Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 48: Chương 48: Ai Cần Ông Theo?!




CHƯƠNG 47: AI CẦN ÔNG THEO?!

Chuyện Uất Trì Diễm cùng Lê Hân bị tập kích không rùm beng lên. Bởi đối phương cố tình chọn đoạn đường vắng vẻ không người, Tề Hạo bên mình cũng nhanh tay xử lý hiện trường trước khi cảnh sát đến, chưa kể đến vị trí của Uất Trì Diễm ở cả hai giới, dư sức áp chế được chuyện này.

Nên trên báo chỉ xuất hiện tin tức về một số thành viên băng nhóm tranh chấp nhau. Ngay cả cảnh sát nếu muốn điều tra cụ thể hơn về nghi vấn sử dụng vũ khí lạnh ( súng) cũng  không có kết quả.

Còn về đám người chủ mưu, đã có Tề Hạo lo liệu xử lý.

Người có lợi nhất lần này, có lẽ là Uất Trì Diễm, hắn đường hoàng lấy cớ ‘ở nhà dưỡng thương’ để không đi công ty. Việc này khiến hai người nào đó tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lại một ngày Uất Trì Giản về muộn, mà chờ y chỉ là căn nhà lạnh lẽo cùng một mình bác Du, “Cậu chủ đã về.”

Uất Trì Giản gật đầu đáp lại: “Bác Du”, kéo thân mình mệt mỏi đi lên tầng. Cả ngày chôn mình trong đống sự vụ, kiêm cả đối phó vợ chồng Hứa Minh, giờ còn bị nhét thêm một đống lịch tiệc tùng xã giao của cái người chết bầm nào đó. Y thật sự sắp bị ép khô rồi.

Lên được nửa đường, y mới nhớ ra hỏi: “Họ có gọi điện về không?”

Bác Du hiểu cậu chủ đang mong chờ cái gì, đáng tiếc ông không thể đưa ra được đáp án vừa lòng, “Buổi chiều có gọi một lần, nhưng vẫn chưa định ngày về.” Quả nhiên, bác Du nhìn thấy khuôn mặt cậu chủ đen xì.

Uất Trì Giản cảm thấy cục tức như nghẹn lại không chỗ phát tiết.

Bác Du nhìn bóng hình hơi suy sụp của cậu chủ cũng chỉ có thể đồng tình, ai bảo người kia giờ là nhân vật quan trọng nhất trong nhà chứ. Nhưng cũng may, nhờ sự quay lại này của cậu, rốt cuộc cũng khiến nơi đây lại giống một mái nhà.

Cùng lúc này, ở C thị, Lê Hân vẫn đang trằn trọc không ngủ được.

Tiểu Nhạc, Tiểu Nam rất vui vẻ khi thấy ông chủ nhỏ quay về. Còn cậu cũng rất vui khi thấy quán hoạt động thuận lợi.

Chỉ có điều… sao Uất Trì Diễm lại theo cậu về đây hở giời!!

Lê Hân tức giận xoay người, đập ngay vào mắt là khuôn mặt đẹp trai nào đó, khiến trái tim cậu lại đập mạnh, lửa nóng lại dâng lên mãnh liệt ── đi theo thì thôi đi, nhưng vì cớ gì người này còn đòi ngủ chung với cậu chứ??

Nhớ lại hai ngày trước, Uất Trì Diễm vốn phải ‘ở nhà dưỡng thương’ lại kéo cậu lên xe, đến khi lên đường cao tốc, cậu mới kinh ngạc nhận ra mục đích chuyến đi. Người kia còn mặt dày cười một cách quyến rũ, nói: “Không phải tiểu Hân luôn mong được về C thị sao, nhân tiện ta có thời gian rảnh, chúng ta cùng về.”

Lê Hân thật muốn đấm vào khuôn mặt tươi cười kia một cái, rồi hét: Ai cần ông theo?

Nhưng xe đã đi được hơn nửa đường, cậu có muốn phản đối thì cũng đã chậm. Cậu còn phải mở to mắt nhìn Uất Trì Diễm tham quan phòng trọ bé nhỏ của mình, rồi bị Diễm đại gia kéo vào phòng tổng thống ở khách sạn trong top ở C thị.

Điều làm cậu hận nhất ── phòng này chỉ có một chiếc giường king size.

“Không ngủ được?” Một cánh tay vòng qua eo, sau đó là cả người cả chăn bị kéo vào ***g ngực ai đó, mọi kháng cự đều bị hóa giải, cậu chỉ có thể giữ nguyên tư thế bị động.

“Làm phiền Uất Trì tiên sinh bỏ tay ra.” Lê Hân căng thẳng nói, cậu sợ môi mình không cẩn thận là sẽ chạm vào cơ ngực rắn chắc trước mặt.

“Ngủ đi, muộn rồi.” Thả lỏng lực ở tay, Uất Trì Diễm biết mình có chút được một đòi thêm hai. Nhưng hắn vẫn muốn đánh cuộc, bởi hắn biết người trong lòng đang giảm dần mâu thuẫn, chứ đêm ấy, Uất Trì Diễm hắn sao có thể không biết một người có ngủ thật hay là không. Câu nói cầu xin sự tin tưởng kia, chính là hắn cố ý nói cho Lê Hân nghe mà thôi.

Thân thể cứng nhắc của Lê Hân dần thả lỏng dưới cái ôm ấm áp, hai mắt bắt đầu mơ màng, một chút kháng cự trong tư tưởng cứ như thế bay đi mất.

Uất Trì Diễm cười tà, hôn nhẹ lên chóp mũi, môi Lê Hân rồi nói khẽ: “Bảo bối ngủ ngon.”



A thị, tập đoàn Uất Trì.

“Phó tổng, Lê tổng lại đến.” Trợ lý gõ cửa tiến vào.

“Kêu ông ta hẹn trước rồi đến.” Uất Trì Giản không thèm ngẩng đầu lên nói, Lê thị chỉ là loại tôm tép, giờ còn bị đẩy vào ngõ cụt, sớm muộn cũng.. hừ, y còn phải xử lý bao việc của lão cha vô tâm để lại đây.

Nhưng tiếng ồn ngoài cửa vẫn ép Uất Trì Giản ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được cảnh Hứa Minh đẩy trợ lý xông vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.