Editor: mình đã trở lại rồi đây (/ =ω=)/.
• • • ================================ Buổi chiều ngày thứ ba, Bạch Nhất Hàm nhận được cuộc gọi của Trần Kính, nói là hy vọng cậu có thể đi tới Cục Cảnh Sát một chuyến, có một số chi tiết của vụ án cần cậu hỗ trợ bổ sung một chút.
Nhưng mà khi Mục Tĩnh Viễn đi cùng Bạch Nhất Hàm đến cục cảnh sát, lại thấy được một hồi trò khôi hài.
Vai chính còn đều là người quen, Lý Thuận trên mặt say khướt, ôm một cô gái thanh thuần xinh đẹp đang kêu gào: “Mày mẹ nó biết tao là ai không? Cũng dám tới chất vấn tao? Ai cho mày mặt mũi đó? Mày có tư cách cùng tao nói chuyện sao? Tin hay không một cuốc điện thoại của tao là có thể lột một tầng da của mày?”
Phương Dịch ở đối diện với khuôn mặt bình tĩnh nói: “Lý tiên sinh, đây chỉ là dò hỏi điều tra theo lệ thường, sự tình liên quan đến vụ án Bạch tam thiếu bị bắt cóc, xin ngài hãy phối hợp.”
Lý Thuận lửa giận tận trời, nhổ nước bọt ra thật xa: “Thiếu mẹ nó lấy Bạch tam thiếu áp tao, nó bị người ta bắt cóc liên quan gì đến tao? Cũng không phải tao bắt nó!”
Phương Dịch tính tình nhẫn nại nói: “Thủ phạm vụ án này là Phùng Quần từng có quan hệ mật thiết với Lý tiên sinh.
Cảnh sát hy vọng có thể lấy được một ít manh mối từ bạn bè bình thường của hắn, đây cũng là nghĩa vụ của một công dân, mời ngài hợp tác.”
Lý Thuận nhảy cao ba thước, cả giận nói: “Đánh rắm, mày mẹ nó là nói tao cấu kết với Phùng Quần sao? Mù mắt chó mày! Tao nói cho mày biết, chuyện Bạch Nhất Hàm bị bắt không liên quan gì đến tao, thiếu mẹ nó tạt chậu phân lên đầu lão tử.
Còn có, mày làm chức cảnh sát này cũng đủ rồi, cũng không cần ở đây tất tất, ngày mai mày mẹ nó liền không cần đi làm! Còn hỏi cái rắm!”
Hắn nói xong nổi giận đùng đùng, cánh tay vung liền đi ra ngoài, Phương Dịch đang muốn đuổi theo, lại thấy chính hắn từng bước lui trở về, trên mặt bởi vì mùi rượu mà hiện lên đỏ ửng chưa phai giờ tái nhợt một mảnh,vừa lui về phía sau vừa run rẩy nói: “Bạch…… Bạch tam thiếu.”
Phương Dịch vui mừng khôn xiết, quả nhiên thấy Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn từ cửa bước vào, Bạch Nhất Hàm trên mặt mang theo biểu tình cười như không cười nhìn Lý Thuận một cái rồi đi đến trước mắt Phương Dịch vươn tay: “Cảnh sát Phương.”
Phương Dịch có chút thụ sủng nhược kinh, vội cầm tay cậu, cao hứng nói: “Bạch tam thiếu sao lại đến đây?”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: “Tổ trưởng Trần gọi cho tôi, nói muốn hỏi chút chuyện nên tôi liền tới đây, vừa lúc cũng có thể đến gặp anh, sau khi tôi xuất viện vẫn luôn muốn hẹn anh một bữa cơm, lại sợ anh bận bịu vụ án của tôi không được rảnh rỗi nên cũng không dám mạo muội quấy rầy, vẫn luôn kéo dài tới tận hôm nay mới đến tìm anh.”
Lý Thuận xanh cả mặt, mồ hôi lạnh theo sườn mặt chảy xuống dưới, tên cảnh sát nhỏ này rốt cuộc là bối cảnh gì? Thế nhưng làm Bạch tam thiếu mắt cao hơn đầu khách khí thế này? Nếu hắn có bối cảnh lớn như vậy vì cái gì phải đi làm một một cảnh sát nhỏ khiêm tốn?! Nếu sớm biết rằng tên này cùng Bạch tam thiếu quan hệ tốt như vậy, đánh chết hắn cũng không dám mắng chửi người ta a! Không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở đây cũng hít ngược một hơi khí lạnh, rất nhiều nhân tâm kinh run sợ hồi tưởng xem mình có từng đắc tội với Phương Dịch không.
Phương Dịch gãi gãi đầu, sang sảng cười nói: “Tam thiếu quá khách khí, cậu muốn tìm tôi thì gọi điện thoại là được rồi”
Bạch Nhất Hàm hơi hơi mỉm cười, nói: “Cảnh sát Phương hình như đang gặp chút phiền toái? Tôi vừa rồi ở ngoài cửa nghe được vài câu, rất náo nhiệt.”
Cậu quay đầu lại nhìn Lý Thuận cười nhạt nói: “Lý thiếu uy phong thật lớn, thế nhưng tùy tùy tiện tiện là có thể làm một vị cảnh sát cuốn gói về nhà.”
Không đợi Phương Dịch nói chuyện, Lý Thuận vội nói: “Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm, tam thiếu, tôi không biết vị cảnh sát Phương này là bạn ngài, nói chuyện mới có chút nóng nảy.”
Hắn lại dễ bồi cười với Phương Dịch nói: “ Cảnh sát Phương ngài xem, tôi hôm nay uống có uống chút rượu nên đầu óc không tỉnh táo lắm, có chỗ đắc tội, hy vọng ngài có thể thông cảm cho tôi, những lời vừa rồi đó chỉ là nói đùa thôi, ngàn vạn ngài đừng để ở trong lòng.”
Phương Dịch cau mày, Mục Tĩnh Viễn dùng ánh mắt sắc bén quét Lý Thuận cùng Đào Khởi bên cạnh mắt có chút phát sáng, trầm giọng nói: “Nhất Hàm nói rồi, cậu chỉ coi là gió thoảng bên tai sao?”
Lý Thuận giật mình một cái, nhớ tới Bạch Nhất Hàm đã từng bảo hắn về sau nhìn thấy cậu thì đường vòng đi, vội đánh ha ha nói: “Không không, tam thiếu nói, tôi làm sao dám quên, tôi đây liền đi, đi liền ”
Hắn nói xong, cũng mặc kệ Đào Khởi, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Đào Khởi ở trong lòng mắng to hắn vô tình vô nghĩa, lại nhất thời có chút do dự là tiếp theo có nên mượn cơ hội này cùng nam chính nói một câu.
Cô tin rằng, dù cốt truyện còn chưa bắt đầu, nhưng chính mình tốt xấu gì thì cũng là nữ chính, dựa vào hào quang nữ chính, nhất định có thể thành công khiến cho nam chính chú ý, một khi thành công, vậy thì cô cũng không cần chịu dày vò mấy năm này.
Còn Bạch Nhất Hàm này, cư nhiên nhìn cũng không nhìn cô, là không nhận ra được hay là giả ngu? Hừ, cậu ta đương nhiên là đang giả ngu, mình chính là nữ chính thế giới, cũng là người phụ nữ duy nhất cùng cậu ta xác định quan hệ yêu đương, cậu ta sao có thể không khắc cốt minh tâm? Chỉ là không biết hiện tại cậu ta đang có tâm thái(* trạng thái tâm trí) gì, cư nhiên làm bộ không quen biết mình, bất quá cậu ta nghĩ như thế nào căn bản không quan trọng, bởi vì cậu ta chỉ là một tên quỷ mệnh ngắn, cầm cự không được mấy năm liền sẽ chết oan chết uổng, còn bị chết thảm như vậy.
Nhìn thanh niên trước mặt như chi lan ngọc thụ nét mặt tinh xảo này, lại hồi tưởng đoạn miêu tả dáng vẻ tử vong của Bạch Nhất Hàm kia, cô không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Mệnh tốt, lớn lên đẹp, nhận hết sủng ái thì thế nào? Bất quá là cái châu chấu sau thu, bay nhảy không được mấy ngày.
Trong nguyên tác, cậu ta cũng giống như Phùng Quần, vừa ra tràng chính là cái người chết, nếu không phải như vậy, bằng thân thể có thân phận mối tình đầu này của cô, hơn nữa chính mình dung mạo mỹ lệ thanh thuần, dáng người quyến rũ mị hoặc, muốn bắt lấy cậu ta, còn không phải trong một giây? Cô cũng không phải là nguyên chủ ngu xuẩn kia! Đáng tiếc vận mệnh của cậu ta đã chú định, không đáng để cô lãng phí tinh lực, hiện tại nhân vật quan trọng là nam chính, khí tràng cường đại nam chính đại nhân! Cô muốn tiến lên, nhưng lại nghĩ, bây giờ còn chưa phát sinh gì cả, Thẩm gia chưa cùng Bạch gia trở mặt thành thù, Bạch gia không có phá sản, Bạch Nhất Hàm cũng chưa chết, chính mình trước tiên xuất hiện trong tầm mắt nam chính, liệu có thể phá hủy cốt truyện hay không? Cô không khỏi có chút do dự, nhưng mà không đợi cô đưa ra quyết định, liền nghe Bạch Nhất Hàm quát: “Đứng lại “ Lý Thuận hoảng sợ, sắc mặt dữ tợn trong nháy mắt, quay lại thân lại là đầy mặt tươi cười: “Tam thiếu còn có gì phân phó?”
Bạch Nhất Hàm chậm rì rì nói: “Cậu coi cục cảnh sát là sân nhà mình sao? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi? Cảnh sát Phương đã có lời nói muốn hỏi cậu, tôi nghĩ cậu nên lưu lại phối hợp một chút với nhóm cảnh sát công tác đi? Đây cũng là nghĩa vụ của công, cậu nói có phải không?”
Lý Thuận vội nói: “Đó là đương nhiên, xem tôi kìa, đều hồ đồ, cảnh sát Phương, ngài muốn hỏi gì, tôi nhất định biết gì nói hết!”
Phương Dịch nói: “Mời Lý tiên sinh trước ngồi chờ một lát, tôi lập tức lại đây.”
Lý Thuận cười nói: “Được được, ngài vội.”
Đào Khởi mắt thấy bọn họ làm lơ sự tồn tại của mình liền muốn rời đi thì có chút sốt ruột, nhịn không được bước về phía trước một bước, lại bị Lý Thuận không dấu vết chặn.
Phương Dịch dẫn Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn đi vào bên trong, Mục Tĩnh Viễn ở trải qua Lý Thuận khi dừng một chút, hơi hơi cong lưng tới gần Lý Thuận lỗ tai nhẹ giọng nói: “Tôi rất không thích ánh mắt người đàn bà của cậu, đừng để tôi nhìn thấy cô ta một lần nữa.”
Lý Thuận mặt trắng bệt, vội thấp giọng đáp: “Tôi đã biết, Mục tổng yên tâm.”
Mục Tĩnh Viễn nhìn hắn một cái, bước nhanh đuổi kịp Bạch Nhất Hàm.
Lý Thuận bị một cái liếc mắt này nhìn đến lông tơ thẳng dựng, quay lại đầu hung tợn trừng mắt nhìn Đào Khởi một cái, liền biết cô ta là cái không thành thật, có thể làm Mục tổng hạ mình cong lưng nói chuyện, chỉ có chuyện của Bạch tam thiếu, nhất định là con lãng hóa này vừa rồi nhìn lén Bạch tam thiếu bị Mục tổng phát hiện.
Con ả ngu xuẩn này, toàn bộ Hoa Thành ai không biết Bạch tam thiếu chính là miếng thịt trong lòng của Mục tổng! Cô ta cư nhiên dám ở dưới mí mắt Mục tổng mí nhìn lén Bạch tam thiếu, rốt cuộc là lá gan từ đâu ra? Giờ tốt rồi, dù mình còn chưa chơi đủ, cũng không thể lưu trữ cô ta.
[…] Bạch Nhất Hàm một bên đi theo Phương Dịch đi phía trước đi, một bên hỏi: “Cái này Lý Thuận là chuyện như thế nào?”
Phương Dịch thở dài bất đắc dĩ nói: “Tam thiếu vụ án của cậu hiện tại lâm vào giằng co, Trần đội liền muốn nhìn một chút những người từng có quan hệ thân thiết với Phùng Quần lúc còn sống xem có thể thu được manh mối gì ko, tên Lý Thuận này đã từng có quan hệ thân thiết với Phùng Quần, chúng tôi gọi đến rất nhiều lần, mời cậu ta tới phối hợp điều tra, cậu ta cũng không chịu tới, hôm nay sau khi cậu ta say xỉn lái xe đâm người ta bị thương, mới có thể bị mang lại đây, kết quả nhà cậu ta có chút thế lực, chuyện đâm người liền không giải quyết được gì, tôi nghĩ mượn cơ hội này để cậu ta hối hợp hạ điều tra, không nghĩ tới tính tình người này lại lớn như vậy”
Bạch Nhất Hàm cười nhạo một tiếng, nói: “Hắn tính tình lớn? Tính tình hắn cũng giống lò xo vậy, co duỗi linh hoạt.”
Phương Dịch nghĩ đến vừa rồi Lý Thuận trước ngạo mạn sau cung kính biến sắc mặt thần kỹ, cũng không cấm cười nói: “Đúng vậy thật, bắt nạt kẻ yếu gia hỏa, bất quá, chỉ sợ cậu ta sẽ ghi hận chúng ta, người có thể co được dãn được như vậy âm ngoan lên cũng rất đáng sợ” Mục Tĩnh Viễn tâm lý âm u vẫn luôn không nói chuyện cất tiếng “Âm ngoan, cũng phải có thực lực cùng chi xứng đôi, giống như là thứ âm ngoan nhất trên thế giới này _ con rệp, nó cũng chỉ có thể cắn người nghèo mà thôi, một cái tát liền chụp đã chết.”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu, dùng ánh mắt sủng nịch (?) nhìn Mục Tĩnh Viễn liếc mắt một cái, hơi hơi dắt khóe miệng.
Mục Tĩnh Viễn:…… Phương Dịch nhịn không được lại cười một tiếng, nói: “Mục tổng thật đúng là hài hước.”
Mục Tĩnh Viễn không nói gì, anh tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại đem chuyện này đặt ở trong lòng, anh cũng không muốn lại có một tên Phùng Quần nữa xuất hiện.
Hơn nữa, Đào Khởi kia…… Cô ta đang dùng cái dạng ánh mắt gì nhìn Hàm Hàm của anh? Thương hại? Vui sướng khi người gặp họa? Bởi vì chuyện Hàm Hàm bị bắt cóc sao? Quả thực không thể tha thứ! Chuyện Bạch Nhất Hàm bị bắt vẫn luôn là cái gai trong lòng Mục Tĩnh Viễn, thời khắc nhắc nhở rằng có người đang trong tối nhìn trộm Hàm Hàm của anh, mà chính mình còn chưa đủ cường đại, không thể bảo vệ em ấy chu toàn.
Sự thật này, làm anh cảm thấy táo bạo, bởi vậy anh rất mẫn cảm với ánh mắt người khác nhìn Bạch Nhất Hàm, trước tiên liền phát hiện cô gái kia thoạt nhìn thập phần nhu nhược, hơi hơi cúi đầu ánh mắt ở trên người Bạch Nhất Hàm, anh không biết Đào Khởi kia suy nghĩ cái gì, chỉ biết ánh mắt kia tuyệt đối không phải thiện ý.
[…] Trần Kính gặp được bọn họ, sau dò hỏi một ít chi tiết ngay lúc đó, do dự một chút, vẫn là nói: “Vụ án này, tuy rằng thoạt nhìn còn có người ra tay phía sau chưa bị đào ra, nhưng hiện tại đã lâm vào giằng co.”
Anh ta chỉ chỉ đỉnh đầu, nói tiếp: “Nghĩa là, nếu tất cả chứng cứ hiện có đều chỉ về hướng Phùng Quần, hắn lại là bị đương trường bắt được, nên sớm kết án, không cần kéo dài nữa, miễn khiến cho bên bị hại bất mãn.”