Nói tới Úy Trì Giản sau khi đưa Lê Hân về nhà sau, cũng không vội quay lại bữa tiệc. Bình thường, thời điểm ở nhà hơn phân nửa thời gian là Lê Hân ở cùng với Úy Trì Diễm, thời gian ở riêng của hai anh em đã ít lại càng thêm ít. Lúc này Úy Trì Diễm bị yến hội giữ chân, đây chính cơ hội vất vả lắm mới có được.
Thế là hai người ngồi xuống sofa, uống trà, lại kêu nhà bếp mang ra hai cái bánh Chocolate Lava.
Úy Trì Giản và cha hắn đều không có bất kỳ thích thú nào với ngọt, ăn được một miếng hắn liền để dĩa xuống, chuyên chú nhìn Lê Hân đang ăn từng miếng từng miếng đến vui vẻ, nụ cười lúc này của Lê Hân và nụ cười bình tĩnh khi ở ngoài yến tiệc rất khác nhau.
Úy Trì Giản đột nhiên nhớ tới Úy Trì Hi trước đây. Khi đó anh hắn cũng như thế này, ấm áp như gió xuân, nhưng lại kiên định che chở bảo vệ cho hắn.
Chuyện bảo vệ sau này cứ để lại cho hắn được rồi… Úy Trì Giản nhìn Lê Hân đang vui vẻ ăn bánh kem lặng lẽ nghĩ.
Anh trai yêu quý của hắn, chỉ cần vui vẻ sống như vậy không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Còn người cha vĩ đại kia của hắn… Úy Trì Giản âm thầm cắn răng, lão yêu quái đã bốn mươi tuổi kia, đừng có tưởng có thể ném hết mọi chuyện cho hắn rồi cùng anh trai hắn hưởng thụ thế giới hai người!
Lê Hân ăn xong một miếng bánh kem, uống trà, lúc này mới hài lòng ngừng miệng, những chuyện không vui khi ở yến hội đều quét sạch. Ngẩng đầu thấy Úy Trì Giản mặt không đổi nhìn mình, liền nhớ tới nãy giờ cậu chỉ lo ăn bánh, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ – cơ thể của cậu chỉ nhỏ đi thôi mà, sao giờ lại ở trước mặt em trai mình lại hành động như một đứa con nít thế này…
Thấy Úy Trì Giản vẫn cứ nhìn mình như vậy, Lê Hân đặt chén trà xuống, giả vờ hai ho khan hai cái, trong đầu nghĩ nên tìm đề tài nào để nói chuyện với người em trai im lặng như hũ nút này, đột nhiên nhớ tới mưu tính của Liễu Yên, thế là mở miệng hỏi: “Tiểu Giản năm nay cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi nhỉ, đã thích cô gái nào không?”
Úy Trì Giản ngẩn người, lập tức lắc đầu.
Úy Trì Giản như vậy khiến Lê Hân có một suy nghĩ kỳ quái – tuy nói rằng đồng tính không có di truyền, nhưng làm sao biết được Tiểu Giản có bị tên vô liêm sỉ kia ảnh hưởng không chứ?!
Lê Hân dò hỏi: “Vậy em có thấy Liễu Yên có đẹp không?”
Liễu Yên? Úy Trì Giản nhíu mày lại, vừa nghĩ tới người từng định mê gian anh trai mình, hắn đã cảm thấy vô cùng chán ghét làm gì còn nghĩ tới việc cô ta có đẹp hay không? Hơn nữa cho dù là thật sự đẹp đi chăng nữa, loại nữ nhân này không có bất kỳ giá trị gì.
Nhìn em trai mình nhíu chặt mày lắc đầu thật mạnh Lê Hân liền nghĩ lệch hưỡng – thật sự ghét tới mức căm thù tận xương tủy thế sao? Hay là… Tiểu Giản cũng không thích con gái?
Đều tại cái tên kia! Nếu như Tiểu Giản thật sự đồng tính, không lẽ sẽ phải làm như Úy Trì Diễm, thuê người mang thai một đứa bé, vậy thì đứa bé đó có khác gì Úy Trì Giản, lớn lên không có mẹ, cha lại không thương?!
Lê Hân phát giác mình nghĩ hơi xa. Cắn răng, trong lòng thầm mắng Úy Trì Diễm dạy hư con trai. Nhưng cậu lại không ngờ, chính bản thân cậu cũng đang bị “ảnh hưởng” mà từ từ bị bẻ cong. Khi còn là Úy Trì Hi, cậu chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ yêu một người đồng tính.
Không dám hỏi em mình tiếp, Lê Hân đành yên lặng uống trà, nhưng không nhờ đứa em trai từ trước tới nay đều ít nói lại bắt đầu hỏi ngược lại cậu:
“Khi nào anh với cha làm rõ quan hệ?”
Lê Hân nghe vậy xém tí phun ngụm trà vừa mới uống, vất vả lắm mới nuốt xuống được, nhin vẻ mặt nghiêm túc của Úy Trì Giản cậu cũng không muốn nói dối, đành ngượng ngùng lầm bầm: “Để sau rồi nói…”
Kỳ thực Lê Hân chưa chuẩn bị sẽ làm rõ với Úy Trì Diễm. Không nói tới cậu không muốn Úy Trì Diễm dễ dàng đạt được mục đích, chỉ cần nghĩ tới hậu quả sau khi nói ra cũng đã khiến cậu lùi bước. Dưới tình huống mập mờ như thế này, người đàn ông kia đã một tấc muốn một thước; nếu như cậu nói thẳng ra vậy thì y không phải là sẽ ăn cậu đến cả vụn xương cũng không còn sao?
Úy Trì Giản chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Tuy thấy anh và cha mình vui vẻ hòa hợp hắn cũng rất vui vẻ, nhưng nói cho cùng hắn vẫn ủng hộ anh trai mình hơn.
Thế là Úy Trì Giản rất thông cảm cho anh mình mà thay đổi đề tài cậu chuyện: “Cửa hàng anh chọn em đã làm xong giấy tờ, đã có thế bắt đầu trang hoàng rồi. Anh dự định khi nào khai trương?”
Nghe vậy hai mắt kh sáng ngời: “Nhanh vậy sao?!”
Cửa hàng cậu chọn nằm ở trung tâm A thị, cách CBD không quá ba, bốn km, chu vi xung quanh đều là khu thương mại, quan trọng nhất ở khu vực tập trung rất nhiều thành phần trí thức và người ngoại quốc, lượng khách khá lớn.
Cũng may là có cậu chủ nhỏ cùa Úy Trì ra tay, không quá ba ngày hợp đồng cho thuê đã nằm lên bàn làm việc của Phó Giám Đốc Úy Trì.
Lê Hân đang muốn hỏi nhiều thêm, một vệ sĩ lại xuất hiện vào đúng lúc này: “Phó Giám Đốc, Chủ tịch mời ngài ra yến hội tiễn khách.”
Nhìn thấy sự thất vọng của Lê Hân, Úy Trì Giản nói “yên tâm” rồi đúng lên ra nhà trước thực hiện nghĩa vụ của cậu chủ Úy Trì gia.
Thời điểm Úy Trì Diễm quay về phòng, Lê Hân đã thay bộ lễ phục kia ra, đang mặc đồ ngủ ngồi trên ghế đọc sách.
“Sao chưa ngủ?” Rút cuốn sách trong tay Lê Hân ra, Úy Trì Diễm ôm cậu từ trên ghế đứng lên.
“Ông muốn làm cái gì?!” Lê Hân không kịp phòng bị, vừa định giãy khỏi lại bị y bóp lên eo một cái, cả người liền không còn sức lực.
“Bảo bối, mỗi người đều đọc sách như vậy không thấy chán sao? Tiểu Giản không phải tìm giúp em một cửa hàng rồi sao, không muốn ra đó nhìn thử à?”
Lê Hân nghe vậy liền kinh hãi: Y làm sao biết được chuyện này? Không phải đã nói Tiểu Giản không được tiết lộ ra sao?!
Đặt người lên giường, Úy Trì Diễm nhìn vẻ mặt của Lê Hân liền biết được cậu đang nghĩ cái gì. Bảo bối của y lén lút đi tìm cửa hàng, chuyện nào có nghĩa là sao? Nghĩa là bảo bối đã quyết định sẽ ở lại A Thị! Chuyện này khiến Úy Trì Diễm mừng rỡ như điên. Đến nỗi cho dù Lê Hân đã gạt y chuyện này, Úy Trì Diễm cũng không muốn so đo chỉ nói: “Em có cần giúp gì thì cứ nói với tôi.”
Không chờ Lê Hân trả lời, liền đi vào phòng tắm, để Lê Hân đang tiêu hóa sự thật chuyện cửa hàng ở A Thị đã bị Úy Trì Diễm biết được.
Đợi Úy Trì Diễm tắm xong đi ra, Lê Hân đã trùm chăn kín mít. Cũng không biết có phải cố ý hay không, đồ ngủ quản gia đưa cho cậu và Úy Trì Diễm là cùng một kiểu, chỉ là khác size, hai người cùng mặc lên như vậy… thì khác gì đồ đôi… Được rồi, đến giường cũng đã ngủ chung rồi Lê Hân cũng không muốn tính toán chuyện này.
Lưng lại bị cánh tay rắn chắc ôm lấy, ngay sau đó cả người đều bị kéo vào lòng ngực ấm áp của y, qua thời gian Lê Hân đã không còn vì hành động này mà căng cứng cả người, ngược lại cậu xoay trái xoay phải tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ.
Ôm bảo bối trong lòng, Úy Trì Diễm buồn phiền – rốt cuộc tới khi nào y mới có thể ăn được bảo bối vào bụng? Dù y từng ngoài ý muốn thưởng thức được mỹ vị đó…
Nghĩ tới lần duy nhất đó, người trong lòng vô thức phối hợp lại, buổi tối nóng bỏng đó… Úy Trì Diễm càng ôm chặt người trong lòng, bắt đầu tự hỏi có cần vào phòng tắm tắm nước lạnh hay không…