Ờ thì ngày đẹp, ngày vui có hàng dư nên post luôn vậy
Tình hình thông báo luôn : chào mừng chị Cindychang gia nhập làm beta cho Trọng Sinh- trợ thủ cho chương trình mỗi tuần một chương hoàn thành tốt đẹp. Còn bạn nào có hứng thú nữa không? Xin mời… xin mời
myavatar170028491
Chương 22: Thu thập tàn cuộc
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Tống ái khanh hãy bình thân, nơi này không phải đại điện khanh không cần hành đại lễ như vậy.”
Đêm qua khi Tiêu Dật Hiên tiến cung cầu kiến, Đông Phương Khôn đã biết phiền phức tới nơi, quả không sai, trời còn chưa sáng Thừa tướng đã đến trước cửa cung.
Nghĩ đến thiếu niên đeo mặt nạ quỳ ở tẩm cung thỉnh cầu kia, Đông Phương Khôn lại cảm thấy ghen tị với Tiêu đại tướng quân.
“Vi thần vội vã tiến cung, khẩn cầu Hoàng thượng vì Tống gia làm chủ.”
“Uy Liêm a, thương thế lệnh công tử thế nào rồi?” – Không tiếp lời Thừa tướng, Đông Phương Khôn trực tiếp hỏi tình huống của đứa trẻ.
“Tạ ơn Hoàng thượng lo lắng, Hoàng thượng đêm qua phái đến thần y vô cùng thần kỳ. Thần vốn đã tuyệt vọng không ngờ dưới sự chuẩn trị của Vân thần y Khang nhi lại có thể đi lại như xưa chỉ có chút cà thọt. Hoàng ân tái tạo vi thần có chết cũng khó hồi báo.”
Đêm qua Hoàng thượng phái người đến, hắn tưởng chỉ là phụng mệnh thăm hỏi đôi chút ai ngờ người đó ngay cả gân mạch đứt đoạn đều có thể nối lại hoàn hảo khiến tất cả danh y được mời tới hết mực kinh ngạc.
Nghe người đó tạ lỗi nói Khang nhi ngày sau đi đường sợ có chút khập khiễng Tống Uy Liêm nói không nên lời. Đối với hắn lúc này Khang nhi có thể đứng lên thôi cũng đủ mãn nguyện rồi.
“Hoàng thượng, tuy chân Khang nhi có thể khôi phục nhưng chuyện này vi thần…”
“Uy Liêm đã nghe qua Bạch ngân tu la vương chưa?” – Đông Phương Khôn lại một lần nữa cắt ngang lời Thừa tướng hỏi thẳng.
“Bạch ngân tu la vương vài ngày trước trong một đêm diệt sạch Huyết Sát môn?” – Tuy thất vọng Hoàng thượng lại cự tuyệt lời mình nói nhưng ai bảo hắn là thần tử còn Hoàng thượng lại vừa cứu mạng con hắn đành nhanh chóng hồi đáp.
“Đúng vậy, hắn chính là người đêm qua khanh đã gặp.”
“Là… là… Vân thần y?” – Chợt nhớ người đến đêm qua có mang mặt nạ bạch ngân Tống Uy Liêm bỗng khiếp sợ.
Nếu chuyện diệt sạch Huyết Sát môn đúng như lời đồn vậy đêm hôm qua một thân y thuật xuất chúng kia quả là đệ nhất kỳ nhân trong thiên hạ.
“Vi thần thật không ngờ Bạch ngân tu la vương lại là người của Hoàng thượng. Vi thần chúc mừng Hoàng thượng thu nhận được nhân tài nhưng Tiêu gia…”
“Hắn muốn nhận Tống Khang làm đồ đệ.” – Một lần nữa lãng tránh vấn đề của Thừa tướng, Đông Phương Khôn nói thẳng ra điều Dật Hiên khẩn cầu.
“Hoàng thượng…”
Tống Uy Liêm có chút theo không kịp tâm tình của Hoàng thượng. Người nói ai muốn thu nhận Khang nhi làm đồ đệ? Bạch ngân tu la Vương? Vân thần y? Làm sao có thể…?
“Thái tử đã bái Vân Hiên làm sư phụ nhiều ngày nay chỉ là Vân Hiên kia không thích phô trương nên trong triều không mấy người biết. Đêm qua hắn đến gặp trẫm nói rằng từng sáng tạo ra một môn võ nghệ thích hợp cho người có tật ở chân, hắn muốn truyền thụ cho quý công tử. Cho nên hôm nay trẫm thay hắn hỏi xem Tống ái khanh có nguyện ý hay không?”
Sư phụ Thái tử muốn thu nhận con mình làm đồ đệ, Tống Uy Liêm có cảm giác trải qua kiếp nạn liền gặp được hậu phúc. Hắn đã tuổi cao sức yếu, chức Thừa tướng này không trụ quá được vài năm mà nhi tử hắn cưng chiều lại không mấy tiền đồ. Một khi hắn cáo lão hồi hương, địa vị Tống gia trong triều cũng sẽ tan thành mây khói. Hắn vẫn canh cánh trong lòng năm đó không giành được cho Khang nhi vị trí thư đồng bên cạnh Thái tử, hiện tại được làm sư đệ của Thái tử, Tống Uy Liêm có lý gì mà không đáp ứng.
“Thần tuân chỉ, thần tạ ơn Hoàng thượng ân điển.”
“Tốt… Trẫm còn một vấn đề nhỏ cần cho ái khanh biết.” – Thừa tướng rốt cuộc mắc câu, Hoàng đế nhân cơ hội tung ra mục đích cuối cùng.
“Vân Hiên còn một nhị đệ tử là Tiêu Dật Hi.”
“Tiêu… ” – Tống Uy Liêm tỉnh ngộ. Trên đời này làm sao có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, chân chính dụng ý là Hoàng thượng muốn vì Tiêu gia nói chuyện.
Lại nghĩ đến lời Hoàng thượng vừa nói, phần bồi thường này không tệ. Nếu cự tuyệt Tống Uy Liêm thật luyến tiếc, này kỳ ngộ không phải muốn cầu là được. Nhưng nghĩ đến tiểu tử Tiêu gia hại nhi tử mình suốt đời thành kẻ tàn tật lại không thể cam lòng.
“Hoàng thượng, người của Tiêu gia đánh con thần đến tàn phế, cứ vậy cho qua thần không cam lòng.”
“Trẫm biết, Tiêu Dật Hồng thật quá đáng nhưng chuyện này không thể quy toàn bộ trách nhiệm cho hắn, chẳng lẽ Tống Khang không có sai sao? Đương nhiên, Tống Khang đã chịu giáo huấn lớn như vậy, Tiêu Dật Hồng tự nhiên không thể dung tha. Trẫm chỉ hi vọng Thừa tướng khoan hồng độ lượng cho hắn một cơ hội hối cãi…”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiêu Tướng quân cùng nhi tử ở bên ngoài cầu kiến.”
“Truyền”
Mang theo Dật Hồng đi vào quả nhiên không ngoài dự liệu đã thấy Thừa tướng có mặt tại đây.
“Vi thần mang theo nghịch tử đến gặp Hoàng thượng thỉnh tội.” – Tuy nói việc này khổ chủ là Thừa tướng nhưng Tiêu Hán Thần chỉ hướng Hoàng thượng thỉnh tội. Có Hoàng thượng làm chủ mới cầu mong được xử lý nương tình.
“Thừa tướng cảm thế nào?” – Không để ý Tiêu Hán Thần, Đông Phương Khôn tiếp tục ý định vừa rồi.
Tống Uy Liêm hít sâu một hơi nói: “Năm mươi đình trượng, đây là nhượng bộ lớn nhất của vi thần. Nếu ngay cả điểm ấy cũng không được thì những thứ khác vi thần cũng không cần.”
Gặp Tống Uy Liêm tình nguyện bỏ việc bái sư việc cũng muốn kiên trì phạt năm mươi đình trượng Đông Phương Khôn không nhiều lời khuyên can nữa, huống chi yêu cầu này đã nhượng bộ rất nhiều cũng không quá phận.
“Tiêu ái khanh, lời Thừa tướng vừa nói khanh nghĩ thế nào?”
“Vi thần…”
Tiêu Hán Thần vô cùng kinh ngạc. Vốn nghĩ Tống Thừa tướng sáng sớm đã ở đây thì hậu quả thật khó lường không ngờ ông ta chỉ cầu năm mươi đình trượng. Tiêu Hán Thần đã quyết tâm hôm nay dẫu phải trả giá đắt bao nhiêu cũng thề phải bảo hộ chu toàn Hồng nhi. Nhưng hiện tại, muốn mở miệng cầu xin Tiêu Hán Thần cũng cảm thấy mình đuối lý.
So với đại họa Dật Hồng gây ra, năm mươi đình trượng đã là nương tay. Với Tiêu Hán Thần, đánh trên người hắn vẫn còn cảm thấy nhẹ nhưng Dật Hồng mới có mười ba tuổi làm sao chịu nổi khổ hình.
“Hoàng thượng, Dật Hồng chỉ mới mười ba tuổi năm mươi đình trượng sợ rằng chịu không nổi.” – Bảo hộ nhi tử quan trọng hơn, Tiêu Hán Thần vẫn cường ngạnh nói.
Đông Phương Khôn dựa lưng vào long ngai lẳng lặng nhìn Tiêu Hán Thần.
“Tiêu ái khanh à, việc nên làm trẫm đều đã làm cho ngươi nhưng hiện giờ ngươi còn muốn cò kè mặc cả vậy thì tự mình xử lý đi. Hắn nhớ đến thiếu niên luôn mỉm cười bất cần kia, lúc trước ngươi phạt nó năm mươi đình trượng tại sao không nói nó sẽ chịu không nổi? Nghe nói sau khi trở về ngươi thế nhưng còn đánh nó tám mươi quân côn. Thiếu niên ấy nếu không phải một thân võ nghệ xuất chúng không biết sẽ thành cái dạng gì.”
Càng nghĩ càng cảm thấy thương tiếc Dật Hiên, Đông Phương Khôn vốn không muốn nhúng tay trực tiếp nhắm mắt làm ngơ. Đêm qua bị Dật Hiên quấy rối làm hắn ngủ chẳng yên giấc, hiện giờ cần phải an thần dưỡng khí, hôm nay còn rất nhiều chính sự phải xử lý.
“Hoàng thượng…” – Gặp Hoàng thượng mới đầu còn nhìn mình chằm chằm sau lại nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Hán Thần chưa từ bỏ ý định mở miệng lần nữa.
“Dật Hồng nguyện ý. Dật Hồng đã làm sai chuyện cam tâm chấp nhận xử phạt.”
Dật Hồng mặc dù xử sự xúc động nhưng không có nghĩa nó không hiểu thế sự. Năm mươi đình trượng nghe rất nặng nhưng Dật Hồng biết đã là trừng phạt nhẹ nhất. Hoàng thượng rõ ràng không muốn bàn lại, phụ thân cứ không thuận ý dẫn đến Hoàng thượng tức giận sẽ thành đại họa. Chính mình gây họa còn chưa đủ sao có thể liên lụy phụ thân.
Thanh âm trong trẻo, kiên quyết lại có chút run rẫy vang vang, Đông Phương Khôn ngoài ý muốn mở mắt. Tiểu tử hơi thở gấp gáp nhưng nét mặt đầy quyết tâm không chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn khiến Đông Phương Khôn không khỏi cảm thán: “So với Tống Khang – nhi tử độc nhất của Tống Thừa tướng thì những nhi tử của Tiêu Tướng quân thật sự đều bất phàm.”
“Hồng nhi”
Hắn không ngờ đứa con tối qua còn dựa vào lòng hắn khóc nức nở nay lại khẩu khí lớn như vậy. Hắn vừa đau lòng lại vừa thấy tự hào.
“Phụ thân, Hồng nhi là nam nhi nguyện ý vì chuyện mình đã làm gánh vác trách nhiệm.” – Dật Hồng cố gắng hướng phụ thân nở nụ cười nhưng bởi vì khẩn trương sợ hãi, nụ cười kia nhìn như thể đang khóc.
“Truyền đình trượng.”
Gặp đình trượng mang đến, vốn định anh dũng một chút chính mình đi qua nhưng Dật Hồng lại phát hiện đôi chân mềm nhũn không cất nổi một bước. Gặp người trước mắt đưa đẩy cả nửa ngày mới bước lại đây, thị vệ hành hình đã có chút không kiên nhẫn. Không đợi Dật Hồng động tác liền trực tiếp đem người kéo đến cột chắc trên chiếc ghế dài.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu, thống lĩnh thị vệ vung tay lên, thị vệ hành hình liền vung đình trượng đánh xuống dưới.
“A…”- Dật Hồng hét thảm.
Nó rất muốn kiên cường không để phụ thân lo lắng nhưng mới một đình trượng đánh xuống liền nhận ra mình khó có thể gánh nổi trọng phạt này. Mỗi một trượng nặng trịch nện xuống đau nhức trước nay chưa từng chịu qua bỗng chốc theo cái mông lan toả đến toàn thân. Nếu không phải có dây thừng cột lấy, Dật Hồng sợ là đã bị đánh rớt xuống dưới băng ghế.
“Ba… A!”
Lần này thị vệ xuống tay quả thật rất nặng không giống lần trước của Tiêu Thái Phó có Hoàng thượng ám chỉ thủ hạ lưu tình. Dù sao chuyện này còn quan hệ đến Thừa tướng, Hoàng thượng cũng không thể có những biểu hiện quá mức bất công.
“Ba… A!”
“Ba… A!”
“Ba… A!”
“A… Phụ thân, không cần tái đánh.”
“Ba… phụ thân cứu mạng.”
“Ba… A… phụ thân…”
“Ba… ba… ba…”
“Phụ thân… cứu cứu Hồng nhi… Hồng nhi chịu không nổi, chân sắp bị chặt đứt mất rồi.
“Ba… ba… A… AAA”
Nhìn đình trượng hạ xuống người nhi tử, trên mông lẫn đùi đều huyết nhục mơ hồ, Tiêu Hán Thần lòng đau như cắt. Hiện giờ nghe đến thanh âm khàn khàn cầu xin tha thứ của nhi tử mà điểm số còn chưa tới hai mươi, Tiêu Hán Thần rốt cuộc nhịn không được.
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… cầu ngài tha cho Hồng nhi, hắn chỉ mười ba tuổi sao chịu nổi nhiều như vậy đình trượng.”- Tiêu Hán Thần lòng nóng như lửa đốt quỳ xuống hướng Hoàng thượng cầu xin lại phát hiện Hoàng thượng một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Hán Thần biết Hoàng thượng không muốn để ý đành phải quay đầu gối hướng tới trước mặt Tống Thừa tướng.
“Thừa tướng… Hán thần biết Thừa tướng đau lòng chân nhi tử bị phế. Hán thần biết lần này Tiêu gia thiếu Thừa tướng một mạng nhưng khẩn thỉnh ngài thương xót Hán Thần cũng đau lòng nhi tử. Nuôi con mà không dạy là lỗi của phụ thân những đình trượng còn lại xin hãy để Hán thần thay nhi tử chịu phạt… Thừa tướng…”- Nhìn đến Tiêu tướng quân uy phong đang quỳ gối trước mặt mình đau khổ cầu xin, Tống Uy Liêm trong lòng ngổn ngang nhiều tư vị. Nhìn đứa trẻ nằm trên ghế hạ thân một mảnh huyết nhục mơ hồ theo từng đình trượng rơi xuống mà kịch liệt run rẩy nguyên bản tâm tình thù hận dần trở nên mơ hồ, Tống Uy Liêm rốt cuộc cũng không đành lòng.
“Hoàng thượng, thần chấp nhận thỉnh cầu của Tiêu Tướng quân.”
Đông Phương Khôn chậm rãi mở mắt, vừa lòng nở nụ cười. Hắn là một Đế vương giỏi nhất chơi trò đùa giỡn tâm cơ.
“Không thể để cho quần thần tuyệt đối đồng lòng nhất trí, một chút hiềm khích đối với thống trị đất nước vô cùng có lợi. Phía trước Thừa tướng lui bước bất quá là vì mình bức bách nay hắn đồng ý tự mình nhả ra thì còn gì tốt bằng. Đông Phương Khôn vừa lòng đẹp ý: “Oán này tạm thời có thể giải nhưng hận này khó có thể tan… đó là việc của sau này đi.”
Hành hình tạm dừng, Dật Hồng bị kéo xuống quỳ rạp trên mặt đất há miệng thở dốc. Đau đớn phía sau không ngừng kêu gào, Dật Hồng thậm chí cảm thấy được chân mình quả thật bị chặt đứt bằng không như thế nào đau như vậy.
“Ba”- Cái âm thanh đáng sợ lại vang lên, Dật Hồng cả người theo phản xạ run lên, kết quả phát hiện tuy rằng mông cùng đùi vẫn như cũ vô cùng đau đớn, nhưng không có tiếp nhận thêm cái đau thấu xương, Dật Hồng nghi hoặc ngẩng đầu lại phát hiện phụ thân cả người ghé vào chiếc ghế dài phía trước.
“Phụ thân” – Giãy giụa bò đến bên cạnh, Dật Hồng không biết như thế nào cho phải. Vốn tưởng rằng trọng phạt đã xong hóa ra là phụ thân đã thay thế mình bị phạt. Nghĩ đến cơn đau làm cho người ta như tuyệt vọng hiện giờ lại xảy đến trên người phụ thân, Dật Hồng áy náy không thôi.
“Phụ thân không có việc gì, yên tâm đi.”- Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé run rẩy của nhi tử, Tiêu Hán Thần an ủi. Ba mươi năm chinh chiến sa trường có thương thế nào mà chưa từng chịu qua, đau đớn nào lại chưa từng nếm trải ? Khi xưa, thời điểm còn là tiểu binh cũng không tránh khỏi những lần bị phạt quân côn. Này ba mươi đình trượng, quả thật không là gì trong mắt Tiêu Hán Thần.