản gia đến gần nói: “Tiểu thư Ngọc Lan tới thưa cậu.”
Cao Văn Lượng đang ngồi cạnh Lâm Ngọc Đồng, nghe thấy vậy thì cười nói: “Đúng là chưa kịp nhắc đã tới rồi.”
Vốn dĩ họ cũng vừa nói đến Lâm Ngọc Lan, bởi vì Vương Duy Hân đã đánh tiếng, Lâm Ngọc Đồng cũng đang cân nhắc xem bao giờ thì nên mời mọi người tới đó chơi.
Lâm Ngọc Đồng ra hiệu với Vương bá để chuẩn bị một số đồ Ngọc Lân thích ăn, sau đó vẫy tay với em gái vẫn còn đang đứng ở đằng xa, đầu cũng không quay sang nhưng vẫn nói với Cao Văn Lượng: “Không ngờ em gái tôi cũng thành hương bột bột (*). Nha đầu này, tuy là vẫn còn bé, nhưng mà lại có hơi nhan khống, tôi đang hoài nghi không biết Tần Hoài có bị con bé dọa đến nỗi bỏ chạy không nữa.”
(*) Hương bột bột “香饽饽”: Là một loại bánh nổi tiếng của Trung Quốc, cũng có nghĩa ẩn dụ là người nổi tiếng.
“Làm quen thì cứ làm quen thôi, dù sao Tiểu Lan cũng còn nhỏ, hơn nữa cũng là để mọi người có cơ hội gặp mặt thôi mà. Thực ra tôi cảm thấy, kỳ thật Vương tổng là nhìn thấy tính cách của cậu vậy nên mới thấy tò mò về Tiểu Lan. Cậu đó, vừa gặp liền làm cho người ta cảm giác được một loại gia phong đặc biệt chính trực.”
“Gia phong đặc biệt chính trực? Tôi á?” Trên mặt Lâm Ngọc Đồng đầy vẻ “Anh có đang nói đùa không vậy?”, thấy Cao Văn Lượng nhận định như vậy khiến cậu đột nhiên buồn cười, “Thật ra cũng khá đúng. Phương pháp giáo dục của ba mẹ tôi không tính là rất nghiêm khắc, ba anh em bọn tôi là được nuôi thả từ bé, không giống với những đứa trẻ con nhà khác là thành tích học tập phải tốt đến mức độ nào. Tôn chỉ của mẹ tôi rất rõ ràng, làm người chỉ cần chính trực cần cù, không có bất kì suy nghĩ lệch lạc nào là được, còn những việc khác đều là thứ yếu. Mẹ tôi rất coi trọng chuyện giáo dục đạo đức. Thế nhưng thành thật mà nói, tôi còn không bằng được Tiểu Phi và Tiểu Lan đâu.”
Nhớ tới những gì mà mình đã làm ở đời trước, đến bây giờ Lâm Ngọc Đồng vẫn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Cái gì mà không bằng em với anh ba?” Lâm Ngọc Lan đã đi tới được khoảng có thể nghe Lâm Ngọc Đồng đang nói chuyện, cô bé chạy thật nhanh tới cái ghế bên cạnh anh trai mình, “Anh hai, em thấy anh nên gọi người lắp một cái xe điện nhỏ để ngắm cảnh đi từ cửa vào trong này, bằng không thì nếu không có xe chạy vào đến đây, mỗi lần đi bộ xa như vậy, rất là mệt mỏi á.”
“Em tự đi đến đây à?”
“Vâng, em đi thăm Phát Tài, bạn em của em nói với em là nếu Phát Tài sinh chó con thì sẽ cho em một đứa.” Lâm Ngọc Lan nói xong liền nhìn về phía Cao Văn Lượng, cười he he, “Anh Lượng Lượng, anh cho bọn em mượn Đại Khoản mấy ngày thôi mà, nếu nó thực sự thích Phát Tài, thì cùng lắm về sau mỗi lần rảnh rỗi để nó....” Lâm Ngọc Lan lập tức dừng lại, cô bé ngạc nhìn nhìn hai chó đang chạy ở phía xa xa, “Đại Khoản tìm được bạn gái rồi ạ?”
“Ừ, bạn gái nó tên là “Nguyên Bảo”, là do Đại Khoản tự mình chọn lấy đấy.” Lâm Ngọc Đồng nói, “Thế này thì đã hết hy vọng chưa?”
Lâm Ngọc Lan: “......”
Tuy rằng cô bé không am hiểu về chó lắm, nhưng chỉ cần nhìn vào bề ngoài là đã thấy Phát Tài thua rồi. Nguyên Bảo có vẻ ngoài rất xinh đẹp, bộ lông mềm mượt sáng bóng, hơn nữa thoạt nhìn thì cũng rất thông minh.
“Con chó kia ở đâu ra vậy ạ?” Ngọc Lan nhịn không được mà hỏi.
“Là anh Hạng của em chọn ra năm con chó xuất chúng ở tất cả các phương diện rồi đưa tới đây, Đại Khoản tự mình chọn lấy một.” Cao Văn Lượng đáp.
“Ồ, đãi ngộ này thì còn hơn cả đế vương tuyển phi rồi. Thế nhưng mà phải nói là Đại Khoản và Phát Tài đúng là không có duyên mà.” Lâm Ngọc Lan thở dài, “Đúng rồi anh hai, lúc nãy anh nói cái gì mà không bằng được em với anh ba cơ?”
“Cũng không có gì, chỉ là anh với anh Lượng Lượng của em nói về chuyện “gia phong”, có người đang mong được gặp em và mẹ, có lẽ đối phương cảm thấy gia phong nhà mình cũng không tệ (?) cho nên muốn được gặp em, để xem em với con của họ có duyên phận trước tiên có thể làm bằng hữu không chẳng hạn.”
Lâm Ngọc Lan cũng không là ngốc, vừa nghe xong thì liền hiểu. Kỳ thật cô bé cũng biết, từ sau khi người bên ngoài biết anh hai cô bé kết hôn cùng với anh Dực Phi, thì người muốn được kết thân với gia đình của họ thì đâu đâu cũng có, luôn muốn lôi kéo để làm quen thì lại càng vô số kể. Nhưng cô bé chẳng có một chút quan tâm gì đối với chuyện này. Nhưng nếu đó là do anh trai nói ra, vậy thì đương nhiên cô bé cũng không có ý kiến!
“Đối phương bao nhiêu tuổi? Có đẹp trai không anh? Không đẹp trai em không gặp đâu.”
“Lớn hơn anh một tuổi, ngoại hình thì... anh cảm thấy cũng rất đẹp trai.” Tần Hoài mặc dù không cao lớn bằng Triển Dực Phi, nhưng tuyệt đối có thể coi là nhất biểu nhân tài (*).
(*) Nhất biểu nhân tài “一表人才”: Là thành ngữ Trung Quốc, miêu tả ngoại hình một người rất tuấn tú, đoan chính, tác phong phóng khoáng. (Theo baidu)
“Vậy thì cứ gặp thôi ạ, dù sao em vẫn còn nhỏ, coi như làm quen thêm được nhiều bạn hơn cũng tốt. Quan trọng vì đây là người anh hai giới thiệu, khẳng định nhân phẩm sẽ không tệ.” Ngọc Lan nói xong, đột nhiên nhíu mày, “Thế nhưng mỗi ngày em đều thấy được những người ưu tú vượt trội như các anh, thì xem chừng người đó có xuất sắc đến đâu cũng không làm cho em cảm thấy kinh diễm.”
“Chỉ là làm quen một chút thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”Cao Văn Lượng nói, “Thật ra chủ yếu là vì người ta tương đối thân thiết với anh Dực Phi của em, cho nên anh trai em cũng không tiện từ chối. Đương nhiên, mặc dù Tần gia không thể bì kịp Triển gia, nhưng ở thương giới vẫn rất có địa vị, nếu em thật sự có thể trở thành người yêu của Tần Hoài, thì đó cũng một điều tốt đẹp.”
“Con bé mới có 17 tuổi thôi.” Lâm Ngọc Đồng dở khóc dở cười, “Có phải bởi vì tôi kết hôn sớm, cho nên mọi người đều cảm thấy là 17 tuổi bàn chuyện yêu đương cũng không thành vấn đề không?”
“Vốn dĩ cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì.” Cao Văn Lượng làm ra vẻ đó là điều hết sức hiển nhiên, “Hiện tại ngay cả mấy đứa học sinh tiểu học còn có người yêu đấy, mà Tiểu Lan không phải cũng sắp thành niên rồi sao.”
“Nói thế thì cũng chỉ có mấy anh thôi. Nhưng nếu Tiểu Lan không phản đối vậy để anh sẽ hẹn thời gian, làm BBQ tại nhà cũng được. Tần gia cũng giống Lâm gia nhà mình, cũng có ba đứa con, tuổi cũng không hơn kém nhau là bao, hẳn là sẽ có đề tài chung để nói chuyện.”
Lâm Ngọc Lan cũng đang cảm thấy kì nghỉ dài ngày của mình đang quá nhàm chán, nghe vậy chẳng những không phản đối, còn dứt khoát ở lại luôn nhà Lâm Ngọc Đồng.
Buổi tối Triển Dực Phi đi làm về, nghe Lâm Ngọc Đồng thuật lại về phản ứng của em gái thì cười nói: “Có khi nào mà cả ba anh em em đều sẽ kết hôn sớm không?”
Lâm Ngọc Đồng cảm thấy thật khó mà nói được. Cậu đã kết hôn, em trai thì cũng có bạn gái, em gái thì dường như cũng không quá để ý nếu có thể yêu đương sớm.
Triển Dực Phi đại ngôn bất tàm (*) mà nói: “Đây cũng là may mà nhờ có anh lấy em thì mới được khởi đầu tốt đó.”
(*) Đại ngôn bất tàm “大言不惭”: Là một câu thành ngữ ý chỉ việc nói khoác lác mà không biết xấu hổ.
“Có mà may mà em đã đồng ý lấy anh thì có, bớt dát vàng lên mặt mình đi nha.”
“Dát vàng làm gì? Dát “Ngọc” mới tốt chứ.” Triển Dực Phi cúi mặt gần xuống Lâm Ngọc Đồng, lại bị cậu đẩy ra.
“Đã từng này tuổi rồi mà anh còn giở trò đê tiện gì đó? Em phải trừng trị anh!” Lâm Ngọc Đồng đẩy ngã Triển Dực Phi, rồi cưỡi lên bụng anh mà cù đến nửa ngày, mãi cho đến lúc Triển Dực Phi bừng bừng khí thế trấn áp lại, mới vội vội vàng vàng giả bộ quay lại chủ đề ban đầu của câu chuyện.
“Cũng không biết có phải người làm nghệ thuật đều có cách suy nghĩ đặc biệt hay không, cách suy nghĩ của Tiểu Lan không giống với đại đa số những người khác. Con bé hình như chỉ để ý đến việc có thể tâm ý tương thông cùng với đối phương hay không, về phần tuổi tác cùng thân phận hay gia thế các thứ con bé đều không để trong lòng. Anh có nhớ em từng kể là đợt trước con bé thường xuyên nhắc đến ông thầy dạy tranh sơn dầu không? Con bé nói đối phương rất tuấn tú, em cứ nghĩ là còn trẻ lắm, mãi sau này mới biết là anh ta đã hơn 40 tuổi rồi.”
“Có lẽ ở trong mắt con bé chỉ phân chia xấu và đẹp, không suy nghĩ cho thêm vào những nhân tố khác.”
“Vâng. Anh có biết lần đầu tiên gặp anh xong con bé cứ dính theo em nói cái gì không? Nói là điều đáng ghét nhất ở em là nó còn chưa kịp vẽ một bức tranh về anh thì chúng ta đã ở cùng với nhau rồi. Con bé chỉ vẽ tranh đơn thôi.”
“Trời ạ, nha đầu này.”
Cả hai người nói chuyện về em gái thực vui vẻ, mà cô em gái bé nhỏ thì đang ngủ say đến chảy cả nước miếng, cũng không biết phu nhân Vương Duy Hân đang ôm chờ mong cực kì lớn mà thấy cảnh này thì có biểu tình như thế nào.
Hai ngày sau, Lâm Ngọc Đồng xác định được thời gian làm BBQ, liền mời ba mẹ và em trai qua, cũng thuận tiện mời cả gia đình Tần gia tới. Vương Duy Hân nhận được lời mời đương nhiên rất cao hứng, trong khi bà trả lời lại nhất định sẽ tới, cũng không quên dặn mấy đứa con của mình đến lúc ấy nhất định phải ngoan ngoãn ở chung với gia đình Lâm gia.
Vương Duy Hân cũng rất cao hứng vì con trai cả đã cố ý tham gia loại hoạt động như thế này, trước kia cậu chàng cũng chẳng ham hố gì những chuyện này.
Tần Hoài có một câu nói, cậu chàng cho rằng cơ bản phàm là những người xuất thân khá giả đều là được nuông chiều từ bé, hiếm thấy có người hiền hòa. Thật ra cậu ấy thấy việc được nuông chiều từ bé cũng không có gì sai, chính là bản thân cậu ấy lại thích những người hiền hòa một chút.
“Không nói dối mẹ, con là vì sau khi gặp Lâm Ngọc Đồng rồi mới muốn gặp người nhà Lâm gia.” Lúc chuẩn bị tới nhà Triển gia thì Tần Hoài đã nói vậy.
“Con đúng là nhiều chuyện, thời đại này rồi còn mấy người giống như con chứ, đã 22 tuổi rồi mà ngay cả tay của con gái cũng chưa từng cầm qua?!” Vương Duy Hân giả vờ giận dỗi, trừng mắt liếc cậu con trai của mình, “Với cái tốc độ này của con thì bao giờ mẹ mới được ôm cháu nội hả?”
“Mẹ, mẹ có thể chờ được mà.” Tần Thụy chỉnh chỉnh cái nơ, “Trước tiên không nói đến việc anh hai con có ưng tiểu thư Lâm gia hay không, cho dù có được đi chăng nữa, người ta cũng mới 17 tuổi, cái ý tưởng muốn làm bà nội của mẹ cũng hơi quá rồi.”
“Đúng vậy, theo đúng luật thì vẫn còn ba năm nữa mới đủ tuổi kết hôn.” Con gái Tần gia Tần Thục sau khi ngồi vào ghế sau của xe liền đóng cửa xe lại.
Mà ở bên đây, có một kẻ cũng chú ý tới Lâm Ngọc Lan vừa mới bước lên xe và đóng cửa lại, tiếng đóng cửa xe còn vô cùng lớn, đủ để thể hiện ra sự giận dữ của mình. Kẻ đó chính là Trầm Quân.
Trầm Quân mấy ngày nay cũng không sống dễ chịu gì, từ sau khi nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng ở Tần gia, Tiếu Vi lại càng trở nên âm dương quái khí, mà điều khiến cho gã phiền não nhất chính là Tần Hoài cũng dần dần xa lánh gã, cũng không biết có phải vì Lâm Ngọc Đồng ở giữa nói gì không. Vốn dĩ việc làm người đại diện cho sản phẩm của công ty dược Tần Hải của gã đã có chút manh nha, hiện tại thì đã hoàn toàn mất trắng. Có tin truyền ra, công ty dược Tần Hải đã tìm được một ngôi sao nổi tiếng làm người đại diện rồi.
Đáng lẽ Trầm Quân muốn dựa vào hợp đồng làm đại diên cho sản phẩm của công ty dược Tần Hải để Tiếu Vi thấy rằng, Trầm Quân hắn không nhất định cứ phải dựa vào Tiếu gia mới được, nhưng hiện tại thì đã thất bại rồi! Nếu gã không muốn sau này càng ngày càng trở nên khó khăn hơn, thì ngược lại còn phải đi lấy lòng Tiếu Vi.
Tần Hoài cũng không phải kẻ ngu ngốc, chuyện xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật cậu ta đã thấy rõ ràng cả. Triển Dực Phi người này tuy có rất nhiều thủ đoạn, nếu không thì làm sao chưa đến 30 tuổi mà đã có vị trí như ngày hôm nay, nhưng việc đối nhân xử thế bên ngoài lại rất có lễ có độ, căn bản không có khả năng tự nhiên vô cớ làm ra chuyện khiến kẻ khác phải mất mặt như vậy. Thế nhưng hôm đó, Triển Dực Phi biết Lâm Ngọc Đồng và Trầm Quân quen vậy mà lại có biểu hiện lạnh nhạt như vậy, chỉ có thể nói, khẳng định Trầm Quân đã làm ra chuyện gì đó không vừa mắt Triển Dực Phi, bằng không thì đã chẳng xảy ra tình huống như vậy.
Trong giới kinh doanh hỗn tạp này, học được cách quan sát nét mặt là chuyện vô cùng quan trọng, lúc đó không chỉ có Tần Hoài, rất nhiều người cũng đã nhìn ra, Triển Dực Phi cực kì không muốn gặp mặt cái người gọi là “Trầm Quân” kia.
“Em nghe được một câu chuyện tán nhảm của mấy người chị em nói, Trầm Quân chính là dựa vào Tiếu Vi mới có được ngày hôm nay đó.” Tần Thục bĩu môi, “Tiếc là khuôn mặt thì cũng được đấy, nhưng một chút đạo lý làm người cũng không hiểu, bằng không khẳng định là sự nghiệp của hắn đã tốt hơn nhiều so với bây giờ. Tuy rằng hiện tại cũng không tính là quá kém, nhưng em thấy ngày vui của hắn cũng chẳng tày gang.”
“Nói rất đúng, hắn cũng chỉ là một kẻ hám danh lợi, cũng may đây là người do bạn bè giới thiệu làm quen, cũng không đến nỗi quá thân thiết.” Tần Hoài nói xong thì lấy ra một túi giấy, cái túi ấy cũng không hề nhỏ.
“Cái gì vậy anh?” Tần Thụy hỏi.
“Quà gặp mặt để tặng cho em gái của Lâm gia, đỡ để mẹ phải nói anh không thức thời.” Tần Hoài làm ra bộ dạng “làm người thật không dễ dàng mà” rồi cười nói, “Sao con lại cảm thấy cứ như là chúng ta tới tham gia một buổi xem mặt vậy, nhưng mà con gái út của Lâm gia mới 17 tuổi, chúng ta làm thế này có phải quá đường đột rồi không?”
“Đường đột cái gì? Một đứa trẻ con nhà gia giáo như vậy, không đề cập tới chuyện này trước người khác thì sau chẳng còn đâu. Không phải trước đây con lúc nào cũng thấy mấy người mẹ giới thiệu đều rất được nuông chiều, rất ích kỉ sao? Vậy con xem cô bé này thế nào.” Vương Duy Hân nói, “Nếu cả hai đứa đều có ấn tượng tốt về nhau, vậy hoàn toàn có thể bắt đầu bằng tình bạn trước.”
“Người ta yêu đương phải xem có hợp bát tự không, anh con yêu đương thì lại phải xem có hợp tam quan không.” Tần Thục nói, “Nhưng mà cứ tưởng tượng, chuyện này mà thành, thế là về sau em có thể sẽ có chị dâu còn nhỏ tuổi hơn cả em, cũng rất thú vị nha.”
Cứ vừa nói vừa cười như vậy, gia đình bọn họ rất nhanh đã tới Triển gia, hoàn toàn không biết được rằng chỉ là hành động tùy ý như vậy, thế mà thật sự đã xúc tiến họ thành một đôi.
Vì đã đặc biệt sắp xếp một ngày nghỉ, cho nên Triển Dực Phi cũng tham gia, coi như thay cho Lâm Chi Tùng không có mặt ở đây do đang đi công tác không thể nhanh chóng quay về được. Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, tính cách của Trần Tố Trữ xưa nay vẫn luôn hiền hòa, mà bà nói chuyện cũng rất hợp với Vương Duy Hân, không có Lâm Chi Tùng, hai người phụ nữ bằng tuổi nói chuyện ngược lại còn tự nhiên hơn nhiều.
Trước đó Lâm Ngọc Đồng đã gặp qua cả gia đình họ, hiện giờ cũng không tính là quá xa lạ, giới thiệu hai nhà xong xuôi, lúc sau cậu dần mấy người ngang hàng với mình đi nướng thịt. Trong lúc ấy cậu vẫn để ý một chút, phát hiện ra rằng Tần Hoài cũng không cố ý thu hút sự chú ý của em gái mình, hai người ở chung cũng coi như là khá tự nhiên. Mà em gái cậu có lẽ cũng cảm thấy Tần Hoài rất vừa mắt, sau khi nướng thịt được một lúc liền hỏi Tần Hoài có thể trở thành người mẫu cho con bé được không, để con bé vẽ một bức kí họa.
Tần Hoài cũng không phản đối, làm theo yêu cầu của Lâm Ngọc Lan là đứng tựa vào một cái cây không xa khu nướng, chỉ cần tùy ý nghiêng đầu là có thể nhìn sang bên ấy...
Lâm Ngọc Lan xếp giá vẽ xong xuôi, đang chuẩn bị phác họa, thì Tần Hoài quay lại, ôn hòa cười nói: “Lâm tiểu muội, xin lỗi vì anh đã quay đầu lại, nhưng anh có thể không nhìn sang bên kia được không? Chỉ có thể xem mà không thể ăn được gì, quá ngược rồi.”
Lâm Ngọc Lan ngẩn người, nhìn thoáng qua khu nướng, rồi quay lại cười nói: “Tần đại ca, chờ em một chút nhé.” Dứt lời liền lóc cóc chạy tới khu nướng rồi lấy luôn hai xiên cánh gà cùng hai xiên nấm tươi nướng, còn có cả tôm mà Lâm Ngọc Phi vừa nướng xong, cô bé đưa cho Tần Hoài từng thứ một, “Cho anh đó, vừa ăn vừa vẽ.”
“Sẽ không ảnh hưởng đến em vẽ chứ?”
“Em có thể bắt vẽ từ nửa thân dưới của anh lên, dù sao anh cũng chỉ cử động thân trên để ăn thôi mà, không sao cả.” Lâm Ngọc Lan dứt lời liền ngồi trước giá vẽ, một tay cầm cánh gà một tay cầm bút vẽ, đồ ăn rất thơm, mà bức tranh cũng đủ cay ---- Đầu thu, tuy rằng đến tối có chút lạnh, nhưng ban ngày vẫn rất ấm áp, Tần Hoài cũng mặc không nhiều, mỗi hình dạng bộ phận trên cơ thể đều rất rõ ràng...
Lâm Ngọc Lan bất tri bất giác mà càng ngày càng nhập thần vào bức tranh, tai còn điểm sắc hồng. Mà Tần Hoài sau khi nhận được đồ ăn, cũng chỉ cắn hai miếng rồi không ăn nữa. Khuôn mặt của cậu chàng cũng chẳng còn hướng về phía khu nướng nữa, cũng không quay về phía ngược lại với khu nướng, mà là hướng thẳng về phía miệng của Lâm Ngọc Lan.... Chỗ nước chấm vẫn còn hơi dính nơi khóe miệng.
Cậu nghĩ thầm cô bé này thật thú vị.
Lâm Ngọc Đồng ăn được kha khá, quay đầu lại thì thấy Triển Dực Phi đang nhìn Ngọc Lan vẽ tranh, liền cười nói: “Anh sao đó? Có phải anh cũng muốn được vẽ tranh như vậy không?”
Triển Dực Phi không đáp mà hỏi ngược lại: “Em sẽ vẽ tranh về anh à?”
Lâm Ngọc Đồng lau miệng, “Được thôi, chuyện đấy thì có gì mà không được? Em sẽ cho anh thấy cái gì là “bàn tay tạo nên linh hồn bức tranh”!”
Lâm Ngọc Đồng đến xin một tờ giấy của em gái, rồi lại tìm một tấm bảng kê lên, sau đó bắt đầu vẽ Triển Dực Phi.
Triển Dực Phi cũng không xác định được Lâm Ngọc Đồng có tài năng hội họa hay không, ngồi vào sang một bên, tư thế cùng quần áo thoạt nhìn cũng tương đối nhã nhặn, cũng không dám nhúc nhích. Mọi người thấy vậy cũng hơi tò mò, liền kéo nhau tới xem náo nhiệt, kết quả bức tranh ra đời thì mọi người đều suýt chút nữa sặc rượu đến chết!
“Ha ha ha ha ha ha ha, đây là trò gì đây?!”
“Đây mà là anh Dực Phi á? Anh hai anh đùa em đấy à???”
“Nhanh như vậy đã xong rồi à?” Triển Dực Phi hỏi.
“Anh chờ đã, xong ngay đây!” Lâm Ngọc Đồng nói xong thì tô tô mấy cái trên bức tranh, hoàn thành thì vẫy tay, “Được rồi.”
“Để anh xem xem.” Triển Dực Phi đứng dậy đi tới xem bức tranh, vốn nghĩ dù thế nào cũng là tranh của một người trưởng thành, cũng không đến mức quá chứ? Kết quả khi xem xong, anh thiếu chút nữa là một hơi cũng không hít vào nổi. Trước đó anh cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn như cũ mà bị 囧 không nhẹ. Đầu thì cực kì to, quần áo thì hoa lá, mười ngón tay dài bằng nhau, tranh của trẻ con cũng không đến nỗi này! Hơn nữa rõ ràng là anh nhẹ nhàng dựa vào bàn gỗ, nhưng giờ lại trông giống như đang ngồi xổm ở bồn cầu vậy!
“Có phải là đặc biệt soái không?” Lâm Ngọc Đồng mặt không đổi sắc mà hỏi.
“Đương nhiên.” Chỉ treo mành chuông (?) hết sức mà, Triển Dực Phi che giấu lương tâm của mình, bình tĩnh nói: “Đây là anh trong mắt em, tất nhiên là độc nhất vô nhị.” Dứt lời anh liền gọi Vương bá tới, “Gọi người tới đóng khung lại rồi treo ở trong phòng cháu.”
Trừ Lâm Ngọc Đồng thì mọi người ở ngoài: “........”
Đại khái là có sự đối lập, Tần Hoài xem bức kí họa mà Lâm Ngọc Lan tặng mình, cảm thấy Lâm Ngọc Lan quả thực là đã vẽ mình ở trong tranh giống như là thần tiên vậy! Vì thế khi ra về cậu đã vui vẻ hớn hở mà đem bức tranh về theo, cũng tặng túi quà cho Ngọc Lan.
Bên trong túi giấy ấy là một quyển sổ vẽ kí họa, thoạt nhìn thì nhìn nó cũng chẳng khác gì mấy quyển bán ngoài thị trường, nhưng mở trang bìa ra thì thấy được rằng người tặng chúng rất có tâm. Ở ngay trang đầu tiên đã được đính rất nhiều hoa mai, những bông hoa khô ấy đều là hoa thật, cũng không biết là đã dùng kĩ thuật gì mà khiến cho màu của những đóa hoa ấy chẳng hề đổi màu, giống như còn có thể ngửi được cả mùi thơm thanh mát của đóa mai. Mùa này sớm vậy còn chưa có hoa mai, có lẽ vì chủ nhân trước đó rất yêu quý chúng nên mới ép chúng lên trên giấy.
Lâm Ngọc Lan vô cùng yêu thích, vui vẻ mà cất chúng đi, hơn nữa thỉnh thoảng cũng có liên hệ với Tần Hoài.
Hai nhà thấy vậy cũng hiểu như vậy phát triển tự nhiên như vậy là tốt rồi, hơn nữa lo lắng đến chuyện Ngọc Lan vẫn còn nhỏ cho nên cũng không ai nói chuyện này ra ngoài, bởi vậy người ngoài không hề biết rằng hai nhà Tần gia và Lâm gia càng ngày càng thân thiết.
Mà người không biết đương nhiên có cả Trầm Quân, bởi vậy Trầm Quân sau mấy ngày cân nhắc, gã rốt cuộc quyết định sẽ làm những cuộc gặp gỡ chầm chậm với Ngọc Lan.
Một nữ sinh còn nhỏ tuổi như Lâm Ngọc Lan cũng khá dễ dụ dỗ, Trầm Quân cảm thấy với thân phận hiện giờ của gã, chỉ cần dùng nhu tình tấn công, những cô gái như vậy đều không ngăn cản nổi. Mục đích của gã rất đơn giản, chỉ cần làm cho Lâm Ngọc Lan yêu gã, yêu đến không thể tự mình thoát khỏi được lại càng tốt, đạt được tới mục đích này, đến lúc đó lợi dụng Lâm Ngọc Lan để vứt bỏ Tiếu Vi là một chuyện vô cùng dễ dàng. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Lâm Ngọc Lan không thích gã, gã cũng chẳng có tổn thất gì nhiều, cùng lắm là lửa giận của Tiếu Vi sẽ lại tăng lên, nhưng mà lửa giận của Tiếu Vi còn ít sao? Cô ta dường như đã đè ép gã đến bẹp dúm cả rồi, thế nhưng hình như vẫn còn chưa đủ, cho nên gã phải mau chóng tìm cho mình một đường lui.
Trầm Quân cũng rất dụng tâm rất khổ cực, vì để cho mình nhiều lợi thế hơn một chút, gã lại bắt đầu đi lấy lòng Tiếu Vi, hơn nữa còn lén lút quay lại rất nhiều clip mình và Tiếu Vi lúc trên giường, sau đó gã còn mất sức chín trâu hai hổ mà gạt Tiếu Vi thăm dò cho mình một chút tin tức của Lâm Ngọc Lan, tính toán để sau này theo đuổi Lâm Ngọc Lan còn dùng đến. Nhưng gã không hề nghĩ tới, chính vì gã thay đổi suy nghĩ trở thành lệch lạc như vậy, cho nên mới thành vạn kiếp bất phục. (*)
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Vốn dĩ Triển Dực Phi cũng không tính sẽ có hành động gì với Trầm Quân, bởi vì anh không muốn Lâm Ngọc Đồng nghĩ rằng mình để ý đến chuyện của đời trước. Thế nhưng bây giờ thì không còn giống vậy nữa, Trầm Quân đã dời chủ ý sang Lâm Ngọc Lan, anh lấy tư cách là nửa kia của Lâm Ngọc Đồng, hoàn toàn có lập trường mà giúp cô em vợ trút giận.
Lý do tốt như vậy, bản thân cũng không cần phải cảm thấy có lỗi vì “Ở phương diện tình cảm thì bụng dạ đặc biệt hẹp hòi” nữa!
Hết chương 76.