Trọng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 43: Chương 43: Hiểu Lầm Sâu Sắc




CHƯƠNG 43 : HIỂU LẦM SÂU SẮC

.

-“Ta biết ngươi sẽ tìm tới nơi này.” – Dịch Hồi nói, – “Chỉ là ta không nghĩ sẽ nhanh như vậy.”- Nháy mắt tiếp theo, trước mặt hắn xuất hiện một người, rõ ràng chính là kẻ ở khách *** hỏi thăm về Dịch Hồi kia.

Dịch Hồi vẻ mặt lạnh nhạt, nếu nói là nhìn thấy Hoa Diệc Khê hắn là trong lạnh nhạt mang theo một tia vui vẻ cùng ý cười, như vậy nhìn thấy người này hắn lại là hoàn toàn lạnh nhạt, trong ánh mắt nhìn không thấy một tia dao động. Ngược lại người này tuy rằng biểu tình không quá đặc biệt, nhưng trong đôi mắt kia thật sự che dấu không hết vui sướng.

-“Tiểu Quân, ta…”- người này khóe miệng giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời. Hắn không biết phải nói như thế nào, cũng không biết nói cái gì mới tốt. Cuối cùng chỉ lăng lăng nhìn Dịch Hồi, nhịn không được vươn tay nắm tay Dịch Hồi, lại bị Dịch Hồi dễ dàng né tránh.

Trong con ngươi ba quang chợt lóe, cuối cùng nhắm mắt lại, thời điểm mở ra, đã khôi phục bình tĩnh. Đúng rồi, người này cùng hắn lớn lên, võ công trác tuyệt, muốn né tránh mình đích xác không phải là việc khó.

Mười năm, hai người tách ra đã mười năm, hắn tìm Dịch Hồi năm năm, đi khắp đại giang nam bắc, từ Tây Vực đến Tái Bắc, từ sa mạc hoang tàn vắng vẻ đến nơi giá lạnh cùng cực. Bước tiếp theo, hắn vốn là muốn đi Bắc Hải tìm, kết quả không nghĩ tới Dịch Hồi thế nhưng ngay tại Giang Nam. Ngay tại Tàng Kiếm sơn trang.

Dịch Hồi biết hành tung của hắn, biết hắn xa tại Tây Vực, cho nên mới khiến cho những người đó rời đi, vốn tính toán cho dù hắn biết việc này cũng phải thật lâu sau .

-“Ngươi tìm ta, có chuyện gì sao?”- Dịch Hồi thản nhiên hỏi. – “Sư huynh.”

Người này chính là sư phụ của Hoa Diệc Khê, trên giang hồ thịnh truyền là kẻ thần long thấy đầu không thấy đuôi(khó gặp),Tam Tuần lão nhân. Rất nhiều người nghe được cái tên này đều tưởng là lão nhân tóc trắng xóa, thời điểm gặp được ngườithực không dám tin. Trên thực tế hắn ở trên giang hồ thành danh quả thật đãrất lâu rồi.

Nghe thấy xưng hô, Tam Tuần lão nhân ngẩn người, trên gương mặt tuấn lãng đến cực điểm xuất hiện một tia thương tâm, rồi sau đó chậm rãi nói- “Ta chỉ là muốn trông thấy ngươi, ta tìm ngươi thật lâu.”

Hắn thái độ này ngược lại khiến Dịch Hồi kinh ngạc hồi lâu, tuy rằng đã qua mười năm, tuy rằng mỗi người đều sẽ thay đổi, nhưng hắn vẫn không có thói quen trên mặt người này sẽ xuất hiện loại thương tâm này.

Nhớ rõ năm đó khi hắn ly khai, người này đều là mặt không đổi sắc xoay người rời đi. Biểu tình của người này, chỉ đối người hắn yêu mà biểu lộ.

Dịch Hồi bây giờ còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy người này ôn nhu cười, cảm giáccủa chính mình. Cái loại cảm giác trời long đất lở, cõi lòng tan nát thành tro. Hai người nhiều năm như vậy, người này tuy thường xuyên sẽ cười, nhưng chỉ là tươi cười theo thói quen, không có ôn hòa sủng nịch.

Chung quanh dược điền là một mảnh rừng trúc, Hoa Diệc Khê đi qua, nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc đang đứng trong rừng trúc, không biết nhìn cái gì.

-“Lạc Ngọc, ngươi sao lại ở chỗ này?”- Hoa Diệc Khê kinh ngạc hỏi. Tiêu Lạc Ngọc xoay người, cười cười – “Không có gì, nhìn xem ở nơi này có thể chờ được ngươi hay không.”– Chỉ là trong nụ cười có một chút miễn cưỡng.

Hoa Diệc Khê trên đầu còn có bọt nước, trên người cũng có chút hơi nước. Tóc không buộc lên, tùy ý rối tung trên vai, bị gió thổi làm khô một phần. Làn da trắng nõn bởi vì dính nước hết sức trong suốt, tựa hồ có thể nhìn đến mạch máu trên người.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy Hoa Diệc Khêlúc này, thậm chí có chút hương vị phong hoa tuyệt đại.

Hắn trước kia, quả nhiên là mắt mù. Thế mà không thấy được người bên cạnh, cũng có một mặt khiến người si mênhư vậy.

Tiêu Lạc Ngọc cảm thấy trong lòng chua sót khó nén, cố gắng hắng giọng một cái nói- “Chúng ta trở về đi, trễ rồi. Đã ăn gì chưa?”

Hoa Diệc Khê bản năng định lắc đầu, nhưng tưởng tượng Tiêu Lạc Ngọc nếu như biết mình chưa ăn cái gì nhất định phải buộc mình ăn một ít, liền gật gật đầu. – “Ăn rồi.” – Tuy rằng đã hai ngàychưa ăn qua cái gì, nhưng y không cảm thấy đói.

Nhìn ra Hoa Diệc Khê do dự, Tiêu Lạc Ngọc tâm lại trầm đi nhiều. Hắn kéo tay Hoa Diệc Khê, chỉ cảm thấy tay Hoa Diệc Khê không lạnh lẽo giống dĩ vãng, ngược lại rất ấm áp. Thế nhưng Tiêu Lạc Ngọc lại cảm thấy một trận hàn ý từ chỗ hai người nắm chặt tay dần dần lan rộng, cuối cùng truyền khắp toàn thân. Cho dù hắn có được tuyệt thế thần công, cũng ngăn không được hàn ý này lan tràn.

-“Ta chuẩn bị cho ngươi một ít trà bánh.”- Tiêu Lạc Ngọc nghe được chính mình nói, Hoa Diệc Khê lắc lắc đầu- “Ta không muốn ăn, hơi mệt một chút sớm đi nghỉ ngơi đi.”

Hoa Diệc Khê rất ít nói dối hắn, trong ấn tượng Tiêu Lạc Ngọc Hoa Diệc Khê chỉ nói dối hắn một lần, đó là thời điểm hai người mới vừa bước chân vào giang hồ, hắn trúng độc, hai người cùng rơi xuống huyền nhai, đáy vực cái gì cũng không có, chỉ có một ít cây khô.

Chính là chờ khi hắn tỉnh lại, lại phát hiện mình đã khỏe, hắn hỏi Hoa Diệc Khê dùng cái gì chữa cho hắn, Hoa Diệc Khê nói là trên người mang một ít dược vật. Nhưng hắn nhớ rõ ràng Hoa Diệc Khê dược cũng đã dùng hết. Mà lần đó lúc Hoa Diệc Khê nói chuyện, cũng không giống như trước đây, là nhìn thẳng mắt hắn, mà là cúi đầu, đùa nghịch góc áo trên người.

Cuối cùng hắn phát hiện Hoa Diệc Khê hóa ra là dùng máu chính mình áp chế độc trên người hắn. Thời điểm đó, hắn phát hiện Hoa Diệc Khê nói dối, tuy rằng tức giận nhưng cũng thật cảm động.

Hiện giờ, Hoa Diệc Khê ngón tay vô thức lôi kéo góc áo, nhìn xa xa xác thực không dám nhìn hắn.

Hai người trở về đến chỗ ở, trên bàn quả nhiên bày biện một ít điểm tâm Hoa Diệc Khê thực thích. Hoa Diệc Khê luôn luôn không thích cự tuyệt Tiêu Lạc Ngọc, hiện giờ tuy rằng chỉ là bởi vì Dịch Hồi, cũng có chút không yên.

-“Không sao, không muốn ăn thì thôi, chờ qua thời gian này ta sẽ làm một ít cho ngươi ăn.”- Tiêu Lạc Ngọc nói, kéo Hoa Diệc Khê ngồi xuống, chính mình thì lấy khăn chà lau tóc cho y. Tóc Hoa Diệc Khê thựcmềm mượt, Tiêu Lạc Ngọc chỉ thấy chính mình luyến tiếc đem tay rời khỏi tóc đen. Ném khăn đi, cầm lấy lược từng chút từng chút đem tóc Hoa Diệc Khê chải cẩn thận.

Tuy Hoa Diệc Khê đối việc này tương đối trì độn, cũng phát hiện Tiêu Lạc Ngọc không thích hợp, y ngẩng đầu nhìn Tiêu Lạc Ngọc. – “Ngươi làm sao vậy?”

Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu, sau đó đột nhiên ôm lấy Hoa Diệc Khê. Dùng sức hôn y.

Độ ấm Hoa Diệc Khê làn môi vẫn lạnh lẽo như trước, mang theo hương thảo dược thơm ngát đặc trưng của y. Cảm giác được Tiêu Lạc Ngọc tựa hồ có gì không đúng, Hoa Diệc Khê cũng không phản kháng, mà giống lúc trước, thuận theo động tác Tiêu Lạc Ngọc.

Rồi sau đó, ynhận thấy Tiêu Lạc Ngọc trên thân thể biến hóa, Tiêu Lạc Ngọc tay cũng dần dần xốc lêny phục, đụng đến làn da của y.

Có lẽ là bởi vì dược vật, Hoa Diệc Khê cảm thấy tay Tiêu Lạc Ngọc cũng không có nóng cháy như xưa, ngược lại có chút điểm lạnh lẽo. Y khẽ rùng mình, cái rùng mình này cũng làm cho y thanh tỉnh thiệt nhiều.

Bây giờ còn chưa thể, Dịch Hồi dặn dò ba ngày này đều không thể làm chuyện đó. Y muốn đẩy Tiêu Lạc Ngọcra, thế nhưnghai tay y đều bị Tiêu Lạc Ngọc dùng tay trái nắm chặt, mà Tiêu Lạc Ngọc hôn y không dứt, khiếny muốn nói nói đều không có khả năng.

Tiêu Lạc Ngọc tay trái nắm chặt hai tay Hoa Diệc Khê, tay phải thì tại trên người y du tẩu khắp nơi, thực nhanh, Hoa Diệc Khê đã cảm thấy chính mình cũng có phản ứng.

Y không có khả năng phản kháng Tiêu Lạc Ngọc, tâm của y cùng thân thể y đều không có khả năng phản kháng Tiêu Lạc Ngọc. Tiêu Lạc Ngọc buông môi y ra, cúi người nhìn y.

-“Lạc Ngọc, không…”- Hoa Diệc Khê mới vừa muốn nói, đã thấy Tiêu Lạc Ngọc lập tức xé mở y phục trên người, rồi sau đó cắn hồng anh trước ngực y.

Lời muốn cự tuyệt biến thành rên rỉ cổ vũ người tiếp tục. – “Lạc Ngọc, không thể… ta…”

Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không cho Hoa Diệc Khê cơ hội nói chuyện, tay phải nhẹ nhàng cầm ‘tiểu Hoa’đã đứng lên.

-“A….”- Hoa Diệc Khê muốn nói tất cả đều bị quấy rầy, y bị nắm chặt kích thích cung lên dây, hình dạng cổ duyên dáng hoàn toàn bại lộ trước mắt Tiêu Lạc Ngọc. Tiêu Lạc Ngọc tiến lên tại hầu kết Hoa Diệc Khê khẽ liếm.

Hoa Diệc Khê cảm thấy tự chủ của mình càng ngày càng yếu, hết thảy ý thức đều tập trung tại chỗ bàn tay Tiêu Lạc Ngọc cùng cổ của mình. Y biết, cứ tiếp tục nữa, y liền hoàn toàn dậy không nổi suy nghĩcự tuyệt.

Nếu là giải dược Hoa Diệc Khê tự mình nghiên cứu chế tạo, y hoàn toàn sẽ không cảm thấy cứ thế lãng phí có bất luận cái gì không ổn, chỉ cần Tiêu Lạc Ngọc thích là được. Thế nhưng đây là Dịch Hồi mấy năm nay thật vất vả mới tạo ra.

Hoa Diệc Khê khẽ cắn môi, làm cho mình thanh tỉnh một chút, Tiêu Lạc Ngọc tay trái vừa lúc cũng buông lỏng kiềm chế hai tay y, tay Hoa Diệc Khê tạm thời có thể khôi phục tự do.

Hoa Diệc Khê hai tay vừa mới khôi phục tự do, y liền dùng sức đẩy bả vai Tiêu Lạc Ngọc. Hoa Diệc Khê khí lực vốn không lớn, nếu đối với Tiêu Lạc Ngọc có thể nói là hoàn toàn vô dụng. Nhưng Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không ngờ Hoa Diệc Khê sẽ đẩy hắn, lập tức có chút mông lung.

Nhìn thấy Tiêu Lạc Ngọc dừng lại động tác, Hoa Diệc Khê ngồi dậy, bởi vì có chút ngại ngùng đối mặt Tiêu Lạc Ngọc liền cầm một bên chăn phủ lên người mình.

-“Ta… ta hôm nay có chút mệt, muốn đi ngủ sớm một chút.”- Hoa Diệc Khê cúi đầu nói.

Tiêu Lạc Ngọc chỉ cảm thấy hắn đang đặt thân trong băng tuyết lạnh giá nơi địa cực, hắn cho tới bây giờ cũng không biết một người có thể lạnh đến loại mức độ này. Hơn nữa loại rét lạnhnày, là từ trong lòng phát ra. Hoa Diệc Khê cự tuyệt giống như là một lưỡi lêcó gai góc đâm vào. Mà hành động kéo chăn của y tựa như sau khi nắm chuôi đâm vào, lại rút ra.

Huyết nhục mơ hồ.

-“Được rồi, vậy sớm một chút nghỉ ngơi đi.”- Tiêu Lạc Ngọc xuống giường nhặt lên y phụcđã xé nát, giúp Hoa Diệc Khê đắp chăn chỉnh tề, chính mình cũng nằm xuống. – “Mệt thì nghỉ ngơisớm một chút, hôm sauphải kiểm tra sơn trang, cũng không biết có thể điều tra ra cái gì.”- Tiêu Lạc Ngọc nói một ít sự tình bản thân không chút nào quan tâm, che dấu nội tâm đau đớn.

Người yêu nhất ngay bên cạnh mình, nhưng lại không thể đụng vào…

Tiêu Lạc Ngọc thậm chí không dám vươn tay ôm Hoa Diệc Khê, bởi vì hắn sợ Hoa Diệc Khê lần thứ hai cự tuyệt.

Mỗi một lần thương tâm, hắn đều cho rằng đây là thương tâm nhất, không có khả năng còn có cái gì khó chịu hơn nữa, cũng càng không có khả năng có cảm giác đau lòng hơn cái này. Nhưng là mỗi một lần, đều phải so với một lần đau hơn rất nhiều.

Hắn không ngủ, thời điểm Hoa Diệc Khê tỉnh hắn biết, hắn nhìn Hoa Diệc Khê ngồi dậy, nhẹ nhàng từ trong tủ lấy ra đã y phục mặc vào, rồi sau đó ghé lại mặt của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, đi ra ngoài.

Hoa Diệc Khê đi rồi, Tiêu Lạc Ngọc ngồi dậy.

Chịu hôn hắn, có phải hay không Hoa Diệc Khê kỳ thật vẫn yêu hắn, có phải hay không Dịch Hồi có vấn đề gì?

Nhất định như vậy, Hoa Diệc Khê không có khả năng phản bội mình, Hoa Diệc Khê không có khả năng thích người khác.

Tiêu Lạc Ngọc tính toán không can thiệp tới tín nhiệm cùng quan tâm Hoa Diệc Khê đối Dịch Hồi, hắn cảm thấy chỉ có này một loại khả năng, nhất định là cái dạng này.

Hoặc là vì thuyết phục chính mình, Tiêu Lạc Ngọc suy ngẫm một hồi, hắn cảm thấy đây là một loại khả năng hợp lí nhất.

Hắn không suy xét đến Hoa Diệc Khê có hay không bị người uy hiếp, không nghĩ Hoa Diệc Khê cũng không có biểu tình ủy khuất oán hận, không ngừng tự nói với mình nhất định là như vậy.

Nhất định là như vậy không sai… Hoa Diệc Khê sẽ không không thích mình… tuyệt đối sẽ không…

Hoa Diệc Khê là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Tiêu Lạc Ngọc kiên định với suy nghĩ này, cũng không làm kinh động bất luận kẻ nào. Hắn không cần đi suy đoán, cũng không cần lại đi suy nghĩ mấy vấn đề này. Hắn đi đến nơi ngày hôm qua nhìn thấy Hoa Diệc Khê, nhìn mảnh rừng trúcnày. Chậm rãi đi vào.

Mà ở trong rừng trúc, Dịch Hồi sớm cũng phát giác được Tiêu Lạc Ngọc, quay đầu lại nhìn nhìn Hoa Diệc Khêđang trong hồ, miệng nhẹ nhàng giật giật, nói một câu.

Hoa Diệc Khê hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài, nhắm mắt lại cảm thụ tác dụng dược vật. Mà Tiêu Lạc Ngọc mới vừa bước vào rừng trúc, lại cảm thấy rùng cả mình, sau đó hắn nhìn thấy một người đứng trước mắt.

Đây là ngườisuất khínhất hắn từng gặp qua, thậm chí anh tuấn có chút bức người. Hắn xuất hiện thực đột nhiên, nhưng rồi lại giống như ở nơi đó đã thật lâu. Loại mâu thuẫn này làm cho Tiêu Lạc Ngọc nhất thời có chút hít thở không thông.

-“Ngươi là ai?”- Tam Tuần lão nhân mở miệng, vừa rồi Dịch Hồi truyền âm bảo hắn ngăn lại một người, nhưng lại dặn dòtuyệt không thể đả thương hắn.

Tam Tuần lão nhân trong lòng phi thường ghen tị, người này là ai vậy, vì cái gì Dịch Hồi sẽ coi trọng hắnnhư thế? Hiện tại Dịch Hồi đối hắn hờ hững, có phải hay không có liên quanngười kia?

-“Ta tìm Dịch Hồi, ngươi là ai?”- Tiêu Lạc Ngọc bày ra tư thế phòng ngự, nhìn người trước mắt. Đột nhiên hắn thấy hoa mắt, người này đã xuất hiện cách một thước trước mặt hắn.

Tiêu Lạc Ngọc khó khăn né tránh, trên người kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh.

Hai người ngươi tới ta lui động thủ, càng đánh Tiêu Lạc Ngọc càng kinh hãi, hắn hoàn toàn nhìn không ra chiêu pháp của người này, cũng theo không kịp nhịp độ của người này.

END 43.

Phily : đêm này khó ở T^T, ngồi nghe nhạc + edit.

Nhân tiện cảm ơn bạn Bạch tử đã đọc truyện nhà mình và làm bão like ^^

Phiên ngoại : Quân vấn quy kỳ ( thượng )

Phily : mình thường vừa edit vừa nghe nhạc, khi edit chương này, nhạc phát tới bài ‘Là tự em đa tình’ bản nhạc không lời… cảm giác thực hợp với không khí nhẹ nhàng của chương. Mạn phép đặt link mời mọi người cùng nghe khi đọc truyện.

Click here

_____________________________________

.

Dịch Hồi nhìn tương tư bên chân, âm thầm thở dài. Tương tư này là Vô Kỳ lần trước đi Miêu Cương mang về, đãhơn một năm tuổi, lại một chút cũng không lớn lên, ngay cảlácũng không có nhiều. Hắn tưới nước cho tương tư, đem tro bụi trên phiến lá lau sạch.

Vô Kỳ là sư huynhcủa hắn, ngẫu nhiên sẽ ở trên giang hồ hành tẩu, danh hiệu là Tam Tuần lão nhân, cũng không biết ai đặt ra, tóm lại đãgọi như thếđã nhiều năm. Hiện giờ tính ra, hai người đã làm bạn có hơn bốn mươi năm, mắt thấy sắp sửa gần nửa trăm. Chỉ là bởi vì người luyện võ, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi.

Dịch Hồi không biết là có phải bởi vì già rồi hay không, gần đây chung quy sẽ cảm thấy có chút tịch mịch, Hoa Diệc Khê đãxuống núi, y đi rồi Vô Kỳ cũng không thường có mặt trên núi, bởi sẽ có chút cô đơn. Thường xuyên nhớ tới thời điểm ba người còn ở trên núi.

So với Vô Kỳ, hắn cũng không thích ở trên giang hồ hành tẩu, luôn thích cư trú lâu dài ở một nơi không đổi.

Dược điền vẫn luôn là do hắn chăm sóc, trừ bỏ gốc cây tương tưnày, những thứ dược vật khác ngược lại mọc tốt đẹp, một sốthực nhanhcó thể làm thuốc. Hắn thu hồi cái gáo, lau khô tay trở về nhà trúc.

Nhà trúc thực sạch sẽ, Dịch Hồi đối với việc vặt trong nhà vẫn luôn rất thành thục, hắn vẫn luôn nghĩ chính mình tựa hồ càng thích hợp làm nữ tử, mà ngay cả yêu cũng là người cùng giới-Vô Kỳ. Trừ bỏ thân xác này, hắn không biết mình nơi nào giống một người nam nhân.

Tùy ý ăn một ít đồ vật, buổi chiều hắn cầm sách ngồi ở trên ghế phơi nắng, đây là học Hoa Diệc Khê, đừng nhìn Hoa Diệc Khê tuổi còn nhỏ, cũng rất thích đọc sách, có thời điểm giống hệt tiểu đại nhân. Nghĩ đến Hoa Diệc Khê, Dịch Hồi khóe miệng khẽ cong lên.

Hắn cả đời này đã định trước không con không cái, Hoa Diệc Khê coi như là nửa đệ tửcủa hắn, dẫu sao là giải quyết xong một ít tâm nguyện. Hoa Diệc Khê đứa nhỏ này cũng coi như có tâm, sẽ bảo người đưa tới các loại đồ vật hắn thích. Ngược lại Vô Kỳ, so với Hoa Diệc Khê, thật sự vô tâm.

Bất quá nửa đời đã qua, hai người cũng cứ như vậy đi!

Nắng ấmkhiến người sinh lười biếng, Dịch Hồi ở bên cạnh có chút mệt mỏi muốn ngủ, sau khi tỉnh lại, phát hiện đã có người ngồi ở bên đọc sách. Nhìn thấy hắn tỉnh lại, đi tới cười cười, – “Tỉnh, khi ngươi ngủ hệt như con mèo Doãn nhi dưỡng.”

Dịch Hồi ngáp một cái, thản nhiên nói -“Ngươi tới rồi.”

Phong Kìnhđịnh vươn tay đỡ Dịch Hồi dậy, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ, chỉ cười nói – “Lần trước ngươi không phải nói muốn cam thảo sao, ta đưa tới một ít.”

Dịch Hồi nhìn cam thảo bên tayhắn, bất đắc dĩ – “Gọi hạ nhân đưa tới là được rồi, hà tất chính mình đi một chuyến.”- Tàng Kiếm sơn trang cùng sơn cốc này cũng có chút khoảng cách, cũng phải phí rất nhiều công phu.

-“Không sao, tiện đường cũng có việc khác.”- Phong Kìnhđáp lời, – “Ta còn mang theo một ít rượu cùng vài món ăn thôn quê, buổi tối cùng uống một chén thế nào.”

Dịch Hồi nhìn vẻ mặt Phong Kình, nếu hắn không biết đối phương có ý gì, đó chính là ngu ngốc, Phong Kình đối hắn có tâm cũng không phải một ngày hai ngày, tính sơ cũng có gần mười năm. Phong Kình tính ra còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng thoạt nhìn thì lại già dặn hơn Dịch Hồi không ít.

Ngẫu nhiên Phong Kình sẽ đến ở mấy ngày, sau đó liền rời đi, cũng sẽ không nói thêm cái gì, cũng không cầu Dịch Hồi cái gì. Ba ngày sau Phong Kình rời đi, cười nói cuối tháng sẽ đến.

Phong Kìnhđi rồi, sơn cốc lại khôi phục yên tĩnh, Dịch Hồi mỗi ngày đều thanh nhàn, trừ lúc Hoa Diệc Khê gọi người đưa một ít y phục lại đây, trong sơn cốc theo thường lệ không có người.

Sau đó Vô Kỳ trở lại.

Chỉ là lần này hắn không trở về một mình, bên người đi theo một nữ tử ôm một cây đàn cổ. Có thể lấy cốt ngọc da tuyết đểmiêu tả nữ tử này.

-“Nàng gọi Vãn Dạ.”- Vô Kỳ biểu tình vẫn hệt như trước, nhưng tại thời điểm chuyển hướng Vãn Dạ, thêm vài phần ôn nhu. – “Ngày sau nàng cùng chúng ta ở đây.”

Dịch Hồi nhìn Vãn Dạ, Vãn Dạ nhợt nhạt hành lễ – “Dịch công tử an hảo.”- Dịch Hồi chắp tay. Chuẩn bị phòng ở đệm chăn cho Vãn Dạ, tuy rằng hai người vẫn luôn ẩn cư thâm sơn, nhưng đồ dùng đều là thượng đỉnh.

Một đêm đó, Vô Kỳ ở tại phòngVãn Dạ.

Ngày thứ hai, Dịch Hồi làm điểm tâm, thời điểm gõ cửa Vô Kỳ đang vẽ mày cho Vãn Dạ, từng nét từng nét rất cẩn thận, gương mặt tuấn lãng tràn đầy nghiêm túc.

Bộ dáng Vô Kỳlúc chăm chú thực đẹp mắt, so với bất luận kẻ nào Dịch Hồi gặp qua đều đẹp hơn. Bất quá người hắn từng gặp qua quả thật không nhiều lắm.

Dịch Hồi mỉm cười, hắn đột nhiên nhớ tới trước kia Vô Kỳ mỗi lần đi, hắn đều sẽ hỏi Vô Kỳkhi nào trở về, nhưng vĩnh viễn đều là hai chữ “Không biết” kia.

Vô Kỳ là trích tiên hạ phàm, sẽ không yêu bất luận kẻ nào, Dịch Hồi vẫn luôn cho rằng như vậy.

Không qua mấy ngày, Vô Kỳlại muốn xuất môn, Dịch Hồi trong lòng dấy lên một ngọn lửa. Nói như vậy, Vãn Dạ cũng giống hắn, không phải là ngườiVô Kỳ coi trọng sao?

Có đôi khi, yêu một người không yêu mình cũng không tính thống khổ, thế nhưng yêu một người yêu ngườikhác, lại thật sự rất thống khổ.

Dịch Hồi biết mình hèn mọn, lúc này đã không trông mongVô Kỳ yêu mình, chỉ cần hắn không yêu người khác là đủ.

Vô Kỳrời đi, lưu lại Dịch Hồi cùngVãn Dạ, Vãn Dạ ban ngày đánh đàn thêu thùa, ngược lại cũng rất vui vẻ tự đắc. Dịch Hồi đưa cơm trưa cho nàng, Vãn Dạ lại dừng kim thêu trong tay. Thản nhiên hỏi – “Dịch công tử có yêu Kỳ không?”

Dịch Hồi không nói gì, Vãn Dạ cười nói – “Ngươi thật vĩ đại, nhưng mà yêu một người thì rất ích kỷ. Ta thích hắn, cho nên không hy vọng cùng người chia sẻ thế giới của hắn. Hắn yêu ta, cho nên ngươi có thể ly khai.”

Dịch Hồi nhìn đêm khuya, nói – “Ngươi không phải hắn.”

-“Ta quả thật không phải hắn, nhưng ta biết ý nghĩ của hắn.”

-“Ý của ta là, ngươi không phải hắn, hắn có thể cùng ta nói chuyệnnhư vậy, bởi vì công phu của hắn bảo đảm an toàn của hắn, ngươi cùng ta nói chuyện thế này không sợ giây tiếp theo tasẽ đưa ngươi đi gặp diêm vương?”- Dịch Hồi thản nhiên nói…

Vãn Dạ sắc mặt một trận trắng bệch, Dịch Hồi cười cười rời đi.

-“Hắn ngày mai sẽ trở về, lần này xuất môn bất quá là đi mua son phấn cho ta.”- Vãn Dạ từ Dịch Hồi phía sau nói- “Ta chỉ muốn giữ gìn tình yêu của ta, huống chi ta nói không phải giả.”

Không cần Vãn Dạ nói, Dịch Hồi đã biết Vô Kỳ yêu nàng, Vô Kỳ sẽ vẽ mày cho nàng, sẽ đánh đàn cho nàng, cũng sẽ gắp đồ ăn cho nàng.

Tất cả những thứ đó trong bốn mươi năm qua, Vô Kỳ đều không làm cho Dịch Hồi bất luận cái gì.

Bởi vì không tất yếu, cũng không đòi hỏi. Bất luận như thế nào, Dịch Hồi sẽ luôn an tĩnh chờ hắn, an tĩnh tại phía sau hắn cái gì cũng không nói, khôngnghe không hỏi.

Ngày thứ hai, Vô Kỳ quả nhiên trở lại, mang theo một hộp son phấn lớn cùng một ít nữ trang.

Dịch Hồi không biết, hóa ra làm bạn lâu cũng không đổi được ái tình. Vô Kỳ mỗi ngày đều ở trong phòngVãn Dạ, đều không đi tìm hắn một lần. Nghĩ đến cũng phải, nữ tử nhuyễn hương ôn ngọc xinh đẹp cùng nam tửtuổi đã già, ai mà chẳng lựa chọn người trước, cho dù là Vô Kỳ cũng không ngoại lệ.

Lúc ban đầu, Dịch Hồi luôn ngủ không được, cả đêm thao thức, cả đêm uống rượu. Sau cũng dần dần có thể đi vào giấc ngủ. Thói quen của con người thật sự đáng sợ, quen với Vô Kỳ vô tình, tự nhiên sẽ không đau lòng nữa.

Qua nửa tháng, Vô Kỳ vừa muốn xuất môn, Dịch Hồi suy nghĩ một khắc hỏi – “Ngươi chừng nào thì trở về?”- Vô Kỳ nhìn hắn một cái, thản nhiên nói – “Ta đi mua một ít đồ vật, ngày về chưa định.”

-“Có thể hay không giúp ta mang một ít sách về?”- Dịch Hồi hỏi thực thật cẩn thận.

-“Viết thư bảo Diệc Khê gọi người mang đến cho ngươi là được rồi.”- Vô Kỳtrả lời, hắn gần đây lười phí tâm đi nhớ những cái đó. Đây là Dịch Hồi lần đầu tiên nhờ hắn mang đồ vật này nọ, vừa kinh ngạc cũng có chút không kiên nhẫn.

-“Thư tín một hồi sẽ chậm rất nhiều, sách của ta đều xem xong rồi…” – Dịch Hồi còn muốn nói, Vô Kỳ có chút không kiên nhẫn, vươn tay đưa cho hắn một cây sáo nhỏ.

-“Đây là sáo dùng liên lạc trong môn, trên núi có người trong môn, ngươi gọi bọn hắn đi mua đi.”– Dứt lời xoay người rời đi.

Dịch Hồi nắm cây sáo, nhưng không biết chính mình muốn làm cái gì, muốn nói gì. Y phục trên người Vô Kỳ là hắn tự mình làm, hết thảy đồ Vô Kỳăn đều là hắn một mình ôm lấy, hắn thế nhưng vẫn không chiếm được hồi đáp bản thân muốn.

Mà Vãn Dạ cái gì cũng không làm, chỉ cần ở nơi đó đánh đàn, chỉ cần xinh đẹp tuyệt trần hơi nhíu mày, là có thể được hết thảy điều hắn muốn.

Nguyên lai yêu cái gì, thìphải xem duyên phận, không phải thời gian. Cũng không phải xem nỗ lực, mà là cảm giáctrong lòng.

Dịch Hồi cảm thấy trái tim mình khẽnhói đau, cây sáo trong tay vỡ vụn thành bột phấn, từ kẽ tay bay đi.

Tim của hắn, cho tới nay đều là vìVô Kỳmà khiêu đập,nhưng lúc này, hắn đột nhiên chán ghét bản thân như thế. Khôngcó tôn nghiêm, khẩn cầu ái tình.

Phong Kình đúng hẹnlại đến, đem theo một ít đồ vật hắn yêu cầu. Dịch Hồi không hề động tay làm cơm chiều, cùngPhong Kình nói chuyện phiếm, Vãn Dạ ngược lại thức thời, cũng không lại đây hỏi chuyện bữa tối.

Chỉ là lần này Phong Kình sắc mặt có chút không đúng, Dịch Hồi lại không có tâm tư nào, cũng không chú ý. Khi Phong Kìnhrời đi đưa cho Dịch Hồi một phong thư, muốn hắn mấy ngày sau mở raxem.

Phong Kình đi rồi, Dịch Hồi cũng không có tâm làm gì, cũng không tiếp tục để ý tớiVãn Dạ, đói bụng thì tùy ý ăn chút đồ vật Phong Kình mang đến. Hắn vốn là võ công trác tuyệt, ăn ít một chút cũng không có chuyện gì. Chính là Vãn Dạ sẽ không nấu cơm, mấy ngày liền đói bụng đến vô lực.

Ba ngày sau, Dịch Hồi nghĩ đến thư của Phong Kình, vừa muốn mở ra đọc, Vô Kỳ trở về.

Lần này hắn mang về một ít cầm phổ cùng một ít đồ vật hiếm lạ, đương nhiên đều là cho Vãn Dạ. Đứng trên núi, phát hiện Dịch Hồi cũng không giống như ngày xưa nghênh đón chính mình. Vô Kỳ nhíu mày, trở lại trong phòngVãn Dạ, phát hiện sắc mặt Vãn Dạ tái nhợt nằm trên giường, hỏi thăm mới biết được Dịch Hồi đã xa nhà bếp mấy ngày.

Chờ Vô Kỳ tìm được Dịch Hồi, hắn đang xem thư trong tay. Vô Kỳ nhìn đến lạc khoản đề tên Phong Kình, có chút không vui.

Phong Kình vì chấn hưng Tàng Kiếm sơn trang, tu luyện công pháp tổ tiên lưu lại, hiện giờ đã tẩu hỏa nhập ma, mệnh không trụ được lâu. Mà Phong Kình hy vọng Dịch Hồi ngày sau có thể thỉnh thoảng đi sơn trang bái tế chính mình.

Dịch Hồi có chút thương cảm, hắn đột nhiên nghĩ đến, không biết nếu mình đáp ứng Phong Kình, hắn có hay không đi tu luyện những công phápcái đó? Vừa muốn đem thư thu hồi, thư đã bị người đến trước mặt hung hăng xé vụn.

Vô Kỳ mặt không đổi sắc nhìn Dịch Hồi, lạnh lùng nói – “Vì cái gì không cho Vãn Dạđồ ăn?”

Người chung quy là như vậy, ai đối với mình như thế nào, thời gian lâu trở thành thói quen, dần dà cảm thấy đó là đương nhiên, một khi vi phạm thói quen trước kia, chính là lỗi lầm.

Dịch Hồi thản nhiên nói – “Nàng là cái gì của ta?”

Vô Kỳ sửng sốt, có chút không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành nói rằng – “Nàng là ái nhân của ta, mấy ngày nữa ta sẽ lấy nàng vào cửa, ngươi tự nhiên đối tốt với nàng một chút.”

Dịch Hồi lắc đầu, che dấu trái tim bị đâm ra máu tươi – “Như vậy, ngươi mới là ái nhân củanàng, không phải ta.”

Sư phụ bọn họ trước kia đã nói qua, Dịch Hồi kỳ thật là một người máu lạnh. Hắn đối tốt với ngươi, thì sẽ đối ngươi vô cùng tốt, dùng hết khí lực đối tốt với ngươi. Nhưng nếu nhưngươi thương tổn hắn, hắn cũng sẽ không lưu tình chút nào.

Dịch Hồi ly khai, giống như sư phụ bọn họ nói, không chút lưu tình. Hắn đi Tàng Kiếm sơn trang.

Phong Kình không lâu nữa sẽ chết, Dịch Hồi vẫn luôn cùng hắn. Rồi sau đó lưu lại Tàng Kiếm sơn trang không rời đi, bắt đầu dạy người trong sơn trang kiếm pháp, bày trận bảo hộ sơn trang.

Mà Vô Kỳ, cũng lấyVãn Dạ. Chính là hai người cũng sẽ không làm việc nhà, liền dọn khỏi sơn cốc, đi tới trong trấn gần đó cư trú.

Năm thứ nhất Dịch Hồi đi, Vô Kỳ chỉ về sơn cốcmột lần, thời điểm hắn trở về phát hiện tương tư trong dược điền không thấy .

Đây là lần đầu tiên hai người chia lìa lâu như vậy, Vô Kỳ có chút không thích ứng, đầu tiên là thấy tương tư không còn sau đó là đi phòng Dịch Hồi. Phòng cũng trống rỗng, bên trong đồ vật đều không có.

Tranh Dịch Hồi vẽ, còn có các loại dược vật hắn bình thường phối, đều không thấy. Vô Kỳ tại nhà trúc đi một vòng, trừ bỏ đồ của Dịch Hồi, những thứ khác bất luận cái gì đều còn. Dịch Hồi đem tất cả mọi thứ thuộc về hắn mang đi, không có để lại chút dấu vết, tựa hồ là lập tức liền đem toàn bộ vết tích mình từng sống với Vô Kỳ tiêu trừ.

Năm thứ hai Dịch Hồi đi, Vô Kỳ khẩu vị trở nên rất kém, thay đổi một đám đầu bếp, hắn vẫn ăn không nổi bất cứ cái gì. Cũng may võ công trác tuyệt, không quá để ý.

Hắn cũng không biết mình làm sao, nhìn những đồ ăn tinh xảo đó sẽ không có khẩu vị. Một bàn tràn ngập đồ ăn, vài miếng liền không muốn động đũa. Thứ thương xuyên vào bụng biến thành rượu, mỗi ngày đều phải uống một ít.

Năm thứ ba, Vô Kỳ lại về sơn cốcmột lần, trước kia sốnggiữa dược liệu đã thành thục, hai năm nay không ở trên giang hồ hành tẩu, hắn cũng dưỡng thành thói quen thích đùa nghịch dược liệunhư Dịch Hồi.

Nghĩ đến Dịch Hồi, Vô Kỳ sắc mặt cứng ngắc. Lúc trước Dịch Hồi đi, hắn cho rằng không bao lâu Dịch Hồi sẽ trở về, tuy rằng khiến Dịch Hồi cùng Vãn Dạ sống chung một mái hiên rất kỳ quái, nhưng Vô Kỳ cũng không cho rằng Dịch Hồi sẽ đơn giản như vậy rời đi.

Không nghĩ tới Dịch Hồi còn thật quyết tuyệt. Hắn chỉ nhận qua một lần tin tức Dịch Hồi ở Tây Vực, hắn cũng không có cho người đi hỏi thăm.

Nếu đi rồi, thì không cần trở về.

Nghĩ chuyện Dịch Hồi, Vô Kỳthực nhanh liền tới sơn cốc. Không có người dọn dẹp, trong sơn cốc đã phủ kín bụi, xem ra còn có một ít dấu chândã thú. Bất quá dược điền nơi đó Dịch Hồi dùng trận pháp, cho nên cũng không bị dã thú phá hư.

Hái một ít dược liệu, Vô Kỳ tính toán rời đi. Đảo mắt, lại thấy được một cây sáo.

Cây sáo cô độc nằm trên ghế, bị lá rụng bao trùm lên trên. Vô Kỳ đi qua đi cầm lên, phát hiện đây là cây sáo Dịch Hồi trước kia thường xuyên thổi. Không nghĩ tới lại ở chỗ này, có lẽ làkhi đi đã quên .

Cầm lấy cây sáo, Vô Kỳ đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ Dịch Hồi.

Trường y chạm đất, đôi mắt trong suốt nhìn thấu thế gian cùng nhìn hắn thâm tình. Mi mục nhã nhặn, khí chất tuyệt trần giống như nam tử trong bức họa cổ.

Nam tử này sẽ vì hắn làm hết thảy việc mà nam tử khác không bao giờ làm, nguyên bản tài học kinh thế có thể vang danh thiên hạ, lại an tâm tại đây hơn bốn mươi năm.

Đột nhiên nhớ tới, hắn cùng Dịch Hồi kỳ thật đãcùng nhau sinh hoạt hơn bốn mươi năm.

Trách không được hai năm nay luôn cảm thấy có chút kỳ quái, nguyên lai chính là không quen thôi, nếu quen liền không thành vấn đề .

Hơn bốn mươi năm đều không yêu thương Dịch Hồi mà là yêu Vãn Dạ, đây không phải là minh chứng mình vĩnh viễn cũng sẽ không yêu Dịch Hồi sao. Như vậy Dịch Hồi đi cũng là bình thường, cùng với bên cạnh mình vĩnh viễn đều không có khả năng cùng một chỗ, rời đi không phải tốt nhất sao?

Vô Kỳ nở nụ cười, vươn tay đem cây sáo ném xuống khe núi.

Dịch Hồi đi tìm cuộc sống của mình không phải thực tốt sao, mình nhớ tới hắn làm cái gì? Tựa hồ là nghĩ thông suốt, Vô Kỳ tốc độ trở về nhanh hơn rất nhiều. Hắn cảm thấy mới một ngày không thấyVãn Dạ, liền có chút nhớ nàng.

Sau khi trở về, Vô Kỳ tật xấu không muốn ăn đồ vật cũng đỡ, khẩu vị đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày cùng Vãn Dạ vành tai và tóc mai kề cận, cũng không có tư tưởngkhác.



Phiên ngoại : Quân vấn quy kỳ (hạ)

.

Năm thứ tư, Vãn dạ vẫn luôn hy vọng có thai lại chậm chạp không có động tĩnh, Vô Kỳ ngược lại không hề gì, hắn cùng Dịch Hồi đều là cô nhi được sư phụ thu dưỡng, có con nối dõi hay không với hắn mà nói không có gì khác nhau, huống chi vẫn có Hoa Diệc Khê.

Hoa Diệc Khê đã cùng Tiêu Lạc Ngọc ở trên giang hồ có chút thành tích, Vô Kỳcho dù quy ẩn vẫn có thể nghe được tin tức bọn họ. Đều là một ít hành vi đại hiệp, không phải hôm nay đem sơn tặc ngọn núi kia tiêu diệt, thì là diệt ác nhân vẫn luôn ức hiếp dân chúng. Tóm lại luôn có chút tin tức đứt quãng rơi vào tai Vô Kỳ.

Vô Kỳ mỗi lần nhìn trang giấy, cũng có thể nghĩ ra được biểu tình khi Dịch Hồi nhìn đến mấy tin tức này. Hoa Diệc Khê so với Vô Kỳthì càng giống Dịch Hồi hơn, đối sự tình hành tẩu giang hồ cùng hành hiệp trượng nghĩa căn bản không có hứng thú.

Nghĩ đến nhất định là chủ ý của Tiêu Lạc Ngọc.

Hoa Diệc Khê đối Tiêu Lạc Ngọc, cũng là mối tình thắm thiết, so với Dịch Hồi đối hắn cũng không khác biệt nhiều.

Nếu Dịch Hồi giống Hoa Diệc Khê kiên định như vậy thì tốt rồi, bất luận Tiêu Lạc Ngọc làm như thế nào Hoa Diệc Khê cũng sẽ không rời hắn, vì cái gì Dịch Hồi không thể?

Tờ giấy trong tay Vô Kỳ bị xé nát, hắn chỉ cảm thấy trong tim có một trận lửa nóng thiêu đốt.

Vì cái gì Dịch Hồi không thể giống Hoa Diệc Khê, sẽ không rời đi chứ? Vì cái gì Dịch Hồi sẽ rời đi?

Vô Kỳ đột nhiên cảm thấy, mình hận Dịch Hồi. Hận Dịch Hồi vô cùng đơn giản dễ dàng ly khai mình. Hắn thậm chí không biết loại hận này là từ đâu tới.

Hận Dịch Hồi sẽ đi, hận Dịch Hồi rời đi. Hận Dịch Hồi bắt đầu đối với mình tốt như vậy, sau lại nói đi là đi, nhiều năm đều không có một chút tin tức. Này có thể nói hay không nói, kỳ thật Dịch Hồi một chút cũng không yêu hắn, nếu không vì cái gì lại ly khai.

Yêu một người không phải luôn hy vọng hai người cùng một chỗ sao? Vì cái gì Dịch Hồi không cùng hắn một chỗ?

Vô Kỳ cảm thấy loại hận ý này từ đáy lòng bắt đầu lan tràn, từng chút từng chút chiếm đầy lý tríhắn. Dưới chân phiến đá bắt đầu vỡ vụn, tựa như mạng nhện vây khốn con mồi.

Mà Vô Kỳ, chính là con mồi bị cái mạng nhện này vây khốn, tránh thoát không nổi.

-“Lão gia, lão gia, á…” – hạ nhân đi tới, xác thực bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức hét lên. Vô Kỳ lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh lại, thu hồi nội lực của mình, thản nhiên hỏi – “Làm sao vậy?”

-“Có, có vị khách nhân họ Hoa đến bái phỏng.”

Hoa, dĩ nhiên là Hoa Diệc Khê, không biết Tiêu Lạc Ngọc có theo tớihay không. Vô Kỳ không muốn gặp lại Tiêu Lạc Ngọc, không muốn gặp lại Tiêu Lạc Ngọc được Hoa Diệc Khê sủng.

Bởi vì hắn sẽ cảm thấy chói mắt, Tiêu Lạc Ngọc có Hoa Diệc Khê sủng ái, mà hắn…

Nghĩ đến đây, Vô Kỳ đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hắn có Vãn Dạ, vì cái gì còn sẽ cảm thấy chính mình không có người sủng ái? Vãn Dạ đối hắn cũng thực tốt, vài năm này vẫn luôn đều không thay đổi.

Vì cái gì… có loại suy nghĩ gì này?

Đi vào tiền thính, Hoa Diệc Khê ngồi ở chỗ kia uống trà, Tiêu Lạc Ngọc cũng không có mặt. Hạ nhân sớm lui ra. Đây là lần đầu tiên hắn dọn đến nơi này Hoa Diệc Khê đến thăm.

-“Sư phụ.”- Hoa Diệc Khê gọi, so với cùng Dịch Hồi, Hoa Diệc Khê đối Vô Kỳ không thân cậnnhư vậy.

Vô Kỳ gật đầu – “Consao lại đến thăm ta.”

-“Con cùng Lạc Ngọc định đi Sơn Tây, ngang qua nơi này.”- Hoa Diệc Khê nói. – “Thuận tiện đưa tới cho người khoản thu của Đoạn Trường mônvài năm nay.”

Vô Kỳ phất phất tay, thời điểm hắn ẩn cư liền đem Đoạn Trường môn giao cho Hoa Diệc Khê, lúc ấy hắn nói cái này ngày sau cùng chính mình không quan hệ, bất luận Hoa Diệc Khê làm gì hắn cũng sẽ không can thiệp.

Hai người hàn huyên một hồi, Hoa Diệc Khê liền muốn ly khai. Theo lý thuyết Vãn Dạ đã cùng Vô Kỳthành hôn, chính là sư nương của Hoa Diệc Khê, nhưngmà Hoa Diệc Khê cũng không muốn gặp vị sư nương này, có lẽ cũng bởi vì Dịch Hồi.

Vô Kỳ đột nhiên phát hiện, cho dù Dịch Hồi đi rồi, đem tất cả đồ vật cầm đi, bên cạnh hắn vẫn là tràn ngập dấu vết Dịch Hồi tồn tại.

-“Con không đi tiếp kiến sư nương con sao?”- Vô Kỳ biết rõ còn hỏi. Hoa Diệc Khê lắc đầu. – “Lạc Ngọc còn chờ con, con muốn trở vềsớm một chút.”

Vô Kỳ trầm mặc, rồi sau đó nói- “Ta đây đưa con một đoạn.”

Hai người đi vào thôn trấn, Hoa Diệc Khê thấy một người, từ trên tay hắn tiếp nhận vài cái bao. Người kia hành lễ với Hoa Diệc Khê liền rời đi.

-“Hắn gọi Hữu Yển, là tân Hộ pháp.”- Hoa Diệc Khê giải thích. Vô Kỳ nhìn đồ vật trên tay y, Hoa Diệc Khê cười cười – “Lạc Ngọc thích điểm tâm, bên này có rất ít nơi bán. Thuận tiện gọi người đưa tới mấy bộ y phục, y phục Lạc Ngọc đều phá hư rồi.”

Kỳ thật cho dù bên này có loại điểm tâmnày, Hoa Diệc Khê cũng sẽ gọi người đưa tới. Bởi vì y luôn hy vọng cho Tiêu Lạc Ngọc những thứ tốt nhất, bất luận là y phụchay điểm tâm, hoặc là những thứ đồ vậtkhác.

Nhìn Hoa Diệc Khê khuôn mặt tươi cười, Vô Kỳ tựa hồ thấy được Dịch Hồi trong dĩ vãng.

Sau khi Dịch Hồi đi rồi, Vô Kỳ mới phát hiện, thì ray phục trước kia mình mặc đều là Dịch Hồi tự mình làm, trách không được ngày sau hắn đi khắp nơi cũng mua không được cái giống vậy, mặc cũng không thoải mái. Còn có điểm tâm đồ ăn hắn ăn, rượu hắn uống, đều là tự tay Dịch Hồi làm ra, ngày sau bất luận ăn cái gì đều cảm thấy khó ăn.

Hắn đã từng đi ra hành tẩu giang hồ, thời điểm đó chung quy là sẽ không định kỳ trở về, bởi vì những ngày bên ngoài luôn cảm thấy thực khổ sở. Sau Dịch Hồi đi rồi, hắn mới biết được hóa ra là bởi vì ăn đồ quá mức khó ăn, uống rượu cũng khó nuốt.

-“Sư phụ, con hai năm trước gặp Dịch Hồi một lần.”- Hoa Diệc Khê vẫn luôn gọi tên Dịch Hồi. Vô Kỳ sửng sốt, nguyên bản như đi vào cõi thần tiên suy nghĩ đột nhiên bị kéo lại, hắn cảm thấy tim đập đột nhiên gia tốc, yết hầu cũng bắt đầu phát đau.

Rồi sau đó hắn nghe được chính mình nói – “Sau đó thì sao? Các ngươi nói gì?”

Hoa Diệc Khê lắc đầu -“Hắn chỉ đến xem con, sau đó nói sẽ đi các nơi một chút, hẳn là sẽ đi Cực bắc.”

-“Hắn đi một mình sao?”- Vô Kỳ hỏi, trái tim tựa hồ nhảy đến chỗ cổ họng, phun không ra, cũng nuốt không trôi.

Hoa Diệc Khê gật gật đầu – “Hắn một người.”- Vô Kỳ cảm thấy tim đột nhiên rớt xuống, một lát sau khôi phục nhảy lên. Hắn khẽ cười nói – “Thật không?”- Nghĩ đến người kia cho dù là ly khai, cũng không có khả năng sẽ thích người khác.

-“Chính là trên người hắn lúc ấy mang theo hũ tro cốt, nói là dẫn người đó nhìn Cực bắc.”

Thời điểm Vô Kỳ trở lại nơi ở, cảm thấy vô tri vô giác, không biết mình như thế nào trở về. Hoa Diệc Khê lại nói gì đó, làm cái gì khi nào đi hắn hoàn toàn không nhớ rõ .

Dịch Hồi mang theo tro cốtmột người, đi Cực bắc.

Dịch Hồi là một kẻ đa tình cũng vô tình, hắn đa tình, có thể vì yêu người trả giá hết thảy. Nhưng cũng vô tình, có thể triệt để ngăn cách. Hắn sẽ quan tâm Hoa Diệc Khê, sẽ để ý người mình yêu, bởi vì hắn đa tình. Đối với người không yêu, hắn có thể triệt để tuyệt tình.

Cũng bởi vì hắn đa tình, hắn sẽ không thương tổn người đối tốt với mình, sẽ dần dần quan tâm người làm bạn với mình. Sau đó tâm của hắn liền sẽ dời về phía người kia, cuối cùng vô tình của Dịch Hồi, sẽ chuyển dời đến trên người Vô Kỳ hắn.

Vãn Dạbưng khay trà đến tìm hắn, Vô Kỳ lại không muốn gặp Vãn Dạ.

Có cái gì đó ở trong lòng gào thét muốn thoát ra, nhưng Vô Kỳ lại không muốn làm cho nó đi ra.

Vô Kỳ biết, một khi đi ra, thì không còn đường trở về. Một khi đi ra, chính là vạn kiếp bất phục.

Không đường quay đầu lại, không có phương thức để trở về. Cho nên chỉ có thể đi lên phía trước, không ngừng tự nói với mình, hết thảy đều đúng, hết thảy đều phải như thế này.

Dịch Hồi mang theo tro cốt người khác đi Cực bắc, mà hắn hẳn là phải cùng Vãn Dạ sống hết quãng đời còn lại. Hắn cùng Dịch Hồi đã từng cùng một chỗ bốn mươi năm, bất quá là sai lầm thời niên thiếu khinh cuồng không hiểu chuyện lưu lại. Cuối cùng tìm đến điểm cuối của riêng mỗi người.

Đúng thế, như vậy không sai.

Cái dạng này mới là chính xác, hắn yêu Vãn Dạ, Dịch Hồi… cũng yêu người khác.

Năm thứ năm sau khi Dịch Hồi rời đi.

Vô Kỳ sinh bệnh.

Trận này bệnh tới bất ngờ, tất cả mọi người bị dọa sợ.

Hạ nhân cũng biết phu nhân thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh, nhưng lão gia mấy năm nay ngay cả đau đầu nhức óc đều không có, như thế nào đột nhiên ngã bệnh.

Thầy thuốc đến xem chỉ nói là phong hàn, uống thuốc thì tốt rồi, chính là Vô Kỳmột lần bị bệnh một tháng, ban đầu còn ngẫu nhiên thanh tỉnh, sau lại trực tiếp ngủ hơn mười ngày. Ai cũng tra không ra chuyện gì.

Vãn Dạ biết Vô Kỳ có dược, nhưng nàng ởphương diện này dốt đặc cán mai, dược gì bình nào, cái gì cũng không hiểu.

Vài năm nay, Vãn Dạ quả thực thư thái, thời gian cũng không đọng dấu trên người nàng, vẫn là phong tư yểu điệu, nàng vốn là đầu bảng thanh lâu kinh thành, bị Vô Kỳ nhìn trúng chuộc thân. Mấy năm nay nàng luôn thấy may mắn lựa chọn của mình.

Nơi này không ai biết xuất thân nàng, nàng từ nữ tử thanh lâu, thành phu nhân nhà giàu. Cẩm y ngọc thực sống an nhàn sung sướng, Vô Kỳ đối nàng cũng đầy đủ ôn nhu. Nàng chưa bao giờ rửa chénnấu canh, cũng chưa bao giờ động quá cây kim sợi chỉ nào. Vãn Dạ biết, mình thực may mắn, chính là mấy ngày nay, nàng đã có chút ẩn ẩn bất an.

Tựa hồ có cái gì, muốn phá hỏng sinh hoạt của nàng.

Vãn Dạ đem một ít thức ăn đặt trên bàn, ra cửa. Vô Kỳ đang ngủ, mơ hồ thấy được tình cảnh năm đó. Hắn cùng Dịch Hồi mới vừa được sư phụ bọn họ thu dưỡng, Dịch Hồi còn là một tiểu gia hỏa vóc dáng nhỏ nhắn, ngay cả nói cũng nói không sỏi. Lúc ấy sư phụ nói hắn tướng mặt bạc tình, phỏng chừng là cả đời cũng không chỗ an định, liền cho hắn đặt tên gọi Vô Kỳ.

Về phần Dịch Hồi, sư phụ nói là một kẻ yên ổn, không màng danh lợi, liền cho một chữ độc nhất, Quân.

Thời gian ba người làm bạn dài lâu, hắn đúng là kẻ không an phận, luôn muốn rời núi đi chơi, công phu còn chưa thành đã trộm chạy ra ngoài, nào biết lại gặp đại hổ trán có đốm trắng.

Hắn hôm nay có thể dễ dàng giết chết dã thú, nhưnglúc đó thiếu chút nữa tẫn mệnh dưới vuốt hổ. Là Dịch Hồi cứu hắn, nhưng Dịch Hồi cũng bị lão hổ cắn bị thương một cánh tay. Từ lúc đó về sau hai người vẫn luôncùng hành động, sau lại dưỡng thành thói quen luôn bên nhau.

Mà ngay cả chuyện phòng the đều là nước chảy thành sông, không có những người khác chỉ có hai người bọn họ, chỉ có đối phương có thể sưởi ấm. Dịch Hồi luôn luôn dịu ngoan nằm dưới thân hắn, cái gì cũng không nói.

Sau đó Dịch Hồi nói hắn quả nhiên là kẻkhông an định, nhưng mình lại là người xuất môn cũng dễ dàng trở về, liền gọi Dịch Hồi.

Trong mộng cuối cùng dừng tại hình ảnh Dịch Hồi khi còn bé tươi cười, dần dần tiêu tán.

-“Dậy ăn một chút gì đi, không cần ngủ.”- Vô Kỳ nghe được có người gọi mình, thanh âm vô cùng quen thuộc, tựa hồ đã bên cạnh mình rất nhiều năm.

Mở mắt ra, cũng là Dịch Hồi.

-“Tiểu Quân…”

-“Không cần ngủ, ta nấu một ít cháo, trước dậy uống một chút.”- Dịch Hồi nói. Vô Kỳ sững sờ ở trên giường, nửa ngày sau nhổm người dậy, giày cũng không mang liền đi tới trước bàn ngồi.

Dịch Hồi múc cháo cho hắn, đặt tới trước mặt hắn -“Ăn nhiều một chút, như vậy bệnh sẽ nhanh khỏi.”

Vô Kỳ nhìn cháo trước mặt, sau đó nhìn Dịch Hồi, cuối cùng mới cầmmuỗng, nhợt nhạt uống một hơi. Hắn từng chút từng chút ăn sạch cháo trong chén, ăn một miếng liền nhìn Dịch Hồi một cái. Mãi cho đến trong bát cái gì cũng không dư thừa.

-“Ngươi không phải nói, ngươi là người dễ dàng trở về nhất sao? Vì cái gì nhiều năm như vậy vẫn chưa trở lại?”- Vô Kỳ hỏi.

Dịch Hồi cười nói – “Ta đây vài năm chỉ ở nhà, còn có thể đi đâu?”

Vô Kỳ nhìn mặt mày hắn, vẫn là bộ dáng trước kia, không có một chút thay đổi. Mi mục vẫn là thâm tình như vậy. – “Nhà của ngươi… sơn cốc không phải nhà của ngươi sao?”

Dịch Hồi lắc đầu không nói, Vô Kỳ tiến lên giữ chặt hắn, hung tợn nói- “Ta mặc kệ, ngươi về sau không thể rời đi. Ngươi nói ngươi cả đời cũng sẽ không rời đi, chính là vừa đi thì đi lâu như vậy. Ngươi có biết hay không người khác làm cái gì cũng thực khó ăn, ủ rượu cũng khó uống. Những y phục ta mặc đều không thoải mái. Còn có không ai thổi sáo cho ta nghe.”

Dịch Hồi vẫn không nói lời nào, Vô Kỳ ôm cổ hắn -“Không cần để cho ta hận ngươi, về sau trừ bỏ bên cạnh ta nơi nào cũng không thể đi.”- Hắn ôm lấy Dịch Hồi, tựa đầu chôn ở cổ hắn, trong thanh âm dồn nén nghẹn ngào. – “Chúng ta không phảiđã cùng một chỗ lâu như vậy sao? Cả đời này cũng sắp không còn nữa, cùng nhau quên đi.”

Dịch Hồi thở dài, – “Cháo ăn được không?”

Vô Kỳ gật gật đầu, ôm hắn không chịu buông tay. – “Vậy ăn thêm một chút.” – Lôi kéo Vô Kỳngồi lại chỗ cũ, vươn tay gắp đồ ăncho hắn. Vô Kỳ nhìn trong bát thêm miếng ngó sen, lại như thế nào cũng không thể hạ đũa.

-“Ăn nhiều chút, vài năm này là ta không tốt. Ngươi sinh bệnh ta không phải tới thăm ngươi sao. Ngày sau không đi nữa, chúng ta lại giống trước kia.”- Dịch Hồi nói. Vô Kỳ nhìn khuôn mặt hắn tươi cười, hai tay cơ hồ là run rẩy cầm lấy chiếc đũa.

-“Ngày mai muốn ăn cái gì?”

-“Thanh mai(quả mơ) … ta muốn ăn thanh mai…”- thanh mai trúc mã.

-“Được, bất quá cơm phải ăn nhiều một chút.”

Vô Kỳnghĩ muốn ném đi cái bàn, muốn đạp hết tất cả đồ vật. Muốnhéttoánglên, muốn khóc muốn phát tiết. Chính là hắn đều không có. Nếu người này thật sự trở về thật tốt…

Chỉ có thời điểm bệnh, mới dám nằm mộng, mộng thấy Dịch Hồi….

Hơn bốn năm áp lực này, áp lực chính mình khó chịu, chính mình tưởng niệm. Cưỡng chế không để cho mình mơ thấy hắn. Không để cho mình nghĩ về hắn, bởi vì biết một khi nghĩ đến, chính là nhớ nhung ùn ùn kéo đến.

Vì cái gì năm đó ngu ngốc như vậy, vì cái gì không nhìn ngắm Dịch Hồi nhiều hơn?

Vì cái gì không ôm hắn không cho hắn đi, vì cái gì năm đó không để ý hắn nhiều hơn một chút. Vì cái gì nhìn thấy một người động tâm liền tưởng là yêu, mà không có chú ý tới người bên cạnh này?

Nếu năm đó Dịch Hồi hỏi hắn khi nào trở về hắn hảo hảo trả lời, trở về sớm một chút, có phải hay không sẽ tốt hơn. Nếu Dịch Hồi duy nhất một lần nhờ mình mang đồ mình giúp hắn mang sách một lần, có thể hay không tốt hơn một chút? Nếu thời gian có thể quay ngược, thì thật tốt.

Hiện giờ người đã đi rồi, người đã không thấy, rời đi hắn mang theo tro cốt người khác rời xa cố hương.

Mà hắn, biết rõ trước mắt chính là giấc mộng, là một tồn tại hư ảo. Biết rất rõ ràng Dịch Hồi này, không phải thật. Vẫn cầu nguyện cái này mộng có thể dài một chút.

Thật cẩn thận không cho ảo giác này biến mất.

Biết rõ là ảo giác, vẫn nhịn không được mộng tưởng. Vẫn nhịn không được nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi. Là thật thì tốt rồi.

Không phải biết rõ là giả sao?

-“Tiểu Quân, chúng ta ngày mai đi du hồ thế nào? Ngươi không phải thực thích sao?”

-“Được a, ta muốn chuẩn bị một ít mồi câu.”

Biết rõ là gạt người….

-“Ân, cá câu được có thể làm cá kho.”

-“Được a, còn có thể làm cho ngươi một phần canh cá.”

Biết rõ mở mắt ra, hắn sẽ tan biến….

-“Tiểu Quân, chúng ta trở về sơn cốc được không?”

Biết rõ, người này hiện tại đã không yêu mình.

Vô Kỳ bị bệnh đủ hai tháng, bất luận dùng dược gì đều không tốt, Vãn Dạ ngẫu nhiên có thể nghe được Vô Kỳ lầm bầm lầu bầu, đơn giản là một ít sự tình sinh hoạt vụn vặt.

Sau khi khỏi bệnh, Vô Kỳ viết hưu thư cho Vãn Dạ. Bất luận Vãn Dạ khóc nháo như thế nào, Vô Kỳ đều không thay đổi quyết định. Hắn đem toàn bộ tài sản đều để lại cho Vãn Dạ, đủ Vãn Dạgiàu sang sinh sống cả đời.

Sau đó bắt đầu tìm kiếm Dịch Hồi.

Hắn biết mình thật không tốt, thực không phải là người. Cô phụ Dịch Hồi, cũng cô phụ Vãn Dạ. Nhưng nếu có thể, hắn hy vọng thời điểm chết, có thể nhìn thấy Dịch Hồi.

Cho dù Dịch Hồi không muốn gặp hắn không tha thứ hắn, nhưng hắn vẫn muốn gặp, cho dù là chỉ chính mồm nói câu xin lỗi cũng được.

Vô Kỳ thực may mắn, người bên Dịch Hồi kia đã chết, hắn có thể không cần nhìn Dịch Hồi cùng người khác cùng một chỗ. Nghĩ đến Dịch Hồi sẽ cùng người khác một chỗ, hắn mới biết được chính mình đã từng quá đáng cỡ nào. Không thể nói lý đến mức nào.

Năm thứ sáu năm thứ bảy, Vô Kỳ đi Tây Vực, trong sa mạc tìm kiếm hơn một năm.

Năm thứ tám năm thứ chín, hắn đi Cực bắc, duyên phận đưa đẩy tìm được một tòa mộ, mặt trên viết Phong Kình chi mộ. Phong Kìnhdụng tâm mười năm, rốt cục khiến Dịch Hồi thừa nhận hắn.

Vô Kỳ trước mộ uống rượu một đêm, hắn chưa bao giờ biết một người có thể đau lòng như vậy.

Năm thứ mười, hắn tại phụ cận Tây Vực hành tẩu, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối, chính là Dịch Hồi tựa như từ nhân gian bốc hơi, không thấy bóng dáng.

Cuối cùng, hắn tại một cái khách ***nghe được tin tức….

Tàng Kiếm sơn trang, nguyên lai ngươi vẫn luôn ở nơi đó.

Nguyên lai ngươi vẫn luôn bảo hộ đồ vật Phong Kình lưu lại.

Hoàn phiên ngoại.

Phily : thực ra phần phiên ngoại này khi edit mình mới đọc, trước đây đọc lướt nên bỏ qua, cảm thấy Vô Kỳ còn quá đáng hơn cả Tiêu Tiêu, đáng trách hơn cả Tiêu Tiêu, muốn viết một cái BE~ cho đôi này..

Thật sự, trên đời mấy ai được một lần trọng sinh để rồi có thể làm lại ?

p/s Hôm qua thao thức cả đêm, ngủ được hai tiếng các nàng ạ, dấu hiệu tuổi già chăng?

Tiện thể ngồi xem lại bản word thấy tùm lum quá, sẽ sửa cẩn thận một chút, khi hoàn truyện rồi xin gửi tặng các thân ái đã theo dõi, comment, ủng hộ ta trong suốt quá trình hen xD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.