“Không đi.”
Hai chữ từ chối ngắn ngủi của Lê Hân khiến Úy Trì Diễm vốn đã nằm xuống giường liền nghiêng người dậy: “Tại sao?” Y không tin Lê Hân không muốn tới căn cứ đặc huấn.
“Có gì để mà xem, cũng không phải là tôi muốn huấn luyện cái gì.” Lê Hân bĩu môi, trở mình thoát khỏi cái ôm của Úy Trì Diễm.
Lúc đang tắm cậu đã nghĩ rằng y muốn mang cậu tới căn cứ, chỉ là không nghĩ tới vừa nằm xuống y đã nói ra chuyện này. Lê Hân không chút do dự liền từ chối. Nhìn hai cha con Úy Trì Diễm và Úy Trì Giản thỉnh thoảng lộ ra sự vui thích giết chóc thì cũng hiểu cái căn cứ đặc huấn kia không phải là một nơi tốt đẹp gì. So với việc mất thời gian đi “tham quan” cái nơi đó, cậu thà tới Thụy Sỹ đi tàu lửa lên núi Jungfraujoch còn hơn.
Nhìn bóng lưng nằm nghiêng của cậu, Úy Trì Diễm nhíu mày càng chặc hơn: Tại sao lại không chịu đi? Không lẽ em ấy vẫn chưa tha thứ cho mình nên mới tránh né những chuyện này sao?
Ba mươi tám năm, từ lúc cất tiếng khóc chào đời Úy Trì Diễm biết cái gì gọi là “sợ”. Rõ ràng cái gì cần thẳng thắn đều đã thẳng thắn, cần giải thích đều đã giải thích, thậm chí cả người đều đã bị y ăn sạch sẽ, thế nhưng thái độ Lê Hân đối với y càng ngày càng không nắm chắc.
Lê Hân vẫn chưa ngủ. Dù sao thì bị ánh mắt của y nhìn chằm chằm phía sau như vậy cậu không có cách nào ngủ được
Lê Hân đương nhiên biết Úy Trì Diễm đang nghĩ cái gì. Không thể không thừa nhận, xét ở một phía nào đó thì cậu cố ý – cậu trăm phương ngàn kế chạy trốn, cuối cùng lại đơn giản bị bắt về uy hiếp ở bên cạnh y, mà đứa em trai yêu quý của cậu lại còn bán đứng cậu giúp đỡ cha ruột hắn, lại còn hồ đồ bị ném lên giường ăn sạch sẽ – nghĩ sao cậu cũng không thể nào nuốt được cục tức này!
Phát hiện nam nhân tự tin mạnh mẽ bá đạo này vô ý lộ ra vẻ lo được lo mất, Lê Hân im hơi lặng tiếng đang “chiến tranh lạnh” đứng lên.
Kỳ thực Lê Hân biết những tính toán trong lòng cậu có thể thực hiện được đều là vì Úy Trì Diễm quá quan tâm tới cậu. Trong cuộc chiến tâm lý, bằng vào trình độ của cậu thì sao có thể đấu lại lão yêu quái như Úy Trì Diễm?
Ánh mắt phía sau vẫn chưa thu lại, Lê Hân bĩu môi tự mình đứng lên tắt đèn ngủ, xoay người chạy về chui vào vòng tay của y, buồn bực nói: “Ngủ, ngày mai đi núi Jungfraujoch!”
Úy Trì Diễm vốn bị hành đông của Lê Hân hù dọa tới ngẩn người, nghe cậu nói mới chậm rãi nằm xuống, ôm lấy cậu nhắm lại hai mắt.
Tuy rằng trong lòng y vẫn bất an như trước, y trong bóng tối khẽ mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán người trong ngực một cái: “Ngủ ngon, bảo bối…”
Sau hai ngày, Úy Trì Diễm cuối cùng cũng theo ý Lê Hân không nhắc tới căn cứ huấn luyện ở góc nào đó trong dãy núi Alps. Y và cậu giống như các du khách khác, đi tàu lửa từ Geneva đến Interlaken rồi Lucerne, và cuối cùng đổi xe đến Zurich.
Úy Trì Diễm thân hình to lớn tuấn dật, ngũ quan so với đường nét truyền thống của đàn ông Phương Đông nhiều hơn vài phần sâu sắc, lại có sự tinh xảo người Châu Âu không có, cho nên từ lúc lên xe lửa tới nay có không ít phụ nữ Châu Âu nhiệt tình tới đây. Thỉnh thoảng có mấy người nhạy bén nhận ra thiếu niên đi cùng y hành động vô cùng thân thiết.
“Cậu bé, người đàn ông đi cùng cậu là anh trai cậu hay là… bạn trai của cậu?”
Thời điểm dừng lại ở một nhà hàng trên sông ở Lima, thừa dịp Lê Hân ra ngoài nhận điện thoại, một mỹ nữ tóc đỏ mắt xanh tới trước mặt Lê Hân mong đợi hỏi. Dường như chị cần Lê Hân nói ra câu “Y không phải bạn trai của tôi” thì cô gái này sẽ không có bất kỳ cản trở gì mà nhào tới ăn sạch sẽ người kia.
Lê Hân bưng ly rượu nho trắng lên nhàn nhạt nếm, nhìn cô gái trước mặt chậm rãi mỉm cười: “Thật xin lỗi, y là hoa đã có chủ.”
Mỹ nữ tóc đỏ cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là hơi đáng tiếc nhún nhún vai: “Được rồi, vốn tôi cũng không có nhiều hy vọng. Chúc hai người hạnh phúc.”
Lê Hân gật đầu cười, chỉ là lúc này là thật lòng cười: “Cảm ơn.”
Cúp điện thoại Úy Trì Diễm vừa vào nhà hàng liền thấy bảo bối của y đang đối với một cô gái Châu Âu xinh đẹp ngực to eo nhỏ cười đến rực rỡ, không khỏi nhíu mày, tới khi cô gái kia rời đi mới trở lại, ngồi xuống hỏi: “Nói chuyện cùng cô gái xinh đẹp kia rất vui vẻ sao?”
“Đúng vậy.” Có trời làm chứng hai người mới nói được vài câu mà thôi, người đàn ông này ăn dấm chua cái gì chứ. Không biết ai là người đi tới đâu là có đào hoa theo tới đó?
“Nói chuyện gì?” Không hài lòng câu trả lời của Lê Hân, Úy Trì Diễm giả vờ tùy ý hỏi.
“Cô ấy hỏi tôi và ông có quan hệ gì.”
“Vậy sao? Vậy em trả lời thế nào?”
Lê Hân liếc mắt nhìn người đàn ông đang giải vờ trấn định kia ung dung mở miếng: “Tôi nói cho cô ấy, ông là cha nuôi của tôi.”
Úy Trì Diễm nhất thời ngây ngẩn không biết nói gì, Lê Hân cười khúc khích một tiếng. Gần đây cậu rất thích nhìn bộ dánh người đàn ông này kinh ngạc không nói nên lời.
Thấy nụ cười không che dấu của Lê Hân, Úy Trì Diễm cũng biết là y đã bị lừa, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Nhưng nghĩ lại thì, cậu có thể mang chuyện này ra nói đùa, có phải là cậu đã không đặt nặng quan hệ cha con nuôi của hai người trong lòng nữa hay không?”
Nghĩ tới đây, Úy Trì Diễm không kiềm được mỉm cười, nhìn nụ cười vui vẻ của người nọ nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là sinh nhật em, chúng ta tới Paris có được không?
—
Jungfraujoch là đỉnh cao nhất trong khối núi cùng tên, nằm tại khu vực Bernese Oberland của dãy Alps
Zurich thành phố lớn nhất và là trung tâm thương mại và văn hóa chính của Thụy Sĩ
Geneva thành phố đông dân thứ hai ở Thụy Sĩ
Interlaken thành phố du lịch nổi tiếng ở Bernese Oberland, Thụy Sĩ
Lucerne một thành phố nằm ở phía trung bắc Thụy Sĩ
Lima thủ đô, thành phố lớn nhất của Peru
Paris thủ đô của nước Pháp, nằm ở phía bắc nước Pháp
(Theo vi.wikipedia)