Giọng của bà không lớn, nhưng Nghiêm Thành cách bà không xa nên những lời này vừa vặn lọt vào tai ông, nghĩ đến vợ mình hi sinh cho cái nhà này nhiều năm như vậy, nhường nhịn vì mình bấy lâu thì cảm giác giống như bị kim đâm. Rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, xoay người lạnh mặt nói: "Vừa rồi em còn nói Nghiêm Nham không chào mình, vậy từ khi bước vào cửa tới giờ, em đã chào chị dâu mình một tiếng chưa?"
Nghiêm Miểu sửng sốt, bà không nghĩ tới người anh trai chưa từng nặng lời với mình một câu lại bởi vì một người ngoài mà mặt lạnh với mình, nhịn không được tủi thân nói: "Anh có ý gì? Em mới là con gái Nghiêm gia, mới là em gái ruột anh đó!."
Nghiêm Thành nhắm mắt lại thấp giọng nói: "Em còn biết mình là em gái ruột của anh, nhưng lại không đem chị dâu mình để vào mắt, thế có nghĩ tới người anh này không? Em là con gái nhà họ Nghiêm, lại không hiếu thảo với ba mình, chị dâu em tuy không phải họ Nghiêm, nhưng lại tận tâm chiếu cố ba, chẳng lẽ em không nên tôn kính cô ấy? Không nên cảm kích cô ấy?"
Nghiêm Miểu không phục nói: "Cô ta gả vào Nghiêm gia thì chính là người của Nghiêm gia, chăm sóc ba chẳng phải là nên làm sao?"
Nghiêm Thành vốn chỉ cho rằng em gái luôn nhằm vào vợ là vì sau khi Khổng Văn gả vào Nghiêm gia, trong mắt mình và ba không còn chỉ nhìn một mình em ấy nữa nên đâm ra ghen tị, vậy mà không ngờ con bé vẫn luôn coi Khổng Văn như một người hầu, như lẽ đương nhiên mà coi tất cả những gì cô ấy hi sinh thành"Nên làm"! Ông tức giận đến lòng ngực khó chịu, nhìn chằm chằm đôi mắt em gái nói:
"Em cũng biết cô ấy gả vào Nghiêm gia, nhưng bản thân em có xem cô ấy là người trong nhà chưa? Chị dâu em niệm tình em còn nhỏ tuổi mà không muốn đi so đo với em, nhưng giờ em cũng làm mẹ hai đứa nhỏ rồi, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện sao?"
Nghiêm Miểu cả giận nói: "Em là em gái anh, chúng ta mới là người một nhà! Sao tự nhiên anh lại đi nói em như vậy? Anh có còn là anh em không? Anh bị..." Bị cô ta thu phục rồi sao?
Nghiêm Thành lần đầu tiên cắt ngang lời em gái: "Anh là anh trai em, thương yêu em nhường nhịn sự tùy hứng em cũng không sao,nhưng chị dâu em không có nghĩa vụ phải làm những việc đó! Cô ấy gả cho anh, là vì yêu anh, chứ không phải vì thiếu nợ nhà họ Nghiêm chúng ta! "
Bởi vì phẫn nộ, giọng nói ông có chút phóng đại, Khổng Văn còn đang đỡ lão gia đi chưa xa, mơ hồ nghe được một ít, không kìm được hốc mắt ửng đỏ. Nhiều năm như vậy, cuối cùng bà cũng chờ được ngày chồng mình nói đỡ cho mình một câu trước mặt cô em chồng này.
Lão gia tuy rằng lớn tuổi, nhưng không lãng tai chút nào, đương nhiên cũng nghe được, cụ nhẹ nhàng vỗ tay của Khổng Văn, cười tủm tỉm nhỏ giọng nói: "Người đàn ông của con rốt cuộc đã biết che chở cho con rồi, vui không?"
Khổng Văn nghe một câu này của lão gia mà nước mắt sắp tuôn đều thu về, dở khóc dở cười gật đầu, nghĩ một chút lại nói: "A Thành có hơi nặng lời."
Lão gia nói: "Không nặng, còn nói rất hay, Miểu Miểu không nhỏ nữa, cũng nên hiểu chuyện rồi, không ai có thể làm chỗ dựa cho nó cả đời, cứ để anh nó giáo dục lại, đối với nó chỉ có lợi."
Khổng Văn lại gật đầu, đỡ lão gia chầm chậm lên cầu thang.
Nghiêm Miểu bị người anh trai từ nhỏ yêu thương mình làm bẽ mặt trước mặt chồng cùng hai đứa cháu gai mắt, tức giận đến gương mặt kì công trang điểm đều sắp vặn vẹo. Bà cảm thấy trái tim anh hai đã hoàn toàn bị Khổng Văn cướp mất rồi, căn bản không hề hướng về mình, giờ nói gì thêm nữa cũng vô ích. Tuy rằng thấy không khí nhà bọn họ không tốt lắm, các khách khứa đều thức thời không nhìn về phía này, nhưng bà vẫn là cảm thấy trên mặt nóng rát, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng chịu phải tủi nhục lớn như vậy, trước công chúng, bà kiêu ngạo không cho phép mình rơi nước mắt, càng không muốn để hai đứa cháu vui sướng khi người gặp họa chế giễu. Còn thằng vợ ngóc đầu không được kia, nhìn không rên một tiếng đứng một bên, kỳ thật trong lòng đã vui đến nở hoa rồi đi?
Cũng không biết ba với anh hai bị trúng độc gì, vậy mà lại đồng ý chuyện đồi phong bại tục như vậy!
Bà quật cường ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ửng nói với Nghiêm Thành: "Tôi biết sau khi tôi xuất giá rồi mấy người đã không còn coi tôi là người nhà nữa, lời tôi nói các người cũng không thích nghe, nhưng tất cả những gì tôi làm đều muốn tốt cho Nghiêm gia. Các người không nghe, tương lai sớm hay muộn cũng sẽ hối hận! Nhà họ Nghiêm chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì sự ngu xuẩn của mấy người mà trở thành trò hề của toàn bộ Hoa Thành! Nếu trong nhà đã không chào đón tôi, vậy thì tôi hà tất gì phải lộc cộc chạy tới tham gia cái tiệc đính hôn gì đó."
Nghiêm Thành dù có giận bà không hiểu chuyện, nhưng thấy hốc mắt đỏ hoe của người em gái mà mình thương yêu từ nhỏ thì vẫn đau lòng, tuổi tác Nghiêm Miểu và ông cách biệt rất lớn, từ nhỏ ông dường như coi người em gái này thành con gái mình mà thương yêu, trước nay đều là muốn gì được đó, em gái không hiểu chuyện, bản thân cũng có trách nhiệm. Hôm nay mình dưới cơn giận dữ nói nặng lời như vậy, nghĩ rằng con bé nhất định cũng vô cùng uất ức, cũng không còn nói gì nữa.
Nhưng Nghiêm Nham nghe những lời nói bóng gió này lại không chịu bảo trì trầm mặc, anh hừ lạnh một tiếng nói: "Ông nội đã nói rồi, chỉ sợ là cô nhỏ cả một câu cũng không để trong lòng. Tôi và Du Nhiên chính chính đáng đáng kết hôn không có gì phải để người khác chê cười. Điều thực sự khiến người ngoài chê cười, là không biết cách cư xử và giáo dưỡng, cô là con gái Nghiêm gia, từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục ưu tú, vậy mà giờ lại có thể gây náo loạn ngay trong tiệc đính hôn của cháu trai mình, đó mới thật sự là trò cười trong mắt người ngoài. "
Không đợi Nghiêm Miểu lên tiếng, anh lại nói tiếp: "Vừa rồi cô nói khách khứa ở đây không chừng có người sẽ ở trong bụng cười nhạo tôi. Nhưng mà, chuyện kết hôn này, cũng giống như uống nước, ấm lạnh tự mình biết, bản thân có hạnh phúc hay không chỉ có bản thân mình biết, người khác nói đều không tính, hai chúng tôi toàn tâm toàn ý yêu nhau, chỉ cần chưa từng thương thiên hại lí, thì dù có bị hàng nghìn người chỉ trích, tôi cũng quyết không dao động. Càng đừng nói chỉ là vài câu cười nhạo chẳng biết có hay không, còn chẳng dám nói ra miệng? Cuộc sống của tôi tự tôi quyết định, tôi không cần phải nhìn ánh mắt người khác để sống, cũng không cần tất cả mọi người phải chúc phúc chúng tôi, càng sẽ không dùng chuyện tình cảm của mình để dát một lớp vàng lên mặt! Huống chi......"
Anh nhìn thoáng qua Hạ Nguyên còn đang cố giả làm không khí, nói: "Là vàng hay là bùn còn chưa biết được."
Nghiêm Miểu cười lạnh nói: "Tuổi chẳng lớn mà khẩu khí lại không nhỏ, cậu dùng cái giọng điệu này đi nói chuyện với trưởng bối, chính là giáo dưỡng của cậu à?"
Nghiêm Nham híp mắt nói: "Muốn trở thành trưởng bối đáng kính, đầu tiên phải ra dáng trưởng bối đã, chính mình nói chuyện chanh chua, từ khi vào cửa đã nói bóng nói gió ngấm ngầm hại người, náo loạn tiệc đính hôn của tôi, giờ lại trách giọng điệu tôi nói chuyện với bà không tốt sao? Những lời nói của bà nhằm vào mẹ tôi, dùng những từ mang ý xúc phạm Du Nhiên, nếu mà tôi còn có thể trưng gương mặt tươi cười chào đón bà, vậy đó không phải giáo dưỡng, mà là uất ức. Bây giờ tôi còn có thể đứng ở đây an ổn nói chuyện với bà, đã là nể mặt thân phận trưởng bối của bà lắm rồi."
Nghiêm Miểu tức giận đến nghiến răng, không nghĩ tới cái người trầm mặc như Hứa Du Nhiên này còn rất có bản lĩnh, có thể làm một cái hũ nút mở miệng nói đỡ cho nó nhiều như vậy, còn là câu nào câu nấy làm người ta cứng họng! Quả nhiên, loại ti tiện vì nóng lòng muốn tiến vào hào môn mà không tiếc bò lên giường đàn ông nhất định không phải là thứ đơn giản, mình quả thật đã coi thường nó.
Bà tức đến nỗi đang muốn nói không cần lựa lời, thì một giọng nói trầm thấp truyền tới: "Quấy rầy, có phải chúng tôi đã đến không đúng lúc rồi không?"
Bà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thân hình cao lớn của Mục Tĩnh Viễn đang nắm tay tam thiếu gia nhà họ Bạch từng bước đi tới.
Nội bộ Nghiêm gia nổi lên mâu thuẫn, lúc này dám xen vào đều không phải nhân vật tầm thường. Nghiêm Miểu ở nhà có cao ngạo tới đâu, cũng biết phân lượng của nhà họ Mục, Mục Tĩnh Viễn là gia chủ của Mục gia, xét về thân phận thì chính là người có thể chống lại ba mình. Ở trước mặt người này, bà không thể không kiềm chế lại, chỉ đành căm giận mà ngậm miệng.
Thấy đứa con trai út không thích nói chuyện nhà mình nhất quyết không chịu thua thiệt mà đối chọi với em gái, Nghiêm Thành vốn đang đau cả đầu nhìn thấy Mục Tĩnh Viễn ngược lại nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Sao thế được? Tiệc đính hôn của con tôi, Mục tổng cùng Nhất Hàm đến sớm như vậy, cả nhà chúng tôi đều rất cảm kích."
Mục Tĩnh Viễn cũng mỉm cười nói: "Chú Nghiêm không cần khách sáo như vậy, hai nhà Mục, Nghiêm luôn thân thiết. Hơn nữa Nhất Hàm còn là bạn của Du Nhiên, cũng thân với Nghiêm nhị thiếu, chúng tôi tô hỗ trợ, cũng là việc nên làm."
Nghiêm Thành cười đáp: "Đúng vậy, mỗi lần Du Nhiên đến Nghiêm gia, ba câu thì nhất định sẽ có một câu nhắc đến Nhất Hàm, ha ha ha."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Đúng vậy, hai người họ nói chuyện rất hợp, Nhất Hàm ngày thường cũng là ba câu không rời Du Nhiên. Vốn dĩ Nghiêm gia có việc phải giải quyết, chúng tôi không nên không biết điều như vậy, nhưng Nhất Hàm em ấy nhàm chán, muốn cùng chơi với Du Nhiên."
Anh quay đầu lại nhìn Bạch Nhất Hàm một cái, cười nói: "Chú Nghiêm cũng biết mà, cháu luôn hết cách với em ấy."
Nghiêm Thành cười ha ha nói: "Đúng thật, người có thể làm Mục tổng cậu hết cách cũng chỉ có Nhất Hàm thôi."
Ông quay đầu lại nói với Hứa Du Nhiên: "Du Nhiên à, Nhất Hàm tới tìm con. Hôm nay đại khái chương trình cũng xong xuôi rồi, người trẻ tuổi các con cứ đi chơi đi."
Hứa Du Nhiên gật đầu lên tiếng, sau đó đi qua.
Mục Tĩnh Viễn lúc này mới chào hỏi hai vợ chồng Hạ Nguyên: "Hạ tổng, hạ phu nhân, lâu quá không gặp."
Bạch Nhất Hàm cũng mỉm cười tiếp đón một tiếng: "Hạ tổng, Hạ phu nhân, lâu quá không gặp."
Hạ Nguyên vừa nhìn thấy anh liền đau cằm, xấu hổ đáp lại một câu sau đó cũng không lên tiếng, quyết tâm thực thi chính sách làm con chó hèn nhát.
Nghiêm Miểu vô cùng bất mãn với bộ dáng khép nép tối nay của gã, nhưng tốt xấu gì cũng biết phải giữ chút thể diện cho chồng mình trước công chúng, muốn giải quyết thì để về nhà lại nói.
Bà đêm nay bị chèn ép, đâu đâu cũng không vừa lòng, vốn dĩ đã vô cùng nghẹn uất, không ngờ rằng hai người Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Nhất Hàm này cũng tới làm bà thêm ngột ngạt. Mục Tĩnh Viễn khi tới vẫn luôn giả vờ như không phát hiện mình, không ngừng nói chuyện với anh hai, tuy nói không nhiều lắm, nhưng dăm ba câu tất cả đều đang nâng giá trị con người Hứa Du Nhiên lên, cậu ta đã ngồi vững trên ghế gia trưởng nhà họ Mục khi tuổi đời còn rất trẻ, còn có thể là người không có mắt nhìn sao? Rõ ràng bọn họ đặc biệt tới đây để chống lưng cho Hứa Du Nhiên!
Nói chuyện với anh hai đủ rồi mới nhớ chào hỏi mình, rõ ràng là không xem mình ra gì, hơn nữa hai người họ gọi mình là gì cơ? Tuy rằng bà đã xuất giá, nhưng đa số mọi người gặp bà vẫn sẽ gọi là tam tiểu thư Nghiêm gia. Đúng vậy, đa số người trong giới này gọi "tam tiểu thư Nghiêm gia" không phải Nghiêm Phái, mà chính là Nghiêm Miểu bà đây! Nhưng Mục Tĩnh Viễn hai người này lại cố ý ở đây gọi bà là Hạ phu nhân, là đang nhắc nhở bà là phụ nữ đã gả đi, không còn là người nhà họ Nghiêm nữa hay sao?!
Nếu là người khác dám ăn nói như vậy bà đã sớm làm tên đó đẹp mặt, nhưng người nói lời này lại là Mục Tĩnh Viễn, bà rốt cuộc chỉ dám đè nén phẫn nộ dưới đáy lòng, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Mục tổng, lâu rồi không gặp."
Mục Tĩnh Viễn mặt không biểu cảm nói: "Hình như hai ngày này giọng của Nhất Hàm không được tốt, nên Hạ phu nhân không nghe thấy em ấy nói nhỉ?"