Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 102: Chương 102: (Em học hư)




Editor: Tui quăng 4 chương vô mặt mọi người nè~(づ ̄ ³ ̄)づ

==============================

Mục Tĩnh Viễn chớp chớp mắt,ở cự li gần có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi dài mà thẳng của anh quạt lên quạt xuống giống như hai cây quạt nhỏ. Trái tim bé bỏng của Bạch Nhất Hàm cũng giật giật theo chúng, lúc này nghe thấy âm thanh trầm thấp của nam phiếu nhà mình:

“Giữa chúng ta, chẳng lẽ còn phải có bí mật nhỏ sao? Như vậy anh rất khổ sở.”

Bạch Nhất Hàm bị sắc đẹp mê hoặc, thần trí đã vứt sang một bên, mở miệng nói:

“Không có bí mật, em chỉ là gọi điện thoại cho anh Khương, để anh ấy giúp em điều tra một chút tư liệu về nhóm người theo đuổi chị hai.”

Mục Tĩnh Viễn hơi kéo ra chút khoảng cách với cậu, kỳ quái nói: “Em điều tra bọn họ làm gì?”

Bạch Nhất Hàm lúc này mới kinh giác mình đã để lộ chuyện, đây nhất định là Mục Tĩnh Viễn giả, thế nhưng lại chơi chiêu mỹ nam kế! Đây vẫn là Mục tổng tài mà khi gặp người khác ba phần cười, nhưng ý cười vĩnh viễn không chạm đáy mắt sao?!

Tròng mắt Bạch Nhất Hàm chuyển động trái phải, ho khan một tiếng nói:

“ Em chỉ nghĩ, chị hai cùng anh Thẩm ở bên nhau, có thể có người theo đuổi cực đoan tạt axit vào anh Thẩm đại ca hay gì đó hay không, trên TV đều có tình tiết như vậy”

Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười:

“Trong phim truyền hình đều là khoa trương. Trong hiện thực nào có nhiều người điên như vậy?”

Bạch Nhất Hàm: Thật sự có! Em bảo đảm! Bất quá không phải tạt axit, mà là dùng xe đâm!

Nhưng cậu không thể nói như vậy, chỉ có thể cười gượng: “Đề bệnh hơn chữa bệnh, cẩn thận một chút luôn tốt hơn.”

Mục Tĩnh Viễn trầm mặc một chút, duỗi tay ôm lấy Bạch Nhất Hàm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, ôn nhu nói:

“Anh biết, chuyện bắt cóc lần này đã làm em kinh sợ, khiến trong lòng em đến bây giờ còn sợ hãi. Kỳ thật anh cũng vậy, đều có chút cảm giác trông gà hoá cuốc*. Em nói đúng, cẩn thận chút dù sao cũng tốt hơn. Nhưng em phải đáp ứng anh, về sau có sợ hãi hay khó chịu thì phải nói với anh, không cần cố làm ra vẻ như không có gì, em như vậy, làm tim anh rất đau, cũng sẽ cảm thấy bản thân thực vô dụng.”

(* ví việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo)

Bạch Nhất Hàm trong lòng ấm áp, ôm lại anh, ở trong lòng ngực anh rầu rĩ:

“Em đã biết, anh Tĩnh Viễn sao lại vô dụng? Anh là lợi hại nhất, dáng vẻ ngày đó khi anh vọt vào đứng trước mặt em đặc biệt soái, em nghĩ rằng cả đời này em cũng không quên được cảnh tượng đó”

Mục Tĩnh Viễn trầm thấp cười vài tiếng, hai người ôm nhau, Bạch Nhất Hàm có thể cảm giác được rõ ràng lồng ngực anh chấn động, còn từng tiếng tim đập hữu lực kia, tất cả những thứ này đều làm cậu cảm thấy kiên định, thật muốn cứ như vậy ôm đến thiên hoang địa lão, vĩnh viễn cũng không cần buông tay.

Mục Tĩnh Viễn sủng nịch vỗ nhẹ xuống lưng cậu, ôn thanh nói:

“Được rồi, đi thay quần áo đi, chú và dì muốn mang em đi gặp Nghiêm lão, tới cửa nói lời cảm ơn. Chuyện lần này của em, Nghiêm lão cũng ra lực, Trần Kính cùng Phương Dịch đều là sau khi Nghiêm lão gây áp lực mới được điều tới. Bởi vì có bọn họ, em mới có thể được cứu kịp thời, Nghiêm lão không giống chúng ta, cùng em không thân chẳng quen, lần này giúp lớn như vậy, hai nhà Bạch, Mục chúng ta đều thiếu ông ấy một nhân tình lớn”

Bạch Nhất Hàm gật đầu nói:

“ Đi giáp mặt nói lời cảm ơn là điều đương nhiên, em nên chuẩn bị chút quà cáp gì đây?”

Mục Tĩnh Viễn khẽ vuốt tóc của cậu một chút, ôn nhu nói:

“Cái này thì em không cần nhọc lòng, chú cùng dì đã chuẩn bị tốt, trên thực tế vào cái đêm em được cứu về, chú cũng đã gọi điện cảm ơn Nghiêm lão, lúc em nằm viện anh cùng chú dì cũng đi qua một lần. Nhưng rốt cuộc người được cứu là em, hiện tại em không sao, tự nhiên là phải đích thân tới cửa, đây cũng là kết cái thiện duyên.”

Bạch Nhất Hàm nghiêm túc gật đầu: “Nên như vậy.”

Mục Tĩnh Viễn nhìn cậu, nhịn không được lại hung hăng ôm cậu một chút mới xoay người đi cho cậu tìm quần áo, trong lòng thầm nghĩ: Tôi có thể là biến thái, vì cái gì bất kể là biểu tình gì của Hàm Hàm tôi đều cảm thấy đặc biệt đáng yêu? Trước kia lúc chưa ở bên nhau còn có thể khắc chế, nhưng hiện tại, càng ngày càng không khống chế được chính mình.

Thời điểm Bạch Nhất Hàm thay quần áo, Mục Tĩnh Viễn nhìn chằm chằm vào làn da để lộ ra của cậu, ánh mắt lửa nóng, cuối cùng cũng không thể nhịn xuống, đem Bạch Nhất Hàm phác gục ở trên giường một hồi ôm hôn điên cuồng, thẳng đến khi đem đậu đỏ trước ngực Bạch Nhất Hàm đều hút sưng lên mới thả cho cậu đứng dậy. Mục Tĩnh Viễn cảm thấy bản thân biến thành sự hợp thể của cuồng ma mắc chứng cơ khát làn da và cuồng hôn. Sự tự chủ mà dĩ vãng luôn lấy làm tự hào sớm đã rời nhà trốn đi, đặc biệt là mỗi khi Bạch Nhất Hàm lộ ra biểu tình vô tội, tế bào cả người anh đều sẽ kêu gào: Đè em ấy xuống!

Nếu không phải nhớ thương có chính sự, Mục Tĩnh Viễn thật hận không thể đem tiểu gia hỏa của mình tử hình ngay tại chỗ. Nhưng mà hiện thực tàn khốc, cha mẹ Bạch gia còn ở dưới lầu chờ, anh nỗ lực bình phục thô nặng hô hấp, banh mặt tự tay giúp Bạch Nhất Hàm mặc đồ, ở trong lòng thầm nghĩ: Về sau khi tiểu gia hỏa thay quần áo mình nên trốn xa một chút, có thể nhìn mà không thể ăn quả thực không thể càng bị tội!

Sắc mặt Bạch Nhất Hàm ửng đỏ, tay cũng không biết đặt vào đâu, nhưng nhìn biểu tình “Bình tĩnh” của Mục Tĩnh Viễn, lại cảm thấy bản thân có chút chuyện bé xé ra to, bọn họ là người yêu rồi, có chút động tác thân mật là chuyện rất bình thường. Bạch Nhất Hàm a Bạch Nhất Hàm, mày cũng không thể trở nên giống một cô gái nhỏ mà ngượng ngùng xoắn xít, lấy khí thế bạn trai ra đi!

Suy nghĩ xong, cậu bình tĩnh mà tự nhiên hôn lên khóe môi của Mục Tĩnh Viễn đang rất vất vả bình tĩnh lại một cái, vỗ vỗ sau eo anh, ngẩng đầu mà gương mẫu làm người đầu tiên bước ra khỏi phòng ( vốn là muốn vỗ mông, bất quá vươn tay xong cuối cùng lại không dám, Ừm, lần sau lại vỗ mông đi).

Mục Tĩnh Viễn:......, Hàm Hàm em từ khi nào học hư?!

Tuy rằng Mục Tĩnh Viễn nói quà đều do bọn họ chuẩn bị, để Bạch Nhất Hàm không cần nhọc lòng, nhưng Bạch Nhất Hàm nghĩ đến ông lão gương mặt hiền từ trong yến tiệc kia, vẫn là thấy tự mình chọn quà thì tốt hơn, rốt cuộc thì tặng quà quan trọng là tâm ý, lấy thân phận cùng địa vị của Nghiêm lão gia, tuyệt đối sẽ không khuyết thiếu bất cứ thứ gì. Cậu nghĩ nghĩ, tìm ra một bộ bàn cờ hoà tử (?) tới, này vốn là định chờ đến ngày sinh nhật của ông nội sẽ đưa cho ông. Người già mà, sở thích hẳn là không khác mấy, Nghiêm lão có lẽ cũng sẽ thích, đến lúc đó lại một lần nữa mua cho ông nội một bộ tốt.

(?) mình ko biết cờ hòa tử là gì nhưng chương sau miêu tả giống như bàn cờ vây

Nhớ tới ông nội, tim Bạch Nhất Hàm lại thắt lại. Trọng sinh tới nay, cậu chưa từng đi gặp ông nội, chuyện bắt cóc lần này cũng giấu diếm ông. Rốt cuộc thì ông nội thương yêu cậu nhất, sợ dọa ông khinh hoảng ra bệnh. Đời trước, ông là bị mình tức chết, đối với ông nội Bạch Nhất Hàm cảm thấy áy náy nhất. Cho nên dù cho tưởng niệm, cũng cảm giác không có mặt mũi đi gặp ông mình, hiện tại mắt thấy sinh nhật ông nội đến gần, vô luận như thế nào cũng phải đi đối mặt.

Bạch Nhất Hàm che giấu tâm sự, đi theo cha mẹ mình lên xe, Mục Tĩnh Viễn đứng ở trước cửa kính xe, nói với Bạch Nhất Hàm:

“Hàm Hàm, em cùng chú với dì tới Nghiêm gia đi, anh quay lại công ty một chuyến, bên kia gọi điện thoại nói có việc phải xử lý.”

Bạch Nhất Hàm nhấp khóe môi, hỏi: “Vậy anh, tối nay có về không?”

Mục Tĩnh Viễn vốn dĩ tính toán ngày mai lại qua đây, nhưng vừa thấy Bạch Nhất Hàm rõ ràng có chút mất mát thì không chút do dự nói: “Đương nhiên, anh xử lý chuyện công ty xong sẽ mau chóng trở về.”

Bạch Nhất Hàm cười cười, nói: “Nếu là vội......”

Mục Tĩnh Viễn duỗi tay giúp cậu bẻ cổ áo xuống nói:

“Cũng không có chuyện quan trọng gì, lâu nhất là trước giờ cơm chiều sẽ về đây, nhà anh một mình trở về cũng quá quạnh quẽ.”

( Trần Hoành: Boss ngài nói lời này không đuối lý sao? Còn không có chuyện gì quan trọng, ngài bỏ bê công việc bao lâu rồi? Chuyện quan trọng một đống lớn luôn rồi có được không?)

Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, đau lòng nói: “Vậy thì đừng về đó, phòng cho khách cũng còn trống.”

Mục Tĩnh Viễn cười một tiếng, hướng cậu vẫy vẫy tay: “Vậy, tối nay gặp.”

Bạch Nhất Hàm lưu luyến không rời nhìn anh: “Tối nay gặp.”

Cha mẹ Bạch gia liếc nhau, đồng thời thở dài.

( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)

Tới dinh thự Nghiêm gia, vợ chồng Nghiêm Thành chào đón ở cửa, sau khi mọi người hàn huyên một chút thì đến chính sảnh ngồi xuống.

Vợ cả của Nghiêm lão gia tử mất sớm, lưu lại hai trai một gái, con trai lớn Nghiêm Thành cưới cô con gái duy nhất của Khổng gia là Khổng Văn, dưới trướng có hai đứa con trai là Nghiêm Huy và Nghiêm Nham. Con trai lớn Nghiêm Huy năng lực xuất chúng, lại tự làm theo ý mình cưới một người đàn ông về, làm người Nghiêm gia phẫn nộ lại bất đắc dĩ. Con thứ Nghiêm Nham nhưng thật ra trung quy trung củ(*), chính là quá trung quy trung củ, ngược lại có vẻ bình thường chút.

(*Trung quy trung củ: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu)

Con thứ Nghiêm Bình làm chính trị, địa vị không thấp, cưới vợ là Chu Tiêu một giáo viên đại học, không có bối cảnh gì, hai người chỉ có một con gái duy nhất tên Nghiêm Phái, tính tình khá hỗn loạn làm người nhà rất là đau đầu.

(* bản raw Trung để “ Zhou Xiao”, sau 1 hồi tìm kiếm thì mik thấy Châu Tiêu:Zhōu Xiāo là giống nhất, nếu sai thì mn thông cảm vì mik chẳng biết chút tiếng Trung nào)

Cô con gái duy nhất Nghiêm Miểu gả cho con trai lớn Hạ gia là Hạ Nguyên, Hạ Nguyên kia lớn lên thật ra cũng không tồi, chính là cho người ta một loại cảm giác tô son trát phấn, miệng lưỡi trơn tru. Lúc trước hôn sự này Nghiêm lão gia tử cũng không quá vui, nhưng không chịu nổi con gái yêu của mình nũng nịu nên cũng gật đầu. Nghiêm Miểu vì Hạ gia sinh ra con gái lớn Hạ Oánh Oánh cùng con trai út Hạ Vinh, địa vị ở nhà chồng rất cao.

Vợ chồng Nghiêm Bình chính mình có bất động sản khác, ngày thường không sống ở nhà cũ, chỉ tống cổ cô con gái Nghiêm Phái không có việc gì tới đây đi lại chăm sóc lão gia tử. Nghiêm Miểu càng không cần phải nói, sau khi gả cho chồng xong, cô ta liền ít về nhà mẹ đẻ, thường thường chỉ có dịp ngày lễ, ngày tết cùng có chuyện cần thì mới về nhà mẹ đẻ.

Nghiêm Thành là một người con hiếu thảo, chẳng những không chịu dọn ra ở riêng, còn cố gắng mỗi đêm đúng giờ về nhà, bưng trà rót nước thường thường đều là tự tay làm lấy. Nghiêm Huy bởi vì chuyện nam thê cùng trong nhà nháo đến không quá vui vẻ, vợ chồng son cũng dọn ra. Cho nên trong biệt thự của Nghiêm gia, chỉ có Nghiêm lão gia tử, vợ chồng Nghiêm Thành ở nhà, còn Nghiêm Nham thì làm việc ở công ty nhà mình.

Chào hỏi qua, vợ của Nghiêm Thành là Khổng Văn liền lôi kéo mẹ Bạch nói chuyện trong nhà.

Nghiêm lão gia tử hướng Bạch Nhất Hàm vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vị trí bên người nói: “Nhất Hàm? Đứa nhỏ này lại đây.”

Bạch Nhất Hàm bước tới, ngồi ở bên cạnh lão gia tử, cười nói: “Ông Nghiêm khỏe ạ”

Nghiêm lão gia tử từ ái cười nói:

“Khỏe khỏe, ta là một ông già hưởng thanh phúc, có thể có gì không khỏe? Nhưng còn con, vết thương đã lành chưa?”

Bạch Nhất Hàm vẫn như cũ ngoan ngoãn cười:

“Chỉ là chút vết thương nhẹ, đều lành rồi ạ. Lần này con tới, chính là đích thân nói lời cảm ơn với ngài, vì sự giúp đỡ của ngài, con mới có thể bình yên vô sự trở về.”

Lão gia tử vỗ vỗ tay cậu, cười tủm tỉm nói:

“Vết thương không sao thì tốt, con cũng không cần đích thân tới cảm ơn ta. Ta cũng chỉ là gọi điện thoại thôi, người với người a, chú ý cái mắt duyên, ta lần đầu tiên nhìn thấy con thì đã biết con là một đứa trẻ ngoan. Con gặp nguy hiểm, ta đương nhiên muốn hỗ trợ rồi.” Lão quay đầu nói với Bạch Bác Nhân:

“Bọn bắt cóc bên kia, điều tra thế nào rồi?”

Bạch Bác Nhân trầm giọng nói: “Còn chưa tra ra.”

Lão gia tử nhíu mày nói: “Sao lâu như vậy rồi còn chưa điều tra ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.