Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 30: Chương 30: Chuyện cũ năm xưa




Vì còn khoản nợ ngân hàng cho vay, bọn họ không thể không bán đi biệt thự cùng mấy bất động sản khác. Người một nhà dọn vào một cái chung cư nhỏ bình thường, từ cậu ấm có tiền biến thành người thường chỉ trong nháy mắt. Bạn bè trước kia xưng huynh gọi đệ lập tức giải tán, Phùng Quần không hề che giấu, bại lộ bộ mặt thật. Chút tiền Bạch Nhất Hàm có trong công ty đều bị Phùng Quần lấy đi, cậu thế mới biết hết thảy những điều này đều là một cái âm mưu tỉ mỉ, mà chính cậu còn một tay giúp hắn đẩy xí nghiệp gia tộc sụp đổ ầm ầm.

Cậu phẫn nộ tự trách, đi tìm Phùng Quần nói chuyện, lại nhận vào mình chế nhạo cùng cười nhạo, thậm chí ẩu đả. Cậu lâm vào áy náy tự trách, không dám giấu diếm chân tướng, cùng người nhà thẳng thắn nói ra sai lầm của mình. Cha mẹ,anh hai tuy rằng không nói gì thêm, lại thập phần thất vọng với cậu.

Sau khi Bạch gia sụp đổ, Bạch Nhất Hàm một lòng muốn làm chút gì đó để đền bù sai lầm của mình, muốn kiếm chút tiền đưa cho anh hai để có thể Đông Sơn tái khởi. Cậu không dám lại tùy tiện tiêu một xu, tiền tiêu vặt trong nhà cho cậu từ nhỏ đến lớn bị thiếu đáng thương cậu đều đưa lên. Lại đi khắp nơi đi tìm công việc, nhưng một đại thiếu gia tàn phế như cậu, khi còn nhỏ thân thể không tốt, người nhà đối cậu dung túng rất nhiều. Khi đi học cũng không nghiêm túc, căn bản là không tìm thấy công việc phù hợp.

Cuối cùng chỉ có thể dựa vào hứng thú lúc trước đi học dương cầm đi tới quán cà phê trước kia thường lui tới làm dương cầm sư kiếm tiền. Sau Phùng Quần biết, cơ hồ mỗi ngày đều dẫn người đi sỉ nhục cậu một phen, nhưng mà trải qua đả kích nhiều như vậy. Bạch Nhất Hàm cũng không còn là đại thiếu gia tâm cao khí ngạo như trước, vì có thể kiếm chút tiền, đối với các kiểu khinh nhục này đó cậu đã học được cách nhẫn nại.

Phùng Quần thấy bộ dáng của cậu lại không chịu bỏ qua, cùng mấy tên bại hoại mạnh mẽ chuốc thuốc cậu rồi kéo vào khách sạn nhà hắn tìm người luân bạo cậu, chụp vô số ảnh chụp, video phát đi chỗ nào cũng có, làm cậu từ đây thân bại danh liệt. Sau khi cậu tỉnh lại biết việc vừa xảy ra, tinh thần suýt nữa hỏng mất, đè thấp thống khổ muốn tìm kiếm sự an ủi của người nhà, nhưng chờ cậu nghiêng ngả lảo đảo về đến nhà, lại chỉ thấy những ảnh chụp không thể chịu nổi kia của cậu nằm đầy đất cùng ánh mắt thất vọng của người nhà

Bởi vì bị chuốc thuốc, từ trên ảnh chụp hoàn toàn nhìn không ra dấu vết bị cưỡng bách, người nhà càng là đối với cậu thất vọng đến cùng, cậu đi ra ngoài làm công là gạt người trong nhà, người nhà chỉ cho rằng cậu cả ngày đi ra ngoài là đi chơi. Đối với việc cậu không tim không phổi như vậy vốn là thập phần thất vọng, lại nhìn đến này đó ảnh chụp tràn lan trên internet cùng video chỉ biết càng thêm phẫn nộ

Ông nội luôn luôn yêu thương cậu trải qua một loạt đả kích thân thể vốn là không tốt, lại nhìn đến mấy thứ này, hung hăng đánh cậu một cái tát, tức giận đến bất tỉnh nhân sự. Cứu chữa không được mà buông tay ra đi, trong nhà hoàn toàn loạn thành một đoàn, không có người lại đi bận tâm cậu. Tận mắt nhìn thấy ông nội kính yêu bị chính mình tức chết, tinh thần vốn yếu ớt còn sót lại cũng hỏng mất.

Sau khi lễ tang ông nội qua đi, cậu không mặt mũi về nhà, tinh thần hoảng hốt đi đến “Căn cứ bí mật ” của cậu cùng Hàn Tĩnh Viễn khi còn nhỏ, đó là một kho hàng bị bỏ hoang. Cậu cuộn tròn một góc trong kho hàng muốn tìm thấy cảm giác an toàn trước kia, nếu không có người tìm được, có lẽ cậu sẽ một mình đói chết ở bên trong nói không chừng, chính là lại bị Phùng Quần phát hiện theo đuôi mà đến, loại cặn bã này nhanh chóng tìm hai tên du côn, cùng nhau vọt vào kho hàng.

Một công tử tàn phế như cậu, lúc ấy thương thế trên người còn chưa hồi phục hết, mấy ngày nay lại tinh thần hoảng hốt nên thân thể cực độ suy yếu. Nơi nào là đối thủ của ba tên đàn ông cao lớn, thực nhanh bị bọn họ đè lại, chúng đánh gãy đùi phải cậu, nghiền nát tay trái cậu. Cũng lại một lần nữa xâm phạm cậu, người ta đều nói con thỏ lúc nguy cấp còn sẽ cắn người, cậu trong lúc thanh tỉnh bị luân bạo, cả người đều điên cuồng.

Cậu dùng hết sức lực toàn thân, dùng bàn tay phải còn lành lặn nắm lấy một cây thép bén nhọn đâm xuyên qua huyệt Thái Dương của người phía trên. Những người khác bị một màn máu me này dọa choáng váng, cậu phấn khởi cuối cùng huyết dũng, Thừa dịp dư lại hai tên còn đang kinh ngạc nháy mắt vung lên gậy thép đánh về phía phần đầu bọn họ. Lại một tên du côn nữa bị đánh chết, Phùng Quần bị bộ dáng của cậu sợ tới mức chết khiếp, gấp muốn chạy trốn, lại bị cậu phác gục bước vào vết xe đổ hai người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.