Editor: Tui đã trở lại rồi đây
╰(^3^)╯
============================
Mấy người đàn ông kia vừa thấy không ổn, một phen kéo Tường Tử lên chạy về phía cửa, nhưng cánh cửa lại “Rầm” một tiếng bị phá vỡ, một đám cảnh sát cùng bảo tiêu đồ đen vội chạy vọt vào. Từng người một đi vào đã nhanh chóng chế phục mấy người này! Một lát sau, phòng nhỏ đã bị chật kín người.
Mục Tĩnh Viễn lúc này mới quay người lại, xông đến trước người Bạch Nhất Hàm, cắn răng cởi dây thừng trói trên tay cậu, dây thừng dính máu me nhầy nhụa, khi cởi ra, hai tay của Mục Tĩnh Viễn cũng bị dính máu đến đỏ bừng. Anh cẩn thận ôm Bạch Nhất Hàm vào trong lòng, gắt gao đem mặt dán lên trán cậu, hai tay đang ôm người trước mắt hơi hơi phát run.
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Anh đã đến rồi.”
Mục Tĩnh Viễn rơi xuống một giọt nhiệt lệ trên mặt Bạch Nhất Hàm, lại bị anh cẩn thận lau đi, thanh âm run rẩy nói:
“Anh đã tới, Hàm Hàm không phải sợ, không sao, anh Tĩnh Viễn sẽ bảo vệ em. Loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, đừng sợ a.”
Thẩm Thiên Dương cùng cảnh sát vọt vào, giúp đỡ đè lại một tên bắt cóc muốn bỏ chạy. Quay đầu lại thấy dáng vẻ của em vợ nhà mình, trước mắt tối sầm, đi nhanh mấy bước tới, vừa đi vừa cởi chiếc áo trên người, quấn lấy thân thể Bạch Nhất Hàm, tức giận đến cả người run rẩy, anh ta quay đầu lại nhìn Phùng Quần bên kia, Bạch Ngạn còn đang đánh!
Phùng Quần đã kêu không được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, Thẩm Thiên Dương tiến lên nắm lấy cổ tay Bạch Ngạn, trầm giọng nói:
“Bạch tổng, chuyện này mặt sau còn có người, Phùng Quần không có lá gan lớn như vậy, cũng không có cái tài lực này, chúng ta phải giữ hắn lại thì mới có thể tra ra người xuống tay với Nhất Hàm rốt cuộc là ai.”
Bạch Ngạn hồng con mắt nhìn anh ta một cái, buông nắm tay chậm rãi đứng lên, Thẩm Thiên Dương đi tới phía trước hai bước, nhớ lại vừa rồi nhìn thấy vết bầm tím trên eo cậu em vợ đáng yêu nhà mình, lại quay lại hung hăng đá vào bụng Phùng Quần mấy cái!
Phùng Quần trợn mắt ngất đi, Bạch Ngạn liếc nhìn Thẩm Thiên Dương một cái, xanh mặt đi xem em trai nhà mình.
Mục Tĩnh Viễn đã ôm Bạch Nhất Hàm lên, đi nhanh ra ngoài, khi đi ngang qua Phùng Quần đột nhiên một chân đạp qua, Phùng Quần lia đi rất xa trên mặt đất, cả người run rẩy vài cái, đã không có động tĩnh.
Tập thể cảnh sát bên cạnh khóe miệng run rẩy một chút, đều ngậm chặt miệng lại không phát ra tiếng. Mấy người Thái Tử gia này mỗi một người đều hung tàn hơi người kia, đánh kẻ xấu còn hung mãnh hơn mấy chú cảnh sát, quả thực chính là muốn cướp bát cơm của bọn họ. Đầu năm nay, cảnh sát cũng không dễ làm a.
Khi Mục Tĩnh Viễn ôm Bạch Nhất Hàm đi qua, nhóm cảnh sát người thì nhìn bầu trời, người thì nhìn xuống đất, người nhìn chằm chằm kẻ bắt cóc, không một người nào nhìn chằm chằm Bạch Nhất Hàm. Không có cách nào, lòng hiếu kỳ là sẽ hại chết con mèo, không thấy vị Bạch tiểu thiếu gia này vừa gặp chuyện, cả đám đại lão đã nổ tung. Năm đại gia tộc ở Hoa Thành xuất động bốn nhà, dù là Bạch gia cùng Mục gia cũng thôi đi, ấy vậy mà Thẩm gia đại thiếu nghe được tin tức cũng hoang mang rối loạn đuổi lại đây, ngay cả Nghiêm lão gia tử cũng gây sức ép.
Từ khi Bạch tiểu thiếu gia mất tích đến nghĩ cách cứu viện thành công toàn bộ quá trình còn không đến ba giờ, trong toàn bộ quá trình giải cứu, hai vị Thái Tử gia Bạch, Thẩm cùng gia chủ Mục gia tự mình ra trận. Gia chủ Mục gia còn là người đầu tiên vọt vào hiện trường ngay cả cảnh sát đã được huấn luyện tốt cũng chưa chạy nhanh bằng anh, đây không phải chỉ bằng một câu quan tâm sẽ bị loạn có thể giải thích được.
Bây giờ trên người vị tiểu tổ tông khoác áo của Thái Tử Thẩm gia, bị gia chủ Mục gia ôm vào trong lòng, Thái tử hai nhà Bạch, Thẩm một tả một hữu đi theo phía sau hộ tống, ba người sắc mặt xanh mét, trên người ứa ra hắc khí, càng miễn bàn còn có hậu phương đang gấp đến độ dưới chân bóc cháy, đỉnh đầu bốc khói vợ chồng gia chủ Bạch gia cùng Bạch gia đại tiểu thư, còn có Nghiêm lão gia tử gọi ba cuốc điện thoại xác minh liên tiếp tạo áp lực.
Phàm là có chút đầu óc đều biết lúc này tuyệt đối không thể đụng vào mấy vị nguy hiểm này, Bạch tiểu thiếu gia này là không thể nhìn nhiều được. Bọn họ dùng ánh mắt hơi mang thương hại liếc nhìn Phùng Quần bị đánh đến nhìn không ra bộ dáng trên mặt đất một cái. Ngu xuẩn, ai cho ngươi lá gan dám động tới vị này, chán sống, còn liên luỵ bọn họ bị dọa đến đầu tóc dựng thẳng, đáng thương cho cục trưởng bọn họ gấp đến độ xoay vòng vòng, đầy đầu mồ hôi, vốn dĩ tóc chẳng có bao nhiêu nay còn “ Thưa” hơn.( editor: đoạn này mik chém)
Nhìn thấy các Thái Tử ôm Bạch tam thiếu lên xe cứu thương, tổ trưởng tổ hành động vung tay lên: “Mang phạm nhân đi, kiểm tra hiện trường, sưu tập chứng cứ, báo cáo cho thượng cấp, hành động!”
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
[…]
Khi ý thức Bạch Nhất Hàm lần thứ hai thanh tỉnh lại, nghe thấy một âm thanh xa lạ nhỏ giọng nói:
“…… Nhiều chỗ mô mềm khắp cơ thể bị bầm tím, xương ngực bị nứt nhẹ, xuất huyết dạ dày cường độ thấp, chấn động não cường độ thấp, cái khác đều là ngoại thương, và cũng không có chịu qua…… Khụ? xâm phạm, chú ý nghỉ ngơi, thư giãn. Có lẽ nên mời bác sĩ tâm lý tới khai sáng bệnh nhân để không lưu lại bóng ma tâm lý. Người bệnh khi tỉnh lại có biểu hiện chong mặt, buồn nôn. Đây là di chứng của chấn động não, là hiện tượng bình thường, may mà không nghiêm trọng lắm, sẽ sớm tốt thôi”
Tiếp đó là giọng nói trầm thấp của Mục Tĩnh Viễn: “Cảm ơn bác sĩ.”
Giọng nói kia nói: “Không cần cảm ơn ” Sau đó là một loạt tiếng bước chân cùng ẩn ẩn tiếng khóc của mẹ mình.
Trong lòng cậu quýnh lên mở mắt ra, mẹ Bạch vội bổ nhào vào đầu giường, run rẩy nói:
“Con tỉnh rồi, tiểu bảo bối của mẹ, con cảm thấy thế nào? Đau đầu không? Trên người rất đau sao? Đều là mẹ không tốt, là mẹ không tốt……”
Bạch Nhất Hàm há miệng thở dốc, nói giọng khàn khàn: “ Mẹ đừng đau lòng, sao có thể trách mẹ được? Đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Bạch Bác Nhân nhẹ vỗ về bả vai vợ mình, nhẹ giọng nói:
“Hàm Hàm nói đúng, đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không thể nghĩ ra, đừng khóc nữa, sẽ làm Hàm Hàm buồn”
Mục Tĩnh Viễn rót một ly nước ấm, cắm ống hút cẩn thận đút cho Bạch Nhất Hàm.
Toàn bộ vị trí có lợi trước giường đều bị chiếm trước, đứng cách đó không xa anh em Bạch gia cùng Thẩm Thiên Dương hoàn toàn không có cách nào lại gần biểu đạt sự quan tâm. Bạch Tuyết Tình gấp đến độ quay vòng, duỗi dài cổ nói: “Em trai thế nào rồi? Chị đi tìm bác sĩ tới.”
Thẩm Thiên Dương đè lại tay cô, nhẹ giọng nói: “Em mệt rồi, ở lại nơi này đi, anh đi gọi” Nói xong anh ta xoay người đi ra ngoài.
Bạch Bác Nhân ngẩng đầu nhìn nhìn bọn họ cau mày, lại nhìn Mục Tĩnh Viễn đang chuyên tâm đút nước cho Bạch Nhất Hàm, dường như cũng không có chú ý tới bên đó, Bạch Bác Nhân phun ra một hơi, không có lên tiếng.
Bác sĩ lại đây kiểm tra dò hỏi một phen, mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chú ý nằm trên giường tĩnh dưỡng, rất nhanh liền sẽ bình phục.”
Tiễn bác sĩ đi, mẹ Bạch nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu con trai nhỏ, nhẹ giọng nói: “Hàm Hàm con có cảm thấy chóng mặt không? Có cảm thấy buồn nôn không?”
Bạch Nhất Hàm giơ tay nắm lấy tay bà, ôn nhu nói: “Con không sao, mẹ à, đừng lo lắng.”
Tay cậu vừa nhấc lên liền lộ ra cổ tay quấn băng gạc, nghĩ đến vết thương khủng khiếp mà bà đã nhìn thấy lúc trước, mẹ Bạch cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào mép băng gạc, nước mắt lại lạch cạch lạch cạch rớt xuống dưới:
“Đều là mẹ không tốt, Tĩnh Viễn đều nói không cho con đi ra ngoài, là mẹ nhất định phải bắt con cùng mẹ ra ngoài dạo phố. Mẹ thấy con trai của phu nhân Trần gia thường xuyên cùng bà ấy đi dạo phố, trong lòng hâm mộ nên muốn con cùng mẹ đi. Không nghĩ tới lại hại con, vạn nhất Tĩnh Viễn không tới kịp thời …… mẹ cũng không dám nghĩ tới, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không sống được.”
Bạch Nhất Hàm vội nói:
“Không thể nào, mẹ đừng nghĩ lung tung, Phùng Quần đã nói với con, hắn thủ mấy ngày rồi mới chờ được cơ hội. Điều này cho thấy, hắn đợi không được lần này, cũng sẽ có lần tiếp theo. Con cũng không thể cả đời đều không ra khỏi cửa, đối phương có chủ ý (*bản gốc:tâm tính vô tâm?), chúng ta thật sự khó lòng phòng bị.”
Mục Tĩnh Viễn giúp cậu dịch góc chăn tay một chút, ngón tay niết đến phát ra tiếng “Kẽo kẹt”, sắc mặt ảm đạm đến mức có thể tích ra nước.
Thẩm Thiên Dương trầm giọng nói: “Chuyện này muốn trách thì trách con, đánh rắn không chết, hậu hoạn vô cùng, con nếu động thủ thì không nên cho hắn có cơ hội thở dốc”
Bạch Nhất Hàm quýnh lên, vội đi xem sắc mặt chị hai nhà mình. Trong lòng thầm nói anh rể ngốc, sao anh thành thật thế. Anh nói như vậy, vạn nhất chị hai không vui, lại giận chó đánh mèo anh thì làm sao bây giờ?
Cũng may tuy sắc mặt của Bạch Tuyết Tình không quá đẹp nhưng cũng không lộ ra vẻ giận chó đánh mèo. Bạch Nhất Hàm cười gượng một tiếng nói:
“Nào có? Phùng Quần nói, anh Thẩm xuống tay với hắn, là vì trút giận cho em, thật sự là một mảnh hảo tâm, ai có thể nghĩ đến hắn phát điên như vậy chứ? Đúng rồi, hắn nói hắn vốn dĩ không nghĩ tới việc xuống tay với em, là có người liên hệ hắn, cho hắn tiền, còn nói có thể đem hắn đưa ra nước ngoài, bảo hắn áo cơm không lo. Hắn mới có thể bí quá hoá liều.” Hô, đáng thương cho người bệnh nhân như cậu, vì người anh rể thành thật này mà rầu thúi ruột.
Bạch Bác Nhân gật gật đầu, Bạch Nhất Hàm xảy ra chuyện, Thẩm Thiên Dương vừa biết tin liền tới giúp đỡ, nghĩ cách cứu viện là lúc càng là mạo nguy hiểm tự mình ra trận. Vô luận như thế nào, Bạch gia đều phải nhớ rõ ân tình này, hơn nữa con trai nói đúng, chuyện này nói như thế nào cũng không liên quan đến trên đầu Thẩm Thiên Dương. Con trai nhỏ là thật sự trưởng thành, hiểu lý lẽ, biết tốt xấu, thật sự làm ông cảm thấy vui mừng.
Ông nho nhã cười cười nói: “Hàm Hàm nói đúng, hơn nữa lần này Hàm Hàm xảy ra chuyện, Thẩm đại thiếu giúp đỡ rất nhiều, Bạch gia tôi vô cùng cảm kích.”
Thẩm Thiên Dương vội nói: “Bác sao lại nói vậy? Con cùng Nhất Hàm là bạn bè, hai nhà Bạch, Thẩm cũng luôn giao hảo. Nhất Hàm có việc, con ra tay giúp đỡ là việc nên làm, hơn nữa con cũng không thể giúp được nhiều”
Bạch Bác Nhân gật đầu cũng không nói thêm nữa, Mục Tĩnh Viễn nói: “Đã khuya rồi, Hàm Hàm cũng mệt, cho em ấy ngủ một lát đi. Mọi người cũng trằn trọc cả ngày rồi, chú, dì, A Ngạn, Tuyết Tình, Thẩm thiếu, mọi người cũng về nghỉ ngơi đi, nơi này con trông là được.”
Mẹ Bạch nói: “Chuyện này sao được? Tĩnh Viễn con bôn ba cả ngày, lại tự mình cứu Hàm Hàm, mệt hơn bọn dì nhiều. Mọi người về nghỉ ngơi đi, Hàm Hàm nơi này đêm nay để tôi gác đêm.”
Bạch Tuyết Tình tiến lên một bước, nháy mắt ra hiệu với Bạch Bác Nhân cùng Bạch Ngạn rồi nói:
“Mẹ thân mình đơn bạc, lại lo lắng sợ hãi cả ngày, sao có thể gác đêm? Bác sĩ cũng nói Hàm Hàm không sao. Ba đưa mẹ về nghỉ ngơi trước đi, chuyện gác đêm liền giao cho người trẻ tuổi chúng con.”
Bạch Ngạn trong lòng vừa động, cẩn thận quan sát một chút em trai nhà mình, chỉ thấy em trai dựa vào cái tay của Mục Tĩnh Viễn lặng lẽ siết góc áo Mục Tĩnh Viễn, dùng sức đến đầu ngón tay đều trắng bệt. Anh trong lòng đau xót, bất động thanh sắc nói:
“Tuyết Tình nói đúng, có những người trẻ tuổi chúng con ở đây, sao để cho mẹ gác đêm được? Ba ba mau mang mẹ về đi, để dì Dương hầm cho mẹ một chén canh nóng cho bình tâm.”