CHƯƠNG 18: KHÔNG CẦN LÀM PHIỀN NHAU
7 giờ 30 sáng, Lê Hân tỉnh giấc, bên ngoài sắc trời u ám, tiếng lộp bộp từ những mái tôn lợp ở trên biểu thị trời đang mưa. Lê Hân có chút khó chịu vì vết thương của cậu thường tái phát vào những ngày mưa.
Nằm thêm tầm 5 – 10 phút , Lê Hân đứng dậy nuốt mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn. Trong số những thuốc cậu phải uống, có loại quy định giờ uống nên cậu cũng đã quen việc tỉnh dậy vào tầm giờ này.
Tuy rằng sắp đến tháng 10, cũng đã qua lập thu nhưng thời tiết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển lạnh, chỉ có chút oi bức muốn mưa. Căn hộ này cái gì cũng ổn, nhưng chỉ không có máy điều hòa, chủ nhà chỉ để lại một cái quạt điện kiểu cũ. Lê Hân lúc nào cũng bật nó lên, nhưng phạm vi mát mẻ cũng chỉ có một chút quanh nó.
Rửa mặt cho tỉnh táo, Lê Hân nhìn gương mặt tái nhợt vừa lạ vừa quen trong gương, đưa tay chọt chọt má, hình ảnh người trong gương cũng làm động tác y thế. Lê Hân hít sâu một hơi, vốc lên chút nước lạnh vỗ vỗ mặt.
Những lúc cậu cảm thấy lạ lẫm với hình dáng trong gương, cậu sẽ làm cách này để nghiệm chứng mọi chuyện là thật, không phải nằm mơ, nghiệm chứng cậu còn tồn tại, không phải biến mất. Lê Hân rất sợ, sợ lúc mình chạm vào mặt, hình dáng trong gương lại không phản chiếu như thế. Nghiệm chứng xong, cậu sẽ cười bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Y theo dự định hôm qua, cậu lấy phần nước xương còn lại cùng mấy quả trứng muối ra nấu cháo, cho thêm một chút rau thơm vào ăn nóng. Tâm tình cậu cũng chuyển tốt hơn, cậu bắt đầu nghĩ thực đơn cho tối nay. Dù gì hôm qua cậu cũng đã mua nửa con gà, có lẽ tối nay nên mua chút gia vị, tỏi.. để làm món gà kho.
Rửa xong bát đũa cũng đến 9 giờ 30 sáng, Lê Hân thu dọn một ít đồ để đi ra cửa hàng. Theo tiến độ này thì hôm nay có thể xong phần thô và bắt đầu trang trí được rồi. Gạch lát sàn cũng đã hẹn hôm nay đưa đến, cậu chỉ cần nghiệm hàng giao tiền nữa là xong. Đệm ngồi cùng một số đồ dùng thiết bị cho tiệm cậu cũng đã chọn xong, tiệm của cậu sắp khai trương được rồi.
Nghĩ đến đây, gương mặt cậu trở nên mềm mại hơn nhiều.
Đáng tiếc, niềm vui này cũng không kéo dài được lâu, đặc biệt khi nhìn thấy người đàn ông đứng nói chuyện với quản đốc Trịnh, khuôn mặt cậu trực tiếp xám xịt. Lại nhìn thấy người kia nhìn về phía mình, nở nụ cười lộ chiếc răng khểnh, lúc đó Lê Hân chỉ có xúc động muốn chạy.
“Xin chào cậu Lê, tôi là Hạ Lãng đến từ tập đoàn Uất Trì. Lần đầu gặp mặt, nếu có làm phiền, mong cậu thứ lỗi.”
Hạ Lãng bày ra tư thế tinh anh thương nghiệp, nhìn anh bạn nhỏ ngây ngốc trước mặt mà lộ ra nụ cười thân thiết, trong lòng thì lặng lẽ đánh giá thiếu niên khiến cậu ta phải vất vả tìm kiếm hơn tháng nay ── thanh tú gầy yếu, gương mặt tinh xảo, quần áo giá rẻ cũng không che giấu được khí chất khó có được ở tuổi này.
Thật không đơn giản! Hạ Lãng lập tức phán đoán.
Lê Hân nghe xong lời giới thiệu của Hạ Lãng mà hít sâu một hơi ── mình đây là lần đầu gặp Hạ Lãng, mình là lần đầu gặp người này .. cũng may mình không có bỏ chạy, cũng may!
Nhưng sao đặc trợ của Uất Trì Diễm lại xuất hiện ở C thị?
Còn đột nhiên xuất hiện ở chỗ mình?!
Khó khăn lắm mình mới cắt đuôi được hai tôn đại phật kia, giờ lại rước đến một tên hồ ly, ông trời ơi ông muốn con sống sao!!
Không lẽ hành tung của mình bại lộ?
Vậy ba ngàn cậu bỏ cho hacker kia coi như đổ sông đổ biển sao!
Cuộc sống mới của cậu sắp bắt đầu … giờ không lẽ cậu lại phải khăn gói chạy trối chết sao!!
※※※※※※※※※※※
Trong lòng Lê Hân như sắp phát điên, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ ngốc hồ hồ (aka nai vàng ngơ ngác).
“Cậu Lê?” Hạ Lãng vươn tay ra lại không có người đáp lại, nụ cười hiền lành trên mặt có chút run rẩy, chỉ có thể ‘thiện ý’ nhắc nhở lại một lần.
Lão Trịnh thấy không khí có chút quái quái, liền đi về phía Lê Hân: “Tiểu Lê, vị Hạ tiên sinh này chờ cháu được một lúc rồi, nói là bạn cũ của cháu ở A thị, chẳng lẽ không đúng sao?”
Ngay từ đầu lão Trịnh đã không tin tưởng Hạ Lãng rồi vì nhìn Lê Hân thật không giống con nhà có tiền, mà giống một đứa bé đã ăn không ít khổ. Còn Hạ Lãng quần áo sang quý, dáng vẻ bất phàm, ăn nói ôn hòa, tuy không giống người xấu nhưng cũng không giống người quen của đứa bé này.
Giờ thấy Lê Hân có vẻ không bình thường, ánh mắt lão Trịnh nhìn Hạ Lãng có thêm vài phần cảnh giác. Ông cũng có một đứa con lớn hơn Lê Hân mấy tuổi, nên đối đãi với đứa bé này có chút che chở như con cái trong nhà.
Lê Hân cũng không muốn ở chỗ đông người dây dưa với Hạ Lãng, liền miễn cưỡng cười nói với lão Trịnh: “Không sao đâu chú Trịnh, cháu quen ông chủ của Hạ tiên sinh, có gì chúng cháu sẽ đi chỗ khác nói chuyện.”
Lê Hân nói xong lại nhìn về phía Hạ Lãng: “Hạ tiên sinh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi?” Nói xong cũng không đợi Hạ Lãng phản ứng, liền xoay người đi về một quán trà sữa, trên thực tế là không ngừng tự cổ động chính mình.
Hạ Lãng quay đầu mỉm cười với lão Trịnh, lập tức đuổi theo Lê Hân.
Vào quán gọi hai cốc trà sữa xong, Lê Hân mới ngẩng đầu nhìn Hạ Lãng, người này vẫn bộ dáng tinh anh như trước, mà cậu ta cũng là một trong những đại tướng của Uất Trì Diễm, đôi khi còn có thể đại diện cho Uất Trì Diễm.
Đời trước, cậu cũng không có tiếp xúc nhiều với người này, nhưng cậu cũng là từ miệng người này biết được mục đích nhận nuôi mình của Uất Trì Diễm. Chỉ bằng điểm này, cậu cũng không thể thích nổi cậu ta rồi.
Đôi khi trong giấc mộng, cậu cảm thấy nếu như Uất Trì Hi cái gì cũng không biết cái gì cũng không rõ thì tốt. Ít ra cậu vẫn sẽ được chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, có tình thương của cha, của em trai, như thế thật hạnh phúc, không phải sao?!
Nỗi đau đớn lại bắt đầu hiện lên khiến Lê Hân không nhịn được nhíu mày. Nhắm mắt lại, nhấn chìm nỗi chua xót trong lòng, Lê Hân mới mở miệng hỏi: “Không biết Hạ Lãng tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?” Cậu cũng không ngốc mà hỏi Hạ Lãng sao lại tìm ra mình, dù sao với chút thủ đoạn kia, việc tập đoàn Uất Trì tìm ra mình chỉ là vấn đề thời gian.
“Từ khi Lê tiên sinh rời đi A thị, chủ tịch luôn tìm kiếm ngài.”
“Tìm tôi làm cái gì?” Lê Hân nhướng mày, “Nếu như là muốn giúp tôi trị liệu, tôi nghĩ hành động của mình đã đủ biểu hiện, tôi không cần.”
Hạ Lãng có chút kinh ngạc khi Lê Hân cứng rắn cự tuyệt, đồng thời cậu ta càng thêm nghi hoặc: “Lấy điều kiện kinh tế của Lê tiên sinh, Uất Trì tập đoàn chủ động gánh vác phí trị liệu của ngài, vì cớ gì ngài lại muốn cự tuyệt?”
Bởi vì tôi không muốn nhìn thấy Uất Trì Diễm cùng Uất Trì Giản. Lê Hân ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lý do đó tuyệt đối không thể nói, cậu chỉ có thể nói: “Tôi chỉ là một người dân bình thường, ân huệ to lớn đó tôi gánh vác không nổi, tôi cũng không muốn mình trở thành gánh nặng cho bất kì ai. Cũng cám ơn tập đoàn Uất Trì giúp tôi có hoạch định rõ ràng cho tương lai ở đây. Cũng hy vọng chúng ta sẽ không ai quấy rầy ai.”