Bạch Bác Nhân nghĩ nghĩ nói:
“Tĩnh Viễn nói có đạo lý, chúng ta đều bị cái tư tưởng cũ‘ đất rác ’ vây khốn. Nghĩ như vậy, trọng tâm thành phố trong tương lai dịch chuyển đi là chuyện rất có khả năng.”
Bạch Ngạn nói: “Nếu như vậy, chúng ta……”
Bạch Bác Nhân nói: “Đáng tiếc Bạch gia chúng ta không làm địa ốc.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Nói thật, thành Nam quá lớn. Mục thị con ăn không vô, nếu chú cũng có nghĩ đến phương diện này. Không bằng hai nhà chúng ta hợp tác, giữ mảnh đất đó trước, dù cho nó thật sự sẽ không trở thành bảo địa, tương lai xé chẵn ra lẻ, lại rời tay cũng không tổn thất bao nhiêu, coi như là đánh cuộc một phen, còn có thể làm Hàm Hàm cười.”
Bạch Tuyết Tình: “……” nụ cười của Hàm Hàm mới là trọng điểm đi?
Bạch Bác Nhân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
“Được rồi, phía bên kia của con chuẩn bị tốt dự án hợp tác đi.”
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói:
“Sự việc của Hàm Hàm chưa có tiến triển gì sao?”
Bạch Bác Nhân nhíu mày:
“Không có, bọn chú chỉ tra được Tề gia từng tiếp xúc một lần với Phùng Quần, kết quả vẫn là không giải quyết được gì, sau đó cũng không có động tĩnh, thằng nhóc Tề gia bọn chú muốn một lần nữa xem kỹ, có thể giấu được hai nhà chúng ta mà xuống tay với Hàm Hàm. Điều tra cũng không phát hiện, cậu ta thực không đơn giản a.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Có thể chúng ta nghĩ sai rồi hay không, căn bản không phải Tề Minh Dương xuống tay?”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Hắn tiếp xúc qua Phùng Quần, người như Phùng Quần, tự nhận là thiên chi kiêu tử(* con của trời) ngày thường Tề Minh Dương luôn chướng mắt. Hắn gặp riêng Phùng Quần, mục tiêu nhất định là Hàm Hàm, chỉ là nước cờ này bị phế đi mà thôi.”
Sau đó anh nói những hoài nghi của mình về ám chỉ tâm lý
Bạch Tuyết Tình tinh thần rung lên:
“Nói như vậy, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt em trai, cũng làm nó cảm giác được khác biệt với trong ‘ mơ ’, không cần bắt được người bên kia, cũng có thể làm em trai khôi phục?”
Bạch Bác Nhân cũng nhẹ nhàng thở ra:
“Ba gần đây vẫn luôn tìm kiếm cao thủ thôi miên, nhưng người như vậy thật sự quá ít, căn bản tìm không thấy. Ba còn đang băn khoăn không biết liệu có thể làm đối phương chủ động ra tay thì mới có cơ hội chữa khỏi cho Hàm Hàm. Nếu là như thế này, thì mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.”
Khuôn mặt có chút cứng rắn của Bạch Ngạn cũng nhu hòa chút:
“Ba ba nói đúng, chỉ cần Hàm Hàm không có chuyện gì, về sau chúng ta không cần phải lo lắng nữa.”
Mục Tĩnh Viễn đương nhiên nói:
“Cho nên, Hàm Hàm muốn tôi mua đất, tôi liền mua, em ấy rất cao hứng.”
Ba người Bạch gia: “……” Nguyên lai là vì Hàm Hàm! Vậy vừa rồi anh thao thao bất tuyệt là vì tìm một cái tâm lý an ủi cho bản thân? Bất quá, Mục Tĩnh Viễn thực sự đã làm những việc tốt nhất cho Hàm Hàm, dù có là cha mẹ thân nhân, cũng sẽ không làm tốt hơn anh.
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ bả vai Mục Tĩnh Viễn, không nói gì, đây đã không còn là một câu cảm tạ có thể biểu đạt được nữa, chỉ hy vọng sau khi con trai út tốt lên, có thể hiểu được người anh rể Mục Tĩnh Viễn này đã dụng tâm lương khổ với nó và có điều hồi báo.
Lúc này điện thoại Mục Tĩnh Viễn vang lên, anh nhìn thoáng qua, là người anh an bài âm thầm đi theo Bạch Nhất Hàm. Trong lòng anh trầm xuống, nhanh chóng nhấc máy:
“Có chuyện gì?”
“Mục tổng, tam thiếu mất tích.”
Mục Tĩnh Viễn lập tức đứng lên, cả giận nói: “Anh nói cái gì?!”