Trọng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14 :  PHONG BA SẮP BẮT ĐẦU

 

.

Ngày thứ hai Thanh bang ly khai Dương Châu, mà đồng thời, Cái Bang nhận được tin tức, rất nhiều môn phái cũng có cùng vấn đề tương tự. Lúc trước vừa mới xảy ra vấn đề đại đa số các môn phái đều bảo trì trầm mặc, mà hiện giờ tình thế đã không khống chế được. Ngay cả quan phủ cũng nhúng tay vào.

Các bang phái lần lượt tới Cái Bang xin dược, theo ý Tiêu Lạc Ngọc, Lỗ Bình đem phương thuốc của Hoa Diệc Khê cấp cho bang ban ra.

Nguyên bản võ lâm một hồi phong ba, đã bị phương thuốc tiêu diệt triệt để, các môn phái tuy có tổn thất, nhưng cũng không lớn.

Mặc dù tại trong chốn giang hồ có người truyền tin Thanh bang hạ độc thủ, nhưng là Cái Bang ra mặt làm chứng Thanh bang là được Cái Bang mời đến giúp đỡ, vì thế tin đồn cũng dần dần tiêu tán.

Tiêu Lạc Ngọc cũng không vội đi thăm dò chuyện này, sự tình chung quy có rất nhiều. Việc cấp bách là cùng Hoa Diệc Khê du sơn ngoạn thủy, vì thế hai người rời khỏi Dương Châu, đi Tô Châu. Hơn nữa Tô Châu còn một môn phái mấu chốt khác trong chuyện này, nơi Tàng Kiếm sơn trang tồn tại.

Dựa theo tính cách Tiêu Lạc Ngọc, đó là nhất định phải trước tra ra manh mối, nhưng trải qua đời trước, võ lâm đạo nghĩa linh tinh hắn đã không để ý.

Hiện tại người hắn để ý chỉ có Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê ngồi trên xe đọc sách, thấy ánh mắt Tiêu Lạc Ngọc vẫn nhìn mình, mặt thoáng đỏửng, càng ngày càng đỏ cuối cùng có chút giận dữ đem sách vỗ vào mặt Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc cười ha ha, kéo y qua nhịn không được lại hôn loạn một hồi. Hắn cảm giác mình cứ tiếp tục vậy, sớm muộn gì sẽ biến thành một con sắc lang từ đầu đến đuôi.

Thực nhanh liền tới Tô Châu, Tiêu gia bảo tại Tô Châu có biệt viện riêng, đoàn người chậm rãi đi vào, nào biết vừa mới tiến đến cửa, thì thấy Thi Kỳ Nhi.

-“Thật đúng là âm hồn không tiêu tan.” – Tiêu Vân nói.

Phượng Tiên các ngay tại Tô Châu, bọn họ đều biết, vốn nghĩ Tô Châu lớn như vậy không gặp nhanh thế, không nghĩ tới xui xẻo như vậy.

Thi Kỳ Nhi ở tại Phượng Tiên các, trước Phượng Nhan từng ở trong biệt viện Tiêu gia bảo Tô Châu một thời gian, có một chút đồ vật ở trong này, khiến cho Thi Kỳ Nhi ghé qua lấy vài thứ.

Không nghĩ tới đúng lúc gặp.

-“Bảo chủ.” – Thi Kỳ Nhi nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, nhịn không được nói. Tiêu Lạc Ngọc xuống xe ngựa trước, rồi sau đó trở lại đem Hoa Diệc Khê ôm ra xe ngựa. Nhìn thấy Thi Kỳ Nhi cũng có chút kinh ngạc – “Thi cô nương.”

Thi Kỳ Nhi nhìn Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê, trong mắt có tia không cam tâm –  “Bảo chủ sao lại đến Tô Châu ?” – Chẳng lẽ là tìm Phượng Nhan? Thi Kỳ Nhi nghĩ thầm, nàng biết Tiêu Lạc Ngọc sẽ không thích nàng, nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc đối với Phượng Nhan tốc độ chuyển biến quá nhanh, hiện giờ Thi Kỳ Nhi vẫn chưa có cảm giác chân thực.

-“Bảo chủ là bồi Hoa công tử đến du ngoạn.” – Tiêu Vân nói nhỏ, hắn nhìn thoáng qua túi này túi nọ trong tay Thi Kỳ Nhi. Có chút tức giận bất bình.

Trước kia Bảo chủ đưa cho các nàng quá nhiều đồ vật, thời điểm rời đi Bảo chủ đều để cho nàng mang đi, hiện tại thế nhưng còn đến biệt viện lấy. Tiêu Vân kế thừa nguyên vẹn phẩm chất Tiêu Mạc, bắt đầu tính toán mấy thứ này giá trị nhiều ít.

Thi Kỳ Nhi giải thích – “Cái này trước Phượng tỷ tỷ để lại nơi này, nhờ ta tới thu hồi.”

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quản sự biệt viện không nghĩ tới hắn sẽ đến nói – “Đem chủ viện thu thập.”

-“Vâng.” – Quản sự vội vàng chạy đi gọi người thu thập, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đi vào biệt uyển, Thi Kỳ Nhi muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thi Kỳ Nhi trở lại Phượng Tiên các, chuyện thứ nhất chính là tìm Phượng Nhan. Vài người trong các nói Thẩm công tử đến, Phượng Nhan ở phía sau.

Thi Kỳ Nhi đi vào hậu viện, Phượng Nhan một thân bạch y đang đánh đàn, một bên là Thẩm Khanh đệ nhất phú thương Giang Nam. Phượng Nhan mặt mày mỉm cười, nhưng có chút xa cách.

Thẩm Khanh ở một bên cầm chiết phiến, dựa theo tiếng đàn gõ lòng bàn tay. Một khúc kết thúc, Thẩm Khanh vỗ tay nói – “Phượng tiên tử cầm nghệ quả nhiên thiên hạ vô song.”

-“Thẩm công tử khách khí.”

Nhìn thấy Thi Kỳ Nhi một bên bộ dáng tựa hồ có chuyện muốn nói, Thẩm Khanh cười cười, lập tức nói – “Vậy Thẩm mỗ xin cáo từ, ngày mai lại đến bái phỏng Phượng tiên tử, hy vọng tiên tử suy xét sự tình Thẩm mỗ đã nhắc.”

Phượng Nhan gật đầu, Thẩm Khanh đi rồi Thi Kỳ Nhi hỏi – “Hắn muốn ngươi suy xét cái gì?” – Phượng Nhan trầm mặc, rồi sau đó nói – “Hắn hy vọng ta gả cho hắn.”

Thi Kỳ Nhi không nói gì.

-“Ngươi vội vàng vội trở về, có chuyện gì?”

“Là như thế này…ta gặp Bảo chủ, hắn…” – Thi Kỳ Nhi đem chuyện gặp gỡ Tiêu Lạc Ngọc kể lại một lần, Phượng Nhan ngốc lăng lăng ngồi tại chỗ, rồi sau đó chậm rãi hỏi – “Ngươi nói, hắn đi Tô Châu có phải tới tìm ta hay không?” – Hay là vì sao cố tình đến Tô Châu?

Bên này Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi đang tự hỏi ý của Tiêu Lạc Ngọc, bên kia Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực, hắn đến Tô Châu nguyên nhân thật sự cùng Phượng Nhan một chút quan hệ đều không có, nói thật suốt dọc đường đi hắn chỉ nghĩ làm thế nào dụ hống Hoa Diệc Khê vui vẻ, về phần sự tình Phượng Nhan, hắn đã hoàn toàn… quên .

Chính là lời như thế nói ra cơ hồ không ai tin, mà ngay cả ánh mắt của Tiêu Hàn luôn luôn trung thành tận tâm đều là: ài, hóa ra ngươi là đến tìm Phượng Nhan.

Tiêu Lạc Ngọc ở sân trong đi qua đi lại mấy vòng, tự hỏi làm sao giải thích cùng Hoa Diệc Khê. Vừa rồi thời điểm dùng cơm trưa, Hoa Diệc Khê không có bất luận biểu tình gì, mà ngay cả hắn trêu đùa đều không phản ứng. Điều này làm cho hắn có chút nóng vội, thầm nghĩ rằng Hoa Diệc Khê chớ hiểu lầm chứ.

Ngồi bên bàn đá Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc xoay quanh, trong lòng có chút buồn cười.

-“Diệc Khê, ngươi hãy nghe ta nói…ta…” – vừa muốn nói, thì có hạ nhân trong biệt viện cầm một phong thư chạy tới – “Bảo chủ, Phượng Tiên các đưa tới thư.”

Hoa Diệc Khê tay ngừng lại, Tiêu Lạc Ngọc trong lòng cơ hồ muốn chửi ầm lên. – “Vứt đi…” – trong lòng mắng vài câu Phượng Nhan thật không biết điều, kéo tay Hoa Diệc Khê – “Diệc Khê ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết…”

Hoa Diệc Khê rút tay mình về, không nói. Tiêu Lạc Ngọc biết không thể trách Hoa Diệc Khê, là ai đều sẽ nghĩ loạn, sớm biết như vậy thì đi Hàng Châu cho rồi, sẽ không xảy ra việc này. Hắn chỉ là nghĩ du sơn ngoạn thủy vài ngày, rồi mới đi Tàng Kiếm sơn trang. Quả nhiên người định không bằng trời định.

-“Bảo chủ, chính là người truyền tin nói, là có liên quan sự tình Cái Bang, bảo ta cần phải giao cho người.” – Hạ nhân lại nói.

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, ngược lại Hoa Diệc Khê đối với hạ nhân vươn tay nói – “Đem lại đây.”

Hạ nhân chỉ cảm thấy thanh âm này nghe sao mà lạnh như thế, lập tức đem thư giao cho Hoa Diệc Khê. Hoa Diệc Khê đưa cho Tiêu Lạc Ngọc – “Nếu là Cái Bang, ngươi vẫn là xem một chút cho thỏa đáng.”

Tiêu Lạc Ngọc vẻ mặt đau khổ, mở  phong thư, lập tức sắc mặt đại biến.

Trong chỉ có sáu chữ, viết: Tàng Kiếm sơn trang sau màn.

Đời trước, cơ hồ là sau khi Thanh bang bị diệt môn, mới từ trong miệng người Thanh bang truy ra Tàng Kiếm sơn trang, đời này, lại là từ Phượng Nhan.

Tiêu Lạc Ngọc khẳng định Phượng Nhan cùng người đứng sau nhất định là nhận thức, thậm chí có khả năng ngay từ đầu hết thảy là một hồi âm mưu.

Bất luận thế nào — hắn nhất định phải đi Phượng Tiên các một chuyến.

-“Ta chờ ngươi trở lại.” – Hoa Diệc Khê hiểu biết Tiêu Lạc Ngọc, biết hắn đang suy nghĩ gì, Tiêu Lạc Ngọc nghĩ nghĩ, gật gật đầu – “Ta thực nhanh sẽ trở về, ngươi cẩn thận chút.”

Hoa Diệc Khê gật đầu, – “Có Canh Tinh ở đây, không có việc gì.”

Tiêu Lạc Ngọc đi rồi, Hoa Diệc Khê một người ngồi ở trong viện. Y biết nguyên nhân Tiêu Lạc Ngọc lựa chọn Tô Châu, bởi vì hai người người trước đây, từng nói muốn tới Tô Châu một lần, nhưng cuối cùng vẫn chưa thực hiện.

Lúc này đây, Tiêu Lạc Ngọc là muốn bồi thường y —- Hoa Diệc Khê cười cười, ngón tay vô thức vuốt đầu Canh Tinh, Canh Tinh híp mắt, buồn chán ghé vào đùi Hoa Diệc Khê.

-“Đi chơi đi!” – Hoa Diệc Khê cười nói. Trừ bỏ Tiêu Lạc Ngọc, có thể được y tươi cười chỉ có Canh Tinh. Canh Tinh ngẩng đầu nhìn y, nghe lời bò đi chơi đùa.

Ánh nắng thực ấm áp, Hoa Diệc Khê híp mắt, nhìn góc sân tinh xảo. Cuộc sống như thế, y khát vọng đã bao lâu rồi? Từ khi bắt đầu biết mình có tình cảm với Tiêu Lạc Ngọc, vẫn luôn ngóng chờ ngày này.

Chẳng sợ tự hủy nội lực, chẳng sợ cùng thế nhân thù địch, chỉ cần Tiêu Lạc Ngọc đồng ý cùng y một chỗ, cái gì cũng không màng.

Chính là… trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn hoài nghi, Tiêu Lạc Ngọc vì sao chuyển biến nhanh như vậy — có phải là giống vài người nói hay không chỉ là đối Phượng Nhan lạt mềm buộc chặt? Hay là nói chỉ là phiền chán không lý do theo đuổi một người như vậy?

Vậy hắn đối với mình là sao? Mình đối với hắn mà nói rốt cuộc là cái gì?

Cứ cho là áy náy cũng không sao, cứ cho là không yêu cũng không quan hệ, chỉ cần có thể cùng hắn một chỗ…

Chỉ là cuộc sống như thế, thật sự có thể tiếp tục sao? Có thể hay không Tiêu Lạc Ngọc đi lần này, sẽ không chịu trở về. Đối với mình liền biến thành bộ dáng trước kia?

Hoa Diệc Khê nắm chặt tay, sau đó thở dài từ từ mở ra.

Nếu hết thảy đều phải trở lại hệt như cũ, chính mình còn có thể giống trước kia — cứ vậy an tĩnh chờ đợi sao?

Thời điểm đó bản thân mình, có thể hay không giết chết Phượng Nhan? Giết chết tất cả những người liên quan?

Cười khổ một chút, Hoa Diệc Khê tự rót một chén trà, chậm rãi uống cạn. Lúc này đột nhiên nghe thấy động tĩnh sau lưng, sau đó một trận đau đớn kịch liệt từcổ truyền đến, Hoa Diệc Khê chỉ thấy đầu choáng váng, tiếp theo cái gì cũng không biết.

Khi Tiêu Vân lại đưa điểm tâm, chỉ trông thấy Canh Tinh vây quanh cái bàn không ngừng xoay vòng, miệng hướng lên không trung, tựa hồ rất phẫn nộ.

-“Hoa thiếu gia đâu?” – Tiêu Vân hỏi. Canh Tinh chỉ nhìn không trung, không ngừng phát ra tiếng “Tê tê”. Tiêu Vân trong viện dạo qua một vòng, không tìm được Hoa Diệc Khê. Hắn gọi hai tiếng, cũng không có tiếng đáp lại.

Tuy rằng Hoa Diệc Khê thực lãnh đạm, nhưng sẽ không như vậy một chút động tĩnh đều không có. Tiêu Vân trong lòng biết rằng không xong, ném khay chạy đi tìm Tiêu Hàn.

-“Tiêu Hàn, không tốt, không thấy Hoa thiếu gia.” – Tiêu Hàn mới rồi bị tổng quản biệt viện gọi đi xử lý vấn đề phòng vệ, nhìn thấy Tiêu Vân gào lớn chạy vào, có chút không hiểu.

-“Làm sao vậy?”

-“Không xong rồi, không thấy Hoa thiếu gia.”

Tiêu Hàn vừa nghe, trong lòng biết không tốt, vội vàng cùng Tiêu Vân tìm kiếm khắp biệt viện —

Bên Phượng Tiên các, Tiêu Lạc Ngọc mặt không đổi sắc ngồi ở bên bàn, trong lòng có chút bất an. Phượng Nhan còn chưa lại đây, hắn nhịn không được đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Hoa Diệc Khê có Canh Tinh bên người, còn có Tiêu gia bảo hộ vệ, hơn nữa tự thân tuy rằng không có nội lực nhưng là dụng độc thiên hạ vô song, không có khả năng có người có thể dễ dàng tới gần y.

Tuy rằng an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng thấp thỏm thật không giảm bớt. Trong lòng càng lúc càng mất kiên nhẫn, lúc này cửa phòng mở ra, một làn gió thơm thổi qua.

Phượng Nhan một thân váy dài hồng nhạt, đai lưng trắng ôm khít vòng quanh eo nhỏ yểu điệu, tóc đơn giản buộc lên dùng một cây trâm bạch ngọc gài lên, tóc dư nhu thuận thả xuống, dài tới tận thắt lưng. Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đẹp mà không quá khó chịu. Nhìn ra được Phượng Nhan thực dụng tâm trang điểm.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, sau đó cất lời chào – “Tiên tử.”

-“Tiêu bảo chủ.” – Phượng Nhan trong tay còn bưng một cái khay, bên trong là bầu rượu tinh xảo, cộng thêm chén ngọc xanh.

-“Tiên tử làm thế nào biết Tàng Kiếm sơn trang đứng sau màn sai sử?” – Tiêu Lạc Ngọc lạnh lùng hỏi, đi thẳng vào chủ đề.

Tiêu Lạc Ngọc lãnh đạm ngoài dự kiến Phượng Nhan, nàng tươi cười có chút cứng ngắc – “Tiêu bảo chủ cần gì phải gấp gáp, đương nhiên là có chứng cớ.”

Nàng buông khay xuống – “Đây là rượu nho tốt nhất Tây Vực, Tiêu bảo chủ có nể mặt dùng một chén?”

Tiêu Lạc Ngọc gương mặt lạnh lùng, đi đến trước bàn ngồi xuống. Phượng Nhan cũng thanh thản ngồi bên cạnh, trên người hương khí không ngừng truyền vào trong mũi Tiêu Lạc Ngọc .

Mấy ngày nay quen ngửi dược hương trên người Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc phát hiện mình thế nhưng không thích ứng mùi thơm của Phượng Nhan. Bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.

 

 

END 14.

PHIÊN NGOẠI :  MINH SƯƠNG

 

.

Vung kiếm xuyên thủng tim một tên đạo tặc, Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn đạo tặc tử vong dưới tay mình, trước khi chết hai mắt trừng y, tựa hồ đối vận mệnh của mình không cam tâm.

Hoa Diệc Khê chậm rãi thu hồi trường kiếm, trên đất ước chừng có hơn mười thi thể đạo tặc, bên cạnh còn có dân chúng vô tội mới vừa bị trói trên núi. Trong mắt dân chúng lúc này, người mặc bạch y khuôn mặt tuấn tú tựa hồ so với đạo tặc còn đáng sợ hơn gấp bội.

Khí chất âm trầm, vài kiếm vung lên, đã đem hơn mười tên đạo tặc giết chết. Mà vẻ mặt của y thế nhưng không có một tia biến đổi. Hơn nữa tựa hồ giây tiếp theo lập tức sẽ huy kiếm giết sạch bọn họ.

-“Diệc Khê, thế nào?” – Một thanh âm trong trẻo truyền đến, dân chúng nhìn thấy người này nguyên bản một thân sát khí nhất thời thay đổi rất nhiều, trên mặt cũng có tươi cười.

-“Bên này có thể, ngươi thì sao?” – Hoa Diệc Khê tiến lên đón, Tiêu Lạc Ngọc vung đoạn kiếm trong tay – “Kiếm lại bị gãy, thật là. Ta bên kia cũng xong rồi, chờ hừng đông chúng ta xuống núi đi báo quan, để quan phủ đến xử lý.”

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, từ trên người tháo túi nước đưa cho Tiêu Lạc Ngọc, Tiêu Lạc Ngọc uống mấy ngụm nước, mới nói – “Đám sơn tặc này thế nhưng bắt cóc nhiều người như vậy.” – Hắn đem túi nước đưa cho Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê khóe miệng gợi lên mỉm cười, tiếp nhận uống vài hớp.

Ngày thứ hai, trước cửa nha môn địa phương xuất hiện một đám sơn tặc hoặc chết hoặc bị thương, mà dân chúng bị bắt đều được thả về, dân chúng kể lại là hai thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi cứu bọn họ.

Lúc này Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê đang trên đường trở về Tiêu gia bảo —-

-“Thật không hiểu phụ thân gọi ta trở về làm gì?” – Tiêu Lạc Ngọc oán giận.

-“Bá phụ hy vọng ngươi sớm ngày kế thừa Tiêu gia bảo, vừa lúc kịp dự đại thọ sáu mươi của người.” Hoa Diệc Khê cười đáp. Tiêu Lạc Ngọc ngồi trên ngựa, từ trên người lấy ra hai quả dại màu xanh, một quả ném cho Hoa Diệc Khê, một quả chính mình cắn một miếng – “Ta không muốn trở về, chúng ta vào giang hồ chơi thật vui, trở về nhàm chán chết.”

-“Phải… ta cũng hy vọng cứ như vậy…” – Hoa Diệc Khê thấp giọng nói, cầm lấy trái cây xoa xoa cắn một miếng, thật chua. –  “Nếu như có thể mãi luôn như vậy thì tốt rồi.”

Y nhìn sườn mặt đã dần trở nên tuấn lãng của Tiêu Lạc Ngọc, nhẫn xuống rung động trong lòng, giục ngựa đuổi kịp.

Tiêu Lạc Ngọc không nghĩ vội đi, nguyên bản chỉ một ngày đường hai người đi mất hai ngày, đến đêm liền tìm nơi ngủ trọ tại một khách ***. – “Ai nha, không bạc, đêm nay chúng ta chỉ có thể ngủ chung giường .” – Tiêu Lạc Ngọc nói.

Hoa Diệc Khê cười cười, – “Ai bảo ngươi đem bạc cho khất cái, một hồi cơm tối không có phần của ngươi.”

-“Cái gì? Diệc Khê ta biết ngươi sẽ không nhẫn tâm như vậy.” – Tiêu Lạc Ngọc bổ nhào lên ôm cổ Hoa Diệc Khê, bắt đầu chơi xấu. – “Không được, mỗi người một nửa, nói rồi có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, ngươi không thể không có nghĩa khí nha.”

Hoa Diệc Khê bật cười, – “Được rồi, ta biết rồi.” – Hai người đi vào đại đường ăn cơm, Hoa Diệc Khê đơn giản gọi vài món thức ăn. Thời điểm bọn họ xuất môn trên người mang theo không ít bạc, nhưng mà Tiêu Lạc Ngọc là một người đối với tiền tài không có khái niệm gì, thường xuyên tiêu hết. Hoàn hảo Hoa gia ở khắp nơi đều có phân hiệu, Hoa Diệc Khê có thể lấy phần thuộc về mình.

Bất quá lần trước tiền lại bị Tiêu Lạc Ngọc cho khất cái, hai người chỉ chừa đủ bạc đến Tiêu gia bảo.

-“Sư tỷ, ngươi xem con diều này.” – Bên ngoài truyền đến tiếng cười của nữ hài tử, thanh thúy dễ nghe, Hoa Diệc Khê không phản ứng gì tiếp tục ăn cơm, Tiêu Lạc Ngọc sớm đã đói chịu không được, cũng không để ý đến.

-“Rất đẹp, ngươi thích thì mua đi.” – thanh âm trả lời so với người trước dễ nghe ngàn vạn lần, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hai nữ tử ở sạp bán diều đối diện khách ***.

Một dung mạo tú lệ, một người khác đưa lưng về phía hắn, thấy không rõ tướng mạo.

Hoa Diệc Khê nhìn ánh mắt của hắn, trong mắt hàn quang lóe lóe. Lúc này, nữ tử đưa lưng về phía hắn quay đầu lại, Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy ngực đập một cái nghiêm trọng, quên cả ăn cơm cũng quên luôn đói khát.

Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua cô nương xinh đẹp như vậy, một dòng người qua lại, chờ đến khi dòng người tán đi, đối diện đã không còn bóng người .

Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được đuổi theo, nơi nơi đều không tìm được thân ảnh nữ tử.

Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Tiêu Lạc Ngọc cảm giác tâm mình trống rỗng, có chút mất mát về chỗ ngồi, đồ ăn cũng không ngon miệng.

-“Làm sao vậy?” – Hoa Diệc Khê hỏi. Ngón tay vô ý thức siết chặt.

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu – “Không có gì.”

Hoa Diệc Khê cười gắp đồ ăn cho hắn – “Vậy ăn nhiều một chút.” – Tiêu Lạc Ngọc ăn cơm, có chút thất hồn lạc phách trở lại phòng, Hoa Diệc Khê đi đằng sau, mở ra bàn tay, mặt trên có vài dấu móng tay rõ ràng, đã xuất hiện tơ máu.

Dù sao vĩnh viễn không có khả năng nói ra tình cảm của mình, dù sao không có khả năng thực hiện nguyện vọng. Chỉ có thể vĩnh viễn như vậy, nhìn bóng lưng của hắn.

Hoa Diệc Khê cười khổ, múc nước rửa sạch tay.

Sau đó trên đường, Tiêu Lạc Ngọc thường ngẩn người, hai người vẫn về tới Tiêu gia bảo trước đại thọ.

Trong bảo vui sướng, Tiêu Mạc trông thấy hai người, vội vàng đi lên dẫn ngựa – “Thiếu gia các ngươi đã về, còn không trở lại lão gia liền phát hỏa.”

-“Phát hỏa thì phát hỏa, có gì đặc biệt hơn người.” – Tiêu Lạc Ngọc nói thầm, đưa cương ngựa cho Mạt thúc. – “Ai nha, ta mệt chết đi được, muốn đi ngủ. Diệc Khê ngươi thì sao?”

-“Ta cũng muốn nghỉ ngơi một hồi.”

-“Hay là, đi xem Thính Tiêu các hiện tại thế nào? Có bị cha ta hủy hay không.” – Tiêu Lạc Ngọc lôi kéo Hoa Diệc Khê đi nhanh, Hoa Diệc Khê nhìn Tiêu Lạc Ngọc cầm tay mình, có chút ngốc lăng.

Thính Tiêu các vẫn còn hoàn hảo, cùng thời điểm hắn đi không khác mấy. – “Cũng sắp đủ mười tám tuổi, ta đáp ứng cha ta mười tám tuổi sẽ kế thừa Tiêu gia bảo.” – Tiêu Lạc Ngọc nằm ở trên giường nhịn không được nhắc tới.

Hoa Diệc Khê nằm ở bên cạnh hắn, chống thân dậy cười nói – “Phải rồi, sắp sửa sẽ là Tiêu bảo chủ, xin hỏi Tiêu bảo chủ sinh thần muốn cái gì?”

Tiêu Lạc Ngọc thở dài – “Ngươi còn chế giễu ta, ta không muốn làm Bảo chủ.”

-“Vậy không làm, chúng ta tiếp tục hành tẩu giang hồ, ta nuôi ngươi.” – Hoa Diệc Khê nói, trái tim kịch liệt nhảy lên. – “Thế nào, lấy thân báo đáp đi!”

-“Được a, ta liền lấy thân báo đáp.” – Tiêu Lạc Ngọc bổ nhào lên, ghé vào trên vai Hoa Diệc Khê. – “Cười một cái cho gia, đại gia xem trước một chút mặt hàng.”

Hai người cười đùa một trận, cuối cùng dưới sự thúc giục của Tiêu Mạc đi đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, Tiêu Lạc Ngọc liền dừng bước. Hoa Diệc Khê nghi hoặc nhìn hắn, sau đó theo ánh mắt của hắn, thấy được cách đó không xa một nữ tử.

Nữ tử cùng những người khác trong môn phái mang phục sức giống nhau, nhưng lại khó nén lệ chất trời ban.

Một hồi thọ yến, Tiêu Lạc Ngọc không ngừng chú ý tình cảnh bên kia, mà ngay cả phụ thân Tiêu Thần cũng chú ý tới. Cười ha ha nói – “Lạc Ngọc cũng lớn rồi.”

Hoa Diệc Khê trong lòng phát lạnh, trên mặt bất động thanh sắc.

Trở lại Thính Tiêu các, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được nói – “Nguyên lai là đệ tử Vô Danh sư thái, tên gọi Phượng Nhan, quả nhiên người cũng như tên.” – Nhìn hắn có chút bộ dáng dại ra, Hoa Diệc Khê chỉ cảm thấy ngực bị một đao xẹt qua — thực đau.

Y đã sớm biết, sẽ có tình huống như vậy. Đã sớm biết, Tiêu Lạc Ngọc cả đời sẽ không có khả năng yêu thương mình.

Vốn tưởng rằng làm bằng hữu cả đời cũng tốt, chính là y phát hiện mình căn bản không cách nào nhìn Tiêu Lạc Ngọc yêu thương người khác. Người này, vì cái gì lại  không thể yêu mình cơ chứ?

Nếu như mình không là nam nhân, mà là nữ nhi, có thể hay không tốt hơn rất nhiều?

Ngày thứ hai Vô Danh sư thái mang theo đệ tử ly khai, Tiêu Lạc Ngọc tránh ở Thính Tiêu các không đi tiễn khách, hắn nhìn Hoa Diệc Khê, thản nhiên nói – “Diệc Khê, ta nghĩ rồi, ta muốn làm Bảo chủ Tiêu gia bảo, sau đó lấy Phượng Nhan.”

Quân cờ trong tay Hoa Diệc Khê nhất thời vỡ vụn thành bột phấn, gắng gượng cười nói – “Chỉ gặp mặt hai lần, làm sao ngươi biết thích hợp?”

-“Cảm giác, ta nhất định phải lấy nàng.” – Tiêu Lạc Ngọc cười nói.

Qua hai ngày, Hoa Diệc Khê nhận được bồ câu đưa tin, thời điểm Tiêu Lạc Ngọc nhìn thấy y đọc tin kia, bỗng nhiên mỉm cười. Mấy ngày nay Hoa Diệc Khê tâm tình tựa hồ không tốt, làm hại hắn lo lắng hồi lâu.

Hắn đối nội dung trên tờ giấy có chút ngạc nhiên, tiến lại gần. – “Viết cái gì?”

Hoa Diệc Khê lắc đầu, buông tay ra, trên tay tờ giấy đã biến thành bột phấn. – “Không có gì, ta muốn đi ra ngoài mấy ngày, trước sinh thần ngươi sẽ trở về.”

Không thể nói cho hắn biết sao? Tiêu Lạc Ngọc có chút không vui, Hoa Diệc Khê vẫn luôn không giấu diếm hắn, lần này là chuyện tình gì, thế nhưng có thể làm cho y đối với mình giữ bí mật.

-“Ngươi muốn đi đâu?” – Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

-“Kinh thành. Có một số việc.” – Hoa Diệc Khê cười nói. Bắt đầu thu dọn đồ đạc, – “Ta một hồi sẽ lên đường, sinh thần ngươi chỉ còn mười ngày, hy vọng kịp trở về.”

Biết chỉ còn mười ngày còn đi, Tiêu Lạc Ngọc càng thêm không vui. – “Đi tìm ai, làm cái gì?”

-“Không có gì, là sư phụ tìm ta.” – Hoa Diệc Khê đáp.

Vừa nghe thì biết chỉ là lí do thoái thác, Tiêu Lạc Ngọc trong lòng một cỗ hờn dỗi, Hoa Diệc Khê lòng như lửa đốt đi rồi, hắn nghĩ nghĩ, gọi Tiêu Mạc tới, sai hắn truyền lời khẩn đến người Tiêu gia bảo ở kinh thành, xem Hoa Diệc Khê đi tìm ai.

Hoa Diệc Khê đi làm gì?

Y mấy năm nay vẫn luôn thăm dò tung tích Minh Sương kiếm trong chốn võ lâm, lần này rốt cục tìm được. Thời gian này còn chưa có Hoa các, mà là Đoạn Trường môn, trong chốn võ lâm cơ hồ không có ai biết đến môn phái này, trong phái đều là một vài nhân vật kỳ quái.

Hoa Diệc Khê giục ngựa một ngày một đêm rốt cục chạy tới kinh thành, Minh Sương kiếm ở tại hoàng cung đại nội, vẫn luôn không có ai biết tin tức, lần này là được hoàng đế thưởng cho Sở vương, lúc này mới bị Đoạn Trường môn người tìm hiểu đến.

-“Môn chủ, chúng ta đã đi tìm Sở vương, hắn có một yêu cầu.” – Một tên thủ hạ dị thường thấp bé báo cáo.

-“Yêu cầu gì?”

-“Hắn yêu cầu Môn chủ cứu trị một tên thị vệ.”

Khi Hoa Diệc Khê tới Sở vương phủ, phát hiện bên trong im ắng, cơ hồ không có bất luận kẻ nào. Một nam tử cẩm y hoa phục đứng trước cửa chờ y.

Nam tử bộ dáng tuấn mỹ vô cùng, trên người có một loại khí phách bất nộ mà uy.

-“Vương gia.” – Hoa Diệc Khê thản nhiên nói – “Ta đáp ứng cứu chữa, bất quá cho dù kết quả như thế nào, ta đều muốn Minh Sương kiếm.”

Sở vương theo dõi y, cười cười – “Hoa thần y danh chấn thiên hạ, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không bôi nhọ uy danh Tam Tuần lão nhân.”

Hoa Diệc Khê hiện lên một tia sát ý, trên thế giới này, còn không có người dám uy hiếp y. Y lạnh lùng nói – “Nói vậy Sở vương cũng biết, ta muốn lấy, các ngươi nơi này không thể ngăn được ta.”

-“Đây là tất nhiên, ta biết Hoa môn chủ lợi hại.” – Sở vương thế nhưng đáp lời – “Nhưng Hoa môn chủ không sợ Tiêu gia bảo sẽ bị liên lụy sao?”

Hoa Diệc Khê sát ý quá nặng, Sở vương ngược lại vẫn luôn đạm nhiên xử trí. – “Trị cho hắn khỏi, không chỉ Minh Sương kiếm, Sở vương phủ đều thiếu ngươi một cái ân tình. Trị không hết, ngươi cùng với Sở vương phủ đều chôn cùng hắn.”

Hoa Diệc Khê thu hồi sát khí – “Mang ta đi nhìn xem.”

Người Sở vương muốn cứu là một thị vệ, bộ dáng cũng không xuất chúng, Sở vương đi qua nắm chặt tay thị vệ – “Cứu hắn.”

Hoa Diệc Khê tiến lên xem mạch, nhịn không được nhíu mày, thị vệ này bị trúng độc, còn có nội thương nghiêm trọng, hiện tại dùng dược vật quý báu cầm giữu được một mệnh, nhưng cũng là nửa người chết.

Cứu trị người này Hoa Diệc Khê mất tám ngày, không ngủ không nghỉ. Hoàn hảo Sở vương phủ danh dược đông đảo, cuối cùng rốt cục cứu trở về.

Sở vương đưa cho y Minh Sương kiếm, cũng hứa hẹn ngày sau thiếu Hoa Diệc Khê một cái nhân tình.

Hoa Diệc Khê cầm Minh Sương kiếm suốt đêm chạy về Tiêu gia bảo.

Tiêu Lạc Ngọc sinh thần chỉ có vài người tương đối thân cận, hắn có chút phiền lòng nhìn ngoài cửa.

-“Thiếu gia, Hoa thiếu gia còn chưa trở về?” – Tiêu Mạc hỏi.

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, nhìn bộ dáng hắn rầu rĩ không vui, Tiêu Mạc cười nói – “Hoa thiếu gia nói sẽ trở về thì sẽ trở về , thiếu gia không cần phải gấp gáp.”

-“Ngươi nói như hiểu y rõ lắm.” – Tiêu Lạc Ngọc biết Hoa Diệc Khê đi Sở vương phủ, chính là hắn không biết Hoa Diệc Khê đi làm gì. Tuy rằng hắn không phản đối cùng quan phủ lui tới, nhưng Hoa Diệc Khê thế nhưng ở tại Sở vương phủ thiệt nhiều ngày vẫn không ra.

Thời gian dài như vậy, y ở bên trong làm gì? Sở vương kia cũng không có rời khỏi vương phủ…

-“Thiếu gia, Hoa thiếu gia trở lại.” – Tiêu Mạc nói. Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc thấy, Hoa Diệc Khê cưỡi ngựa tới, nhảy xuống ngựa.

-“Hoa thiếu gia đã về, thiếu gia chờ ngươi thật lâu.” – Tiêu Mạc tiến lên phía trước nói. Hoa Diệc Khê ném cương ngựa. Đưa cho Tiêu Lạc Ngọc một cái hộp gỗ. – “Thọ tinh (người có sinh nhật), lễ vật tặng ngươi.”

Tiêu Lạc Ngọc đánh giá Hoa Diệc Khê, tuy rằng tinh thần hoàn hảo, nhưng đã có mệt mỏi hiển hiện. Hắn mở hộp ra, nháy mắt cũng cảm giác được một trận khí tức lạnh như băng phả vào mặt.

Tiêu Lạc Ngọc kinh ngạc nói – “Minh Sương kiếm.” – Chẳng lẽ nhiều ngày muốn đi lấy thanh kiếm này? Tiêu Lạc Ngọc nhìn Hoa Diệc Khê che dấu không hết mệt nhọc, trong lòng không vui dần dần tiêu tán. Nguyên lai không phải đi gặp cái gì Sở vương kia.

Buổi tối, hai người leo lên đỉnh Thính Tiêu các, Tiêu Lạc Ngọc cầm hai cái chén rượu. – “Ai nha, ngươi còn có khí lực uống rượu không?”

Hoa Diệc Khê rót rượu – “Đương nhiên là có, không cần coi thường ta.” – Một hơi uống xong chén rượu, cầm Minh Sương kiếm phi thân nhảy vào hồ nước trong viện.

Y đứng trên một đóa hoa sen, hoa sen tựa hồ không cảm nhận được trọng lượng, không bị đè thấp chút nào.

Trường kiếm tuốt khỏi vỏ, hàn quang bắn ra bốn phía —-

Một thân bạch y, kiếm quang dưới ánh ánh trăng, phi thường đẹp mắt.

Bạch y nhẹ múa, kiếm khí bắn ra bốn phía, mặt hồ tựa như mặt gương, phản chiếu ánh trăng trên cao, cùng bóng Hoa Diệc Khê trên không trung.

Đây cũng là lần cuối cùng trong kiếp trước Tiêu Lạc Ngọc  nhìn thấy Hoa Diệc Khê múa kiếm.

 

 

Hoàn phiên ngoại.

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tuôi là cố ý đem phiên ngoại quăng tới chỗ này  —

Mị ha ha ~~~

 

Phily: ờ thì tác giả hay có mấy lời cuối các chương lắm, nhưng Phily không quăng vô đây, không ảnh hưởng lắm, chủ yếu cầu bình luận, cầu an ủi gì gì đó =_____=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.