Chương 46: Tiếp tục bị phạt
“Vân tiên sinh là nói sư phụ?”
“Dạ. Tử Vũ đã hạ lệnh cho bọn họ đi tìm, mấy ngày nữa hẳn sẽ có tin tức.”
“Rõ ràng chính ngươi hạ lệnh phải lập tức bẩm báo tin tức, hắn ta đã làm đúng mà ngươi vẫn muốn phạt?”
“Ý của sư huynh là Tử Vũ làm sai rồi?”
Một câu làm Dật Hi nghẹn lời. Giáo vụ của người ta chính mình nào có tư cách xen vào? Nhưng thật sự chỉ có trời biết, ý của Tử Vũ là muốn hỏi sư huynh có phải nó đã làm sai nữa hay không?
Không biết qua bao lâu, không khí yên lặng thật đáng sợ. Giương mắt nhìn nhìn sư huynh sắc mặt lạnh như băng, Tử Vũ đắn đo mãi, vẫn là quyết định cởi quần áo dính đầy máu, nằm úp sấp trên hình đẳng.
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Dật Hi, đủ rồi, đừng đánh nữa!” – Tống Khang nhìn không nổi thân thể hài tử đầy máu, gồng mình theo từng gậy gộc hạ xuống.
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Tiêu Dật Hi, ngươi có nghe ta nói hay không? Ta nói ngươi dừng tay. Nó chỉ là đứa trẻ tám chín tuổi, đánh vậy đủ rồi!”
Dật Hi cuối cùng cũng dừng lại nhưng hình trượng vẫn đặt trên mông Tử Vũ mà nói:
“Tử Vũ, này còn chưa đến bốn mươi trượng, những thứ hình thương khác ta không nói, chỉ bằng năm mươi roi đánh vào chân Tam sư huynh, ngươi nói xem đã đánh đủ hay chưa?”
“Chưa… chưa đủ!” – Tử Vũ khóc thút thít trả lời.
Quả thật là chưa đủ. Nhị sư huynh xuống tay rất nặng, rất đau nhưng toàn bộ chỉ đánh trên mông da thịt dày không hề tổn thương đến xương cốt. Còn chân của Tam sư huynh, sợ là tàn phế cả đời.
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
“Ba… ô… ba… ô… ba … ô… ba”
Hình tượng vô tình lại tiếp tục hạ xuống không chút thương tiếc.
“Dật Hi, Dật Hi… Ngươi dừng tay cho ta”
“Ba… ô… ba… ô”
“Ta không trách nó, không hận nó…”
“Dật Hi…”
“Ba… ô… ba… ô… ba…”
“Tiêu Dật Hi, đây là chân của ta, ta nói đủ rồi, ngươi có nghe không?” – Nhìn hài tử tiếng rên la nhỏ dần, hơi thở yếu ớt, Tống Khang nhịn không được muốn bước xuống giường liền té nhào xuống đất.
“Tống Khang, ngươi có sao không?” – Dật Hi vội ném hình trượng chạy tới đỡ lấy Tống Khang.
“Tiêu Dật Hi, ngươi điên rồi sao? Đứa trẻ nhỏ như vậy, ngươi thật muốn đánh chết nó?”
“Ngươi đứng lên đi, đi làm chuyện ngươi cần làm.” – Hài tử gương mặt trắng bệt nhìn mình, Dật Hi cũng hạ giọng.
Tử Vũ cố sức chống tay muốn đứng dậy nhưng hoàn toàn không có khí lực, đau đớn khó lòng diễn tả nỗi, lan toả khắp thân thể. Nó cắn chặt răng nhích người lại loạng choạng té nhào xuống đất.
“A.aaaaa!”
“Tiêu Dật Hi, ngươi là tên máu lạnh sao? Đứa nhỏ bị ngươi đánh thành như vậy còn không biết cho nó thoa thuốc?”
Bị Tống Khang trách mắng, Dật Hi không nói lời nào, ôm Tống Khang, rồi cũng đồng thời ôm đứa trẻ không dám động đậy kia nằm lên giường. Thời điểm ôm lấy Tử Vũ, Dật Hi mới phát hiện đứa nhỏ cũng rất xinh xắn đáng yêu.
“Tam sư huynh, thực xin lỗi!” – Nằm trên giường được Tam sư huynh thoa thuốc, Tử Vũ lại áy náy nói lời xin lỗi.
“Tốt lắm, đừng tự trách, Nhị sư huynh đã giáo huấn qua, Tam sư huynh sẽ không trách nữa.” – Cẩn thận bôi thuốc, nhìn đứa trẻ như vậy đáng yêu, Tống Khang phát hiện mình không thể nào hận được nó.
“Tam sư huynh, quỷ y hắn rất lợi hại.”
“Ưm. Tam sư huynh sẽ chờ quỷ y đến trị thương. Tử Vũ gọi ta là Khang ca ca đi. Khang ca ca từ nhỏ đều hi vọng có một người đệ đệ.”
“Dạ, Khang ca ca!” – Tử Vũ tươi cười ngọt ngào gọi lớn. Nó xoay người nhìn thấy Nhị sư huynh đi tới trước giường, cuống quít muốn đứng dậy lại bị Khang ca ca ấn nằm xuống.
“Phong thư này giúp ta cho người đưa đi kinh thành, đến Tiêu Tướng quân phủ.”
Nhìn hài tử vết thương thảm hại, Dật Hi có phần hối hận mình xuống tay quá nặng. Ngồi phía bên kia viết thư lại nghe bên này Tống Khang cùng hài tử trò chuyện thân mật, hài tử nhìn mình thì sợ hãi không thôi. Dật Hi nói sao vẫn cảm thấy ghen tị.
…………………………………………….
“Nhị sư huynh!” – Tử Vũ đang vui vẻ cười nói, gặp Nhị sư huynh bước tới liền nghiêm chỉnh vấn an.
“Ưm, chân của Tống Khang thật có thể chữa lành?” – Dật Hi có chút lo lắng hỏi.
“Dạ, hôm nay là ngày cuối cùng. Quỷ y nói bó thêm thuốc trị thương tốt nhất, không quá mười ngày nữa Khang ca ca có thể đứng lên.”
Quỷ y quả thực có biện pháp, hiện tại không chỉ chữa khỏi chân gãy của Khang ca ca mà cái chân bị tật trước đó cũng hoàn toàn lành lặng. Tử Vũ vui đến quên cả trời đất.
“Còn… mười người kia là thế nào?” – Một câu hỏi làm nụ cười trên môi Tử vũ tắt lịm.
“Bọn họ… Là ngày trước tham gia phản loạn, bị bắt giam… Tử Vũ… chỉ cần bọn họ đáp ứng… có thể miễn tội chết.” – Tử Vũ ngập ngừng nói, người cũng lui sát dựa vào bức tường phía sau. Vết roi hai ngày trước vẫn còn rất đau, nó cố nén mới miễn cưỡng bước đi được.
“Nhị sư huynh đừng nói cho Khang ca ca biết, chỉ còn một bước nhỏ này thôi, chờ trị khỏi chân cho Khang ca ca, Nhị sư huynh lại phạt sau có được không?”
Dật Hi không có phản ứng, Tử Vũ càng sợ hãi. Tử vũ biết làm như vậy là không đúng, những người đó không có gì tội lớn, phía trước đã cùng sư phụ quyết định, bắt giam mấy ngày rồi sẽ thả ra nhưng chính là chân của Khang ca ca.
“Nhị sư huynh, Tử Vũ còn có nhiều việc phải làm, hiện tại đánh, Tử Vũ không ứng dậy nổi…” – Tử Vũ khẩn thiết cầu xin, nước mắt cũng chảy dài.
“Gọi ta là Hi ca ca đi!”
“Dạ???… Ta có nghe lầm không?”
“Sư phụ có hỏi thì nói là có Hi ca ca đồng ý.” – Dật Hi đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ thở dài,
“Hi ca ca!” – Ôm chặt lấy thắt lưng Dật Hi, Tử Vũ nghẹn ngào khóc. Hai ngày qua tử Vũ vẫn còn vô cùng sợ Hi ca ca, luôn cố gắng tránh xa. Nguyên lai, Hi ca ca chỉ bởi vì Tử Vũ làm sai sự mới nghiêm khắc với Tử vũ, chứ không phải chán ghét Tử Vũ.
“Được rồi a, làm sao mà đánh ngươi, ngươi cũng khóc, không đánh ngươi, ngươi cũng khóc!” – Dật Hi vỗ vỗ vai an ủi, đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể gánh vác trên vai cả một Thiên Tàn giáo.
“Sư phụ có tin tức hay chưa?”
“Đã có!” – Tử Vũ khịt mũi nói.
“Ngày mai là có thể xác định vị trí chính xác. Tử Vũ đã điều động toàn bộ nhân lực trong Thiên Tàn giáo, năm ngày sau là có thể tấn công Tuyệt tình cung.”
“Chỉ sợ sư phụ…”
“Sư phụ rất lợi hại, nhiều lắm là bị nhốt, sẽ không có việc gì!” – Tử vũ vô cùng ự tin với năng lực của sư phụ.
“Rất lợi hại? Hiên ca ca nội lực mất hết, hiện tại y thuật là lợi hại nhất, hữu dụng sao?”
“A…Tử Vũ còn chưa nói cho Hi ca ca cùng Khang ca ca biết, nội lực của sư phụ đã hồi phục, còn lợi hại hơn xưa gấp nhiều lần.”
Nghe vậy, lòng Dật Hi vui sướng không thôi. Nhìn chân Tử Vũ run rẫy, liền cúi xuống ôm lấy Tử Vũ vào lòng, đi về phía phòng Tống Khang.
“Hi ca ca, đừng…”
Tử Vũ nhỏ giọng nói. Để người Thiên Tàn giáo thấy được thì phải làm sao? Kẻ yếu đuối không có tư cách làm Giáo chủ Thiên Tàn giáo. Vừa rồi đó là góc khuất vắng vẻ, Tiểu Vũ mới dám thả lỏng người dựa vào tường mượn sức chống đỡ.
“Thẹn thùng? Ta là sư huynh của ngươi, ôm ngươi là chuyện bình thường thôi, đừng lộn xộn lại động đến vết thương.” – Dật Hi mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ cả lên. Đứa nhỏ này thật chọc người đau, người yêu. Tử vũ cũng thật buông tay, thoải mái nhắm mắt rút sâu người vào lòng Hi ca ca. Được Hi ca ca ôm như vậy, chân thật sự không còn đau nhiều nữa,
Về phần Thiên Tàn giáo? Chính mình cũng không phải kẻ yếu đuối, phụ thân trước khi chết truyền hết toàn bộ công lực, mình củng coi như vận dụng thuần thục. Nếu có kẻ không phục, chính hắn cần xem lại năng lực bản thân trước đã. Tình cảnh này cũng tốt, để cho bọn họ thấy Hi ca ca và Khang ca ca có địa vị thế nào, về sau sẽ không dám bất kính, làm hại hai người bọn họ.
Đang lo lắng vì phải hy sinh rất nhiều ngươi để cứu lấy chân Tống Khang, Dật Hi nào biết tâm tư trong lòng Tử Vũ. Dật Hi cũng không hề biết hài tử bị xem nhẹ này là như thế nào cường giả. Dật Hi lại càng không biết, hài tử vừa gặp mặt đã mặc Dật Hi trách phạt, làm sai chuyện chỉ dám sợ hãi cầu xin tha thứ là như thế nào đối với cậu có một loại tin cậy cùng ỷ lại. Dù sao, trên đời này, có thể dễ dàng thương tổn được Đoạn Tử Vũ, kỳ thật không có mấy người.