Mẹ Bạch cũng chậm rãi đi tới nói:
“Tuyết Tình, còn không buông tay ra, nó động bảo bối của Bạch gia, chẳng lẽ con còn sợ nó không bị giáo huấn? Anh trai con nói đúng, con là một cô gái, không đáng vì người như vậy mà mất kiểm soát.”
Bạch Tuyết Tình quay đầu lại nhìn mẹ mình, lại nhìn Bạch Nhất Hàm bị Mục Tĩnh Viễn ôm chặt còn đang run bần bật, cùng ba mình đầy mặt âm trầm đang đứng bên cạnh em trai nhỏ, không cam lòng buông lỏng tay ra.
Thẩm Thiên Dương vừa thấy cô buông tay, vội từ trong lòng ngực móc ra một chiếc khăn tay thủ công tinh tế đưa cho cô, giọng nói vô cùng ôn nhu:
“Mau lau lau tay.”
Bạch Tuyết Tình nhìn anh ta một cái, nhận lấy, Thẩm Thiên Dương thấy cô dùng đồ vật của mình, trên mặt hiện rõ nét vui mừng.
Hai tay Phùng Quần đang rũ hai bên người hung hăng nắm thành quyền, móng tay đều cắm vào thịt. Đây là có ý gì? Rõ ràng mọi chuyện đều không liên quan đến hắn. Đều là thằng ngốc kia tự mình nổi điên, những người này vì cái gì đều dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn? Ở trong mắt bọn họ, chính mình là cái gì? Con gián sao? Chạm vào một chút liền sẽ dơ tay sao?
Của cải Phùng gia hắn không thể cùng những người thượng đẳng này so sánh, ở đại sảnh yến tiệc này, Phùng gia xác thật không là cái thá gì, nhưng chính mình lớn nhỏ cũng là một thiếu gia. Người thấy cũng muốn cho gương mặt ba phần tươi cười tới, đặc biệt là sau khi leo lên thằng ngốc Bạch tam thiếu của Bạch gia kia, địa vị hắn càng là nước lên thì thuyền lên.
Hắn vốn tưởng rằng mình ở Hoa Thành, cũng có thể xem như là nhân vật có chỗ đứng. Nhưng không nghĩ tới, chỉ một tiếng thét chói tai của Bạch tam thiếu vừa rồi, liền đem hắn đánh rớt xuống địa ngục, bị những người này dùng ánh mắt như xem con rệp nhìn. Làm hắn như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, nhưng cả dũng khí để rời đi hắn đều không có!
Ngay cả cha hắn, người đàn ông ngày thường luôn ở trước mặt hắn cao cao tại thượng, giờ chỉ đứng ở trong đám người, đối với người Bạch gia cười nịnh, không hề có ý muốn lại đây giúp đỡ.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì những người này có thể nhục nhã hắn như vậy?!
Bạch Nhất Hàm! Một khi tương lai tao chuyển mình, nhất định phải đem mày hoàn toàn đánh vào địa ngục, làm mày sống không bằng chết!
Hắn gục đầu xuống, thoạt nhìn như đang nhận sai, trên thực tế lại là đang che giấu cặp mắt tràn ngập âm độc kia.
Lúc này Nghiêm Thành đỡ Nghiêm gia lão gia tử cũng đi tới. Làm chủ nhà, lại là tiệc mừng thọ, trong yến tiệc ra náo nhiệt, trên mặt Nghiêm lão gia tử đương nhiên không có ánh sáng, tâm tình tốt đêm nay đều mất, ông trầm khuôn mặt nói:
“Sao lại thế này?”
Bạch Bác Nhân ôn hòa nói:
“Kinh động chú Nghiêm, không phải chuyện lớn gì. Chính là con trai nhỏ nhà tôi nhát gan, không biết như thế nào lại bị người trẻ tuổi tên Phùng Quần kia làm cho hoảng sợ, quấy rầy tiệc mừng thọ của ngài, thật sự xin lỗi.”
Nghiêm lão gia tử biết Bạch Nhất Hàm, này là cục cưng bảo bối mà Bạch gia nâng niu trong lòng bàn tay. Nguyên lai chỉ là nghe nói, nói rằng đứa nhỏ này bị người nhà họ nuông chiều đến không ra gì. Hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, không nghĩ tới lại là một đứa nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, lúc nãy còn giọng ngọt chúc mình thọ tỷ Nam Sơn.
Ông còn đang suy nghĩ, đứa nhỏ dáng vẻ tinh xảo, tính tình lại ngoan ngoãn này xác thật làm người đau. Khó trách người Bạch gia lại bảo bối đến cùng như vậy, ngẫm lại mấy tiểu bối hấp tấp không bớt lo kia của nhà mình, nghĩ nếu đây là cháu trai mình, ông nhất định cũng sẽ đem nó cưng chiều đến tận mây xanh đi.
Sao bây giờ liền bị người ta dọa rồi? Cũng phải, trông đứa trẻ kia xác thật không giống như người có lá gan lớn, bất quá ai sẽ nhẫn tâm hù dọa một đứa trẻ đáng yêu như vậy?
Lão gia tử cùng Bạch Bác Nhân nói vài câu khách sáo, đôi mắt nhìn về hướng Bạch Nhất Hàm bên kia, chỉ thấy vừa rồi còn đối với ông cười ra một đôi lúm đồng tiền. Lúc này cả người đều chui vào trong lòng ngực thằng nhóc Mục gia, run đến giống như con chim cút. Tim ông lão lập tức có chút phát đau.
( Editor:Chủ nhật tuần này 5 chương nhé!(^3^♪)