Nghiêm Phái cả người đều nổi giận, cô nhìn ảnh chụp của Nam Sơn, tức muốn nổ tung cả vệ ngân hà: “A a a! Tức chết tôi rồi, tên cặn bã đó là ai?!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Người này, vừa mới bắt đầu không thể điều tra ra thân phận, anh liền nghĩ, yêu đương thôi mà, có cần phải thần bí như vậy không? Sau đó người của Tĩnh Viễn phát hiện gã bạn trai thần bí của đại thần Nam Sơn tới nhà tìm y, liền chụp ảnh gửi đến. Tình cờ làm sao, chúng ta đều biết người đàn ông này, vào ngay lúc đó bọn anh mới phát hiện gã.”
Nghiêm Phái nghe vậy thì tập trung tinh thần, vội la lên: “Đều biết? Em cũng quen sao? Là người trong vòng? Anh đừng úp úp mở mở nữa mà, mau nói đi.”
Bạch Nhất Hàm trầm giọng nói: “Là Hạ Nguyên.”
Nghiêm Phái gật đầu nói: “Hm……, Hở?! Anh nói cái gì?!”
Cô lập tức nhảy dựng lên, trợn tròn cả hai mắt.
Bạch Nhất Hàm vội vàng kéo cô lại, trầm giọng nói: “Em đừng hấp tấp, nghe anh nói hết câu đã, lúc ấy anh với Tĩnh Viễn cũng rất kinh ngạc, sự tình liên quan đến Nghiêm gia và đại thần Nam Sơn, 2 người bọn anh không thể không nghiêm túc đối phó. Sau đó bọn anh lại tiến hành điều tra kỹ càng hơn, anh cũng thâm dò thử đại thần Nam Sơn không hề phòng bị mấy lần. Sau khi sắp xếp thông tin có được, bọn anh mới đưa ra kết luận trước đó: đại thần Nam Sơn và cô nhỏ của em đều bị lừa.”
Nghiêm Phái hiển nhiên có chút tiêu hóa không được từng đó tin tức giật gân này, ấp úng nói: “Sao lại là ông ta? Ông ấy đối xử với cô nhỏ của em……”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, bọn họ đều bị Hạ Nguyên lừa, gã cưới cô nhỏ em, là vì lợi ích liên hôn chiếm đa số. Sau khi kết hôn vẫn luôn đối xử rất tốt với cô nhỏ của em, là một người chồng mẫu mực trong giới, nếu là yêu vậy thì quá tốt, chỉ là, theo như bọn anh điều tra cùng phân tích thì gã căn bản không phải yêu người khác giới, mà là đồng tính hoặc song tính luyến.”
Nghiêm Phái ôm trán dựa vào sô pha, lẩm bẩm: “Anh cho em bình tĩnh đã, để em load load.”
Qua một hồi lâu, cô mới trầm giọng nói: “Chuyện này, các anh đã xác định rồi phải không?”
Bạch Nhất Hàm lấy điện thoại đặt lên, bấm vào bức ảnh cho người lúc trước chụp được, đem bức chụp chính diện kia cho Nghiêm Phái nhìn, nói: “Vô cùng chắc chắn, thật sự là ông ta, anh đã thử đại thần Nam Sơn rồi, y đối với chuyện làm tình nhân cho người khác dị thường phản cảm. Tĩnh Viễn nói, Nam Sơn hiện tại hẳn là đã bắt đầu hoài nghi Hạ Nguyên, y sẽ đưa ra lựa chọn gì chúng ta sẽ sớm biết thôi.”
Nghiêm Phái nhìn chằm chằm bức ảnh nửa ngày, mới nghiến răng nói: “Thay quần áo, còn che thành cái dạng này. Không quen biết đúng là không nhận ra!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Đúng vậy, không chỉ là đổi trang phục, khí chất cũng có sự thay đổi lớn. Lúc trước anh cũng chẳng nhận ra được, vẫn là nhờ trí nhớ Tĩnh Viễn tốt, đã gặp qua là không thể quên, liếc mắt một cái là đã nhận ra.”
Nghiêm Phái nói: “Mới nãy anh nói, đại thần Nam Sơn hoài nghi ông ta? Y sẽ chủ động bỏ Hạ Nguyên sao?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Rất có khả năng, nhưng chúng ta lo sợ bây giờ chính là Hạ Nguyên không chịu buông tay, còn uy hiếp và trả thù Nam Sơn. Bởi vì từ kết quả điều tra có thể thấy, gã vô cùng si mê Nam Sơn. Tĩnh Viễn có nói, gã sẽ không dễ dàng buông tay, Nam Sơn chỉ là một tác giả, thế đơn lực cô, căn bản không cách nào đối chọi với gã được, rất có khả năng sẽ thiệt thòi lớn.”
Nghiêm Phái cả giận nói: “Ai nói Nam Sơn thế đơn lực cô, không phải y còn có chúng ta sao? Không ngờ Hạ Nguyên lại ghê tởm đến vậy! Em muốn đi nói cho cô nhỏ của em biết!”
Cô nói xong định đứng dậy, nhưng Bạch Nhất Hàm kịp thời giữ chặt cô lại khuyên ngăn: “Không thể nói!”
Nghiêm Phái cáu kỉnh hỏi: “Tại sao không thể nói?! Hạ Nguyên ghê tởm như vậy, còn để gã tiếp tục gạt cô nhỏ của em sao?
Bạch Nhất Hàm gắt gao túm cô lại nói: “Phái Phái em bình tĩnh chút đi! Em có từng nghĩ qua một khi cô nhỏ của em biết chuyện này sẽ đối xử với Nam Sơn thế nào không? Bà ấy sẽ tin tưởng Nam Sơn là vô tội sao? Nam Sơn sẽ bị Hạ Nguyên đẩy ra đi làm kẻ chết thay! Đến lúc đó em có thể ngăn cản được sao? Nam Sơn dù không chết thì cũng sẽ bị lột đi một tầng da! Ít nhất cũng là thân bại danh liệt!”
Nghiêm Phái sửng sốt, suy sụp ngồi xuống nói: “Anh nói đúng, tính tình của bà ấy em biết, cô nhỏ nhất định sẽ không bỏ qua cho đại thần Nam Sơn. Nhất Hàm, vậy em phải làm sao bây giờ?”
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Phái Phái, thật ra anh vẫn luôn có chút do dự không biết có nên nói cho em biết chuyện này không, em kẹp ở giữa đúng là rất khó xử, nhưng em cũng thấy rồi đó, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, cần phải lặng lẽ tiến hành. Sự tình liên quan đến Nghiêm gia, anh cùng Tĩnh Viễn cần phải cẩn thận đối mặt, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định nói cho em, toàn bộ chuyện này, Nam Sơn là người vô tội nhất, y không nên trở thành vật hi sinh cho dục vọng của Hạ Nguyên, cuộc đời của y chẳng phải đã quá bất hạnh rồi sao?”
Nghiêm Phái kéo ảnh chụp của Nam Sơn ra ngơ ngẩn nhìn, nhỏ giọng nói: “Vậy, em có thể làm chút gì cho y đây?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Tĩnh Viễn nói, trước tiên phải xem thái độ của đại thần Nam Sơn đã, ảnh thông minh, anh nghe theo ảnh. Anh nói cho em biết, cũng vì không muốn em chẳng hay biết gì, đến lúc đó một khi chuyện này bị tất cả mọi người biết, sẽ bị Hạ Nguyên miêu tả thành một bộ dáng khác.”
Nghiêm Phái cả giận: “Miêu tả thành bộ dáng gì? Đại thần Nam Sơn quyến rũ ông ta? Mắc ói, gã như vậy, cũng xứng sao!”
Cô thở hồng hộc mấy hơi, nói tiếp: “Chuyện này Mục tổng chuẩn bị làm thế nào? Có việc gì em có thể làm thì cứ nói, em tin vào đầu óc của anh ấy làm việc có chừng mực, em thì quá xúc động, làm cái tay đấm là được rồi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Anh muốn biết, ấn tượng của Nghiêm lão gia tử với Hạ Nguyên như thế nào?”
Nghiêm Phái nói: “Nói thật với anh nha Nhất Hàm, Hạ Nguyên cái người này thực sự không được lòng ở Nghiêm gia bọn em. Ông nội của em năm đó căn bản là không muốn đồng ý hôn sự của gã với cô nhỏ, cảm thấy nhân phẩm gã không tốt, bác em với ba em cũng phản đối, nhưng không hiểu là cô nhỏ đã bị gã rót bùa mê thuốc lú gì mà nhất quyết không phải ông ta thì không gả, không còn cách nào mới để cho bọn họ kết hôn. Sau khi hai người họ kết hôn, bọn em qua lại cũng rất ít, ông ta cũng biết ông nội không thích mình nên rất ít tới Nghiêm gia, khi có việc gì đều là cô nhỏ ra mặt, nể mặt gã đối tốt với cô nhỏ ông nội em có thể giúp cũng liền giúp. Thật ra em cũng không thích ông ta đâu, một bộ tô son trát phấn miệng lưỡi trơn tru, một cái miệng một đầu lưỡi đều hận không thể mọc ra đóa hoa, nếu không phải vì gã là dượng của em, ai thèm để ý đến gã chứ?”
Cô nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Thật ra đám tiểu bối bọn em cũng không thân thiết với cô nhỏ, hồi bọn em còn nhỏ khi cô ở nhà, chỉ biết là người cô nhỏ này cái gì cũng không nhường bọn em, ngược lại còn yêu cầu bọn em nhường lại cô. Sau khi gả cho người ta, mấy năm nay, cô nhỏ rất ít về nhà, mà lần nào về cũng đều là vì chuyện của Hạ gia và Hạ Nguyên mà nhờ ông nội giúp, cũng không nán lại lâu. Lần trước ông nội ốm phải nằm viện, cô nhỏ chỉ tới bệnh viện thăm hỏi một lần, cũng lại là vì chuyện của Hạ Nguyên, ở trước giường bệnh ông nội xin ông giúp Hạ Nguyên tranh hạng mục, ông nội đáp ứng xong cô không nói được mấy câu liền đi.
Lần đó em đi chăm sóc ông nội, vừa lúc có mặt, sau khi cô nhỏ đi rồi ông nội vô cùng đau lòng, ông nói mình bận rộn cả đời này, cảm thấy thua thiệt nhất chính là bà nội em, lúc trẻ vội vàng công tác dốc sức làm việc, không có quan tâm chăm sóc bà, sau khi bà đi rồi ông nội vẫn luôn rất áy náy. Cô nhỏ lớn lên giống bà, lại là đứa con gái sinh muộn, ông luôn cầm lòng không được mà thiên vị cô hơn. Hơn nữa ông cảm thấy con trai thì có thể đánh một chút, nhưng con gái thì cần phải nuông chiều, không nghĩ tới bác với ba em đánh đập mà lớn lên đều rất hiếu thuận, chỉ duy nhất đứa con gái cưng chiều vạn phần thì lại……
Ông nói ông rất thất vọng với cô nhỏ, cô chỉ là lớn lên giống bà nội, tính cách lại khác nhau một trời một vực, giờ tuy rằng cô nhỏ tới xin xỏ cho tên kia, ông vẫn là tận lực hỗ trợ, nhưng thường không hề giống như trước luôn nhắc mãi ‘ sao con bé không còn về nhà gặp ba' nữa.”. Truyện Linh Dị
Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Thật ra chuyện hiếu thuận, cưng chiều vô điều kiện là một cách, nhưng càng quan trọng cũng phải xem tính cách người đó.”
Nghiêm Phái gật gật đầu.
Bạch Nhất Hàm lại hỏi: “Em có biết ngoại trừ em thì còn ai ở Nghiêm gia biết đến đại thần Nam Sơn không?”
Nghiêm Phái không chút do dự nói: “Anh ba* em á.”
(*qt là "nhị ca" do bên đó đánh số theo thứ tự đại, nhị, tam tương ứng là đại ca= anh hai( anh cả), nhị ca= anh ba)
Bạch Nhất Hàm nói: “Nhị thiếu gia Nghiêm gia?”
Nghiêm Phái nói: “Đúng vậy, con người ảnh sống có quy tắc rập khuôn, trông rất nhàm chán, nhìn không ra ảnh cũng sẽ đọc tiểu thuyết trinh thám đi? Em nói cho anh biết nha, em đọc sách của đại thần Nam Sơn chính là do ảnh đề cử đó.”
Lần này Bạch Nhất Hàm là kinh ngạc thật: “Anh còn tưởng là em giới thiệu cho anh ta!”
Nghiêm Phái nói: “Không phải đâu, trước đây em không có đọc tiểu thuyết trinh thám, nhưng bỗng có một ngày anh ba nhìn thấy em đang đọc tiểu thuyết ngôn tình, liền đề cử sách của đại thần Nam Sơn cho em, quyển sách đầu tiên của y mà em đọc chính là ‘ Lam Sơn ’, sau đó liền một đi không trở lại, muốn nói đến fan cứng, anh ba em chắc cũng vậy đó.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “Xác thật, khá ít con gái thích đọc tiểu thuyết trinh thám, bất quá Nghiêm nhị thiếu đúng là nhìn không ra anh ta còn sẽ cử tiểu thuyết cho người khác. Anh nghĩ đến cái hình ảnh này liền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.”
Nghiêm Phái cũng không tự giác cười một chút, nói: “Ừ, lúc ấy em cũng rất sốc, trông ảnh nhiệt tình chưa từng thấy, tức tốc chạy về phòng lấy sách cho em, nói với em rằng nhất định em sẽ thích sách của đại thần Nam Sơn, kết quả chứng minh là ảnh đã đúng.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy em nghĩ xem, nếu anh ta biết chuyện này, sẽ giúp đại thần Nam Sơn sao?”
Nghiêm Phái vuốt cằm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Rất có thể! Em nghĩ với tính của ảnh, dù cho ảnh không giúp thì cũng tuyệt đối không để lộ bí mật đâu!”
Cô nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Vậy anh có thể gửi cho em tấm ảnh chụp đại thần Nam Sơn được không? Em đưa cho anh ba em xem."
Bạch Nhất Hàm khó xử: “Chuyện này…… Không có sự cho phép của đại thần, cho em xem đã……, lại còn truyền ra thì không tốt lắm?”
Nghiêm Phái lắc lắc cánh tay của cậu nói: “Cầu xin anh đó Nhất Hàm, em chỉ cho anh ba coi một cái, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!”
Bạch Nhất Hàm nói: “Vậy thế này đi, anh gửi ảnh cho em, em lấy về đưa cho Nghiêm nhị thiếu xem qua liền lập tức xóa đi, miễn cho bị người khác phát hiện rồi gây thêm rắc rối, được không?”
Nghiêm Phái nghĩ nghĩ nói: “Hmm…… được ạ.”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: “Em cũng đừng thấy tiếc, chỉ cần chúng ta có thể giúp y vượt qua cửa ải khó khăn này, có lẽ không bao lâu, chúng ta có thể đường đường chính chính cùng nói chuyện phiếm với Nam Sơn, nói không chừng còn ăn chung trên một bàn cơm!”
Nghiêm Phái hai mắt tỏa ánh sáng, điên cuồng gật đầu nói: “Có thể có thể, cái này có thể có!”
Cô cười xấu xa hai tiếng, nói: “Thật ra nếu chỉ có anh ba với em thì không đủ, có thể không bảo vệ được đại thần Nam Sơn lông tóc vô thương. Hehe, chờ em có thời gian sẽ đọc ‘ Lam Sơn ’ cho ông nội nghe một chút, có thể giải buồn cho người già!”
Editor:Thú thật mn là mình bị mất căn bản xưng hô trong họ hàng, giờ gặp cái dây mơ rễ má này nhức đầu ghê
•Nghiêm Miểu là em gái của ba Phái Phái= Cô nhỏ
•Chồng Nghiêm Miểu _ Hạ Nguyên là chồng em gái của ba của Phái Phái = dượng:)))