Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói:
“Đúng vậy, hai người, em cùng Thẩm Thiên Dương. Em xem a, anh thích em, chị em thích Thẩm Thiên Dương. Nhưng Thẩm Thiên Dương là khối đầu gỗ em biết không? Anh ta tuy rằng biểu hiện đối với chị em cũng không tệ lắm, vậy mà trước nay chưa từng thổ lộ. Người ta không thổ lộ, chị em là một cô gái, chẳng lẽ muốn cô ấy chủ động thổ lộ sao?
Hai người bọn anh liền thương lượng tung tin tức giả, Thẩm Thiên Dương nếu cũng thích chị em, nhất định sẽ sốt ruột. Còn em, lúc ấy anh thật sự không biết thái độ của em, liền muốn dùng chút chuyện này thử em một chút xem em có để ý anh hay không. Kết quả, em thoạt nhìn giống như không quá để ý, mấy ngày hôm trước anh đều đã tuyệt vọng, không nghĩ tới em thế nhưng lừa anh, làm hại anh khổ sở suốt khoảng thời gian dài như vậy.”
Bạch Nhất Hàm vẫn là có chút kỳ quái:
“Lấy hiểu biết của em với chị ấy, chị là cô gái dám yêu dám hận. Nếu thật sự yêu, chị sẽ không để ý chuyện chủ động.”
Mục Tĩnh Viễn ho khan một tiếng nói:
“Em không hiểu đâu, các cô gái, dù ngày thường quyết đoán thế nào. Khi đối mặt với người mình thích, cũng khó tránh khỏi sẽ lo được lo mất, trở nên không còn giống mình.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu:
“Điều này cũng đúng.”
Mục Tĩnh Viễn trộm thở dài ra một hơi.
Bạch Nhất Hàm có chút không nói nên lời:
“Nhưng mà lại phải nói tiếp, là ai nghĩ ra biện pháp này, quả thực là một chủ ý tồi đó được không? Nếu Thẩm Thiên Dương yêu chị em đến tận xương tủy, cho rằng bọn anh lưỡng tình tương duyệt, không muốn phá hoại mà thương tâm từ bỏ thì hai người muốn xong việc thế nào? Ngay cả em…… em cũng cho rằng hai người là thật sự thích nhau, nếu em bày tỏ ý kiến với anh, thì chính em là người kẻ thứ ba đáng khinh……”
Mục Tĩnh Viễn không chút do dự ném nồi:
“Đúng vậy, Hàm Hàm em nói rất đúng, lúc ấy anh cũng là tuyệt vọng mà cái gì cũng có thể thử, mới có thể đồng ý cái chủ ý tồi này của chị em. Cũng may có chuyện ngày hôm qua, nếu không hậu quả nhất định là chúng ta không nghĩ đến được. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là nghĩ mà sợ.”
Bạch Nhất Hàm cười khổ nghĩ, còn không phải sao? Ngẫm lại kết cục đời trước, lần đính hôn này, là nguyên nhân tính tình cậu đại biến mà làm trời làm đất. Cũng được coi là ngòi nổ đã hủy diệt xí nghiệp Bạch gia. Chính mình trở nên u ám, cáu kỉnh, hỉ nộ vô thường, đắc tội tiểu nhân dẫn tới bị chết thảm như vậy. Mục Tĩnh Viễn bỏ đi xa rốt cuộc không bao giờ trở lại, Thẩm Thiên Dương cũng bị chết một cách thê thảm, chị hai lẻ loi một mình lãng phí tuổi xuân.
Cậu còn tưởng rằng tất cả đều là do mình tự gây ra, không nghĩ tới nguồn gốc của chừng ấy bi kịch lại này là một chủ ý ngu ngốc làm người ta dở khóc dở cười?
Mục Tĩnh Viễn cẩn thận quan sát một chút sắc mặt tiểu gia hỏa, cảm thấy cậu hẳn là tin, liền đứng dậy nói:
“Anh đi xem chị em đã dậy chưa, nếu đã dậy thì kêu cô ấy lại đây kẻo em không tin anh.”
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Bạch Nhất Hàm dở khóc dở cười gật gật đầu, Mục Tĩnh Viễn luôn luôn nghiêm túc, từ khi nào trở nên trẻ con như vậy? Nhưng anh ấy thế này trông cũng rất quyến rũ, Bạch Nhất Hàm trộm nghĩ.
Tuy nhiên, cái chết của Thẩm Thiên Dương kiếp trước là một vấn đề nghiêm trọng. Nếu anh ta không thể sống lâu trăm tuổi, chị hai chẳng phải là sẽ lại dẫm và vết xe đổ đời trước sao?
Anh ta đời trước là chết như thế nào?
Đúng rồi, anh ta là vì cứu chị hai mà bị xe đâm chết thực thảm. Mỹ nam Hoa Thành toàn bộ biến thành một thân đầy máu, không nhìn ra vẻ tuấn lãng ngày xưa. Mẹ anh ta ngất xỉu tại chỗ, tại lễ tang bà ấy cũng mấy lần hôn mê, một người phụ nữ xinh đẹp, đoan trang sau mấy ngày liền trở nên sa sút, bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ. Thẩm gia cũng bởi vậy hận thấu xương Bạch gia, cảm thấy chính chị hai đã hại chết người thừa kế ưu tú của họ.