Bạch Ngạn nhịn không được dùng sức ôm vai Mục Tĩnh Viễn một cái, Bạch Bác Nhân vừa nghe xong cũng thấy rất áy náy với Mục Tĩnh Viễn. Vì đứa con trai nhỏ của mình, Mục Tĩnh Viễn trả giá quá nhiều, ông thở dài:
“Tĩnh Viễn a, là chú có lỗi với con.”
Mục Tĩnh Viễn quả thực cảm thấy thẹn, sắc mặt đều đỏ bừng, vội nói:
“Việc nên làm, chú đừng nói như vậy!”
Bạch Bác Nhân gật đầu nói:
“Được rồi, con là một đứa trẻ ngoan, trước nay chú đều không có tin nhầm con.” ông lại nói với Bạch Tuyết Tình:
“Tuyết Tình a, người như Tĩnh Viễn, con nếu không quý trọng. Thì cả đời này con sẽ hối hận!”
Bạch Tuyết Tình gật gật đầu, nghiêm túc nói:
“Yên tâm đi cha, con sẽ thật ‘ quý trọng ’ anh ấy”
Mục Tĩnh Viễn da mặt phát sốt, vội đứng lên nói:
“Con về Bạch gia trước chăm Nhất Hàm. Con đã xa em ấy rất lâu, chuyện này rất nguy hiểm.”
Anh nói xong, bước chân vội vàng đi ra ngoài, thiếu chút nữa bị vấp phải cửa, vừa mở cửa cũng không quay đầu nhìn lại ( chạy trốn).
Sắc mặt Bạch Bác Nhân rốt cuộc buông lỏng một chút, mang lên một chút ý cười nhẹ:
“Đứa nhỏ này, còn ngượng ngùng, da mặt cũng quá mỏng.”
Bạch Tuyết Tình tiếp tục nghiêm túc nói:
“Đúng vậy, da mặt anh ấy thật mỏng.” Mỏng đến tự quyết định ăn em trai của tôi! Nếu không phải em trai thích anh, lão nương đã sớm đánh anh đến răng rơi đầy đất! Tên khốn này!
Bạch Ngạn nói: “Đúng rồi, còn có một việc, Phùng Quần đã bị người ta thu thập.”
Bạch Tuyết Tình ngạc nhiên:
“Ai? Em vốn dĩ muốn tự mình động thủ, nhưng hai ngày nay rối ren, còn không có thời gian”
Bạch Ngạn dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn cô một cái, buồn bã nói:
“Thẩm Thiên Dương.”
Bạch Tuyết Tình thật sự kinh ngạc:
“Thẩm Thiên Dương? Anh ta thu thập Phùng Quần làm gì? Phùng Quần đắc tội anh ta sao?”
Bạch Ngạn ho khan một tiếng, nói với cô em gái chầm chập nhà mình:
“Hẳn là muốn xum xoe với em, tâm tư mà cậu ta đối với em, đã là lòng Tư Mã Chiêu(*), người qua đường đều biết.”
(*Ngụy Đế Tào Mao từng nói: “Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy”, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người)
Bạch Tuyết Tình rất không ra dáng nữ thần mà gãi gãi mặt, cười gượng:
“Đâu có chuyện gì liên quan tới em, nói không chừng là Phùng Quần đã từng đắc tội anh ta?”
Nói thật, ấn tượng của cô với Thẩm Thiên Dương cũng không kém, người này nhân phẩm cùng năng lực mọi thứ đều là xuất chúng, chỉ là cô từ nhỏ đã cùng Mục Tĩnh Viễn lớn lên, chuyện tình càm đương nhiên là đầu tiên phóng ra tới người Mục Tĩnh Viễn. Nhưng hôm nay mở lời, cô lại phát hiện kỳ thật đối anh cũng không phải tình yêu, vậy tình yêu rốt cuộc là cái dạng gì?
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Mục Tĩnh Viễn nói, Thẩm Thiên Dương có thể mười tháng không chịu rửa tay bởi vì đã nắm tay cô. Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cô nhận ra rằng mỗi khi cô bắt tay với Thẩm Thiên Dương, anh ta đều giấu tay sau lưng nắm thành quyền, thật lâu không chịu buông ra, giống như là muốn lưu lại cái gì đó, loại cảm tình này cô chưa từng cảm thụ quá, rốt cuộc là cái dạng cảm xúc gì, mới có thể làm như vậy một cái thiên chi kiêu tử( * Con cưng của Trời) có thể hành động theo bản năng như vậy?
Cô không hiểu cảm giác đó.
Bạch Bác Nhân mở miệng nói:
“Thẩm đại thiếu nhân phẩm cùng gia thế đều không tồi, chính là Tuyết Tình con phải biết rằng, trên đời này thanh niên tài tuấn nhiều đếm không xuể, riêng Hoa Thành cũng có rất nhiều. Nhưng làm người, đối đãi cảm tình phải nhất hoán, tuyệt đối không thể chân trong chân ngoài( * Nửa vời), con nếu đã chọn Tĩnh Viễn, thì phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, đối với Hàm Hàm và hôn sự hai con, Bạch gia chúng ta đã mắc nợ Tĩnh Viễn.”
Bạch Tuyết Tình ở trong lòng trợn trắng hai mắt: Còn nợ sao? Cha già thân yêu của con ơi, chờ về sau cha sẽ biết thằng nhãi này chiếm tiện nghi bao lớn.
Cô xấu hổ gật gật đầu, nói sang chuyện khác:
“Thẩm Thiên Dương làm thế nào thu thập Phùng Quần? Nói cho em nghe một chút.”