CHƯƠNG 9 : HÔN MÔI
.
Tiêu Lạc Ngọc đi vào Thính Tiêu các, Hoa Diệc Khê đùa nghịch mấy cái lọ trên tay y.
-“Diệc Khê.” ~~~ không để ý đến hắn.
-“Diệc Khê.” ~~~ vẫn không lên tiếng.
Tiêu Lạc Ngọc đi qua, xoay người Hoa Diệc Khê lại, mới phát hiện Hoa Diệc Khê hiện tại thần tình đỏ bừng, trên tay cầm bốn năm bình dược, đang đổ cái này vào cái nọ, cái nọ lại rót vào cái kia.
-“Diệc Khê, dược như vậy còn có thể dùng sao?” – Tiêu Lạc Ngọc buồn cười.
-“Ai nói không thể dùng.” – Hoa Diệc Khê cúi đầu, lúc này mới nhìn đến thứ mình làm ra, nhíu nhíu mày, đem bình dược trong tay buông xuống. – “Một hồi gọi Canh Tinh ăn.”
-“Được rồi, không còn sớm nữa, thời gian bữa trưa đều qua, muốn ăn cái gì? Không bằng hôm nay liền ăn thỏ nướng đi.”
Hoa Diệc Khê nhất thời cười ra tiếng. Chỉ chốc lát Tiêu Vân trở lại, cầm một con gà béo trong tay. Canh Tinh ăn một hơi, lúc này mới vừa lòng qua một bên phơi nắng.
-“Có Canh Tinh thật tốt, về sau Tiêu gia bảo cũng sẽ không có con chuột nào dám nháo loạn.” – Tiêu Lạc Ngọc nói, rồi sau đó sai Tiêu Vân đi thông tri phòng bếp đem cơm trưa đến Thính Tiêu các, cơm chiều muốn thêm một phần thịt thỏ nướng.
Đã nhiều ngày Tiêu Lạc Ngọc hảo ăn hảo uống cùng Hoa Diệc Khê, tuy rằng y không có béo ra, nhưng khí sắc thoạt nhìn tốt lên rất nhiều, đang lúc Tiêu Lạc Ngọc cảm khái phải dưỡng cho Hoa Diệc Khê béo lên, Tiêu Mạc tiến vào Thính Tiêu các.
-“Thiếu gia, giải dược đã sai người đi nấu.” – Tiêu Mạc cười ha ha nói. Tiêu Lạc Ngọc nghĩ đến con chuột hồi nãy, nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn. Ngược lại Hoa Diệc Khê không phản ứng gì.
-“Còn có, Cái Bang Lỗ Bình trưởng lão muốn gặp ngươi.”
Nghĩ đến Lỗ Bình có việc tìm mình, Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, phân phó Tiêu Vân thêm một bộ bát đũa.
Dựa theo ký ức đời trước, hiện tại giang hồ tuy rằng bình yên, nhưng thực nhanh bình yên này sẽ bị phá vỡ, đầu tiên là Cái Bang có người mạc danh kỳ diệu trúng độc, rồi sau đó có người phát hiện độc dược đến từ một đại bang phái khác — Thanh bang. Chờ đến lúc người trong giang hồ bao vây tiêu trừ Thanh bang thì mới phát hiện Thanh bang là bị hãm hại, mà thủ phạm phía sau màn đã sớm đã ẩn cư – Tàng Kiếm sơn trang.
Tóm lại khi sự tình kết thúc, cuối cùng lại phát hiện Tàng Kiếm sơn trang cũng chỉ là quân cờ, hết thảy đều là bởi vì một cái bảo tàng(kho báu) trong truyền thuyết.
Bất quá thời điểm đó giang hồ đã trở nên hỗn loạn, Tiêu gia bảo mơ hồ trở thành thế lực lớn nhất trên giang hồ, Tiêu Lạc Ngọc cũng biết, Tiêu gia bảo có thể bảo trì không bị liên lụy, Hoa các đã xuất ra hét khí lực bảo hộ. Nhìn Hoa Diệc Khê một bên cúi đầu ăn cơm, Tiêu Lạc Ngọc nhịn không được nắm chặt tay y.
Lỗ Bình đến, làm bộ không thấy hai người tay nắm một chỗ. Có việc cầu người, hắn đem tư thái riêng mình hạ rất thấp. – “Tiêu bảo chủ, Hoa thần y.”
-“Trưởng lão khách khí, chúng ta lấy ngang hàng luận giao, ngươi gọi ta một tiếng Tiêu lão đệ là được, ta gọi ngươi một tiếng Lỗ đại ca.” – Tiêu Lạc Ngọc nói, Tiêu Vân thông minh rót đầy chén rượu cho Lỗ Bình. Lỗ Bình tâm thêm ổn định vài phần.
Chuyện Hoa Diệc Khê ở Tiêu gia bảo tuy rằng trên giang hồ người biết vẫn có, nhưng càng nhiều người không biết, Cái Bang là bang phái đệ nhất thiên hạ, tin tức đương nhiên linh thông, cũng biết địa vị Hoa Diệc Khê ở Tiêu gia bảo. Hắn trước khi đến đều đã chuẩn bị sự tình lần này không dễ dàng thành công.
Bất quá nhìn tình hình hai ngày nay, cùng đồn đãi cực kì không hợp.
-“Ta đây liền sảng khoái gọi ngươi một tiếng Tiêu lão đệ.” – Lỗ Bình cũng không phải người ngượng ngùng, – “Lão đệ, ta tới đây là có một việc muốn nhờ.”
Tuy rằng trong lòng sớm biết rõ, bất quá Tiêu Lạc Ngọc vẫn là làm ra biểu tình kinh ngạc, – “Đại ca xin cứ nói, có chuyện gì ta tất nhiên sẽ tận lực.”
-“Là như vậy…” – Lỗ Bình kể rằng Cái Bang đột nhiên có rất nhiều người nhiễm quái bệnh, đại phu bó tay không có biện pháp, cho nên muốn thỉnh Hoa Diệc Khê đến cứu trị.
Tiêu Lạc Ngọc trong lòng hiểu rõ, nguyên nhân Cái Bang vội vã như vậy chủ yếu là bởi vì bang chủ Cái Bang cũng trúng độc, bất quá bọn hắn hiện tại còn không biết là trúng độc, đều tưởng quái bệnh.
Tiêu Lạc Ngọc nhíu mày, Lỗ Bình trong lòng cả kinh, cho rằng Tiêu Lạc Ngọc không chịu hỗ trợ. – “Lão đệ, vi huynh ta tuy rằng không phải bang chủ, nhưng sự tình Cái Bang vẫn có thể làm chủ, hôm nay nếu có thể cứu trợ Cái Bang một lần, ngày khác Cái Bang nhất định hồi báo.”
-“Đại ca nói quá lời, chuyện này vốn nên đáp ứng không thể thoái thác, chỉ là Diệc Khê thân mình không tốt, Tiêu gia bảo ở Trung Nguyên, Cái Bang tổng bộ tại Giang Nam. Ngựa xe mệt nhọc ta sợ y chịu không nổi.” – Đây cũng không phải Tiêu Lạc Ngọc thoái thác, đời trước hắn có thể không để ý chuyện này, đời này tuyệt đối không có khả năng tái phạm.
-“Này…”
-“Như vậy đi, nếu là quái bệnh trước không đoạt mạng người, có thể hay không hoãn mấy ngày nữa xuất phát, để ta chuẩn bị một ít đồ vật.”
Tiêu Lạc Ngọc có thể như vậy đáp ứng thống khoái, Lỗ Bình đã rất bất ngờ , đương nhiên là vội vàng đồng ý. Tiêu Lạc Ngọc tự nhiên cũng có quyết định của chính mình, đã nhiều ngày cũng muốn đem Phượng Nhan tống xuất Tiêu gia bảo, bằng không lưu lại bọn họ không biết sẽ dẫn đến nhiễu loạn gì.
Bên này Tiêu Lạc Ngọc cùng Lỗ Bình nói chuyện với nhau thật vui, bên kia Phượng Nhan ở trong phòng phát hiện Bạch Ngọc đang ngủ, vung ống tay áo đem Bạch Ngọc vứt đến xa xa, oán hận ngồi xuống.
Lâm Dương nhìn thấy cảnh tượng này nhịn không được nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
-“Ta xem Bảo chủ thật là bị Hoa Diệc Khê mê hoặc hồn phách rồi.” – Thi Kỳ Nhi nói. Lâm Dương khóe miệng xuất ra một nụ cười khinh thường, – “Cái gì gọi là bị ma quỷ mê hoặc? Ngươi chưa thấy qua Hoa Diệc Khê đối Tiêu Lạc Ngọc tốt như thế nào sao? Nếu ngươi là Tiêu Lạc Ngọc ngươi chọn ai?”
-“Hoa Diệc Khê dù tốt cũng là nam nhân, Bảo chủ không biết là ghê tởm?” – Thi Kỳ Nhi cả giận nói.
Lâm Dương lắc đầu, nhìn trâm cài tóc trên đầu Thi Kỳ Nhi, – ” Ta thì không hề gì, ngược lại ngươi phải vì chính mình suy nghĩ một chút, hiện tại tình huống này, ngươi ở trong này ngốc không được, rời đi Tiêu gia bảo ngươi tính đi đâu chứ? Còn có thể sống như thế nào?” – Vươn tay xả hạ trâm cài trên đầu Thi Kỳ Nhi, – “Chế tác thật tinh quý, trâm cài tóc này chắc phải ngàn lượng bạc đi.”
-“Ngươi…”
-“Đủ rồi, đều câm miệng.” – Phượng Nhan giận dữ. Thi Kỳ Nhi không dám hé lời, ngược lại Lâm Dương không hề gì nói – “Ta ăn xong giải dược trở về tiêu cục, các ngươi tự mình về sau đi.” – Dứt lời xoay người rời đi.
Trước không kể quá trình ba người ăn giải dược, Lâm Dương dùng giải dược xong đêm đó liền hướng Tiêu Lạc Ngọc từ biệt. Ngược lại Phượng Nhan cùng Thi Kỳ Nhi đều không có phản ứng gì.
Lại qua năm ngày, Thi Kỳ Nhi không biết nghe ai nói Hoa Diệc Khê muốn đi Giang Nam, còn đặc biệt đến Thính Tiêu các thăm dò.
Thời điểm Thi Kỳ Nhi tới, Tiêu Lạc Ngọc đang nghe Tiêu Mạc trình bày sổ sách của Tiêu gia bảo tháng này. Cho dù là võ lâm nhân sĩ, cũng phải có sinh kế. Tửu lâu, trà quán, hiệu cầm đồ, khách ***, bố trang, mấy trăm năm cơ nghiệp vẫn thực khổng lồ, trải rộng toàn bộ Trung Nguyên, ở Giang Nam cũng có không ít việc làm ăn.
Hoa Diệc Khê bên bờ hồ nhìn Canh Tinh ở trong nước du đãng, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Lạc Ngọc liếc mắt một cái.
Tiêu Mạc cũng đang làm sổ sách kết toán, hắn biết về sau không cần nuôi Thi Kỳ Nhi cùng Phượng Nhan, có chút vui vẻ tại sổ sách viết tới viết lui.
-“Hai nàng chi tiêu so với toàn bộ Tiêu gia bảo đều lớn hơn rất nhiều, đặc biệt Phượng tiên tử, trong khố phòng có thật nhiều đồ cổ ngươi đều đưa cho nàng. Kia đều là lão bảo chủ lưu lại. Thi cô nương cũng vậy, vốn là vật phẩm trang sức để buôn bán, nói lấy liền lấy đi, tuyệt không khách khí.”
Tiêu Lạc Ngọc rốt cục biết Tiêu Vân cứ mãi lãi nhãi nhắc tới của quý giống ai rồi, Tiêu Mạc một bộ dáng thần giữ của, trước đây mỗi lần Tiêu Mạc hướng hắn báo cáo chi tiêu của Tiêu gia bảo, đều là vẻ mặt không cam nguyện. – “Khố phòng đều rỗng.”
-“Được rồi, được rồi, về sau sẽ không vậy nữa.” – Tiêu Lạc Ngọc khuyên giải an ủi. Hắn đối tiền tài linh tinh, luôn luôn để ngoài mắt. Hoa Diệc Khê lúc trở về chỉ nghe thấy câu nói sau cùng của Tiêu Mạc – “Ta nơi đó có, muốn hay không lấy lại đây.” – Hoa gia vẫn luôn là kinh thương thế gia, Hoa Diệc Khê tuy rằng không phải người thừa kế, nhưng vẫn có không ít phần, – “Ngươi muốn cái gì?” – Y hỏi Tiêu Lạc Ngọc.
-“Không cần nghe Mạt thúc nói lung tung, khố phòng đồ vật nhiều lắm, hắn là một thứ cũng luyến tiếc xuất ra ấy mà.” – Tiêu Lạc Ngọc kéo Hoa Diệc Khê qua, để y ngồi lên đùi của mình. Hoa Diệc Khê đỏ mặt động động, cuối cùng an tĩnh lại, giống hệt con mèo nhỏ ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Tiêu Lạc Ngọc.
-“Xe ngựa mà ta muốn làm xong chưa?” – Tiêu Lạc Ngọc hỏi.
-“Ngày mai là xong, chỉ cần tu sửa một chút nữa.” – Tiêu Mạc đáp. – “Ta đây lui xuống trước.” – thời điểm Tiêu Mạc rời đi, vừa lúc gặp Thi Kỳ Nhi. Hắn có chút căm giận nhìn thoáng qua Thi Kỳ Nhi một bộ y phục mới cùng trên đầu đồ trang sức tinh xảo, xoay người rời đi.
Thi Kỳ Nhi có chút không hiểu tại sao, chỉnh lý y phục rồi đi vào.
Vào trong tiểu lâu, đối diện án thư, có thể nhìn thấy Tiêu Vân đứng ở bên cửa sổ tưới hoa, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê, cằm tựa lên bờ vai của y, tay trái ôm eo y, tay phải đang viết chữ. Hoa Diệc Khê vươn một bàn tay mài mực.
-“Thi cô nương?” – Tiêu Lạc Ngọc nghe được tiếng bước chân vốn là tưởng hạ nhân, định không chú ý. Không nghĩ tới là Thi Kỳ Nhi. – “Có việc?”
-“Là như vậy, ta nghe nói Bảo chủ muốn đi Giang Nam, Phượng tỷ tỷ vừa lúc muốn về Phượng Tiên các, muốn hỏi Bảo chủ có thể tiện đường đi cùng.” – Phượng Tiên các là Phượng Nhan lập ra, chuyên môn thu nhận nữ đệ tử.
-“Tiên tử đã ở Trung Nguyên lâu, ắt muốn trở về thôi.” – Tiêu Lạc Ngọc cười cười, – “Vậy thì cùng nhau đi.” – Dù sao trên đường hắn sẽ vứt bỏ các nàng.
Thi Kỳ Nhi trộm nhìn Hoa Diệc Khê vẫn đang mài mực một chút, chậm rãi nói, – “Kỳ Nhi quấy rầy đã lâu rồi, cũng nghĩ đi xem cảnh sắc Giang Nam, muốn cùng Phượng tỷ tỷ đi tới Phượng Tiên các một chuyến.”
Tiêu Lạc Ngọc gật đầu – “Giang hồ nhi nữ tự nhiên là chí ở bốn phương. Ta cũng không giữ các ngươi nữa. Ngày mai giờ Thìn xuất phát.” – Thi Kỳ Nhi sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, cắn môi. – “Vâng, vậy Kỳ Nhi trở về thu thập một chút.”
Thi Kỳ Nhi đi rồi, Tiêu Vân lại nhịn không được nói thầm vài câu, Tiêu Lạc Ngọc cười tùy ý nó.
Vào đêm, hai người sớm rửa mặt nằm xuống nghỉ ngơi. Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy cho tới bây giờ đều chưa từng có thả lỏng sinh hoạt như vậy.
Ở trước mặt Hoa Diệc Khê, hắn cái gì cũng đều không cần ngụy trang, lười biếng nghịch ngợm đều được, cũng có thể thoải mái biểu hiện. Trước kia chung quy hắn cho rằng hai người là huynh đệ, không thể nào thành tình nhân, hiện tại xem ra mình trước kia nghĩ quá nhiều rồi.
Ôm Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc không biết là có phải do mình tác động, cảm giác Hoa Diệc Khê có béo một chút.
Trái sờ sờ, phải sờ sờ, Tiêu Lạc Ngọc khẳng định đúng là có béo lên. – “Ngươi làm gì vậy?” – Hoa Diệc Khê nhịn không được bắt lấy cái tay tác quái trên người.
Tiêu Lạc Ngọc hắc hắc cười hai tiếng, – “Xúc cảm không tồi.” – Tiêu Lạc Ngọc dám thề với trời, hắn lúc này hoàn toàn không có ý tưởng không đứng đắn gì, chỉ là muốn đùa đùa Hoa Diệc Khê.
Một tay cởi bỏ áo trong của Hoa Diệc Khê, nhẹ nhàng dò xét vào. Xúc cảm trơn mịn khiến Tiêu Lạc Ngọc có chút lưu luyến, ý tưởng muốn trêu đùa Hoa Diệc Khê sớm bay đến phương trời nao. Chỉ một bàn tay không đỡ thèm, Tiêu Lạc Ngọc dứt khoát đem cả người Hoa Diệc Khê ôm vào trong ngực, hai bàn tay bắt đầu giở trò.
Vẫn cảm giác có chút không đủ, bất luận sờ như thế nào vẫn thấy có loại xúc cảm không đủ. Hoa Diệc Khê cả người đều cuộn trong lòng của hắn, giống như con mèo nhỏ hừ vài tiếng, thanh âm này rơi vào trong tai hắn, càng thêm khiến loại không thỏa mãn này sâu thêm rất nhiều.
-“Diệc Khê?” – Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng bắt đầu khàn khàn. Bất chợt xoay người đem Hoa Diệc Khê đặt dưới thân.
Trong bóng đêm có thể nhìn thấy ánh mắt Hoa Diệc Khê sáng trong, tựa hồ có nước tràn ngập bên trong. Giống như ma chướng, Tiêu Lạc Ngọc cúi đầu, hôn lên cánh môi Hoa Diệc Khê.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn môi, cả hai đều cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, rồi sau đó liền đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp này, không thể tự kềm chế.
Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy cho tới bây giờ đều không có uống qua thức uống ngọt lành như vậy, hắn không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này. Trong lòng khát vọng không ngừng gia tăng, hắn chỉ cảm thấy bên tai có một thanh âm tự nói với mình, không đủ, còn chưa đủ.
Hai người chỉ bằng bản năng, không ngừng mà khát cầu đối phương.
Hoa Diệc Khê cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình lên cao, Tiêu Lạc Ngọc nhiệt độ cơ thể dần nóng lên. Thật lâu sau, Tiêu Lạc Ngọc rốt cục buông Hoa Diệc Khê ra.
-“Ngủ đi.” – Hắn nói. Hai người thân thể đều sinh ra biến hóa, Tiêu Lạc Ngọc biết, nhưng bây giờ còn chưa phải thời cơ. Hắn còn chưa có chuẩn bị tốt, hơn nữa cũng không muốn thương tổn đến Hoa Diệc Khê.
-“Ân.” – Hoa Diệc Khê thanh âm nhẹ nhàng, không nhẹ không nặng đánh vào trong lòng Tiêu Lạc Ngọc.
END 9.
Phily: hôn chậm chậm nên thịt thịt gì đó, hắc hắc, cứ chậm rãi đợi nghe các cưng =____=