Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 131: Chương 131: Tôi phải đi




Lục Phong Vũ xua tay cười nói: “Tam thiếu sao lại nói vậy, tôi với bí thư Khương là bạn bè, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị mấy tên cặn bã kia mang đi, giúp đỡ là chuyện nên làm thôi, không coi là nhân tình.”

Mục Tĩnh Viễn nhìn nhìn Lục Phong Vũ, mỉm cười nói: “Lục Phong Vũ, chính là Phong Viễn công ty thiếu đông?”

Lục Phong Vũ có chút ngượng ngùng cười nói: “Chỉ là công ty nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Lục thiếu cũng là tuổi trẻ tài cao, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.” Anh nhìn nhìn Lục Phong Vũ đang há mồm muốn nói lại tiếp lời:

“Không liên quan đến chuyện hôm nay, chỉ là hợp tác kinh doanh, tôi chỉ là nhìn trúng triển vọng phát triển của quý công ty, khoảng thời gian trước còn đang làm khảo sát. Vốn dĩ cũng nghĩ sắp tới liên hệ cho anh, không nghĩ tới chúng ta lại có duyên phận như vậy.”

Đã nói tới mức này rồi, Lục Phong Vũ chỉ có thể đáp: “Cảm ơn Mục tổng thưởng thức!”

Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói: “Khương Hoa say, chúng tôi dẫn anh ta trở về trước, chuyện hợp tác, hôm nào tôi lại bảo Trần Hoành liên hệ bên anh.”

Lục Phong Vũ vội gật đầu nói: “ Được được, chúng ta ngày khác gặp lại.”

Bạch Nhất Hàm lại nói với Chu Tầm: “Tôi sẽ lại liên hệ cho anh.”

Chu Tầm muốn nói không cần thì Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn đã đỡ Khương Hoa đi rồi, lúc đi qua mấy tên kia thì nói với Trần Phong: “Mấy người này liền giao cho anh.”

Trần Phong trầm giọng nói: “Tiểu thiếu gia yên tâm.”

Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, cùng với Mục Tĩnh Viễn đỡ Khương Hoa đi ra khỏi quán bar.

Vừa ra cổng lớn Mục Tĩnh Viễn đột nhiên dừng một chút, nhìn thoáng bên cạnh, Bạch Nhất Hàm cũng duỗi đầu nhìn nhìn, cái gì cũng không có, kỳ quái quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Không có gì, nhìn lầm thôi.”

Bạch Nhất Hàm gật gật đầu, cùng Mục Tĩnh Viễn hợp lực đem Khương Hoa bỏ vào xe ghế sau, bản thân cũng ngồi xuống ôm đầu của anh ấy miễn cho bị gục xuống, Mục Tĩnh Viễn ngồi vào ghế điều khiển, hỏi:

“Dẫn anh ta về Bạch gia sao?”

Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, đẩy đẩy Khương Hoa, thấy anh nửa mở mở mắt, mới hỏi: “Anh Khương, anh muốn về nhà hay là tới Bạch gia?”

Khương Hoa qua một hồi lâu mới phản ứng lại, anh ta nhíu mày nhỏ giọng nói: “Đừng đi Bạch gia, anh muốn về nhà”

Bạch Nhất Hàm dỗ nói: “Được thôi, chúng ta về nhà.”

Mục Tĩnh Viễn nói: “Em biết nhà anh ta ở đâu sao?”

Bạch Nhất Hàm nêu cái địa chỉ, lại nói: “Ảnh cũng mới dọn vào không bao lâu, lúc trước còn kêu em khi nào có thời gian thì đi xem nhà mới của ảnh, em còn chưa đi nữa.”

Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu khởi động xe, đánh tay lái vào dòng xe cộ, đi ở trên đường, Mục Tĩnh Viễn thường thường nhìn kính chiếu hậu, hơi nâng lên khóe miệng.

Tới cửa nhà Khương Hoa, Bạch Nhất Hàm từ trên người anh ấy lấy ra chìa khóa mở cửa, Mục Tĩnh Viễn đỡ Khương Hoa đi vào, Bạch Nhất Hàm đóng lại cửa phòng, sờ đến công tắc bật đèn, Mục Tĩnh Viễn đem người đặt trên chiếc sô pha to rộng.

Hai người nhìn quét một vòng, phòng ở này đại khái xấp xỉ hơn một trăm mét vuông, bên trong có một phòng ngủ, một thư phòng, một phòng cho khách, trong phòng bếp dụng cụ đầy đủ mọi thứ, thoạt nhìn là thường xuyên ở nhà nhóm bếp nấu cơm, phòng vệ sinh ở cạnh phòng ngủ, tổng thể phong cách trang hoàng đều là tông màu ấm, thoạt nhìn sạch sẽ lại ấm áp, ấm áp đến không giống như chỗ của một người đàn ông độc thân ở. Bạch Nhất Hàm biết Khương Hoa so với người bình thường càng hướng tới gia đình hơn, đem trong nhà biến thành như vậy, cũng coi như là một loại an ủi đi?

Bạch Nhất Hàm vào phòng tắm, dùng nước ấm làm ướt một cái khăn lông, vắt khô nước gấp lại đưa cho Mục Tĩnh Viễn lau mặt Khương Hoa, chính mình lại vào phòng bếp, từ trong ngăn tủ tìm ra một hủ mật ong nhỏ, pha một ly nước mật ong cho Khương Hoa uống.

Lại đi vào trong phòng ngủ tìm ra một bộ áo ngủ cho anh, hai người hợp lực thay cho Khương Hoa, thả người lên giường để anh ấy ngủ, giờ tắm rửa không tiện, chỉ có thể để anh ấy tạm thời ngủ như vậy.

Bạch Nhất Hàm sợ Khương Hoa nửa đêm khó chịu không ai chiếu cố, định ở ở chỗ này chiếu cố một đêm, chờ ngày mai anh tỉnh rượu rồi lại trở về, Mục Tĩnh Viễn tự nhiên cũng lưu lại với cậu.

Bạch Nhất Hàm đắp chăn cho Khương Hoa đàng hoàng rồi mới rời khỏi phòng ngủ mang lên cửa phòng, ngồi vào trên sô pha. Rối ren qua đi, cậu cảm thấy nghĩ lại mà vô cùng sợ hãi, đưa tay đỡ trán thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ, hạ giọng nói:

“Em không rõ, người như anh Khương chưa bao giờ đi ra ngoài chơi,sao lại sẽ một mình chạy đến cái chỗ như ' hẻm tối ' kia, còn uống đến say vậy? Hôm nay nếu không phải vị bartender kia gọi điện thoại cho em, hậu quả đúng thật không dám tưởng tượng!”

Chuyện hôm nay, làm cậu không thể tránh khỏi nghĩ đến cái đêm hôm đó ở kiếp trước chính mình bị Phùng Quần đưa tới khách sạn, đó quả thực sự là một cơn ác mộng kinh hoàng. Tưởng tượng tới hôm nay thiếu chút nữa Khương Hoa cũng xuất hiện chuyện giống vậy, trong lòng cậu liền vô cùng táo bạo, hận không thể ngay lập tức vọt tới trước mặt đám người kia từng đao chém bọn chúng!

Mục Tĩnh Viễn ôm cậu, nhẹ giọng nói:

“Tính tình Khương Hoa từ trước đến nay ổn trọng, nhất định là đã có chuyện gì đó, mới có thể làm anh ta dùng phương thức này đi phát tiết phiền muộn. Nhưng chuyện này, chúng ta chỉ có thể chờ anh ta tỉnh lại cẩn thận hỏi một chút, xem chúng ta liệu có thể giúp không, được chứ? Xem em tức giận chưa kìa, yên tâm đi, mấy tên bại hoại kia, anh sẽ không để chúng yên ổn.”

Anh nói, cẩn thận trên dưới kiểm tra toàn thân Bạch Nhất Hàm.

Bạch Nhất Hàm nói: “Em không sao, anh vẫn luôn bảo vệ em mà, căn bản không có bị đánh trúng. Nhưng mà anh, có bị thương ở đâu không?”

Mục Tĩnh Viễn cẩn thận kiểm tra một lần, thậm chí nhấc quần áo cậu lên, nhìn kỹ trước ngực cùng phía sau lưng, xác định không có bất luận vết thương gì, lúc này mới khẽ cười nói:

“Anh đương nhiên không sao rồi, hôm nay chỉ nghe em khen thân thủ của Tần Phong đến ba hoa chích choè, chẳng lẽ không có nhìn kỹ động thủ của anh? Chỉ vài người kia, dù mấy người Trần Phong không tới, anh cũng có thể xử lý được.”

Bạch Nhất Hàm còn đang xốc vạt áo anh, nghe vậy cười nói: “Anh đương nhiên là giỏi nhất rồi.”

Bị anh chuyển nội dung, buồn bực trong lòng đều tiêu tán không ít, cậu cẩn thận kiểm tra một lần, xác thật không có việc gì, chỉ là trên tay có chút trầy da, phía sau lưng bị bầm một mảnh, cũng không nghiêm trọng.

Cậu đứng dậy tìm trong phòng, ở giữa ngăn kéo TV tìm ra hòm thuốc, bôi thuốc lên vết bầm tím trên lưng Mục Tĩnh Viễn, trên tay dán một miếng băng keo cá nhân.

Mục Tĩnh Viễn lôi kéo cậu ngồi xuống nói: “Được rồi, không vội, hôm nay mệt muốn chết rồi phải không? Hay là em vào trong phòng khách nghỉ ngơi, một mình anh trông chừng là được rồi.”

Bạch Nhất Hàm đem cả người dựa vào anh, duỗi eo nói: “Không cần, một mình anh ngồi canh ở đây thì nhàm chán lắm a, hai ta cùng nhau thì còn có thể trò chuyện.”

Mục Tĩnh Viễn nhân thể ôm lấy, hôn lên trán cậu một cái nói: “Được, vậy phải cảm ơn Bạch tam thiếu bồi tiểu nhân nói chuyện phiếm rồi“.

Bạch Nhất Hàm cười nói: “Không cần khách khí, tụi mình là ai với ai a.”

Hai người xúm lại thành một, nhỏ giọng nói chuyện rôm rả, thường thường bị đối phương chọc cười thành tiếng. Qua 1-2 tiếng, vừa lúc hai người đều bắt đầu có chút buồn ngủ, trong phòng ngủ liền truyền đến một tiếng “Bùm“. Bạch Nhất Hàm nhảy dựng lên liền chạy vào phòng ngủ, ở cửa thiếu chút nữa nghênh diện đụng phải Khương Hoa đang mở cửa bước ra, anh ấy để chân trần, che miệng, vừa nhìn thấy Bạch Nhất Hàm thì sửng sốt một chút, lại nghiêng ngả lảo đảo hướng vào phòng vệ sinh.

Bạch Nhất Hàm vội đi dìu anh, cùng Mục Tĩnh Viễn hai người sau một trận rối ren trong phòng tắm, mới đỡ Khương Hoa sắc mặt trắng bệch ra ngoài, dàn xếp ở trên sô pha, lại đi rót ly nước ấm cho anh ấy uống.

Khương Hoa uống miếng nước, đem đầu còn ong ong dựa vào trên sô pha, suy yếu nói: “Nhất Hàm, Mục tổng, sao hai người lại tới đây?”

Anh ta vỗ vỗ đầu, thoáng nhìn trái nhìn phải, khẽ “A” một tiếng, lại nói: “Là hai người đưa tôi về sao?”

Bạch Nhất Hàm nói: “Em nhận được một cuộc gọi của một bartender dùng điện thoại của anh gọi tới mới biết được anh đang uống say ở ' hẻm tối ', liền cùng Tĩnh Viễn đi chở anh về, em nhớ rõ tửu lượng anh không kém, rốt cuộc là uống đến bao nhiêu mới tự chuốc say mình thành cái dạng này?”

Khương Hoa xin lỗi: “Thật ngại quá, làm hại hai người hơn nửa đêm lại chạy qua chạy lại.”

Anh ta xoa xoa dạ dày, đỡ tay vịn sô pha muốn đứng lên, Bạch Nhất Hàm vội đè anh ta lại nói:

“Anh đứng còn đứng không vững, còn muốn làm gì?”

Cậu nhìn tay Khương Hoa, lại nói: “Anh đau dạ dày sao?”

Khương Hoa “Ừm” một tiếng nói: “Anh đi kiếm chút thuốc uống.”

Bạch Nhất Hàm đứng dậy lấy hòm thuốc ra, một bên tìm thuốc một bên cười nói: “Trong lúc anh ngủ, em đã nắm khái quát toàn bộ địa hình căn nhà anh rồi.”

Khương Hoa chịu đựng choáng váng đầu, cười khẽ một tiếng nói: “Vốn dĩ nên anh đưa em đi tham quan, giờ lại phải tự em nhìn địa hình, là anh không phải.”

Bạch Nhất Hàm tìm ra một hộp thuốc dạ dày, nhìn kỹ hướng dẫn, giả vờ tức giận nói: “Đúng vậy, cho nên anh phải bồi thường cho em.”

Khương Hoa nhẹ giọng nói: “Được a, phải bồi thường thế nào đây?”

Bạch Nhất Hàm lấy ra hai viên thuốc đưa tới, nhìn Khương Hoa uống hết ly nước ấm trong tay mới thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi:

“Vậy anh có thể cho em biết, sao anh lại một mình chạy đến ' hẻm tối ', còn uống đến say như vậy không? Anh có biết vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?”

Khương Hoa cắn môi, không nói gì.

Bạch Nhất Hàm đẩy hòm thuốc ra, trầm giọng nói: “ Không phải anh nói coi em như em trai sao? Có chuyện gì không thể nói với em?

Mục Tĩnh Viễn chậm rãi nói: “Có liên quan tới Bạch Ngạn sao?”

Khương Hoa cả kinh, theo bản năng nhìn Bạch Nhất Hàm. Khí thế của Bạch Nhất Hàm nháy mắt vụt tắt, gãi gãi mặt nói: “Không phải em nói anh Khương, gia hỏa này đôi mắt quá sắc bén, tự mình đoán được. Bất quá anh yên tâm anh ấy với em là một lòng”

Mục Tĩnh Viễn nhịn không được cười, giơ tay sờ sờ chóp đầu của Bạch Nhất Hàm.

Khương Hoa thở dài, cười khổ nói:

“Thôi, chuyện đó bây giờ cũng không còn là vấn đề nữa. Kỳ thật anh cũng không biết ' hẻm tối ' gì đó, chỉ là tùy tiện vào một quán bar”

Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói: “Em biết rồi, nhưng sao anh lại muốn đi quán bar? Nói đi, là đã xảy ra chuyện gì? Em biết anh ngoại trừ xã giao tất yếu, ngày thường căn bản không uống rượu.”

Khương Hoa xoa xoa cái trán nói: “Nhất Hàm, anh phải đi tới Xương Thành định cư.”

Bạch Nhất Hàm kinh ngạc nói: “ Anh đi tới đó làm gì?”

Khương Hoa nói: “Là quyết định của công ty, điều anh đi chi nhánh ở Xương Thành, hôm nay lúc mở họp Bạch tổng tự mình tuyên bố, lệnh điều đi đã phê duyệt. Từ ngày mai sẽ có hiệu lực, anh sẽ giao toàn bộ công việc trong tay ra, nửa tháng sau nhích người, về sau...... Chắc là sẽ không trở lại nữa.”

Bạch Nhất Hàm sửng sốt hồi lâu mới nói: “Anh hai em nói? Ảnh rốt cuộc muốn làm gì a?”

Khương Hoa tự giễu cười cười nói: “Có lẽ, anh ta đã phát hiện ra tâm tư của anh, nên muốn điều anh đi thật xa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.