Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn thật vất vả mới thoát thân được, thì bắt gặp bộ dạng Hứa Du Nhiên sắc mặt đà hồng dựa vào sô pha ngủ say khướt, hai anh em Nghiêm gia một trái một phải ngồi bên cạnh y, sắc mặt đều rất không đẹp.
Bạch Nhất Hàm đưa mắt nhìn Nghiêm Nham, nhỏ giọng nói: “Y thấy rồi?”
Nghiêm Nham căng mặt gật gật đầu, Bạch Nhất Hàm thở dài.
Mục Tĩnh Viễn trầm giọng nói: “Chỉ có cách cho y biết được chân tướng mọi chuyện thì y mới có thể tự bảo vệ bản thân tốt hơn, đây cũng tổn thương không thể tránh khỏi.”
Nghiêm Nham quay đầu lại nhìn Hứa Du Nhiên, đột nhiên nói: “Hy vọng đây là lần cuối cùng y phải chịu tổn thương.” Về sau tôi sẽ che chở anh.
Nghiêm Phái nhìn anh, rồi lại nhìn Hứa Du Nhiên, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.
Hạ Nguyên đang khách sáo giao thiệp với mọi người, lơ đãng nhìn thoáng qua hướng bên cạnh vậy mà thấy được Hứa Du Nhiên, gã giật mình thiếu chút nữa không cầm chắc được li rượu. Nghiêm Miểu bất mãn nhìn gã một cái, gã vội nhỏ giọng trấn an vợ vài câu, cũng may Nghiêm Miểu rất dễ dỗ, nói mấy lời đã khiến bà nguôi ngoai.
Gã lại quay đầu hướng mắt nhìn thoáng qua góc bên kia, trong lòng có chút hoài nghi. Từ khi nào mà Hứa Du Nhiên lại có quan hệ tốt với đám Bạch Nhất Hàm như vậy? Một tác giả quèn cái gì cũng không có, chẳng những nhận được thiệp mời, còn có thể làm cho Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn song song đứng bên cạnh cậu ta?!
Còn có hai đứa nhỏ Nghiêm gia, ngẫm lại gã liền nghiến răng nghiến lợi. Nghiêm Nham muốn dọn ra ngoài ở, ở chỗ nào mà chẳng được, cố tình ở cách vách Hứa Du Nhiên làm hại gã căn bản không dám lộ diện vì sợ bị nó phát hiện quan hệ của mình và Hứa Du Nhiên rồi mật báo cho Nghiêm Miểu. Một khi Nghiêm Miểu biết được sự hiện diện của Hứa Du Nhiên, dựa vào tính tình của cô ta, Hứa Du Nhiên sẽ ra làm sao trước hết không nói, cô ta nhất định sẽ quậy banh chành Hạ gia!
Một khi Nghiêm Miểu cùng Nghiêm gia ghi hận gã, e rằng Hạ gia bọn họ sẽ không có phong cảnh như ngày hôm nay, đây là chuyện gã tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Gã nhanh chóng quay lưng lại, sợ bị Hứa Du Nhiên phát hiện, mặc kệ là lý do gì, trông cậu ta bây giờ ở chung với bọn Bạch Nhất Hàm thật sự không tồi, một khi nhận ra gã, dưới sự giận dữ nháo lên, chuyện này liền một phát không thể cứu vãn. Hơn nữa ở lễ đính hôn của Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn mà xuất hiện trò khôi hài gì, còn sẽ đồng thời đắc tội hai nhà Bạch, Mục. Hạ gia hiện tại tuy rằng có phong thái, nhưng năm gia tộc lớn ở Hoa Thành, cái nào gã cũng không thể trêu vào.
Đáng chết, một kẻ đại môn không ra nhị môn không bước(* ý nói ít tiếp xúc với người bên ngoài) như Hứa Du Nhiên từ khi nào lại có dính dáng đến những Thái Tử gia này?! Nhất định do Nghiêm Nham trời xui đất khiến dọn đến ở cạnh nhà cậu ta! Hiện tại có mấy người bọn họ, đừng nói là âm thầm không một tiếng động giải quyết xong cái tai hoạ ngầm này, gã còn không dám tới gần Hứa Du Nhiên!
Gã cầm chén rượu đứng cứng nhắc tại chỗ, luôn cảm thấy lưng như bị kim chích, vạn phần bất an, đứng một hồi liền kéo vợ đi sang chỗ khác, sảnh tiệc rất lớn, Hứa Du Nhiên cũng không phải người thích chạy lung tung, hy vọng sẽ không phát hiện ra gã.
Hứa Du Nhiên đương nhiên sẽ không chạy đi lung tung, y quả thực một bước cũng không đi được, không đợi bữa tiệc kết thúc, Nghiêm Nham liền dẫn y đi về, bởi vì y đã bị mấy li rượu của mình hạ gục.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn không thể rời khỏi được, chỉ có thể đưa hai người họ lên xe, Bạch Nhất Hàm lo lắng nói: “Mình cậu được không đó? Du Nhiên say thành cái dạng này.”
Nghiêm Nham giúp Hứa Du Nhiên cài dây an toàn, trầm giọng nói: “Yên tâm, cậu mau quay lại đi.”
Nghiêm Phái nói: “Em đi cùng anh.”
Nghiêm Nham nói: “Không cần, trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh nói rồi khởi động xe, Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Phái chỉ có thể đứng dậy lui về phía sau một bước, nhìn xe dần mất bóng. Nghiêm Phái trách trời thương dân thở dài nói: “Haiz, đại thần Nam Sơn kì này nguy hiểm rồi.”
Bạch Nhất Hàm: “? Cái gì?”
Nghiêm Phái thâm sau khó lường cười cười, cũng không nói lời nào, quay đầu một đường chạy lon ton trở về.
Bạch Nhất Hàm khó hiểu: “Con bé này đang nói cái gì vậy? Có Nghiêm Nham ở đó, đại thần Nam Sơn sao có thể gặp nguy hiểm?”
Mục Tĩnh Viễn nhéo gáy cậu dẫn về, tông giọng trầm thấp nói: “Chính là bởi vì có Nghiêm Nham ở đó, Nam Sơn mới nguy hiểm.”
Bạch Nhất Hàm: “! Vậy thì chúng ta……”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Yên tâm, không nguy hiểm này thì nguy hiểm khác, chúng ta quản không được.”
Bạch Nhất Hàm: “……” Cái quái gì vậy?
[…]
Nghiêm Nham đậu xe xong, duỗi tay vỗ nhẹ Hứa Du Nhiên gọi: “Du Nhiên?”
Hứa Du Nhiên không có phản ứng, y chau mày, bộ dáng rất không thoải mái.
Nghiêm Nham khẽ thở dài một tiếng, xuống xe đi đến phía bên kia mở cửa xe, cẩn thận đỡ
Hứa Du Nhiên ra, nhưng Hứa Du Nhiên say đến bất tỉnh nhân sự, hai chân căn bản một chút lực đều không dùng được, cứ luôn khụy xuống. Nghiêm Nham chỉ có thể ngồi xổm xuống cõng y trên lưng, khóa kỹ xe rồi đi vào hành lang.
Thật vất vả lăn lộn vào cửa nhà, Hứa Du Nhiên bị gió thổi qua, lại ngồi một đường xe, mùi rượu bốc lên, mới vừa vào cửa liền nôn khan một trận, Nghiêm Nham vội cõng người chạy vào WC, ai ngờ mới vừa đặt y xuống xoay người qua, không đợi anh kịp điều chỉnh tốt tư thế, Hứa Du Nhiên đã không không được nôn ra. Cả đêm y cũng không ăn gì, nôn ra hầu hết đều là nước chua, hai người đứng đối mặt chính diện, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Nghiêm Nham:……
Thật vất vả chờ con ma men nôn đủ rồi, Nghiêm Nham cởi áo ngoài của y ra rồi đặt người nằm vào bồn tắm, bản thân bắt đầu thu dọn đống bừa bộn trên sàn, lại tìm một cái túi lớn bỏ quần áo dơ của cả hai vào, cột miệng túi đặt ở ngoài cửa, định lát nữa sẽ xuống vứt đi, anh lau sàn nhà sạch sẽ xong, lúc này mới bắt đầu xả nước tắm rửa cho Hứa Du Nhiên cả người đầy mùi rượu. Đáng thương Nghiêm Nham thân là nhị thiếu gia của nhà họ Nghiêm, cả đời chưa từng chăm sóc cho ai như vậy, Hứa Du Nhiên còn không hề phối hợp, khiến anh không khỏi luống cuống tay chân rối rắm đến mồ hôi nhễ nhại.
Một trận ói mửa làm Hứa Du Nhiên tỉnh lại, nhưng thần trí rõ ràng vẫn chưa tỉnh táo, đôi mắt ngấn nước nửa đóng nửa mở nhìn Nghiêm Nham bận bận rộn rộn.
Nghiêm Nham tuy trong lòng rung động, nhưng vẫn xụ mặt nói: “Cho dù bây giờ anh có giả vờ đáng thương, cũng không thể che dấu sự thật là anh đã nôn lên cả người tôi.”
Hứa Du Nhiên không phản ứng.
Nghiêm Nham bật cười nói: “Mình nói mấy cái này với một con ma men làm gì cơ chứ?”
Sau khi giúp Hứa Du Nhiên tắm xong, anh cũng xối nước vài cái có lệ, mới đỡ Hứa Du Nhiên từ bồn tắm lên. Hứa Du Nhiên “Rầm” một tiếng từ trong nước ra, cơ thể trắng bóng trong lớp sương mù mênh mông ở phòng tắm trông thập phần mê người. Nghiêm Nham nuốt nước bọt, chịu đựng tâm lý bất định mà ôm y ra, ai ngờ ngay khi y ra khỏi bồn tắm, biểu tình của Hứa Du Nhiên lại đột nhiên trở nên hung ác, nhào lên cắn vào vai anh.
Nghiêm Nham hoàn toàn không có phòng bị, ăn đau mà trượt chân, may mà phía sau là bức tường mới không có ngã ngửa xuống sàn. Nhưng mà xui xẻo thay, có một cái móc nhô ra sượt trúng bả vai anh, đau đến mức kêu rên một tiếng. Càng bi thảm hơn chính là, vừa rồi trượt chân, bắp đùi dường như bị bong gân rồi, vô cùng đau đớn, toàn bộ chân cũng không còn sức lực, nghĩ ngơi một hồi lâu mới bình phục một chút. Cố tình Hứa Du Nhiên trong ngực còn không thành thật, một hàm răng trắng nói năng mơ hồ không rõ: “Ai biểu anh gạt tôi, tôi cắn chết anh!”
Giọng nói nhỏ dần rồi lại đớp cơ ngực trước mặt một miếng.
Nghiêm Nham: “……” Tổ tông, anh tuổi chó sao?
Hứa Du Nhiên say rượu hoàn toàn hóa thân thành chó dữ, bắt được chỗ nào là cắn chỗ đó, Nghiêm Nham không thể quẳng thần tượng mình ra được, đành dùng tay che miệng y lại, bàn tay cũng bị cắn một cái, quả thực khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn mới đem Hứa Du Nhiên yên vị trên giường, nhìn Hứa Du Nhiên tạm thời an tĩnh lại, trên người Nghiêm Nham đã đầy dấu răng, đùi co rút đau đớn lau mồ hôi, thở ra một hơi thật dài, một chút tâm tư kiều diễm trong lòng kia cũng bị một trận rối ren này đánh tan.
Quần áo của Nghiêm Nham bị Hứa Du Nhiên nôn bẩn, lúc này trên người chỉ quấn một cái khăn tắm của Hứa Du Nhiên, dù sao cả tầng này cũng không có ai, nên anh liền nghĩ dứt khoát cứ như vậy quay về phòng mình tìm một bộ quần áo mặc vào rồi lại qua đây, nhân tiện vứt luôn túi quần áo dơ để ngoài cửa.
Mới vừa khập khiễng đi tới cửa, liền nghe được Hứa Du Nhiên ở phòng ngủ hét một tiếng, anh vội vàng xoay người vào phòng ngủ thì thấy Hứa Du Nhiên nằm ở trên giường, nhắm mắt vung hai tay lên tứ tung.
Nghiêm Nham nghĩ y nhất định rất không có cảm giác an toàn, trong lòng không nỡ, trước nguy cơ bị bắt lấy liền tiến lên nắm tay y, ôn nhu nói: “Không sao nữa rồi, mau ngủ đi.” Anh cười khẽ một tiếng lại nói thêm: “Không ngờ anh uống say lại là cái dạng này đó đại thần Nam Sơn.”
Hứa Du Nhiên bắt được người, nhưng trái ngược với bộ dáng hung ác vừa rồi, y dùng cả tay chân mình túm anh vào trong lòng ngực, miệng đáng thương nói: “Đừng đi, đừng bỏ tôi, ở lại với tôi một lần đi.”
Nghiêm Nham vốn đã không nhẫn tâm lần thứ hai mềm thêm một bậc, thật sự không nỡ cự tuyệt y, liền nương theo sức lực của y kéo lên giường, tùy ý để người bên cạnh dùng cả tay chân ôm lấy mình, nghĩ cứ để y ôm một lát,dỗ y ngủ trước hẵng về mặc quần áo, rồi ném bọc rác đi.
Hứa Du Nhiên ôm được người, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Nghiêm Nham cho rằng y ngủ rồi, muốn đứng dậy, lại bị ôm trở về một lần nữa, tay chân thu cũng siết chặt hơn.
Nghiêm Nham bất đắc dĩ, chỉ đành nằm lại một lần nữa, quay đầu nhìn đôi mày hơi cau lại của Hứa Du Nhiên, nghĩ rằng nể tình anh đang thất tình, tôi sẽ cho anh ôm thêm một lát.
Lăn lộn cả một đêm, quả thực làm Nghiêm Nham căng như dây đàn, lúc này được an tĩnh lại, nhịn không được mí mắt đánh nhau, anh nhớ thương chuyện mặc quần áo và ném rác, ráng gồng mình một lúc, cuối cùng cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ mãnh liệt mà dần dần mất đi ý thức.
[…]
Sáng ngày hôm sau, một tia nắng ban mai xuyên thấu khe hở bức màn mà tràn vào trong phòng, Hứa Du Nhiên từ từ tỉnh lại sau một đêm ngon giấc, y nhắm mắt lại, đè đầu đang co rút đau đớn, khẽ rên rỉ một tiếng, muốn trở mình, nhưng y vừa cử động chân.
‘‘!!!” Ý thức lập tức thanh tỉnh hoàn toàn, mở to mắt ra nhìn, suýt chút nữa đã lăn đùng ra xỉu.
Chỉ thấy bản thân đang ôm cả người Nghiêm Nham trần như nhộng ( khăn tắm đã bị rơi trong lúc ngủ) vào trong ngực, tay chân đều quấn lên người cậu ta như bạch tuộc, đây cũng không sao cả, trọng điểm là, trên thân thể trần trụi của Nghiêm Nham đầy những dấu răng còn mới!
Mặt cậu ấy mỏi mệt ( do mệt thiệt), thần sắc tiều tụy ( cái này thì không có) nằm ở trong lòng ngực mình, trên làm da trơn bóng hằn dấu răng, trông vô cùng đáng thương.
Điều này có nghĩa là gì?! Trời ạ, tối hôm qua sau khi tôi uống say rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao tôi không nhớ gì cả ( mất trí nhớ do uống quá nhiều)?
Editor: mấy phần trong ngoặc ở cuối để là của tác giả á.