Nghiêm Huy không nghĩ tới chỉ là một câu nói chuyện phiếm bình thường liền đem lửa đốt đến người mình, người yêu một thân phong độ trí thức của mình lại thốt ra lời lẽ thô tục, nhìn như bị chọc giận, anh vội xin khoan dung:
“Xem em nói kìa, anh cũng chưa nói cậu ấy không tốt, chỉ là nói cậu ấy thành thục rất nhiều, danh tiếng gì đó, nghe một chút thì thôi, giao du với người khác là phải dựa vào đôi mắt của mình nhìn nhân phẩm của đối phương chứ không phải nhìn danh tiếng. Cậu ấy thật ra cũng không tệ lắm, Phái Phái qua lại sẽ không có hại, giống như em nói đó, người này rất thuần túy, điều này ở trong cái vòng mặt ngoài thì đoan chính, bên trong lại như cái thùng thuốc nhuộm lớn này có lẽ còn đáng quý hơn cả vàng, nhưng lại rất khó kiếm.”
Chương Túc chậm rãi nói: “Phái Phái thì được, còn em qua lại thì không được sao?”
Nghiêm Huy cười dỗ dành: “Đương nhiên là được, qua lại với ai là quyền tự do của em, sao anh lại can thiệp chứ? Anh biết em đã xem người ta như một người bạn rồi, hơn nữa cậu ấy thoạt nhìn cũng rất coi trọng em, rất nhiều người trong vòng đều biết Bạch tam thiếu có chứng bực bội khi rời giường rất nghiêm trọng, có thể dậy thật sớm tới động viên em, đã nói lên thái độ của cậu ấy.”
Chương Túc nhìn lẵng hoa bên cạnh có dòng chữ “Bạch Nhất Hàm tặng”, cười cười nói: “Anh không can thiệp? Đừng tưởng là em không biết, anh ngầm ngăn cản Phái Phái không cho con bé lui tới chỗ em, sao hả? Sợ em dạy hư em gái anh à?”
Nghiêm Huy bất đắc dĩ the thé nói: “Coi em nói gì kìa, anh là sợ nó dạy hư em thôi, tổ tông* à, anh biết sai rồi mà em, tối qua là anh quá đáng, anh đã xin lỗi rồi, đừng nóng giận nữa nha?”
(* bản qt là “thả tông” mình nhớ mấy chương đầu cũng thấy từ này, do ko chắc nghĩa và tra ko ra nên giữ nguyên. Giờ có raw thì mình mới tra đc thả tông bằng tiếng Trung=祖宗 cũng đồng nghĩa “tổ tông “á)
Sắc mặt Chương Túc đỏ lên, lạnh lùng nói: “Trước bàn dân thiên hạ, nói hươu nói vượn gì vậy hả?!”
Nghiêm Huy đáng thương vô cùng nói: “Em xem em kìa, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, anh nói một câu em liền dỗi anh một câu, lửa giận vô cùng lớn, đầy mặt chán ghét anh, anh rất khổ sở.”
Chương Túc cũng bất chấp trước công chúng, đè thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh khổ sở? Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa được không? Anh biết rõ hôm nay em khai trương, vậy mà còn lộng hành tới tận khuya, có xin anh thế nào anh cũng không chịu dừng......, anh có nghĩ đến em sao?”
Nghiêm Huy nhìn sắc mặt y có chút trắng bệch, vừa xót xa lại vừa thêm ân hận, vẻ mặt đau khổ nói: “Túc Túc anh sai rồi, tối hôm qua anh có uống chút rượu, đầu óc không minh mẫn, mới có chút mất khống chế. Anh bảo đảm về sau không bao giờ uống rượu nữa.”
Chương Túc cười lạnh nói: “Không bao giờ uống rượu? Anh cho rằng tôi là đứa ngu sao?”
Nghiêm Huy hạ đầu xuống, nói: “Anh nói sai rồi, không bao giờ uống rượu thì hơi khó, dù sao có chút xã giao không tránh khỏi. Nhưng anh có thể bảo đảm, về sau uống rượu xong rồi liền quyết không vào phòng em, tới tìm em cũng quyết không chạm vào em luôn! Được chứ?
Túc Túc à, không được gặp em đối với anh mà nói đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi, tha thứ cho anh lần này đi mà.”
Chương Túc hừ lạnh một tiếng không nói chuyện nữa, Nghiêm Huy lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nài nỉ: “Anh biết em không thoải mái, nếu không, em đi vào ngồi trước một lát, ở đây để anh giúp em đón tiếp cho.”
Chương Túc nói: “Hiếm khi anh còn biết em không thoải mái, nhưng không cần đâu, hiệu sách là của em, em lười biếng hôm nay cũng không thích hợp. Nếu anh mệt thì cứ vào nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Huy ủy khuất: “Anh chưa nói anh mệt nha, anh chỉ sợ em khó chịu thôi, anh thật sự biết sai rồi, anh cũng rất hối hận a, nhìn em khó chịu anh còn đau lòng hơn là mình bị nữa.”
Chương Túc liếc xéo anh ta một cái, nói: “Nói nhiều vậy cũng không thấy anh bị líu lưỡi nhỉ.”
Nghiêm Huy vội la lên: “Sao em cứ không chịu tin anh vậy, anh là người yêu của em mà, anh có thể không đau lòng cho em sao? Nếu em thực sự tức giận, cùng lắm thì để em trả thù lại là được!”
Chương Túc hai mắt sáng lên, quay đầu lại nói: “Anh nói thật?”
Nghiêm Huy há hốc mồm: “Anh nói cái gì cơ?”
Đôi mắt Chương Túc đều ẩn ẩn có chút xanh lè, nói: “Đừng cố đánh trống lảng, vừa rồi em nghe rất rõ ràng, nhớ kỹ lời anh nói! Em ghét nhất là người nói không giữ lời!”
Nghiêm Huy cứng họng, nhưng mà lời đã nói như bát nước đổ ra ngoài không thể thu lại được, không thể làm hạng người mà Chương Túc “Ghét nhất”, anh mở miệng cả nửa ngày trời, cũng chỉ có thể thở dài, cả người đều héo hon.
Chương Túc lại quét sạch hết buồn bực trước đó, cả người đều thần thái sáng sủa lên, Nghiêm Huy nhìn y, nhận mệnh cười cười. Thôi vậy, em ấy cao hứng thế này, chỉ cần em ấy vui, cũng đáng.
Nghiêm Phái dẫn Bạch Nhất Hàm tham quan toàn bộ hiệu sách một vòng, vừa đi vừa luyên thuyên giới thiệu: “Nhất Hàm anh nhìn nè, bên này chủ yếu là tài liệu học tập, bên này là phương diện tài chính, còn khu vực này là loại hình giải trí và chăm sóc sức khỏe. Còn chỗ này nè, là chỗ em thích nhất đó, chủ yếu là một số tiểu thuyết truyện tranh gì đó, sách ở đây của anh Chương rất nhiều, phần lớn những tác giả nổi danh đều có ở đây hết. Cạnh cửa sổ bên này còn có cái bàn và ghế dài, cung cấp phương tiện cho người đọc sách, cũng sẽ cung cấp trà bánh nếu cần nữa.”
Bạch Nhất Hàm hỏi: “Sách là đọc miễn phí sao?”
Nghiêm Phái đá lông nheo, giảo hoạt nói: “Sách thì đọc miễn phí, nhưng phải cẩn thận, khi trả lại không được hư hỏng, và càng không cho phép mang ra ngoài, nhưng trà bánh là thu phí.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu nói: “À, anh hiểu rồi.”
Cậu đi đến khu vực tiểu thuyết, ngón tay thon dài lướt qua từng hàng gáy sách, ngừng trước một quyển sách có tên “ Dạ Lam”, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tựa sách, cẩn thận lấy nó ra.
Nghiêm Phái duỗi đầu nhìn thoáng qua, hưng phấn nói: “Nhất Hàm, anh cũng thích sách của đại thần Nam Sơn sao? Em cũng là người hâm mộ sách của anh ấy.”
Bạch Nhất Hàm nhìn chính diện cuốn sách viết dòng chữ “Tác giả: Nam Sơn”, khẽ thở dài, “Nam Sơn” này cậu có biết đến, ở kiếp trước.
“Nam Sơn” là bút danh của một tác giả. Tên thật của y là Hứa Du Nhiên, là một tác giả có tiếng, chủ yếu được biết đến với việc viết tiểu thuyết trinh thám gây cấn, rất có tài khí. Sách y sáng tác cũng không nhiều lắm, nhưng hầu như mỗi một quyển đều bán chạy. Chỉ tiếc, có thể là trời đố kị nhân tài đi, y mất rất sớm, còn sớm hơn so với Bạch Nhất Hàm nửa năm, khi chết năm ấy y chỉ mới 28 tuổi, cái chết của y rất không thể diện, có thể nói là thân bại danh liệt, không hề tôn nghiêm. Nguyên nhân tử vong là nhảy lầu tự sát, y từ tầng 24 nhà cao tầng nhảy xuống, cả người tiếp đất hoàn toàn biến đổi không thể nhận dạng được. Ảnh chụp trên thời sự đầy một mảnh máu đỏ.
Đáng tiếc, không có ai đồng tình cho y, fan trung thành đã lén tổ chức một cái lễ tang đơn giản cho y, nhưng sau khi bị người ta phát hiện cũng đã bị phá hủy một cách điên cuồng. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, ảnh chụp sinh thời của Hứa Du Nhiên bị ném xuống đất dẫm tới dẫm lui, gương mặt đã từng thanh tú tuấn dật bị vô số dấu giày kèm thêm mảnh pha lê vỡ trông thật dữ tợn.
Bạch Nhất Hàm rất thích sách của y, khi biết được tin y chết bản thân cũng không thể tiếp nhận được, rất buồn một khoảng thời gian. Nguyên nhân Hứa Du Nhiên thân bại danh liệt là bị phơi bày trước công chúng là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn câu dẫn đàn ông đã có vợ, là một nam tiểu tam phá hoại gia đình người khác, bị rất nhiều người khinh thường. Hơn nữa y ít nhiều gì cũng được coi là một nhân vật của công chúng, sự việc này đã bị phóng đại, vừa mới bắt đầu chỉ là dư luận công kích, nhóm anh hùng bàn phím ngón tay tung bay. Sau đó lại không biết là ai đã tiết lộ danh tính thật của y ra ngoài, ảnh chụp bị dán ở khắp nơi, liền biến thành công kích cá nhân. Có người cố tình dẫn đường cảm xúc của quần chúng, y chỉ cần vừa ra khỏi nhà là sẽ bị người khác đả thương, cửa nhà cũng luôn bị dán một số từ ngữ vũ nhục, thậm chí còn bị vợ của người đàn ông kia dẫn người xông vào trong nhà. Ngày đó đã xảy ra cái gì không ai biết, chỉ là sau ngày thứ ba kể từ đó, Hứa Du Nhiên liền nhảy từ cửa sổ trong nhà xuống, kể từ đây không bao giờ phải chịu nhục mạ cùng chỉ trích nữa. Mà người đàn ông kia, từ đầu đến cuối đều chưa từng lộ diện, không ai biết gã là ai.
Bạch Nhất Hàm nhìn cuốn sách quen thuộc trước mắt, xem qua vài trang sách, nhất thời có chút ngây người. Nghiêm Phái đã gọi vài tiếng cũng không phản ứng, kỳ quái đẩy đẩy cậu gọi: “Nè, Nhất Hàm, hoàn hồn lại đi! Anh làm sao vậy?”
Bạch Nhất Hàm phục hồi lại tinh thần, lòng bàn tay chậm rãi sờ sờ mặt bìa sách, mỉm cười nói: “Anh cũng là người......người hâm mộ sách của y, nhưng tiếc là không biết được danh tính thật sự, thật muốn biết người thật sẽ thế nào a.”
Nghiêm Phái hai tay chống cằm nói: “Ai nói không? Ý này của anh là tiếng lòng của đại đa số người hâm mộ sách đó. Đáng tiếc, không ai biết thông tin thật sự về y hết.”
Bạch Nhất Hàm khẽ thở dài một tiếng nói: “Vẫn là không biết thì tốt hơn, điều này đối với y cũng là một loại bảo hộ.”
Nghiêm Phái gật đầu nói: “Đúng vậy, làm một người hâm mộ sách, chỉ cần ủng hộ tác phẩm của anh ấy thì tốt rồi. Dù gì thì người ta là tác giả, chứ không phải là minh tinh mà, ha ha.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt bìa, kỳ thật thì địa chỉ của Hứa Du Nhiên cậu có biết, rốt cuộc thì lúc ấy đã bị cho phơi bày trước ánh sáng, cậu lúc đó tuy rằng nghèo túng ốc còn không mang nổi mình ốc, nhưng cũng nhớ kỹ địa chỉ của y. Thật ra cậu trước sau đều tin tưởng Hứa Du Nhiên không phải là loại người như vậy, điểm này có thể từ văn phong của y mà nhìn ra được, người viết ra những dòng văn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện phá hoại gia đình người khác, sự kiện đó, có lẽ còn có ẩn tình khác cũng không chừng. Còn nữa, ngay lúc sự kiện lên men, không khó thấy được sau lưng còn dấu vết của người khác, rất nhiều người đều suy đoán là vợ của người đàn ông kia ở sau lưng thúc đẩy, nhưng bà ta đứng ở trên điểm cao đạo đức, không một ai sẽ đi chỉ trích hành vi của bà ta.
Thời điểm trở về, Bạch Nhất Hàm mang theo quyển sách kia, cậu ngồi ở trong xe, bàn tay chậm rãi mơn trớn mặt bìa sách, nói với Phan Văn: “Phan Văn, phiền anh đưa tôi đi tới ' Nhã Viên ' trước.”Chỗ Hứa Du Nhiên ở, gọi là Nhã Viên, một tiểu khu nửa cũ nửa mới.
Phan Văn lên tiếng, thuần thục đánh tay lái. Tới nơi, Bạch Nhất Hàm cầm sách xuống xe, dặn Phan Văn ở trong xe chờ, chính mình đi theo sau một bác gái xách theo đồ ăn vào tiểu khu. Kỳ thật cậu cũng không biết mình tới nơi này có thể làm cái gì, không biết có thể làm chút gì đó cho Hứa Du Nhiên, đi tiếp cận y sao? Sau đó điều tra rõ chân tướng sự tình? Cậu không biết sự kiện kia rốt cuộc ai đúng ai sai, chân tướng như thế nào, cậu chỉ biết rằng, cho dù có là sự thật đi nữa, thì tội của Hứa Du Nhiên cũng không đáng chết, y còn trẻ như vậy, lại tài khí như vậy, y không nên chết vào lúc sinh mệnh vốn nên tốt đẹp nhất, giống như...... mình.
Cậu kiếm từng dãy nhà cao tầng, thấy được tòa nhà nơi Hứa Du Nhiên đang ở. Có lẽ y còn đang soạn bản thảo cho quyển sách tiếp theo, hoặc có lẽ là đang ngủ bù vì tối hôm trước thức khuya viết bản thảo, có là gì thì cũng tốt. Y bây giờ, vẫn còn sống, mà không phải một bức ảnh đẫm máu.
Editor:bên qt để” Nam Sơn đại đại”, theo mik hiểu “đại đại” ở đây là 1 cách gọi tôn sùng 1 người nào đó mà mình coi trọng lên, cũng như là fan gọi thần tượng, nên mình mạn phép để “ đại thần”
Trời ơi có điểm rồi