Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 162: Chương 162: Đặc biệt dính người




Mục Tĩnh Viễn kéo tay Bạch Nhất Hàm xuống, nắm gọn trong lòng bàn tay, thong dong “Ừm” một tiếng, hai người sóng vai đi ra thang máy, vào văn phòng chủ tịch.

Trước ghế sôpha độc quyền của Bạch Nhất Hàm đã đặt sẵn đồ ăn vặt cùng với máy tính bảng, sách gì đó,... Chờ Bạch Nhất Hàm lúng túng ngồi xuống, Mục Tĩnh Viễn mới bước tới chỗ của mình ngồi.

Trần Hoành nhanh nhẹn bắt đầu báo cáo công tác, cuối cùng nói: “Còn một việc nữa, chuyện ngài giao phó, tối qua cũng không có gì bất thường, người đó vẫn chưa xuất hiện.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Ừm, chuyện này không thể nóng vội, chúng ta chỉ có thể chờ, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Trần Hoành đáp, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Nhất Hàm thoải mái ngả người trên sô pha, cầm lấy một quyển sách lật lật nói: “Anh nghĩ khi nào thì gã cặn bã kia mới xuất hiện đây?”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Đừng sốt ruột, chỉ cần gã chưa phát hiện điểm bất thường, rất nhanh sẽ xuất hiện, từ kết quả điều tra trước đó xem ra, một tuần gã ít nhất sẽ đi tìm Nam Sơn hai lần, tuy rằng rất ít qua đêm chỗ y, nhưng số lần gã ghé qua cũng coi như là thường xuyên.”

Bạch Nhất Hàm lại đặt quyển sách xuống bàn trà, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy xem ra, gã ta vẫn rất si mê đại thần Nam Sơn.”

Mục Tĩnh Viễn khịt mũi một tiếng nói: “Cho nên, người này hẳn là GAY, cho dù là song tính luyến, cũng nhất định là thích đàn ông hơn. Thân phận của gã hẳn là không thấp, mới có thể bảo vệ tốt vợ mình đến vậy, mà Nam Sơn......, lúc tất yếu, tất nhiên chỉ có thể hy sinh.”

Bạch Nhất Hàm cười lạnh nói: “Không chừng là thân phận của vợ hắn còn cao hơn thì sao? Xét về phương diện hữu dụng mà nói, đại thần Nam Sơn đương nhiên không thể so với bà ta, loại người này mà đi thích một người thì cũng có giới hạn, bởi vì bọn họ chỉ yêu bản thân mình, cũng như Sở Phương Minh vậy.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Em nói đúng, nếu Nam Sơn thật sự yêu gã đến mất kiểm soát, thì chuyện lại phiền toái, một khi y biết chân tướng, nhất định sẽ chịu không nổi.”

Bạch Nhất Hàm căm giận móc di động ra, nói: “Loại đàn ông này quá ghê tởm, chẳng những lừa hôn, còn đi gây họa cho người khác, lừa gạt tình cảm người khác, đúng là nổi sỉ nhục của đàn ông.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Loại người như vậy thật ra có không ít, rất nhiều người không dám đối mặt với ánh mắt khác thường, hoặc là bởi vì những nguyên nhân khác, do đó lựa chọn kết hôn với người khác giới.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Vâng, em biết mà, một số thì vì gia đình, vì người thân, vì một số lý do bất đắc dĩ nên không thể không kết hôn với người khác giới, đây cũng là không có cách nào. Nhưng dù lý do có là gì, kết hôn với ai thì phải phụ trách với người đó! Nhưng anh nhìn tên này xem, kết hôn còn đi lừa đại thần Nam Sơn, một chân dẫm hai thuyền, lừa gạt tình cảm cả hai người không nói, khi xảy ra chuyện còn trực tiếp từ bỏ Nam Sơn, thậm chí mặc kệ vợ mình đi nhục nhã đại thần Nam Sơn, gã trốn sau lưng vợ mình như thể không có chuyện gì vậy, quả thực không có người nào ghê tởm hơn gã nữa.”

Mục Tĩnh Viễn trấn an: “Em nói hoàn toàn đúng, cho nên bây giờ chúng ta phải tóm được tên này, khiến gã không còn đường trốn nữa, cứu Nam Sơn khỏi biển khổ. Dù y có cô đơn cả đời cũng tốt hơn làm vật hi sinh cho loại cặn bã này.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Mộc Mộc nói đúng, làm fan, em sẽ cố gắng bảo vệ thần tượng của mình! Mà anh là người nhà fan, đương nhiên cũng là đạo nghĩa không thể chối từ! Lúc cần thiết, em sẽ liên hợp với Phái Phái, con bé cũng là fan của đại thần Nam Sơn. Á không đúng, anh nghĩ xem sao trong mơ Phái Phái là fan mà lại không ra mặt cho đại thần chứ? Lúc đó em vô lực, nhưng con bé chính là tam tiểu thư của Nghiêm gia, nếu con bé ra tay, đại thần Nam Sơn có thế nào cũng không bị chết đến thảm như vậy! Là trùng hợp con bé không có ở Hoa Thành nên không biết sao? Ôi, đại thần số khổ của tôi.”

Mục Tĩnh Viễn nghĩ nghĩ nói: “Chuyện này chúng ta không thể hiểu hết, nhưng tốt hơn hết là bây giờ em đừng nói cho Nghiêm Phái biết chuyện chuyện này.”

Bạch Nhất Hàm cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên rầu rĩ nói: “Anh nghi ngờ chính Phái Phái có liên quan tới gã cặn bã kia sao?”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Cũng không hẳn, em không cần nghĩ lung tung, chúng ta không nói cho con bé, chỉ là để ngừa vạn nhất, hơn nữa chuyện này chúng ta có thể tự mình làm được, không cần phải liên hợp với người khác, không phải sao?”

Bạch Nhất Hàm gật gật đầu nói: “Ừm, đúng vậy, nhưng mà Phái Phái chắc không biết đâu, trên người con bé có một loại khí phách hào hiệp, nếu nó biết, nhất định sẽ ra tay cứu đại thần Nam Sơn.”

Cậu nói, rồi click mở QQ của Nam Sơn, ngón tay gõ chữ thần tốc:

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đang làm gì vậy? Tôi đang chán, trò chuyện với tôi đi. 】

Bên kia rất nhanh đã trả lời:

【 Du Nhiên: Tôi đang rảnh, nói chuyện gì? 】

Bạch Nhất Hàm buồn cười nói: “Đại thần Nam Sơn thật thú vị, y hoàn toàn không biết nói chuyện phiếm, y chỉ biết dẫn câu chuyện tới ngõ cụt thôi “.

Mục Tĩnh Viễn đen mặt nói: “Đừng khen người đàn ông khác ở trước mặt anh!”

Bạch Nhất Hàm kinh ngạc nói: “Em đâu có khen đâu.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Em nói y thú vị.”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ: “Anh có thể ngang ngược hơn nữa được không? Đây mà là khen sao? Hơn nữa, trên đời này có rất nhiều người thú vị, nhưng em chỉ hứng thú với mỗi mình anh thôi đó.”

Mục Tĩnh Viễn “Hừ” một tiếng, cúi đầu lật xem văn kiện, không nói chuyện.

Bạch Nhất Hàm dùng thị lực vô song của mình nhìn thấy vành tai ửng đỏ của anh, ở trong lòng cười ha ha nói: ' Bé con, dấm gì cũng ăn được, da mặt mỏng mà muốn đấu lại em? Còn bày đặt e thẹn đồ! Ai biểu bộ dáng ngạo kiều này đáng yêu quá chi?! ' Cậu trộm nhấp miệng cười, trên tay nhanh chóng gõ chữ:

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Anh nói xem sao đại thần Nam Sơn còn chưa ra sách mới nữa? Y cũng không đăng gì trên mạng, chỗ nào cũng tìm hết rồi, chỉ có thể nhịn khổ chờ đợi, ' Lam Sơn ' tôi cũng đọc lại mấy lần rồi. 】

【 Du Nhiên: Viết một quyển sách không nhanh như vậy, hơn nữa có thể y còn có chuyện khác, không thể mỗi ngày đều dùng để gõ chữ 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cũng đúng nhỉ, có lẽ y đã kết hôn hoặc là đang yêu đương, muốn dành nhiều thời gian cho người yêu thì sao? 】

【 Du Nhiên: Cái này...... có lẽ đi, tôi cũng không biết nữa. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: A, nói vậy thì tôi hiểu rồi, cũng giống tôi với vị hôn phu của tôi vậy, chúng tôi mỗi ngày hầu như đều như hình với bóng, anh ấy đi làm cũng cho tôi đi theo ảnh, đặc biệt dính người luôn. 】

【 Du Nhiên: Vị hôn phu...của cậu? Cậu không phải là đàn ông sao? 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đúng á, đàn ông không thể có hôn phu sao? Chúng tôi sắp kết hôn luôn rồi, bộ anh kì thị đồng tính luyến ái à? 】

【 Du Nhiên: Không có không có, tôi không phải có ý này, chúc mừng hai người. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cảm ơn, tôi thực sự sợ rằng anh không tiếp nhận được, tôi trò chuyện cùng anh, thực sự quý trọng người bạn như anh, cứ sợ dọa anh chạy mất dép. 】

【 Du Nhiên: Sao có thể? Tôi cũng vậy. 】

【 Du Nhiên: Ý tôi là, tôi cũng rất quý trọng người bạn là cậu, tôi có rất ít bạn. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Vậy thì quá tốt rồi! Ngàn vàng kiếm thì dễ, nhưng tri kỷ thì khó tìm nha! ( bắt tay) 】

【 Du Nhiên: ( bắt tay) 】

【 Du Nhiên: Mạo muội hỏi cậu một chuyện. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Anh nói đi. 】

【 Du Nhiên: ngày thường cậu với người yêu cậu....ở chung như thế nào vậy? Vẫn luôn ở bên nhau sao? Y không trở về nhà, hoặc là đi làm chuyện khác sao? 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Chúng tôi sống chung a, chúng tôi là người yêu, đương nhiên muốn luôn ở bên nhau. Ảnh nói, nơi nào có tôi thì chính là nhà ảnh, người nhà anh ấy không còn nữa, tôi liền từ trong nhà dọn ra sống cùng ảnh. Lúc tôi ở nhà mình thì anh ấy sẽ qua nhà tôi ở, dù sao ảnh cũng không muốn tách khỏi tôi dù chỉ một ngày, tôi cũng không đành lòng để anh ấy một mình ở nhà, kể cả làm chuyện khác...... Ảnh đi làm cũng muốn dắt tôi theo, lúc không thể theo được cũng sẽ gọi điện, nhắn tin WeChat, dùng bất cứ cách nào để có cảm giác vẫn ở bên nhau. 】

【 Du Nhiên: Là như vậy à, yêu đương...... Đều là như vậy sao? 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Nói sao nhỉ, còn tùy tình huống cụ thể nữa. Cũng có rất nhiều người không thể cả ngày dính vào nhau được, do vị này nhà tôi quá dính người. Nhưng giống nhau là mỗi ngày đều gặp mặt, hoặc là ban ngày mỗi người đi làm, buổi tối ở cùng một chỗ. Trừ phi là ở một nơi khác, hoặc là có tình huống bất khả kháng khác, nhưng mà trường hợp này thì có rất nhiều cặp chia tay, cho nên vẫn là cố gắng ở bên nhau thì tốt hơn. 】

【 Du Nhiên: Anh ta sẽ không...... thường ở nhà mình hay là làm chuyện khác, sau đó cách mấy ngày qua tìm cậu như vậy sao?]

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Sao có thể, dù sao chúng tôi tuyệt đối không thể như vậy, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, thì cách một ngày ảnh cũng không chịu. Nói thật, dù ảnh có chịu đi nữa, tôi cũng không chịu đâu. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Lén nói cho anh chuyện này nha, nếu bạn anh mà có người yêu như thế, vậy thì anh phải khuyên người đó cẩn thận, tên kia rất có thể là đã kết hôn và có gia đình. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Du Nhiên? Người đâu? 】

【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Có chuyện gì sao? 】

Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu, vẻ mặt đưa đám nói: “Mộc Mộc, có lẽ em gặp rắc rối rồi.”

Mục Tĩnh Viễn ngẩng đầu từ chồng văn kiện, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”

Bạch Nhất Hàm uể oải nói: “Vừa rồi em có nói chuyện phiếm với đại thần Nam Sơn. Nói trên trời dưới đất rồi tới trạng thái yêu đương gì đó, em quá nóng vội, có lẽ đã nói sai gì rồi, y không trả lời nữa.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Em đã nói cái gì?”

Bạch Nhất Hàm đẩy gói đồ ăn vặt ra, đứng lên đi tới cho anh xem điện thoại mình.

Mục Tĩnh Viễn nhìn một lần, dở khóc dở cười nói: “Em miêu tả anh thành cái dạng gì vậy, em cảm thấy anh rất dính người sao?”

Bạch Nhất Hàm vội nói: “Không phải là do em muốn y thấy rõ yêu đương thật sự là như thế nào sao? Đỡ phải nghe theo lời của gã cặn bã kia, cho rằng quan hệ yêu đương như bọn họ mới là bình thường.”

Mục Tĩnh Viễn cúi đầu nhìn điện thoại cậu, nói: “Xem lời y nói, hẳn là như thế này, kinh nghiệm về phương diện tình cảm của y rất trống vắng, tự nhiên người nọ nói cái gì là làm cái đó, thật ra y căn bản không biết nên yêu như thế nào, người đó dạy cho y cách yêu sai lầm, lừa y làm tình nhân của mình.”

Bạch Nhất Hàm tức giận nói: “Người này thật là quá ghê tởm! Nhưng điều quan trọng bây giờ là đại thần Nam Sơn không để ý tới em, làm sao đây?”

Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ nói: “Em đúng là đã quá nóng vội, giờ tất cả chỉ là chúng ta phỏng đoán, hiện tại nói chuyện này còn quá sớm.”

Bạch Nhất Hàm nói: “Nhưng người đó có gia thất đây không phải là phỏng đoán. Hơn nữa từ đại thần mà suy ra, phỏng đoán của chúng ta căn bản chính là tám chín phần mười!”

Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: “Đúng là như vậy, em không cần nóng vội, cho y chút thời gian, chậm rãi dẫn đường cho y suy nghĩ, không cần quá trực tiếp.”

Bạch Nhất Hàm mặt mày ủ dột nói: “Nhưng em lỡ nói thẳng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.