Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 38: Chương 38: Buông em ra




Nhưng hôm nay là tình huống như thế nào? Trong phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở của hai người. Trời, cha mẹ anh chị không đáng tin kia của cậu, vậy mà đem cậu ném cho Mục Tĩnh Viễn xong liền mặc kệ? Cậu cũng không nghĩ, là ai kiên quyết nắm quần áo người ta không buông tay, bất quá dù cậu có bỏ tay ra, Mục Tĩnh Viễn cũng không định buông cậu ra.

Nhưng tình huống hiện tại, cậu phải làm sao bây giờ? Giả chết? Đây là một biện pháp tốt!

Nhưng mà hiện thực là tàn khốc, cậu vừa rồi thân mình cứng đờ, Mục Tĩnh Viễn liền phát hiện.

“Hàm Hàm? Em cảm thấy thế nào? Có muốn uống nước không?”

Bạch Nhất Hàm: “……” Giả chết không được, chỉ có thể ngẩng đầu, cũng không dám nhìn đến cặp mắt của Mục Tĩnh Viễn. Lại phát hiện chính mình còn ngồi ở trên đùi người ta, vội vàng muốn xuống đất.

Trong miệng nói lung tung:

“Em không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi, anh trở về đi.”

Mục Tĩnh Viễn đè lại thân mình người trong lòng đang lộn xộn, duỗi tay xoay đầu cậu lại, nhìn thẳng đôi mắt cậu, ánh mắt hiện lên thần sắc bi thương:

“Hàm Hàm, em có thể nói cho anh biết vì cái gì khiến em nổi giận không? Vì cái gì muốn tức giận không để ý tới anh? Em có chỗ nào bất mãn, trực tiếp cùng anh nói không tốt sao?”

Bạch Nhất Hàm bị bắt nhìn thẳng vào đôi mắt người thương, trái tim không có nghị lực mà bang bang nhảy loạn. Nhìn đến bi thương trong mắt anh, lại đau lòng đến chột dạ, chỉ có thể lắp bắp nói:

“Không, không có việc gì, chính là, chính là khoảng thời gian trước tâm tình không tốt, có chút giận chó đánh mèo, đều là em sai, về sau, về sau sẽ không như vậy nữa.”

Anh yên tâm, em về sau quyết sẽ không lại cáu kỉnh với anh, em sẽ thực ngoan, cho nên, không cần lại rời đi, để em chỉ có thể nhìn nh cũng được.

Mục Tĩnh Viễn lại không lộ ra thần sắc cao hứng như trong tưởng tượng, ngược lại đau lòng đem cậu ôm vào trong ngực. Giọng nói mang theo đau lòng:

“Đứa nhỏ ngốc, ai muốn em xin lỗi? Tiểu vương tử của anh, vô luận em có làm cái gì, đều không cần phải xin lỗi.” Là ai đem hổ con giương nanh múa vuốt của anh dọa thành con thỏ con nơm nớp lo sợ? Phùng Quần sao? Chuẩn bị cho tốt để gánh chịu lửa giận của anh đi!

Bạch Nhất Hàm cười gượng một tiếng, không cần xin lỗi sao? Anh xác thật không cần xin lỗi, anh chỉ là xoay người rời khỏi thôi, vĩnh viễn cũng không hề trở về. Chẳng sợ em bị người khác khinh nhục, chẳng sợ em chết thảm ở góc nào đó, đều không hề quay đầu lại cho em một cái liếc mắt, làm em đến chết cũng không nhắm mắt được.

Bạch Nhất Hàm kinh ngạc nhận ra,kỳ thật trong lòng cậu cũng không phải là không có oán hận. Cậu trách người nhà của cậu đã không tin cậu, ở thời điểm cậu thống khổ nhất không chịu chìa tay ra kéo cậu lên, trách Mục Tĩnh Viễn cưng chiều cậu lên trời, lại nói đi là đi không hề lưu luyến. Nhưng cậu thì có tư cách gì để oán hận? Hết thảy đều là bởi vì mình khoa trương cùng ngu xuẩn, đoạt đến quả đắng chỉ có thể tự mình nuốt lấy. Trên đời này, đâu ai có nghĩa vụ phải chiều theo mình cả đời?

Cậu khô cằn cười vài tiếng, một lần nữa giãy giụa muốn xuống đất, lại bị Mục Tĩnh Viễn ôm đến càng chặt, chỉ nghe Mục Tĩnh Viễn nói:

“Hàm Hàm, em còn đang giận anh sao?”

Bạch Nhất Hàm vô lực thở dài, khô cằn nói:

“Không, không có a.”

Giọng nói Mục Tĩnh Viễn tràn ngập chua xót:

“Còn nói không có, nếu không có, sao em lại đối xử anh xa lạ như vậy?

Em rốt cuộc muốn anh làm thế nào thì em mới có thể nguôi giận, em nói cho anh được không?”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói:

“Thật sự không có, anh buông em ra đi.”

Mục Tĩnh Viễn rốt cuộc cũng buông lỏng tay ra, Bạch Nhất Hàm vội vàng nhảy xuống, vừa quay đầu lại thì ngây ngẩn cả người. Trên mặt Mục Tĩnh Viễn tràn ngập biểu tình thống khổ chưa kịp thu lại.

Bạch Nhất Hàm đau lòng, cầm lòng không được duỗi tay muốn sờ mặt anh, nhưng duỗi đến một nửa liền nhớ tới cái gì mà cuống quít thu tay trở về. Lại bị Mục Tĩnh Viễn thời khắc chú ý bắt được, anh nhìn cậu nhóc trước mắt đang trốn tránh, chua xót cười, nói sang chuyện khác:

“Em muốn uống nước sao?”

Bạch Nhất Hàm vội nói:

“A đúng vậy, em khát, em đi uống nước.” Cậu tâm hoảng ý loạn rút tay ra đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy một cái bình cũng không thèm nhìn tới, rút nút lọ liền rót vào trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.