Nữ chính thiện lương không có ầm ĩ, mà chỉ lẳng lặng tiếp nhận tất cả những điều này, cô biết Mục Tĩnh Viễn một chút cũng không thích mình, bởi vì khi anh thần chí không rõ vẫn luôn gọi “Nhất Hàm…… Hàm Hàm……”, Tuy rằng bên ngoài đồn đãi rằng anh luôn chú ý mình. Nhưng cô biết, mình không có cách nào bước vào trái tim của người đàn ông này, bất luận kẻ nào cũng không được.
Thẳng đến khi cô phát hiện mình đã có thai, sự tình lên quan đến một sinh mệnh nhỏ, cô không thể không đi tìm Mục Tĩnh Viễn thương lượng chuyện đứa bé. Nhưng Mục Tĩnh Viễn chỉ phản ứng lạnh nhạt để cô xoá sạch, cô đau lòng muốn chết, trong khoảng thời gian vào Mục thị tới nay, cô đã yêu say đắm người đàn ông lãnh khốc mà mạnh mẽ này, bởi vì như vậy, trong đêm hoang đường kia cô mới không cố gắng giãy giụa. Bởi vì như vậy, cô mới không so đo thái độ lúc anh xong việc. Vốn dĩ cho rằng thân phận hai người cách xa, cô không thể nào trèo cao, có một kỉ niệm đẹp về đêm như vậy đủ rồi, nhưng đứa bé đến ngoài ý muốn, thế nhưng đứa nhỏ này là người thân của cô, là huyết mạch của cô, cô sẽ nỗ lực bảo vệ nó.
Nữ phụ ác độc Bạch Tuyết Tình bởi vì yêu thầm nam chính mà không được, vốn là thường xuyên tìm lỗi khi dễ nữ chính, sau khi biết được tin này, càng trở nên trầm trọng thêm, làm đủ mọi cách châm chọc, lăng mạ thậm chí muốn giết chết đứa trẻ trong bụng cô. Mục Tĩnh Viễn tuy rằng không chịu thừa nhận nữ chính cùng đứa bé, lại vì cô mà tát Bạch Tuyết Tình trước mặt mọi người, làm Bạch Tuyết Tình trở nên càng thêm vặn vẹo.
Sau khi trải qua một loạt các tình tiết ngược tâm ngược thân, nam chính lang tâm như thiết, nữ chính đau lòng muốn chết, vì muốn giữ được hài tử, cô một mình trộm rời khỏi thành phố này, đã trải qua trăm cay ngàn đắng sinh hạ một đứa con trai, cũng một mình yên lặng nuôi nấng đứa trẻ lớn lên rất giống với Mục Tĩnh Viễn. Trong khoảng thời gian này, cô kết bạn với nam phụ Trương Thanh Dương, Trương Thanh Dương yêu cô kiên cường cùng thiện lương, không thèm để ý cô mang theo đứa con mà điên cuồng theo đuổi cô.
Gia cảnh của Trương Thanh Dương không tồi, cha mẹ anh ta tự nhiên sẽ không nguyện ý con trai mình kết hôn với một cô gái đã có con. Sau khi khuyên can con trai không có hiệu quả, lén tìm đến nữ chính, bắt đầu các loại tình tiết ăn nói châm chọc và ném chi phiếu. Nữ chính đương nhiên không phải là loại phụ nữ ham tiền tài, quật cường vả mặt cha mẹ Trương Thanh Dương ngại nghèo yêu giàu, cũng nói với Trương Thanh Dương rằng trong lòng cô đã có người thương, dù cho người này đã làm tổn thương cô quá sâu, nhưng cô cũng sẽ không yêu người khác. Trương Thanh Dương không chịu từ bỏ, theo đuổi không buông, nữ chính lại lần nữa cự tuyệt Trương Thanh Dương, nhưng cô cự tuyệt lại làm Trương Thanh Dương càng thêm si tâm bất hối.
Ba năm sau, Mục Tĩnh Viễn tìm được cô, cũng mạnh mẽ mang cô trở về khóa bên người. Cô tuy rằng yêu anh nhưng cũng có lòng kiêu hãnh của riêng mình, hai người lại bắt đầu một loạt xung đột thậm chí cầm tù. Trương Thanh Dương xả thân tới cứu, nhưng gia thế anh lại xa không địch lại nam chính, sau vô số lần xung đột vẫn không thể cứu được nữ chính. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể tìm lối tắt là tìm tới Bạch gia. Thân là nữ phụ ác độc, Bạch Tuyết Tình từ giữa cản trở, nghĩ mọi cách ngăn cản Trương Thanh Dương nhìn thấy cha mẹ Bạch gia, nhưng mà nổ lực không phụ lòng người, rốt cuộc vẫn là bị anh ta làm được.
Người Bạch gia sau khi đã biết ngọn nguồn câu chuyện, cha mẹ Bạch gia hiểu lý lẽ ra mặt kiềm chế Bạch Tuyết Tình, cũng hòa giải cho nữ chính với Mục Tĩnh Viễn. Mục Tĩnh Viễn vẫn luôn coi cha mẹ Bạch gia là người thân của mình, sau khi giằng co một đoạn thời gian, rốt cuộc quyết định buông tay. Nhưng mà nữ chính thiện lương sau khi tiếp xúc gần gũi Mục Tĩnh Viễn, phát hiện anh ta không có ngăn nắp như trong mắt người ngoài, mỗi đêm anh đều không thể đi vào giấc ngủ, vừa đến đêm khuya liền giống du hồn đi vòng vòng trong căn phòng trống trải, sẽ một mình đứng ở ban công hút thuốc vào sáng sớm. Dù là ngủ rồi, cũng thường thường sẽ gặp ác mộng, sẽ ở trong mộng thống khổ gào rống, lại mồ hôi lạnh đầm đìa tỉnh lại, ngồi ở trong phòng khách phát ngốc đến hừng đông. Khung xương anh lớn, mặc quần áo xong cũng không rõ ràng, nhưng khi cởi tây trang ra và thay quần áo ở nhà liền sẽ phát hiện quần áo anh như trống không, rất gầy, anh sẽ thường xuyên một mình lẩm bẩm nói chuyện với một đống đồ vật với biểu tình đau thương.
Có một số người, thoạt nhìn khí tràng cường đại, nhưng chỉ khi tiến lại gần, mới có thể thấy anh yếu ớt. Mắt thấy người thương sống thống khổ như vậy, nữ chính cuối cùng cũng mềm lòng tha thứ cho anh, cũng đáp ứng ở bên anh.
Mà Trương Thanh Dương, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh ta cảm thấy chỉ cần nữ chính sống tốt thì anh ta sẽ tôn trọng quyết định của nữ chính, vì sợ nữ chính khó xử, anh ta một mình ra nước ngoài.
Kết cục câu chuyện là nam chính nữ chính kết hôn, dưới sự chúc phúc của mọi người ở hôn lễ nữ chính đã rơi xuống giọt nước mắt.
Kỳ thật kết cục của bộ chuyện được tính là kết mở, có thể cho người ta tận tình bổ não. Bất quá Đào Khởi đương nhiên cảm thấy nam chính hẳn là yêu nữ chính từ sớm, bằng không vì sao lại muốn tìm cô ấy về? Mặt sau thống khổ yếu ớt gì đó, bất quá là khổ nhục kế mà thôi, nữ chính mềm lòng quả nhiên mắc mưu mà đáp ứng ở lại, bất quá ai mà biết nữ chính nghĩ gì đâu? Cứ đòi bỏ chức tổng tài phu nhân, một hai phải đi mới là ngu!
Mà cô, Đào Khởi hiện tại, mặc dù bắt đầu lúc nữ chính thống khổ và nhục nhã nhất, khi cô mở to mắt, đó là cái đêm bị Lý Thuận đè ở dưới thân cướp đi đầu đêm. Thân thể của cô lúc ấy đã vết thương chồng chất, cả sức lực giãy giụa cũng không có, chỉ có thể tùy ý để hắn chà đạp mình, sau đó cô có được ký ức của nữ chính và cũng biết được tình cảnh của mình, cô vừa vui mừng lại vừa phẫn hận!
Vui mừng chính là cô cuối cùng thực hiện được ước mơ xuyên không, hơn nữa cũng không cần tranh giành vận may với nữ chính thế giới, bởi vì cô chính là nữ chính. Mà phẫn hận chính là, nếu ông trời hậu đãi cô, để cô xuyên không đến tiểu thuyết tổng tài, thì vì cái gì không thả cô xuống lúc cốt truyện bắt đầu, mà lại vào cái thời điểm đen tối như vậy ở giai đoạn đầu?
Lý Thuận, là không thể đá, một là không muốn làm cốt truyện chếch đi, hai là cô đúng là không có nguồn thu nhập. Mặc dù mặc kệ những người nhà ghê tởm đó, muốn cô giống nguyên chủ nơi nơi đi làm công như vậy cũng là trăm triệu không được. Trước khi xuyên không cô tuy rằng không sinh ra ở một gia đình phú quý, nhưng cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, cô lớn như vậy mà cả phòng bếp cũng chưa từng đi vào, càng miễn bàn đến đi làm công, loại khổ này cô chịu không nổi. Nếu là để cô vừa học vừa làm, còn không bằng ở lại bên cạnh Lý Thuận. Tuy rằng phải hầu hạ cho tên cặn bã ghê tởm Lý Thuận này, nhưng sinh hoạt cũng coi như là sống trong nhung lụa. Đây cũng coi như là chuyện mà trước khi xuyên không cô vẫn luôn nỗ lực làm mà không thành.
Thật ra trong lòng cô thực chướng mắt nữ chính, cho rằng cô làm ra vẻ lại ngu xuẩn, nếu là đổi thành cô, đã sớm nắm nam chính trong lòng bàn tay rồi, nơi nào còn cần chạy ra ngoài trải qua ba năm ngày tháng gian khổ. Bất quá nếu không vào đoạn cốt truyện này thì cũng không thể kết bạn với nam phụ si tình, cũng thật là đáng tiếc.
Khi đọc tiểu thuyết thấy đoạn cốt truyện này Lý Thuận chỉ trôi nhanh đến hai năm sau, nhưng mà đặt ở trong hiện thực, lại là thật sự trôi qua từng ngày, trong vòng hai tháng, cô cũng đã phi thường nôn nóng, tuy rằng bằng công phu trên giường lúc trước khi xuyên không đã thành công trong việc giữ Lý Thuận, nhưng Lý Thuận lại chỉ là coi cô như công cụ phát tiết, cô cũng không thể thu được bao nhiêu khoái cảm từ đó. Mỗi lần bị Lý Thuận đè ở dưới thân, đều như là cực hình, hơn nữa Lý Thuận ở trên giường thường xuyên sẽ có một ít hành động hay lời nói vũ nhục, thậm chí là ngược đãi, làm cô rất chán ghét. Nghĩ đến cốt truyện bắt đầu còn xa xa không hẹn, cô liền vô cùng bực bội, chẳng lẽ cô phải thành thành thật thật chờ cốt truyện triển khai sao? Bằng thân phận lúc này của cô, cả việc hiện tại nam chính cùng Bạch Nhất Hàm đi đến một bước nào cũng không biết!
Cô thở dài, đóng vòi hoa sen, miên man suy nghĩ thì cánh cửa sau lưng đột nhiên bị kéo ra, không khí lạnh bên ngoài không lưu tình chút nào vọt vào. Thân mình cô còn chưa lau khô bị lạnh đến run lập cập, Lý Thuận đứng ở cửa cười gian nói:
“Con nhỏ dâm đãng này, hơn nửa đêm tắm rửa, cố ý làm ra động tĩnh câu dẫn tôi, vừa rồi còn chưa đủ sao?
Bổn thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, liền thỏa mãn cô, đỡ cho cô không chịu được cô đơn chạy ra ngoài cho lão tử đội nón xanh!” Hắn một bên giễu cợt tục tĩu, một bên nhanh chóng kéo xuống thứ che đậy duy nhất trên người, một phen ôm lấy cơ thể trần trụi của Đào Khởi, đẩy hai chân cô ra.
Đào Khởi bị ấn ở trên tường, phía sau là gạch men sứ lạnh lẽo, phía trước người là tên cầm thú thô bạo, tức giận đến muốn mắng chửi người. Nhưng mà cô chung quy không dám phản kháng, ngược lại thuận theo treo lên tươi cười, chủ động nâng lên một cái chân tràn đầy dấu vết hoan ái treo lên eo Lý Thuận, để hắn muốn làm gì thì làm.
Lý Thuận gần đây thật sự rất không thuận, chuyện làm ăn nhà mình khắp nơi đều gặp rắc rối, ông già chắp nối quan hệ khắp nơi, kết quả một ngày trở về hung hăng đánh hắn một trận, nói đều là bởi vì hắn không có mắt đắc tội vị đại thần Mục Tĩnh Viễn này mới có thể làm công ty nhà mình chịu tổn thất. Không chỉ có là nhà bọn họ, ngày đó những người khác đi Hồng Danh cũng đồng dạng bị liên lụy, người bị đánh người thì bị nhốt lại, kết cục đều thập phần thê lương. Ông già không chỉ không cho hắn ra ngoài ăn chơi trong khoảng thời gian ngắn, mà cả tiền tiêu vặt cũng bị cắt bớt, cái này hắn làm sao có thể chịu được, chỉ có thể lăn lộn với tiểu tình nhân để giết thời gian.
Tư thế này rất khó chịu, xong một hồi hoan ái, Đào Khởi bị lăn lộn đến không tốt, không dám cũng không có sức lực tắm rửa nữa, gian nan trở lại trên giường ngủ. Trước khi ngủ ở trong lòng oán hận nghĩ, chờ đến ngày sau cô được quyền thế, nhất định phải tự mình dùng kéo cắt đứt của quý Lý Thuận, mới có thể giải ác khí trong lòng!
[…]
Sau khi Bạch Nhất Hàm xuất viện, người Bạch gia cùng với Mục Tĩnh Viễn, Thẩm Thiên Dương ở dinh thự Bạch gia mở một hội nghị gia đình, chủ đề hội nghị là: Bạch Tuyết Tình cao điệu công bố tình yêu, đối tượng là Thẩm Thiên Dương.
Cha mẹ Bạch gia “Đại kinh thất sắc”, nổi giận quát cô không nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nhưng Mục Tĩnh Viễn ra mặt chứng thực, Bạch Tuyết Tình cùng Thẩm Thiên Dương sớm đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ là Thẩm Thiên Dương vẫn luôn không dám thổ lộ, anh bất quá là phối hợp Bạch Tuyết Tình diễn một vở diễn, kích thích Thẩm Thiên Dương một chút mà thôi, hiện tại “Hữu tình nhân chung thành quyến chúc*”, anh cũng có thể công thành lui thân.
(* Người có tình trong thiên hạ thành người một nhà)
Bạch Tuyết Tình hắc hắc cười gượng, Thẩm Thiên Dương mặt mang “Ngượng ngùng”, cha mẹ Bạch gia cùng anh trai “Dở khóc dở cười”, vở tuồng vừa ra cứ như vậy hạ màn
Mắt thấy chị mình rốt cuộc cũng “Được như ước nguyện”, Bạch Nhất Hàm cũng bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng. Bóng ma kiếp trước cũng tiêu tán rất nhiều, nhưng mà chị hai nhà mình cùng Thẩm Thiên Dương vừa xác định thì tử kiếp mà sang năm Thẩm Thiên phải đối mặt càng mang đến nhiều áp lực cho Bạch Nhất Hàm. Cậu tự nhận cũng không thông minh, trong khoảng thời gian này lại không ngừng nảy sinh sự tình, cậu thật sự không nghĩ ra được cách hay nào có thể để Thẩm Thiên Dương cùng chị mình né tránh kết cục bi kịch này.
Editor: Những gì trong tiểu thuyết khác rất nhiều so với hiện thực. Mn yên tâm, dù có là kiếp trước sau khi Hàm Hàm chết thì Mục Tĩnh Viễn cũng chỉ yêu mỗi Hàm Hàm