Trọng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 79: Chương 79




CHƯƠNG 83 PN1

Phiên ngoại: Sống lại.

Hoài tả danh đô, trúc tây giai xứ.(*)

Tháng bảy Dương Châu đúng là phong cảnh vô hạn, hai người đi vào cổng thành, một người mặc lam y, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt thanh tú. Một người mặc bạch y, cũng tuấn mỹ cực điểm, thu hút mọi ánh nhìn trên đường.

-“Đến Dương Châu, gần Hoa các như vậy ngươi có muốn trở về một lần không?” – Người mặc lam y hỏi. Bạch y lắc đầu nói – “Ta mới không cần, Hữu Yển bị hoàng đế giữ lại một năm rồi lại một năm, Các chủ ở Tiêu gia bảo không quản chuyện, ta trở về không phải là dê vào miệng cọp sao, trong Các nhiều việc như vậy, ta mới không về.”

Người áo lam nghĩ đến người bên cạnh cơ hồ mỗi tháng đều sẽ nhận được một đống thư, nhịn không được bật cười, đại khái Thanh Thương đã từ bỏ ý niệm muốn hắn trở về, ngược lại Tử Lạc không cam lòng đối phương nhàn nhã như vậy. Từng phong lại từng phong thư liên tiếp không ngừng.

Hai người Tả Yển cùng Chu Lam sớm bỏ chạy du ngoạn khắp nơi, tân đế đăng cơ hai năm, hai người cũng ở bên ngoài dạo chơi hai năm, cuối cùng vừa dừng chân chính là Dương Châu.

Chu Lam cũng biết qua Dương Châu Tả Yển sẽ trở lại Hoa các, chỉ là ngoài miệng không bỏ qua thôi. Trong lòng hắn cũng cảm khái một chút thời gian vô câu vô thúc trôi qua mà thôi.

Như là biết suy nghĩ của Chu Lam, Tả Yển đột nhiên nói – “Lần này đổi Thanh Thương cùng Tử Lạc đi ra ngoài chơi, hai năm nữa sẽ lại đến lượt chúng ta.”

Chu Lam mặt đỏ lên, quay đầu không nói lời nào, Tả Yển người này, bình thường đều lạnh lùng vô tình, lúc giết người cảm giác giống như là cắt đậu hũ, nhưng hai năm nay đối với hắn cũng quan tâm đầy đủ. Hắn vốn đi theo Tả Yển bởi vì ân cứu mạng của Tả Yển. Nhưng hiện giờ tựa hồ đã thay đổi.

Hai năm ở chung, khiến hắn có một loại suy nghĩ, có lẽ như vậy cũng không tồi.

Hai người đang dạo chơi, đột nhiên có người nói – “Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Tả huynh.” – Chu Lam sửng sốt, nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Một công tử mặc hoa phục, chiết phiến trong tay không ngừng lay động, vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai người.

-“Ra là Thẩm công tử.” – Tả Yển cười nói, Thẩm Khanh biết tính cách Tả Yển, hắn cười cũng không có nghĩa có thiện ý với ngươi, nói không chừng vẫn là hy vọng có thể giết ngươi, hắn cũng không thèm để ý, chỉ nói – “Tả huynh như thế nào lại ở Dương Châu.”

-“Ta đi chung quanh một hồi, đến Dương Châu du ngoạn, không nghĩ tới sẽ gặp Thẩm công tử.” – Tả Yển cười nói. Sự tình của Thẩm gia hắn cũng nghe qua, Hoàng đế không làm khó Thẩm gia, ngược lại ca ngợi Thẩm gia quyên tặng vạn lượng bạc tu sửa đường sá một phen.

Hai năm nay Thẩm gia tại Giang Nam sinh ý càng làm càng lớn, Tả Yển biết trong đó Thẩm Khanh có không ít công lao, vứt bỏ chuyện Phượng Nhan, Thẩm Khanh quả thực là người có năng lực. Hơn nữa trong hai năm này Thẩm Khanh cứ nửa năm sẽ đi Tiêu gia bảo một lần, tuy rằng mỗi lần đều là bị sập cửa trước mặt, nhưng hắn vẫn luôn không ngừng.

Thẩm Khanh trước mặt, so với hai năm trước thêm mấy phân trầm ổn lịch lãm, trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, lại làm cho Tả Yển có loại cảm giác nhìn không thấu.

-“Ta đi mua lễ vật, mấy ngày nữa muốn tới phương bắc một chuyến.” – Thẩm Khanh cười nói, trầm mặc một khắc nói tiếp – “Có thể gặp được Tả huynh tại hạ vạn phần vui sướng, không biết Tả huynh có rảnh tới làm khách, uống một chén rượu.”

Tả Yển nhìn Thẩm Khanh, khi lời nói xong, nguyên bản trên mặt tươi cười không hề sơ hở thế nhưng nháy mắt xuất hiện một vết rách, rồi sau đó trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu. Chính là khẩn cầu này xuất hiện rất ngắn ngủi, khiến Tả Yển ngỡ như ảo giác.

Hắn nhìn về phía Chu Lam, thấy Chu Lam cũng nhìn mình, trong mắt mang theo một tia không đành lòng. Tả Yển biết, vừa rồi không phải là ảo giác của mình. Chu Lam luôn luôn mềm lòng, Tả Yển biết, nhưng mình lại không thể mềm lòng. Dù sao Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê quyết định thế nào không phải hắn có thể can dự.

-“Xin lỗi, ta hôm nay có việc.” – Tả Yển nói, thu hồi tươi cười. Thẩm Khanh cười nói – “Là ta đường đột, Tả huynh nếu như lại tới Dương Châu có yêu cầu gì, có thể tìm ta.” – Dứt lời xoay người rời đi.

Đi vài bước, tiểu tư phía sau Thẩm Khanh nói – “Hắn thế nhưng cự tuyệt công tử, thật là không biết tốt xấu.” – Từ sau hai năm trước Hoàng đế ca ngợi Thẩm gia, Thẩm gia sinh ý càng lúc càng lớn. Cơ hồ trở thành phú hộ giàu có bậc nhất, phụ thân Thẩm Khanh cũng là người khôn khéo, hàng năm đều quyên tặng không ít ngân lượng. Còn được đích thân Hoàng đế ngự ban hai chữ “Nghĩa thương”.

Ngay cả quan viên bình thường thấy Thẩm Khanh, cũng phải khách khí ba phần.

Thẩm Khanh cười nói – “Thân phận của hắn mời hắn cũng là ta trèo cao.” – Tên tiểu tư nói – “Không thể nào, hắn có kẻ nào chống lưng sao.” – Thẩm Khanh cười cười không nói gì, nếu chỉ đơn thuần hộ pháp Hoa minh, hắn cần gì nịnh bợ cơ chứ. Thế nhưng người này nói một câu, không chừng mình có thể đi vào Tiêu gia bảo.

Nhìn người kia một lần thôi…

Thẩm Khanh cảm thấy mình đã gượng cười không nổi, sau khi hắn trở về, bị phụ thân cấm túc, ước chừng hai tháng mới ra cửa, hai tháng kia tuy rằng không thấy mặt trời, phụ thân nhẫn tâm mỗi ngày cho người đưa một bữa cơm, thời điểm ra ngoài hắn cơ hồ da bọc xương.

Nhưng chỉ có khi đó, hắn mới cảm thấy mình không thống khổ như vậy.

Sau khi ra hắn tới từ đường Thẩm gia quỳ ba ngày ba đêm, sau cơ hồ thay đổi thành một người khác. Một chút bộ dáng phong lưu công tử trước kia đều không thấy, ngược lại ổn trọng thành thục hơn nhiều, mỗi ngày giúp đỡ phụ thân xử lí gia vụ, xử lý chuyện làm ăn.

Rồi sau đó mỗi nửa năm, một lần đi Tiêu gia bảo. Tuy rằng hắn không biết mình thật sự đi có thể làm cái gì, nhưng hắn vẫn muốn gặp Tiêu Vân một lần, cho dù chỉ là một phần mộ.

Thẩm Khanh cảm thấy trái tim chợt co rút lại, tựa hồ có vô số kim châm đâm xuyên qua lại, đau tới mức hắn dường như không thể hô hấp.

Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiêu Vân đã biến thành một nấm mồ, hắn liền hận không thể một đao băm chính mình. Hắn nắm chặt ngón tay, có thể cảm giác được móng tay găm sâu vào da thịt.

-“Công tử đồ vật đã mua đầy đủ, chúng ta ngày mai rời Dương Châu sao?” – Phía sau hắn tên tiểu tư lại hỏi, Thẩm Khanh buông tay ra, nhìn bàn tay huyết nhục mơ hồ, gật gật đầu nói – “Phải!”

Tiêu gia bảo —- võ lâm thánh địa bấy giờ.

Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê vốn có thể nói là trò cười lớn nhất trong chốn giang hồ, hiện giờ lại trở thành thần thoại số một. Người nịnh bợ vô số, nhưng mà chỉ cầu mà không vào được, đều đóng cửa không tiếp khách.

Thẩm Khanh lại một lần nữa tới cửa, đưa lên bái thiếp.

-“Thẩm công tử ngươi đã đến rồi, công tử nói năm nay như trước không tiếp khách.” – Thủ vệ đã nhận thức Thẩm Khanh, có chút ngại ngùng đem danh thiếp trả lại hắn. Thẩm Khanh tươi cười không giảm, thản nhiên nói – “Xin vào thông báo.”

Thủ vệ bất đắc dĩ, đành phải nói – “Được rồi, phiền Thẩm công tử chờ ở chỗ này.”

Thẩm Khanh gật gật đầu, mang theo tiểu tư ở một bên chờ. Tên tiểu tư không hiểu nổi, Tiêu gia bảo này tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng dù sao cũng là môn phái trong chốn giang hồ, cho dù có sinh ý cũng phần lớn ở phương bắc, vì cái gì công tử lại chấp nhất cầu kiến như vậy. Liên tục mấy lần bị cự tuyệt đều không chút tức giận.

Một bên không ngừng có người ra ra vào vào, tiểu tư tò mò hỏi một thủ vệ khác – “Hôm nay sao nhiều người lui tới vậy?” – Hắn nhớ rõ Tiêu gia bảo luôn luôn an tĩnh, tựa hồ bởi vì thần y Hoa Diệc Khê thích an tĩnh.

Nói tới Tiêu gia bảo Bảo chủ hiện giờ coi như nhân vật được người trong võ lâm bàn tán nhiều nhất, với kinh nghiệm ở ngoài của hắn, chính là hiện giờ thường xuyên nhìn thấy Tiêu gia bảo kín người khắp thiên hạ tìm kiếm các loại thảo dược hiếm quý, nói là Tiêu Lạc Ngọc vì muốn Hoa thần y cao hứng. Ngay cả tên tiểu tư nhỏ bé như hắn ngẫu nhiên cũng có thể nghe được tin đồn khắp đầu đường cuối ngõ.

Đơn giản chỉ là sinh thần của Hoa thần y Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng mời thiên hạ đệ nhất tú công, hơn một trăm người thêu một tháng mãn thiên tinh thần (trời đầy sao) tặng Hoa Diệc Khê.

Còn có vào mùa đông từ cực bắc vận chuyển khối băng thật lớn, tạo cho Hoa Diệc Khê một đình viện bằng băng, hai người ở bên trong hơn hai tháng, mà trong đình viện ngay cả cây cũng đều là khắc băng mà thành.

Mỗi lần nghe đến mấy cái này, Thẩm Khanh đều sẽ dừng lại nghe một hồi.

-“Hôm nay là hai năm một lần quản sự các nơi trở về, người tự nhiên cũng nhiều hơn.” – Thủ vệ cười nói.

-“Nhiều người như vậy đều là quản sự?”

-“Làm sao có thể, sắp tới sinh thần của công tử, mọi người dĩ nhiên là thừa dịp này lấy lòng, nhưng công tử là nhân vật nào a, đồ vật đơn giản há có thể lọt vào mắt. Cho nên tất cả mọi người cố hết sức, đây không phải là dẫn theo hạ nhân mang thứ tốt trở lại sao.”

Thẩm Khanh thần sắc vừa động, hắn nhìn về phía đám người lui tới, những kẻ này là chưởng sự của Tiêu gia bảo ở các nơi, họ đều ngồi kiệu hoặc là cưỡi ngựa, một đám đều là một thân hoa phục mang theo đông đảo quà tặng. Hắn cười cười nói – “Ta đi một chút.”

Thủ vệ tự nhiên sẽ không ngăn, Thẩm Khanh lưu lại tiểu tư cùng thủ vệ tán gẫu, chính mình thì đi tới cửa hông bên cạnh mà những người này ra vào. Đa số mọi người đều đến cửa hông đã xuống kiệu, mang theo người đi vào. Thẩm Khanh nhìn một khắc, rồi sau đó tự giễu cười cười.

Nơi này làm sao có thể nhìn thấy Tiêu Vân. Là hắn vọng tưởng.

Thẩm Khanh trở lại cửa chính, thủ vệ đi thông báo đã trở lại, hắn nhìn thấy Thẩm Khanh cười nói – “Thẩm công tử hôm nay công tử nhà ta tâm tình thực tốt, mời ngài vào.”

Thẩm Khanh cho là mình nghe lầm, chờ thủ vệ nói lại lần nữa mới lấy lại tinh thần, lăng lăng nói lời cảm tạ sau đó đi vào Tiêu gia bảo.

Tiêu gia bảo so với hai năm trước biến hóa rất nhiều, trong không khí mang theo dược hương nhẹ nhàng, nguyên bản mấy loại cây cảnh không thấy, thay thế chính là từng mảnh dược điền nhỏ.

Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc đang đứng bên cạnh dược điền nói gì đó, Hoa Diệc Khê so với trong trí nhớ Thẩm Khanh có tinh thần hơn rất nhiều, nhìn ra được hai năm nay sống phi thường vui vẻ, Tiêu Lạc Ngọc không biết đang nói cái gì, trong ánh mắt yêu thương sủng nịch bất luận là ai cũng có thể thấy được.

Chính là một màn này lại như kim châm thật sâu vào mắt Thẩm Khanh.

Nếu không phải Tiêu Vân đi rồi, nếu không phải hắn cố chấp không chịu buông tay trong lòng không cam, có lẽ bọn họ cũng sẽ như vậy.

-“Tiêu bảo chủ, Hoa thần y.” – Thẩm Khanh lên tiếng. Hoa Diệc Khê không quay đầu lại, Tiêu Lạc Ngọc cười nói – “Thẩm công tử đã lâu không gặp.”

-“Nhờ phúc.” – Thẩm Khanh khom người đáp, hắn có thể không cần nhún nhường như vậy.

-“Ta nhận được thư Tả Yển, lúc này mới thay đổi chủ ý mời Thẩm công tử tiến phủ ôn chuyện.” – Hoa Diệc Khê nói. Thẩm Khanh cười đáp – “Như vậy thực đa tạ Tả hộ pháp.”

-“Chính là không biết Thẩm công tử vẫn luôn cầu kiến, là vì chuyện gì?” – Tiêu Lạc Ngọc hỏi.

Thẩm Khanh khom người nói – “Hy vọng Tiêu bảo chủ có thể để ta thấy Tiêu Vân.” – Hắn tìm rất nhiều người hỏi thăm, mộ phần Tiêu Vân ngay tại bên trong Tiêu gia bảo, hắn không có cách nào lúc này chỉ có thể luôn tới cầu kiến.

-“Người đã qua đời, thấy lại có tác dụng. Hàng năm hương nến tiền giấy ta đều sai người đốt, sẽ không bạc đãi Tiêu Vân. Thấy bất quá chỉ là một phần mộ cô độc, rước lấy thương tâm mà thôi.” – Tiêu Lạc Ngọc nói.

Thẩm Khanh trầm mặc, trong lòng hắn vẫn luôn có một ý tưởng, chính là cái ý tưởng này cũng không rõ ràng, hiện giờ lại trở nên minh bạch hơn cả, hắn thản nhiên nói – “Ta hy vọng sau khi ta chết có thể cùng Tiêu Vân hợp táng, thỉnh tiêu bảo chủ thành toàn.”

Tiêu Lạc Ngọc cười nói – “Chuyện trăm năm sau ai nói trước được, Thẩm công tử nói quá sớm.”

-“Không, chờ nhìn thấy Tiêu Vân, ta sẽ ở trước mộ hắn kết thúc.” – Thẩm Khanh thản nhiên nói – “Hiện giờ cha ta đã tới tuổi trung niên, ta cũng có ấu đệ, dù chưa thành người nhưng ngày sau cũng đủ để kế nghiệp, thay ta tận hiếu.”

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, trầm mặc không nói, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một khắc nói – “Nếu như vậy, ngươi đi đi.”

-“Đa tạ Hoa thần y.” – Trong mắt của hắn lóe vài phần giải thoát. Trước kia Thẩm Khanh không biết ý nghĩa của tương tư thấu xương, hiện tại cuối cùng đã hiểu, mỗi một giây mỗi một khắc hắn đều cảm thấy vạn phần dày vò.

Mỗi ngày trừ bỏ thời gian bận rộn, hắn chính là ngồi ở chỗ kia nhớ về thời gian ở chung với Tiêu Vân, chính là hắn đột nhiên phát hiện, hai người ở chung thời gian quá ngắn ngủi, cho dù chỉ muốn sống trong hồi ức, cũng không đủ hồi ức để hắn nhớ lại.

Vì thế hắn chỉ có thể nhớ tới mỗi nhất cử nhất động của Tiêu Vân, nhớ đến từng chi tiết, nhưng càng như vậy, hắn lại càng cảm thấy thống khổ. Mỗi đêm nhớ hắn mỉm cười đi vào giấc ngủ, nhưng đều trong khoảnh khắc hắn rơi xuống vực mà giật mình tỉnh lại.

Người Tiêu gia bảo oán hắn, hắn hiểu. Nhưng cho dù là oán hận, hắn cũng hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Vân, tuy rằng không biết thế giới hắn không thể nắm giữ rốt cuộc là bộ dạng thế nào, nhưng nếu có thể hắn hy vọng cùng Tiêu Vân chôn một nơi, nói không chừng như vậy cho dù thành quỷ hồn, hắn cũng có thể cùng Tiêu Vân bên nhau dài lâu.

Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không giống trước, dễ dàng buông tha như vậy.

Đường càng bước càng hẹp, hai bên đều là những đóa hoa vô danh, Thẩm Khanh nhận ra cho tới bây giờ đều chưa từng cảm thấy thanh thản như vậy.

Sau khi hắn đi, Tiêu Lạc Ngọc xoay người nhìn Hoa Diệc Khê, cười nói – “Sao đột nhiên đổi ý muốn gặp hắn?” – Hoa Diệc Khê sờ sờ Canh Tinh bò đến bên người, cười nói – “Thẩm Khanh hai năm nay đau lòng nghiêm trọng, ngũ tạng tích tụ, hôm nay nhìn cái dạng này, cho dù hắn không tự sát, cũng sẽ không sống được bao lâu nữa.”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, hắn vẫn luôn không tỏ thái độ với chuyện Thẩm Khanh làm, bởi vì trong lòng hắn, chính mình đã từng so với Thẩm Khanh còn tồi tệ hơn, chỉ là ông trời ưu đãi hắn, cho hắn một cơ hội làm lại.

Hoa Diệc Khê lực chú ý thực nhanh đã bị hoa bên chân hấp dẫn, Thẩm Khanh gì đó sớm quăng khỏi đầu.

Thẩm Khanh đi một khắc, người dẫn đường phía trước càng đi càng nhanh, nhanh tới mức hắn cơ hồ theo không kịp, chờ đến đi ra khỏi lối nhỏ này, rõ ràng phát hiện mình tựa hồ ở tiểu viện nào đó.

Tiểu viện thực sạch sẽ, hẳn là thường xuyên có người ở, rồi sau đó chỉ nghe tiếng người nói.

-“Vân công tử, may nhờ ngươi lần này mang vải dệt về, hiện giờ dùng cho lễ sinh thần cuối cùng cũng đủ.”

-“Đừng khách sáo, hàng năm đưa vải dệt trở về đều là trách nhiệm của ta.”

Thẩm Khanh cả người chấn động, sau đó lộ ra một biểu tình không thể tin nổi. Hắn chỉ cảm thấy tim mình kịch liệt đập dữ dội. Muốn hướng đến chỗ phát ra thanh âm, lại phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, giơ tay lên, tay run rẩy lợi hại. Muốn động, chính mình lại như là bị định trụ.

Thẩm Khanh cơ hồ là bay đến chỗ nói chuyện vừa rồi, chỉ thấy một lão nhân đang kiểm tra mấy chục cuộn vải dệt, trừ cái này ra, không có người nào khác.

-“Chỉ có một mình ngươi sao? Không phải mới vừa có người cùng nói chuyện với ngươi sao?” – Thẩm Khanh cố nén hoảng hốt hỏi. Hắn sợ từ trong miệng lão giả nghe được đáp án không giống, sợ chính mình quá mức tưởng niệm xuất hiện ảo giác.

-“Vừa rồi, ngươi nói là Vân Tiêu công tử sao?”

-“Vân Tiêu?” – Thẩm Khanh tự nói vài câu, Tiêu Vân, Vân Tiêu —- rồi sau đó trong mắt dần dần thanh minh, – “Xin hỏi lão nhân gia, Vân Tiêu là ai?”

-“Vân công tử là chưởng quản vải vóc, chính là trợ thủ đắc lực của Bảo chủ, nhưng hắn không thích lộ diện, cho nên người ngoài rất ít ai biết hắn.” – Lão nhân trả lời, hắn nhìn nhìn Thẩm Khanh, nghĩ thầm rằng đại khái là tới tìm Hoa Diệc Khê, cũng liền bẩm báo chi tiết.

Thẩm Khanh vội vàng hỏi – “Hắn đi về hướng nào?” – Lão nhân chỉ một phương hướng, Thẩm Khanh vội vàng chạy tới phương hướng đó, sau khi Thẩm Khanh đi rồi, một bóng người từ một bên đi ra. Lão nhân kinh ngạc nói – “Vân công tử, ngươi không phải đi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?”

Vân Tiêu nhìn phương hướng Thẩm Khanh ly khai, thản nhiên thở dài, – “Chính là cảm giác được khí tức cố nhân, cho nên trốn đi thôi.”

Vừa rồi Thẩm Khanh cùng Tiêu Lạc Ngọc nói chuyện hắn cũng nghe được, ý tứ bọn họ hắn cũng biết, chính là làm Vân Tiêu hai năm, hắn đã muốn quên cái tên đã từng mang.

Vân Tiêu Vân Tiêu, khiến cho hết thảy đều biến mất đi, hà tất còn phải nhớ tới làm gì chứ! Trong nháy mắt hắn rơi xuống đáy vực, Tiêu Vân trước đây liền đã chết, Hoa Diệc Khê cứu sống, bất quá là một người khác mà thôi.

Hắn vẫn luôn trông thấy Thẩm Khanh, Thẩm Khanh hàng năm đều tới Tiêu gia bảo, thời gian là trước sinh thần Hoa Diệc Khê, hàng năm hắn cũng một lần trở về đưa vải dệt, kỳ thật trước đây hắn đều nhìn thấy Thẩm Khanh, chính là cũng không hy vọng hai người gặp lại mà thôi. Hiện giờ hắn đã định chào từ biệt Tiêu Lạc Ngọc, lập tức sẽ rời đi.

-“Ngươi nếu không muốn gặp ta, ta có thể trốn xa một chút.” – Thẩm Khanh chậm rãi nói, Vân Tiêu nhíu mày, thời điểm xoay người Thẩm Khanh đã ở đây. Hắn đột nhiên nhớ tới công phu Thẩm Khanh cao hơn mình, có thể phát hiện mình cũng là bình thường.

So với Vân Tiêu bình tĩnh Thẩm Khanh trên mặt thêm vài phần vui sướng, – “Tiêu Vân…” – hắn gọi một tiếng, cũng chưa tiến lên, nhìn chằm chằm biểu tình Tiêu Vân mới thật cẩn thận nói – “Ngươi không chết, thật sự tốt quá.”

Tiêu Vân không nói gì, Thẩm Khanh tiếp tục nói – “Ta không có ý tứ gì khác, ta chỉ muốn gặp ngươi…” – Tiêu Vân đáp – “Thẩm công tử, hết thảy đều đã qua, ta không muốn nhắc lại. Ta không gặp ngươi bất quá là không hy vọng ngươi rối rắm mà thôi. Ngươi không cần đối ta có cái gì áy náy.”

Thẩm công tử… Thẩm Khanh ánh mắt tối sầm xuống, – “Không phải áy náy… ta là… ”

Yêu? Hay là cái gì? Thẩm Khanh không dám nói tiếp, hắn tự giác cũng không có tư cách nói tiếp, – “Ta chỉ hy vọng, chúng ta có thể làm bằng hữu, bằng hữu liền đủ.” – Trong giọng nói mang theo một tia khẩn cầu.

____

(*) Hoài tả danh đô, trúc tây giai xứ: hai câu trong bài thơ Dương Châu mạn – Khương Quỳnh.

Vân Tiêu người này là ai người ngoài có lẽ không ai biết, tên của hắn tại Tiêu gia bảo cũng chỉ có rất ít người nghe qua, nhưng nếu nói Vân công tử, người Tiêu gia bảo đa số đều biết.

Phụ tá đắc lực của Tiêu Lạc Ngọc, chưởng quản hết thảy chuyện làm ăn vải vóc của Tiêu gia bảo. Chính là lần này thuộc hạ của Vân công tử phát hiện công tử nhà mình tựa hồ có điểm là lạ. Từ khi trở về từ Tiêu gia bảo, thường xuyên ngồi ngẩn ngơ một mình, không thể nói rõ rốt cuộc là tinh thần sa sút, hay là vui vẻ.

Chính là cảm thấy bộ dáng tựa như có tâm sự nặng nề.

-“Vân công tử, tú công Tô Châu lúc trước chúng ta mời đã đến.” – Hạ nhân đột nhiên báo lại, Vân Tiêu ngẩn người, để chén trà trong tay xuống – “Trước không phải không đồng ý đến sao? Giờ sao lại chịu đến.”

Hạ nhân nói – “Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ dựa theo giống lúc trước mời nàng lại đây, không nghĩ tới lần này thế nhưng mời được.” – Bọn họ hàng năm đều sẽ có vải vóc đưa vào trong cung, những cái đó tự nhiên là muốn tú công tốt nhất, Hoàng đế thích gấm Tô Châu, nhưng tú công đệ nhất Tô Châu không chịu tới Tiêu gia bảo, cho nên mỗi ngày đều chỉ có thể sai người đem vải đưa đi thêu, rồi sau đó thu hồi đưa đến trong cung, tới tới lui lui cũng chậm trễ không ít thời gian.

-“Trước cùng ta đi nghênh đón.” – Vân Tiêu chỉnh lý xiêm y, cũng không tính toán truy cứu chuyện này, dù sao có thể mời người đến vẫn tốt hơn.

Tú công là một phụ nhân hơn năm mươi, bộ dáng cùng người thường không có gì nổi trội, duy có đôi tay là thon dài vô cùng. Vân Tiêu đi qua bái kiến – “Lôi sư phụ đồng ý đến, là phúc khí của Tiêu gia bảo ta, có yêu cầu gì chỉ cần nói với ta, ta nhất định làm hết sức.”

Phụ nhân đáp – “Vân công tử khách khí, ta đến đây, chỉ là vì còn nợ một cái nhân tình.” – Vân Tiêu sửng sốt, trong lòng hiện lên một dự cảm, rồi sau đó mở miệng hỏi – “Không biết người mời sư phụ đến… ”

-“Là Thẩm Khanh.” – Phụ nhân nói, – “Ta năm đó nhận đại ân của Thẩm gia, đối với yêu cầu này mới vô pháp cự tuyệt, vì báo ân ta tự tới đây ở hai năm, thỉnh Vân công tử thay ta chuẩn bị nơi ăn chốn ở.”

Vân Tiêu vội đáp – “Đây là đương nhiên.”

Phụ nhân đi rồi, Vân Tiêu có chút mỏi mệt ngồi trên bàn, lần trước tại Tiêu gia bảo từ biệt cũng đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này Thẩm Khanh cũng không có động tác gì, hắn cho rằng Thẩm Khanh biết hắn chưa chết, khúc mắc toàn bộ tiêu trừ, tự nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa với mình.

Thẩm Khanh hiện giờ, tâm tư hắn sớm đã đoán không được, huống chi năm đó hắn cũng lừa Thẩm Khanh, hai bên cùng tiêu tan, trong lòng cũng không oán hận Thẩm Khanh. Chính là cũng không muốn nhớ lại đoạn thời gian kia.

Ngày hôm sau, buổi sáng Vân Tiêu có thói quen tới đối diện dùng điểm tâm hoành thánh hắn thích, lại đột nhiên phát hiện cách vách quán hoành thánh xuất hiện một quán rượu, bảng hiệu tựa hồ vừa mới treo lên, vẫn rất mới.

Giữa trưa hắn nhận được bữa trưa quán rượu đưa tới.

-“Vân công tử hảo, ông chủ nói ngày sau đều cùng đường sinh ý, xin chiếu cố nhiều hơn.” – Tiểu nhị nghe giọng nói là một người địa phương, thực biết cách ăn nói. Buông xuống thực hạp rồi bước đi, Vân Tiêu mở ra nhìn, đồ ăn tuy rằng đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo, thoạt nhìn khiến cho người rất có khẩu vị.

Ăn hết hắn sai người trả lại thực hạp, cũng đưa một ít vải qua xem như đáp lễ. Nào biết buổi tối tiểu nhị lại tới nữa, nói là vải dệt vượt xa giá trị bữa trưa, cho nên lại đưa tới một phần cơm chiều.

Vân Tiêu nghĩ nghĩ, vẫn là nhận thực hạp, ăn hết nhưng không trả lại.

Quán rượu mới mở tựa hồ không buôn bán tốt, Vân Tiêu mấy lần ra cửa nhìn thấy đều là bộ dáng vắng vẻ. Trở lại hậu viện, tiểu tư bưng một đĩa vải tươi lại đây.

-“Như thế nào lại có quả vải?” – Vân Tiêu kinh ngạc, đây là loại tốt nhất, xem ra hái xuống còn không đến hai ngày, phương bắc này sao có thể có được chứ?

-” Ông chủ quán rượu đưa tới, nói là tặng cho công tử.” – Vân Tiêu kinh ngạc, sau đó nói – “Ta không thích thứ này, các ngươi ăn đi!”

Tên tiểu tư hoan hoan hỉ hỉ cầm đi, ngày thứ hai đưa tới cũng là dưa ngọt ướp lạnh, tiểu tư lại nói – “Công tử, tiểu nhị đưa tới nói đây là ông chủ bọn hắn cố ý đi Tây Vực mang về, được ướp lạnh đặc biệt.” – Vân Tiêu thở dài, ngày mùa hè nắng nóng đúng là thứ hấp dẫn không nhỏ, hắn giận dữ nói – “Đưa chút ngân lượng cho đối diện.”

-“Vâng!” – Tiểu tư buông khay xuống rời đi, Vân Tiêu thở dài, cầm lấy một miếng ăn thử. Nhịn không được hé mắt, mát mát ngọt ngọt, quả nhiên ăn thật ngon.

Ngày thứ ba là bồ đào tốt nhất, ngày thứ tư.…

Mỗi ngày đều đưa tới đủ loại mỹ thực các nơi, hoặc là hoa quả, hoặc là điểm tâm, Vân Tiêu dù sao vẫn thích mấy thứ này, hắn vốn xuất thân hạ nhân, hiện giờ tuy rằng phú quý, nhưng cũng không hưởng thụ qua cái gì, bởi vì ở trong lòng hắn, những điều này là do Tiêu Lạc Ngọc, hắn chỉ là người trông giữ.

Bất quá nhận lấy hắn đều sẽ gọi người đưa chút bạc qua, đối phương cũng không cự tuyệt, vẫn như cũ mỗi ngày đưa đồ ăn khác nhau lại đây.

Thời gian thoáng chốc qua nửa năm, đã bắt đầu mùa đông, thực nhanh liền tới trừ tịch.

Trên đường nơi nơi đều là người đi đường hân hoan, Vân Tiêu thời điểm thu sổ sách trở về, tên tiểu tư cười nói – “Hôm nay ông chủ đưa tới một tấm áo choàng lông cáo tốt nhất, vừa vặn cho công tử mặc ra ngoài.”

Vân Tiêu cười nói – “Còn tiếp tục đưa nữa, bạc của ta sẽ phải tiêu hết.”

Tên tiểu tư nói – “Ông chủ này cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều mang đồ tới, bắt đầu chỉ là ăn, hiện tại thành y phục mùa đông, thật không biết hắn muốn làm gì?”

Vân Tiêu không nói, nửa năm đối phương đưa đồ vật, lại cho tới bây giờ đều không lộ diện, nghĩ cũng biết là ai, lòng người cũng chỉ là da thịt, muốn nói không có cảm giác là không có khả năng, nhưng hắn cũng không nghĩ lặp lại con đường trước kia.

Tóm lại chờ Thẩm Khanh cảm thấy đủ đại khái có thể rời đi.

Vân Tiêu uống một chén trà nóng, chỉ cảm thấy thân mình dần dần ấm lên. Hắn vừa định ngồi xuống, chợt nghe tiểu tư nói – “Công tử, hôm nay Quách viên ngoại tới bái phỏng, vừa lúc công tử không có nhà.”

-“A, có nói là chuyện gì không?” – Vân Tiêu hỏi.

-“Viên ngoại nói là vì công tử đến làm mối, hắn nói tiểu thư nhà Lý viên ngoại đã đến tuổi xuất giá, trước trên đường chạm mặt công tử một lần nhớ mãi không quên, trở về còn bị bệnh mấy ngày.”

Vân Tiêu hồi tưởng một chút, nhớ không nổi bộ dáng Lý viên ngoại tiểu thư, đành phải nói – “Loại chuyện này há có thể qua loa, huống chi ta sao có thể trèo cao Lý tiểu thư.”

-“Công tử, ngươi chính là người trong thành mà các cô nương muốn gả nhất. Lý tiểu thư kia trông rất xinh đẹp, ta cảm thấy tựa như thuyết thư nói vậy, khuynh quốc khuynh thành.”

Vân Tiêu cười ra tiếng, – “Ngươi gặp qua Lý tiểu thư rồi sao? Lại biết nàng khuynh quốc khuynh thành.” – Tên tiểu tư cười nói – “Công tử quên, lần trước chúng ta xuất môn thu sổ sách, đến cửa hàng thành bắc, có một tiểu thư đang chọn vải, ngươi lúc ấy còn khen vài câu.”

Vân Tiêu suy nghĩ một khắc, hắn thật sự không có ấn tượng gì, người như vậy trong mắt hắn chỉ là khách nhân, là bạc, hắn khen hoàn toàn là bởi vì bạc. Lại nói hắn cũng không tính toán thành thân, cho dù trong lòng không có Thẩm Khanh, hắn cũng không cho là mình còn có thể giống người bình thường cưới vợ sinh con.

Cứ như vậy một người qua cả đời cũng không tồi, già rồi trở về Tiêu gia bảo dưỡng lão. Thấy Vân Tiêu lắc đầu, tiểu tư nói tiếp – “Quách viên ngoại bảo ngày sau hắn còn đến.”

Vân Tiêu nghĩ rất đơn giản, đến từ chối là được, nào biết Quách viên ngoại nói thẳng, Lý tiểu thư ở quán rượu đối diện chờ hắn. Hắn không đi Lý tiểu thư tuyệt đối sẽ không về nhà.

Quán rượu đối diện?

Vân Tiêu ngây ngẩn cả người.

Quán rượu đối diện sinh ý vẫn luôn không nóng không lạnh, cũng có một tiểu nhị, mà tiểu nhị mỗi ngày việc cần làm chính là tới đưa đồ cho công tử tiệm vải đối diện, công việc thực thanh nhàn.

Hôm nay trong tiệm lại chạy tới một cô nương, ngày thường có khách nhân đến bọn họ cũng sẽ tiếp đãi, đặc biệt cô nương xinh đẹp như vậy, tiểu nhị vừa vặn nhàn rỗi, ân cần mời trà bánh đồ ăn.

Khi Vân Tiêu tới, Lý tiểu thư đang uống trà.

Nữ hài tử thực tự nhiên hào phóng, một chút bộ dáng ngượng ngùng đều không có như trong tưởng tượng của hắn. Ngược lại khẩn trương là Vân Tiêu. Lý tiểu thư thấy bộ dáng của hắn, nhịn không được cười khúc khích, rồi sau đó nói – “Vân công tử, đã lâu không gặp.”

-“Lý tiểu thư hảo.” – Vân Tiêu bất đắc dĩ chào. Lý tiểu thư nói – “Ta có lời muốn nói với công tử, công tử không phiền nói chuyện một chút.”

Vân Tiêu gật gật đầu, – “Không bằng tới tiểu viện của ta đi, vừa vặn nơi đó có rượu mới đưa tới.”

-“Nghe tiếng rượu Tiêu gia bảo thiên hạ vô song đã lâu, không nghĩ sẽ có hân hạnh nếm thử.” – Lý tiểu thư nói. Vân Tiêu tất nhiên là hy vọng không nên ở chỗ này, nhìn thấy đối phương vui lòng, cũng có chút cao hứng, hai người sóng vai ra ngoài.

Hai người đi rồi, tiểu nhị nhìn thấy ông chủ vẫn luôn không xuất hiện từ sau đi ra. Nói đến tiểu nhị cũng hiểu được ông chủ nhà mình có chút kỳ quái, hắn không mời đầu bếp, hết thảy món ăn đều tự mình làm.

Nhưng nếu nói không có bạc, đồ tặng đi đều là vô số vàng bạc. Vốn dĩ ông chủ ngày thường tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng tâm tình nhìn lại không tệ, hôm nay mặt mũi lại lạnh tanh.

Thẩm Khanh nhìn hai người rời đi, chỉ cảm thấy trong lòng có xung động muốn giết người.

Hắn đương nhiên nghe được tin đồn, Lý viên ngoại kia muốn đem nữ nhi gả cho Tiêu Vân, thế nhưng hắn cho rằng Tiêu Vân sẽ cự tuyệt, hắn cho rằng nửa năm qua Tiêu Vân tuy rằng không để ý đến hắn, nhưng cũng không từ chối tâm ý của hắn.

Mấy ngày trước hắn còn nhìn thấy Tiêu Vân mặc y phục mình tặng ra ngoài, hắn cho rằng Tiêu Vân đã không còn giận, đã tha thứ cho hắn.

Chính là hắn không nghĩ tới, thế nhưng sẽ mạc danh kỳ diệu xuất hiện một người, mạc danh kỳ diệu nói muốn gả cho Tiêu Vân.

Thẩm Khanh có chút luống cuống, hắn đột nhiên không biết phải làm gì? Nếu Tiêu Vân đáp ứng thì biết làm sao? Thẩm Khanh cho tới bây giờ đều chưa bao giờ nghĩ qua, có một ngày Tiêu Vân còn sống, nhưng bọn họ vẫn không thể cùng một chỗ.

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua, Tiêu Vân có một ngày không yêu hắn. Hắn cho rằng Tiêu Vân đang giận, chỉ cần chờ hắn hết giận, thì tốt rồi.

Ngày thứ hai, truyền đến tin tức. Tiêu Vân đáp ứng việc hôn nhân này.

Lúc Thẩm Khanh nghe được, chén đĩa trong tay nháy mắt rơi xuống, cua trong đĩa định đem đi chưng nhất thời rơi tung tóe. Hắn xoay người lại nhặt.

Số cua này là hắn cố ý sai người từ hồ Trừng Dương đưa tới, Tiêu Vân vẫn luôn rất thích. Thẩm Khanh tay run rẩy, mấy lần đều không thể nhặt lên.

Hắn cho rằng Tiêu Vân sẽ không đáp ứng.

.

Vân Tiêu xem xét thiếp cưới Lý phủ đưa tới, đối với đề nghị của Lý tiểu thư, hắn vốn định từ chối, nhưng lời đối phương lại đả động hắn.

Lý tiểu thư có người mình thích, phụ thân lại không đồng ý, nàng nghĩ tới giả chết cùng người mình thích song túc song tê. Sau khi gặp hắn, Lý tiểu thư biết đối phương cũng có người trong tâm, cho nên hy vọng Vân Tiêu có thể giúp nàng. Nàng gả cho hắn, có thể giúp hắn ngăn cản vô số mai mối sau này.

Mà nàng có thể nửa năm sau giả chết thoát thân.

Vân Tiêu vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Thẩm Khanh, ngẫm lại liền đồng ý, nếu như mình thành thân, đối phương hẳn sẽ rời đi.

Tiếng đập cửa vang lên, Vân Tiêu đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Thẩm Khanh cầm thực hạp.

-“Là ngươi…” – hắn không nghĩ tới Thẩm Khanh tới, bất quá ngẫm lại đối phương nghe được mình sắp kết hôn tới nơi này cũng là bình thường. Vân Tiêu cười nói – “Thẩm công tử.”

Thẩm Khanh nhẹ giọng nói – “Ta làm món cua hấp, ngươi nếm thử. Còn có trà gừng, ngươi uống một chút vừa lúc có thể tiêu hàn.” – Vân Tiêu nói – “Đa tạ.”

-“Ngươi… ngươi thật sự muốn thành thân sao?” – Thẩm Khanh hỏi.

Vân Tiêu khẽ cười – “Đây là đương nhiên.”

-“Không thể không thành thân sao?” – Thẩm Khanh trong thanh âm có chút khẩn cầu, – “Ta sẽ cố gắng đối tốt với ngươi, ta sẽ sửa lại tất cả khuyết điểm trước kia, ngươi thích bạc ta có thể cố gắng kiếm… ngươi đừng thành thân được không…”

Vân Tiêu khẽ cười nói – “Không phải vấn đề của ngươi, ta hiện giờ chính là hy vọng có thể yên ổn, huống chi ta sớm đã không oán hận ngươi, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí như vậy. Nói không chừng ngày sau chúng ta còn có thể trở thành bằng hữu.”

-“Bằng hữu… chỉ là bằng hữu sao?” – Thẩm Khanh trong mắt tràn đầy tuyệt vọng – “Vậy ngươi thích Lý tiểu thư sao?”

-“Đây là tất nhiên.” – Vân Tiêu cười nói – “Cuộc đời này không phải nàng không lấy.”

Thẩm Khanh chưa bao giờ biết tâm có thể đau như vậy, nửa năm này hắn vẫn luôn rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Tuy rằng Tiêu Vân không cùng hắn nói qua một câu, nhưng tâm tâm niệm niệm người ngay tại nơi không xa, thời điểm nhớ hắn là có thể trộm nhìn một cái. Mỗi ngày chuẩn bị các loại đồ ăn cho hắn.

Hắn thậm chí chuẩn bị đêm trừ tịch cho Tiêu Vân một bất ngờ, rồi sau đó liền xuất hiện trước mặt hắn, mặc kệ Tiêu Vân đuổi hắn đi hắn cũng sẽ không đi, ở bên hắn đối tốt với hắn. Chờ Tiêu Vân chân chính tha thứ cho mình.

Nguyên lai có một số việc, bỏ lỡ liền thật sự bỏ lỡ.

Thẩm Khanh cho tới bây giờ đều không tin báo ứng, chính là nghĩ đến hai năm Tiêu Vân chết kia hắn tin. Ngay khi biết Tiêu Vân không chết, hắn tưởng ông trời cho hắn cơ hội, cho là báo ứng của mình đã kết thúc, không nghĩ tới cũng là vừa mới bắt đầu.

-“Nếu một ngày Lý tiểu thư chết thì sao?” – Thẩm Khanh hỏi.

-“Ta đây tất nhiên chung thân không tái thú.”

Thẩm Khanh ngốc lăng một khắc, sau đó miễn cưỡng nói – “Vậy, có thể hay không suy xét đến ta? Nếu ta nói ta chờ ngươi? Ta biết ngươi không phải người phân tâm, sẽ không có lỗi với thê tử của mình, ta đây có thể chờ đợi, một năm hay là hai năm, chờ đến khi ngươi hưu nàng, hoặc là ngày nào đó nàng chết.”

Vân Tiêu thở dài – “Hà cớ phải thế? Nếu như… nếu như ta chết trước rồi?”

-“Vậy cùng ngươi, cũng không thể để một mình ngươi đi hoàng tuyền, khi đó cũng không thể được táng cùng một chỗ?” – Thẩm Khanh nhẹ giọng nói – “Sau khi chết vị trí cũng có thể cho ta chứ?” – Hắn đem thực hạp đưa cho Vân Tiêu – “Ngươi vui vẻ là được.”

Ngày Vân Tiêu thành thân định vào lập xuân sang năm, Thẩm Khanh vẫn như cũ mỗi ngày mang đồ tới, chính là so với trước, hắn giờ là tự mình đưa tới. Vân Tiêu mấy lần đều nói không cần, Thẩm Khanh chỉ nói – “Ta chỉ là hy vọng gặp ngươi nhiều hơn một khắc, một khắc là đủ.”

Ngày thành thân càng ngày càng gần, Vân Tiêu cả người đều công việc lu bù lên, Tiêu gia bảo cũng đưa tới không ít đồ. Thẩm Khanh phần lớn thời gian đều là giúp Vân Tiêu chuẩn bị đồ vật, ngẫu nhiên cũng sẽ vội một chút chuyện thành thân.

Ngày hôm đó Thẩm Khanh mang theo thực hạp trở lại quán rượu, tiểu nhị bưng rượu tới cho hắn, Thẩm Khanh uống một hơi, tiểu nhị nói – “Công tử, ngươi chỉ uống rượu như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.”

Thẩm Khanh đáp – “Không sao.”

Nếu là không có cuộc hôn nhân kia, hắn hẳn sẽ rất vui vẻ. Nhưng hiện giờ, không cách nào có thể vui vẻ. Tiểu nhị mang một ít thức ăn cùng điểm tâm nói – “Công tử dù thế nào cũng phải ăn một ít.”

Thẩm Khanh cười cười, vươn tay gắp vài miếng, rồi sau đó nói – “Ta đi nghỉ ngơi một chút, có việc liền gọi ta.” – Chờ đứng dậy đi vài bước, Thẩm Khanh chỉ cảm thấy dạ dày một trận quay cuồng. Nhịn không được đem đồ vừa rồi ăn đều nôn hết ra.

-“Công tử, ngươi không sao chứ?” – Vội vàng nói – “Hay là gọi đại phu đi.”

Thẩm Khanh cười cười – “Tâm bệnh cần tâm dược, gọi những người đó đến có ích lợi gì. Làm cho mình thêm phiền não thôi.”

-“Nhưng…” – tiểu nhị còn muốn nói gì, Thẩm Khanh phất phất tay – “Ngươi thu dọn một chút.” – Cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, xoay người rời đi. Tiểu nhị lắc đầu, Thẩm Khanh hẳn là còn không phát hiện, mấy ngày này hắn thật gầy quá, cả người đều trở nên phi thường kém, tuy rằng mỗi ngày đều mỉm cười, nhưng có thể cảm giác được trong lòng chất chứa bi thương.

Tựa hồ cả người đang chậm rãi bị khoét rỗng.

Tiểu nhị lắc đầu, hết thảy hẳn là liên quan đến Vân công tử đối diện, nhưng hắn chỉ là một hạ nhân, không có cơ hội nói gì.

Lập xuân rốt cục đến, toàn bộ phường vải vui sướng, nơi nơi đều là sắc đỏ chữ hỉ cùng đèn ***g, Lý viên ngoại cười cũng phá lệ sáng lạn, nhìn từng rương từng rương sính lễ, hắn cũng vội vàng sai hạ nhân đưa đi rất nhiều của hồi môn.

Thẩm Khanh đứng ở trước cửa quán rượu, nhìn Tiêu Vân một thân hồng y đứng trước cửa đón khách, nhìn hắn cưỡi ngựa đi đón Lý tiểu thư.

-“Công tử, tuy rằng lập xuân nhưng trời vẫn rất lạnh, không bằng trở về đi!” – Tiểu nhị lên tiếng khuyên.

___Thẩm Khanh nhìn sắc trời, cười nhạt nói – “Thực sự lạnh sao?” – Như thế nào hắn không cảm giác được chút rét lạnh nào chứ? Hay là nói tất cả so ra đều kém rét lạnh trong lòng hắn.

Hắn yêu nhất người kia, ở trước mặt hắn cưới nữ nhân khác, không phải bị ép buộc, mà là vô cùng cao hứng, kiệu tám người khiêng, bái thiên địa cưới hỏi đàng hoàng. Hắn chỉ có thể tránh ở một bên, ngay cả quyền phản đối cũng không có. Bởi vì hắn cái gì cũng không phải, không phải bằng hữu lại càng không phải tình nhân, chỉ là kẻ so với người xa lạ thân cận hơn một chút.

Tiểu nhị đứng ở phía sau, hắn cảm thấy Thẩm Khanh thoạt nhìn có loại tuyệt vọng bi thương, chỉ là một cái bóng, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn khóc.

-“Chuẩn bị cho ta một bàn rượu và thức ăn.” – Thẩm Khanh nói. Từng bước từng bước trở về phòng.

Hắn dùng hết thảy khí lực, luôn luôn áp chế xúc động đi cướp Tiêu Vân. Trong lòng hắn không ngừng có thanh âm đang gào thét, cướp đi Tiêu Vân, sau đó giết tất cả mọi người.

Như vậy sẽ không ai biết Tiêu Vân thành thân, không có đội ngũ đón dâu, không có tân khách chúc mừng, quan trọng nhất là, giết chết nữ nhân cướp đi Tiêu Vân kia.

Thẩm Khanh nhìn chiết phiến(quạt) trong tay, mấy lần muốn lao ra khỏi phòng. Hắn rót cho mình một chén rượu, nâng chén nói – “Chén thứ nhất, chúc chúng ta vĩnh kết đồng tâm.” – Nói xong, một hơi uống cạn.

-“Chén thứ hai, mong chúng ta bạch đầu giai lão.”

-“Chén thứ ba này, hy vọng kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.” – Hắn một ly lại một ly uống cạn. Lúc này, mỗi một khắc đều là dày vò, mỗi một khắc đều giống như là dao nhỏ khắc vào trong tim mình. Không biết uống bao nhiêu, tiểu nhị tới thu thập bát đũa, Thẩm Khanh hỏi – “Đối diện giờ thế nào?”

-“Tân khách đã đi rồi.” – Tiểu nhị trả lời. Thẩm Khanh rót cho mình một chén rượu, chậm rãi nói – “Muốn vào động phòng sao?”

-“Công tử…” – tiểu nhị có chút lo lắng gọi một tiếng, Thẩm Khanh lại không nghe được, chỉ nhìn chén rượu.

Muốn động phòng, Tiêu Vân… Tiêu Vân muốn ôm nữ nhân khác, người kia trái tim kia thân thể kia đều không là của hắn. Chỉ cần nghĩ đến trong ngực Tiêu Vân là người khác, Thẩm Khanh đã thấy cả người đều bị khoét rỗng.

Vô luận hắn làm như thế nào, đều không đổi được Tiêu Vân trở về sao?

Thẩm Khanh mỉm cười cay đắng, rồi sau đó đem chén rượu một hơi nuốt xuống, đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu nhị gọi vài tiếng, Thẩm Khanh tựa hồ không nghe được, một lát sau đã không thấy bóng dáng.

Tiểu nhị lắc đầu, hắn đoán cũng đoán được Thẩm Khanh thích ai, mặc dù có chút kinh ngạc, nhiều ngày cũng dần dần tiếp nhận rồi, nhưng mà đối phương cũng đã thành thân, Thẩm Khanh còn có thể làm được gì đây?

Hậu viện dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ có một ít hạ nhân đang thu dọn đồ đạc, Lý viên ngoại sớm đã say bất tỉnh nhân sự được người an trí đang ngủ.

Trong tân phòng, cũng không có cảnh tượng ngọt ngào như mọi người tưởng tượng, hai người không có tình cảm chân thành, chỉ ngồi yên nhìn rượu trên bàn ngẩn người.

-“Ngươi ngủ nơi này, ta đi gian ngoài ngủ.” – Vân Tiêu nói. Hắn cố ý gọi người bên ngoài đặt một nhuyễn tháp, có thể dùng để nghỉ ngơi. Lý tiểu thư đứng dậy nói – “Đa tạ Vân công tử, ân này ta trọn đời không quên.”

Vân Tiêu tất nhiên đã điều tra qua, Lý tiểu thư có một tình nhân là thanh mai trúc mã, nhưng tình nhân gia cảnh bần hàn, cha của nàng không đồng ý cuộc hôn nhân này. Hiện giờ hai người coi như là theo như nhu cầu, huống chi hắn vẫn rất bội phục dũng khí của Lý tiểu thư. – “Không cần khách khí, y phục ta sẽ gọi người đưa lại đây.” – Vân Tiêu nói.

Hắn đứng dậy đi đến trước cửa – “Đói bụng thì ăn vài thứ rồi nghỉ ngơi, ta không có phụ mẫu đương nhiên cũng không cần đến thỉnh an, ngươi sáng mai không cần dậy sớm. Muốn ăn cái gì thì bảo phòng bếp, hiện giờ ngươi cũng coi như nửa chủ nhân.”

-“Đa tạ Vân công tử.” – Lý tiểu thư cười nói. Vân Tiêu chu đáo cẩn thận, cũng đầy đủ săn sóc, nếu không phải tim nàng có chốn về, Vân Tiêu thật sự là đối tượng thành thân rất tốt.

Vân Tiêu rời đi, Lý tiểu thư lúc này mới cởi thắt lưng, nàng ngày nay cũng thập phần mệt nhọc, thực nhanh liền đi vào giấc ngủ. Trong phòng lâm vào một mảnh trầm tĩnh.

Vân Tiêu mới vừa đi tới ngoài cửa phòng, tay đã bị người kéo lại. Sau đó hắn chỉ thấy thân hình nhoáng lên một cái, chờ lúc đứng vững đã ly khai tiểu viện.

-“Đây là…” – hắn cũng không lo lắng, đối phương một thân mùi rượu cùng khí tức đặc biệt khiến hắn dễ dàng đoán được thân phận đối phương, Thẩm Khanh lúc này xuất hiện cũng coi là chuyện ngoài ý hợp tình, hắn cũng không kinh ngạc.

Hắn chỉ kinh ngạc khi thấy gian phòng này. Ngọn nến đỏ thẫm cùng chữ hỉ thật lớn, trên giường đệm chăn đều mới, sắc đỏ nổi bật. Trên bàn bày một ít điểm tâm cùng một bầu rượu.

-“Nơi này đều là ta tự tay bố trí, chúng ta thành thân động phòng.” – Thẩm Khanh nói – “Có phải hay không đói bụng, ăn vài thứ đi!” – Hắn kéo Vân Tiêu đi đến trước bàn ngồi xuống, rồi sau đó rót cho hắn một chén rượu. – “Trước khi động phòng, chúng ta phải uống rượu giao bôi.”

-“Ngươi điên rồi…” – Vân Tiêu cả giận nói – “Hôm nay là ngày vui của, ngươi kéo ta tới đây làm gì?”

-“Đương nhiên là thành thân.” – Thẩm Khanh cúi thấp đầu, bàn tay không tự giác nắm chặt chén rượu – “Ngươi cảm thấy ta sẽ nhìn ngươi cùng nữ nhân kia thành thân?” – Hắn vốn là muốn đánh ngất Lý tiểu thư, đoạt lấy Vân Tiêu, nhưng không nghĩ tới nhìn thấy Vân Tiêu tự mình ra khỏi phòng. Trong lòng vui vẻ cũng không nghĩ nhiều.

Vân Tiêu trong lòng biết Thẩm Khanh không nghe được mình và Lý tiểu thư nói chuyện, chậm rãi nói – “Ngươi đây là muốn bức bách ta sao?” – Thẩm Khanh sửng sốt, thấp giọng nói – “Không có, ta chỉ là… ”

-“Ngươi nếu ép buộc ta ta đương nhiên không phải đối thủ, nhưng về sau ta cũng tuyệt đối sẽ không gặp lại ngươi.” – Hắn nói. Thẩm Khanh trầm mặc, trong giọng nói mang theo một tia tuyệt vọng – “Chính là ta làm không được, nhìn ngươi cùng người khác ở chung một mái nhà, ta làm không được…”

Vân Tiêu tâm đột nhiên mềm nhũn, người nam nhân này trước kia khư khư cố chấp như vậy, bất luận là ai cũng không có cách nào làm quyết định của hắn thay đổi, nhưng hiện giờ ở trước mặt mình, ngay cả phản bác cũng không dám nói một câu.

-“Ta không muốn thấy ngươi cùng nữ nhân kia phát sinh quan hệ, ta sợ ta nhịn không được giết nàng.” – Thẩm Khanh nói. Hắn tuyệt đối là kẻ không so đo hậu quả, tựa như năm đó đồng ý bán cho Hàn vương tin tức, thật sự thời điểm muốn làm một chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Vân tinh thần có chút sa sút, trầm mặc rồi sau đó nói – “Gần đây Lý… nàng thân mình không tốt lắm, chúng ta tạm thời sẽ không viên phòng.” – Hắn ngồi đối diện Thẩm Khanh, nhìn chằm chằm Thẩm Khanh – “Chuyện của ta, ngươi không có quyền nhúng tay. Nếu ngươi thương tổn nàng, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi. Ngươi muốn đợi, hay là muốn đi là chuyện của ngươi, ta sẽ không can thiệp, nhưng ta muốn làm cái gì cũng là chuyện của ta.”

Thẩm Khanh nhìn Vân Tiêu, – “Chẳng lẽ ta thật không có biện pháp bù lại khuyết điểm hai năm trước sao?”

-“Đối với sự tình hai năm trước, ta sớm đã quên, ngươi phụ ta, ta cũng lừa gạt ngươi, chúng ta coi như huề nhau, hiện giờ ta sớm đã không còn là Tiêu Vân, ta chỉ muốn cuộc sống giản đơn hiện tại.”

Thẩm Khanh không trả lời, Vân Tiêu cũng không nói chuyện, hai người trầm mặc thật lâu sau đó Thẩm Khanh mới nói – “Ta đã hiểu, ta đưa ngươi trở về.”

Vân Tiêu sửng sốt, thái độ Thẩm Khanh chuyển biến khiến hắn có chút ngạc nhiên, lập tức cũng bình thường trở lại, đại khái là đã thông suốt không còn chấp nhất nữa đi!

Mình ở trong lòng hắn, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi, vô cùng đơn giản có thể buông tha. Cũng miễn bàn tới cái khác!

Trở lại tiểu viện, không có bất luận kẻ nào biết Vân Tiêu bị người cướp đi lại đưa về. Vân Tiêu tự giễu cười cười, Thẩm Khanh người này, thích một người là phấn đấu quên mình, tỷ như Phượng Nhan.

Năm đó hắn vì Phượng Nhan có thể dùng hết toàn lực, chẳng sợ sau đó biết trong lòng Phượng Nhan không phải là mình, cũng không buông tay. Cho nên năm đó hắn mặc dù có oán, nhưng cũng không hận Thẩm Khanh.

Nửa năm này nhất cử nhất động của Thẩm Khanh, đổi thành những người khác có lẽ sẽ thực cảm động, nhưng Vân Tiêu lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Này đó có thể đả động hắn sao? Thẩm Khanh bất luận là theo đuổi ai, thủ đoạn đều nồng nhiệt như vậy, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vung tiền như rác vì cầu mỹ nhân mỉm cười, Thẩm Khanh phú gia công tử như vậy cũng không phải chưa làm qua.

Cho nên hắn cũng cứ thế, không cự tuyệt cũng không tiếp nhận, mỗi lần đều trả chút bạc, có lẽ Thẩm Khanh thực nhanh sẽ cảm thấy nhàm chán buông tay. Hiện giờ cũng vừa lúc…

Nghĩ đến đây, Vân Tiêu đi đến trước cửa, đẩy cửa ra. Một trận gió lạnh thổi tới trên người hắn, hắn nhịn không được một cái rùng mình. Trong lòng phiền muộn thoáng giảm bớt rất nhiều.

Đến cuối cùng, hắn vẫn như cũ, vẫn là người có thể có cũng có thể không… chờ đợi cái gì chứ, bất quá là lời nói mà thôi, quả nhiên như vậy vẫn là tốt nhất. Trong lòng không có chờ mong, tự nhiên cũng không có khổ sở.

Ngày hôm sau, Vân Tiêu đang trong phòng nhìn sổ sách, Lý tiểu thư bưng trà đi đến. – “Vân công tử, ngày mai chúng ta có thể sớm ra ngoài không?” – Vân Tiêu hỏi – “Ngươi muốn đi gặp Từ công tử sao?”

-“Ân, ta sợ hắn lo lắng, chúng ta đã hẹn ước ở trà lâu trong thành gặp mặt.”

Vân Tiêu gật đầu – “Cũng tốt, chớ để Từ công tử lo lắng.” – Hắn khép lại sách lại – “Mấy việc bưng trà này để hạ nhân làm là được.”

Lý tiểu thư cười nói – “Ta cũng là ở ngoài cửa gặp tiểu tư thường hầu hạ ngươi, hắn nói đây là trà chưởng quầy đối diện đưa tới, ta liền thuận tiện đưa vào.”

Vân Tiêu có chút ngây ngẩn cả người, tiếp nhận trà từ tay nàng, hương trà nhàn nhạt tỏa vào mũi. Lý tiểu thư nói – “Còn có một phong thư.” – Vân Tiêu mở thư, bên trong thế nhưng đôi dòng thực ngắn gọn.

Sau mấy ngày, Thẩm Khanh vẫn như cũ, mỗi ngày đưa vài thứ lại đây, chính là mỗi lần đồ vật đều mang theo một phần thư, đều là kể chút sinh hoạt lặt vặt. Vân Tiêu cho tới bây giờ đều không hồi âm, nhưng Thẩm Khanh vẫn như cũ mỗi ngày đều truyền tin đến.

Thời gian dần dần qua nửa năm, Thẩm Khanh đang muốn ra ngoài, chợt nghe tiểu nhị nói, Lý tiểu thư đối diện chẩn được quái bệnh, đại phu bó tay không biện pháp cứu chữa.

Đi ra cửa, quả nhiên thấy đối diện người đến người đi, kiệu của Lý viên ngoại cũng ở trước cửa, không ít đại phu tới, vội vàng hướng vào bên trong.

-“Ngươi canh lửa, ta đi nhìn xem.” – Hắn đang hầm canh gà cho Vân Tiêu. Đã nhiều ngày Vân Tiêu bận bịu nhiều việc, sắp tới sinh thần Hoa Diệc Khê, hàng năm thời gian này hắn đều rất bận rộn.

Thẩm Khanh có chút kỳ quái, để Hoa Diệc Khê xem bệnh tuy rằng ngàn vàng khó cầu, Sở vương năm đó cũng phải dùng Minh Sương kiếm mới có thể, nhưng Tiêu Vân là tâm phúc của Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê cũng thập phần tín nhiệm hắn, nếu nương tử của hắn xảy ra chuyện, Hoa Diệc Khê khẳng định sẽ không bàng quan đứng nhìn mới đúng.

Vì cái gì Tiêu Vân không về Tiêu Gia Bảo, mà là mời đám đại phu này xem bệnh? Chẳng lẽ nói…

Một ý tưởng phập phù hiện lên trong đầu Thẩm Khanh, hắn chỉ cảm thấy tim đập nhanh rất nhiều, chạy giống như bay đến nội viện. Chỉ nhìn thấy rất nhiều đại phu đang trong viện trầm tư suy nghĩ, cũng không ít hạ nhân tới tới lui lui lấy thuốc, đưa thuốc. Một mảnh bận rộn.

Cuối cùng Thẩm Khanh tìm được Vân Tiêu tại thư phòng.

-“Không nghĩ với tác phong của ngươi, nương tử sinh bệnh thế nhưng ở thư phòng.” – Thẩm Khanh từ cửa sổ nhảy vào thư phòng nói. Vân Tiêu không ngẩng đầu, thản nhiên nói – “Ta cũng vừa mới đến thư phòng.”

Đã nhiều ngày bận rộn dị thường, vốn chưa từng nghỉ ngơi ổn thỏa. Hơn nữa thời gian Lý tiểu thư cùng Từ công tử hẹn ước cũng đến , hắn không thể không cùng diễn một màn này. Diễn trò đầy đủ, hắn cũng hồi lâu chưa được ngủ ngon.

Thẩm Khanh đi vào nhìn Vân Tiêu, từ nửa năm trước, vẫn chưa từng qua xem hắn, nhìn thấy đôi mắt hắn đầy vành đen, vẻ mặt mỏi mệt, Thẩm Khanh có chút đau lòng.

-“Muốn ngủ một lát không?”

-“Ta còn sổ sách chưa xem xong.” – Vân Tiêu nói. Thẩm Khanh kéo tay hắn, để hắn đến nằm xuống nhuyễn tháp, rồi sau đó nói – “Ngươi nếu ngã bệnh, ai sẽ quản lý một nơi lớn thế này cho Tiêu Lạc Ngọc. Hắn thì ngược lại, mỗi ngày cùng Hoa Diệc Khê ngắm hoa trông trăng, ngươi thì vất vả muốn chết.” – Nói tới chỗ này, thấy Vân Tiêu vẫn muốn đứng lên, nhịn không được nói – “Ta giúp ngươi nhìn là được chứ gì.”

-“Ngươi cái gì cũng không biết, tính như thế nào?”

-“Thẩm gia gia nghiệp lớn như vậy, thời điểm ta xử lý cũng không có vấn đề gì. Yên tâm đi!” – Thẩm Khanh bất đắc dĩ nói – “Ngươi ngủ đi.”

Vân Tiêu cũng hiểu được đúng là mệt chết đi, nhịn không được chu công hấp dẫn dặn một câu – “Ta ngủ nửa canh giờ, nhớ đánh thức ta.”

-“Được rồi.” – Thẩm Khanh cầm một tấm thảm mỏng đắp lên cho hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt sợi tóc tán loạn của Vân Tiêu, nhẹ giọng nói – “Ngủ đi!”

Chờ sau khi Vân Tiêu tỉnh lại, là được tiểu tư đánh thức, Thẩm Khanh đã không còn ở đây, trên bàn còn đặt bát canh gà nóng, sổ sách cũng đã tính xong, từng nét từng chữ viết rất rõ ràng. Một bên đặt một mảnh giấy, Vân Tiêu mở ra, là Thẩm Khanh viết.

“Ta nhận thức ngươi của bây giờ.”

Vân Tiêu sửng sốt, sau đó chợt nghe tiếng khóc bên ngoài -“Công tử, không tốt phu nhân đi rồi!”

Hai tháng sau.

Trong một căn phòng tại Tiêu Gia Bảo, Lý tiểu thư tay kéo một vị công tử trẻ tuổi, đang hướng Vân Tiêu nói lời cảm tạ.

Vân Tiêu thở dài – “Không cần khách khí, chính là nỗi đau mất con của Lý viên ngoại chỉ sợ nhất thời khó có thể bình phục.” – Lý tiểu thư nói – “Đây bất quá là kế tạm thời, chờ thêm hai năm chúng ta sẽ trở về hướng phụ thân xin thứ lỗi.”

-“Cũng đúng, chờ có ngoại tôn, Lý viên ngoại tự nhiên sẽ không ngăn trở nữa.” – Vân Tiêu cười nói – “Hai vị dự định đi đâu?”

-“Tướng công muốn đi dự khoa thi, ta cũng cất giữ ít ngân lượng, chúng ta đi kinh thành.” – Lý tiểu thư nói. Lúc trước nàng ăn dược giả chết, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, không nghĩ tới sau khi tỉnh lại thế nhưng đang ở Tiêu Gia Bảo. Nàng trong lòng biết là Vân Tiêu sợ nàng xảy ra chuyện mới mang nàng tới đây.

Vô cùng cảm động, Lý tiểu thư lần thứ hai bái tạ.

Vân Tiêu ra khỏi phòng sau, nhìn thấy Thẩm Khanh đang trong viện chờ hắn, nhịn không được thở dài, vốn tưởng rằng đem Lý tiểu thư đưa đến Tiêu Gia Bảo sẽ không để lộ, không nghĩ tới vẫn bị Thẩm Khanh phát hiện, cũng theo lại đây.

Từ khi biết hắn không là thật sự thành thân, Thẩm Khanh tựa hồ trở nên vui vẻ rất nhiều, hắn đi tới chỗ nào cũng phải đi theo, mặc cho hắn hờ hững, cũng không lùi bước.

-“Ta muốn đi gặp bảo chủ, ngươi không cần đi theo.” – Vân Tiêu bất đắc dĩ.

Thẩm Khanh cười nói – “Tốt lắm, ta ở chỗ này chờ ngươi.” – Hắn kéo áo Tiêu Vân, – “Thời tiết có chút lạnh, đừng để bị cảm.”

Vân Tiêu chụp lấy tay hắn, nhịn không được trừng mắt nhìn hắn một cái, đã thấy Thẩm Khanh cười phi thường vui vẻ. Vân Tiêu không để ý nữa, xoay người rời đi.

Trong viện, Tiêu Lạc Ngọc đang làm cỏ cho dược điền, Hoa Diệc Khê không yên tâm người khác tới làm, luôn tự mình làm, Tiêu Lạc Ngọc đau lòng Hoa Diệc Khê sợ y mệt nhọc, cho nên mảnh dược điền rộng lớn này đành phải một mình hắn thân chinh làm cỏ.

-“Công tử.” – Vân Tiêu nhẹ giọng nói. Hoa Diệc Khê ngồi ở một bên uống trà, chỉ chỉ bên cạnh bảo – “Ngồi đi.”

Vân Tiêu ngồi xuống, Hoa Diệc Khê hỏi – “Thẩm Khanh đâu?”

-“Hắn còn ở bên ngoài.”

Hoa Diệc Khê nhìn Vân Tiêu, Vân Tiêu chỉ lo nhìn chén trà trong tay, một khắc sau nói – “Công tử, bệnh của Thẩm Khanh… ”

-“Hắn bất quá là khúc mắc trong lòng thôi, cởi bỏ điều dưỡng vài năm liền tốt. Hiện giờ người nắm giữ khúc mắc ngay bên cạnh, hẳn không còn đáng ngại.” – Hoa Diệc Khê nói. Vân Tiêu thấp giọng đáp – “Đa tạ công tử.”

Chờ Vân Tiêu rời đi, Tiêu Lạc Ngọc cười nói – “Tiêu Vân tình huống thế nào?”

-“Vẫn tốt, còn muốn gặp Thẩm Khanh.” – Hoa Diệc Khê cười nói.

Có gút mắc không chỉ là Thẩm Khanh, còn có Tiêu Vân. Hai người nhìn nhau mỉm cười, lập tức lắc đầu. Loại chuyện tình cảm, nói không chừng kết quả trời sớm đã định trước.

Vân Tiêu mới vừa ra khỏi tiểu viện, Thẩm Khanh một cái lắc mình liền xuất hiện trước người hắn, chiết phiến trong tay lay động cười nói – “Ta mới vừa nhận được bồ câu đưa tin trong nhà, nói là có một đám châu báu Tây Vực đưa đến, ngươi muốn xem qua hay không?”

-“Thẩm gia đường xá xa xôi, vẫn là thôi đi.” – Vân Tiêu nói, Thẩm Khanh cầm cổ tay của hắn – “Đi xem đi, nói không chừng có thứ thích hợp Hoa Diệc Khê. Hoặc là nói có thứ ngươi thích, ngươi không phải thích nhất vàng bạc châu báu sao? Mấy thứ này ta cho nguời tìm thật lâu mới trở về.”

-“Ta không có nhiều thời gian như vậy.” – Vân Tiêu không chút nghĩ ngợi cự tuyệt. Thẩm Khanh cười nói – “Ta cho bọn họ đưa đến Tiêu Gia Bảo thế nào? Coi như sính lễ… ấy,… không cần đi nhanh như vậy… là của hồi môn ta cũng không để ý…. ”

Hoàn phiên ngoại

Phily: sính lễ – nhà trai; của hồi môn – bên gái.

Kết thúc cho cp Thẩm Khnah – Tiêu Vân. Còn 1PN, là của Hữu Yển..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.