Mục Tĩnh Viễn không ngừng vuốt ve phía sau lưng giúp cậu thuận khí, hoảng loạn hỏi:
“Hàm Hàm em thấy thế nào? Đều là anh không tốt, Hàm Hàm, em rất khó chịu sao? Trời ạ, anh nên làm cái gì bây giờ?”
Luôn luôn thong dong tự tin chưa bao giờ có một giây phút nào làm anh cảm thấy chính mình bất lực như vậy, tựa hồ như làm thế nào cũng đều là sai.
Bạch Nhất Hàm ho khụ trong chốc lát, hòa hoãn được hơi thở. Cậu ngẩng đầu thấy Mục Tĩnh Viễn, ủy khuất ôm lấy cổ anh:
“Anh vừa rồi đi đâu? Có người vào được, muốn……”
Tiểu gia hỏa của anh thế nhưng còn nguyện ý ôm anh! Chính sau khi bị mình cưỡng hôn! Này có nghĩa gì? Chỉ là, cậu vừa mới nói cái gì?
“ Anh không có đi đâu a, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, không phải sợ a.”
Không ai tiến vào? Anh ấy không đi? Như thế nào sẽ? Vậy vừa rồi là ai hôn…… Cậu……
?!
Là Mục Tĩnh Viễn! Là anh hôn mình sao? Sao có thể? Bạch Nhất Hàm liếm liếm cánh môi bị hôn đến tê dại, không dám tin tưởng nhìn anh.
Mục Tĩnh Viễn động cũng không dám động, giống một tên tù nhân đang chờ thẩm phán xét xử, chờ đợi sự trừng phạt từ tiểu gia hỏa.
Nhưng mà……
Một cái thân hình trần trụi đầy hơi nước chậm rãi đến gần anh, tựa như thủy yêu đang mê hoặc người. Đôi tay thon dài, hoàn mỹ nâng mặt mình lên, cánh môi mềm mại vừa mới nhấm nháp kia nhẹ nhàng phớt qua môi, lại như bị chấn kinh mà chỉ chạm nhẹ một cái liền lập tức rời đi.
Hai mắt Mục Tĩnh Viễn nhìn chăm chú sắc mặt tiểu gia hỏa đang quan sát mình trước mắt. Ngực kịch liệt phập phồng, thanh âm khàn khàn u ám:
“Hàm Hàm, em có biết mình vừa làm cái gì không? Em có biết anh là ai không?”
Bạch Nhất Hàm phát hiện người vừa mới hôn mình chính là Mục Tĩnh Viễn, càng thêm tin tưởng bản thân là đang ở trong mơ. Bởi vì trong ấn tượng của cậu thì Mục Tĩnh Viễn chân chính tuyệt đối sẽ không bao giờ hôn cậu. Tim cậu bang bang đập loạn. Nếu là mơ, vậy thì cứ để cậu phóng túng một lần có được không?
Tay cậu vẫn như cũ nâng mặt Mục Tĩnh Viễn, giọng nói không lớn nhưng lại thập phần rõ ràng:
“Mục Tĩnh Viễn, anh Tĩnh Viễn.”
Nói xong, lại tiến lên ở trên bề môi mỏng của anh mút hôn một chút, cậu rất thích cùng Mục Tĩnh Viễn thân mật như vậy. Thích hơi thở anh, có thể mơ thế này, thật tốt.
Mục Tĩnh Viễn: “……!”
Lý trí của Mục Tĩnh Viễn mới vừa online không bao lâu lại bị bứt bách làm cho offline.
Anh ôm chặt người trong lòng ngực, lại một lần nữa hôn lên bờ môi căng mộng mà đối với mình vô cùng dụ hoặc kia.
Bạch Nhất Hàm lúc này đây không có bất luận phản kháng gì, thậm chí còn chủ động hé miệng nghênh đón anh xâm lấn, trúc trắc lại nỗ lực đáp trả.
Tim Mục Tĩnh Viễn đêm nay tựa như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc chợt cao chợt thấp, lúc này như lại mừng như điên. Tiểu gia hỏa của anh dưới tình huống biết mình là ai lại không chút cự tuyệt anh hôn, thậm chí còn có đáp lại, việc này có nghĩa là gì?
Mục Tĩnh Viễn trên người còn ăn mặc tây trang khi tham gia yến tiệc, cả đêm lăn lộn làm anh không có tâm tư thay quần áo. Trải qua đoạn thời gian này, quần áo đã ướt đẫm hoàn toàn, dù có là vải dệt sang quý thì sau khi ướt đẫm đều sẽ cho một loại cảm xúc thô ráp, sờ lên rất không thoải mái. Bạch Nhất Hàm cả người trơn bóng, một sợi vải cũng không có
Cậu đối với quần áo ướt dầm dề trên người Mục Tĩnh Viễn tỏ vẻ kịch liệt bất mãn, một bên cùng Mục Tĩnh Viễn hôn môi, một bên muốn đem chúng nó cởi xuống. Trong lòng Mục Tĩnh Viễn chấn động, tiểu gia hỏa của anh đang làm gì vậy? Bất quá, dù cậu muốn làm cái gì, anh đều sẽ thỏa mãn cậu
Thấy tiểu gia hỏa cởi không được, trở nên có chút nôn nóng. Anh đem đôi tay đặt trên vạt áo của mình, dùng sức hướng ra hai bên kéo, đơn giản cùng thô bạo đem quần áo đang dán trên người xé xuống. Thực mau, quần cũng bước vào vết xe đổ.
(//∇//)