Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 17: Chương 17




“Thiếu gia bảo ta Trịnh lão đầu là tốt rồi, ta trước mang ngài đi tiểu viện, tuy rằng điều kiện đơn sơ, bất quá là nhóm tiểu oa tử đã thu thập hảo, rất sạch sẽ”. Trịnh lão đầu cười ngây ngô nói.

Trái lại Tống Thanh Di khoát tay áo, “Không có việc gì, ngươi cho người mang nhóm sai vặt tới sân của ta là được, chúng ta trước đi bên hầm lò”. Phụ thân đã nói cho hắn ở lại nơi này một thời gian, hắn chỉ lý luận suông những cái phải học còn rất nhiều, bắt đầu sớm một chút càng tốt.

Để lại Tề Nhuận Vân bên người, còn tất cả hành lý đều đưa cho Quản Bích cùng Linh Bảo đem đi đên sân thu thập, Tống Thanh Di theo Trịnh lão đầu đi diêu hán.

Diêu hán dựa núi mà xây, nhóm thợ thủ công thì ở dưới chân núi, long diêu thì theo sườn núi đi lên, mặt khác bình diêu đồng dạng to to nhỏ nhỏ nằm ở lưng chừng núi, cho nên Trịnh lão đầu trực tiếp mang bọn họ lên núi.

Tống Thanh Di là muốn hiểu biết từ đầu, mà Tề Nhuận Vân đã hiểu biết về nguyên liệu dùng nặn khuông, nguyên liệu dùng bất đồng thì sức chịu cũng khác nhau. Bởi vậy Trịnh lão đầu liền kêu một tiểu đồ đệ cùng Tề Nhuận Vân đi phòng đất sét- tuy rằng Tống gia đa phần là dùng khuôn mẫu nhà khác, bất quá diêu hán lớn như vậy thợ thủ công nặn khuông là vẫn phải có, dù sao có đôi khi đốt lửa nhỏ là không có nhà khác có số lượng khuôn mẫu nhiều như vậy.

Bởi vì Tống Thanh Di là lần đầu tiên tới diêu hán, Trịnh lão đầu đã nghe Nam thúc nói qua tình huống của hắn, trước hết dẫn hắn đi khố phòng để lưu ly thạch.

Tống Thanh Di là từ trong sách biết được lưu ly được chế thành từ lưu ly thạch cùng lưu ly mẫu, đối với lưu ly thạch hiểu biết chỉ là qua sách vở, trong sách có nói: “Kì đá ngũ sắc giai cụ…được đất trời tạo hóa, bề mặt ẩn hiện”. Ngũ sắc giai cụ, phải làm sao cho xinh đẹp lạ thường.

Nhưng thực sự thấy được bộ dạng của lưu ly thạch, Tống Thanh Di phát giác nhìn cũng giống như đá vụn bình thường, chính là ẩn ẩn có chút phát sáng, thắng đến khi Trịnh lão đầu thắp một cây nến đi qua đây, bề mặt phản xạ ra nhan sắc lấp lánh mới làm cho Tống Thanh Di cảm giác được nó xinh đẹp ở chỗ nào.

“Thiếu gia ngài xem, những tảng đá trời sinh này là đá ngũ sắc, bên này có thể nhìn thấy màu xanh biếc, bên này có điểm màu tím, còn có một chút vàng, sẽ trở thành khói màu nâu thông thấu”. Trịnh lão đầu cầm lấy một khối lưu ly thạch chiếu ánh sáng từ cây nến lên, quả nhiên mặt trên như lời hắn nói, hòn đá hơi hơi thô kệch theo ánh sáng chiếu lên hiện ra những màu sắc bất đồng, hơn nữa mặt ngoài có thể nhìn ra vài phần thông thấu.

Điều thần kì này tự nhiên khiến Tống Thanh Di rất ngạc nhiên. “Vẻ đẹp thần kỳ, khó trách lại nói là đất trời tạo ra mà thành”.

“Đúng vậy, thời điểm tiểu nhân làm học đồ cũng hiểu được đây là vật thần tiên, như thế nào lại có một tảng đá trời sinh thông thấu như vậy, so với ngọc thạch còn đẹp hơn”. Trịnh lão đầu nhìn thấy bộ dạng của Tống Thanh Di, cũng cười lên nói. Theo sau là giới thiệu cho Tống Thanh Di về tỉ lệ lưu ly thạch đột chế ở độ lửa nào là thích hợp nhất, không tốt thì phải trải qua trình tự chỉnh sửa như thế nào thì mới có thể tuyển lại được.

“Kỳ thật lưu ly thạch hẳn là thông thấu đi, chính là thời điểm trong mỏ quặng cùng các tảng đá khác chen lấn nên mới có nhiều vết như vậy, cho nên tỉ lệ quá thấp, vì vậy chúng ta phải đốt quặng trước. Chờ đốt tới tỉ lệ thích hợp là có thể dùng”.

Tống Thanh Di gật gật đầu, “Kia lưu ly mẫu đâu?” trái ngược với lưu ly thạch, hắn kỳ thật càng thêm tò mò với lưu ly mẫu, hắn lật xem một ít bộ sách phụ thân đưa cho, bất quá bản ghi chép chỉ nói đến bề ngoài, trong sách nói: “lưu ly mẫu, hiện nay hướng về tiễn chỉ không sai, có khối giống như nắm tay trẻ em, có khối giống như vật ở chân miếu thờ cúng, nhưng cũng có khối có hình dạng của một đứa trẻ, có nhiều màu sắc thanh hồng vàng bạch, mà cũng không nhất định như vậy”. Bất kể “tiễn chỉ” là cái gì, chỉ giả, cấu dã, cái đó và lưu ly mẫu có liên quan gì, Tống Thanh Di tuy rằng nhìn, nhưng cũng không rõ ý tứ này. Duy nhất có thể xác định đây cũng là một loại khoáng thạch, bất quá là trải qua các loại phương pháp gia công.

Nghĩ hỏi Trịnh lão đầu đáp án, Tống Thanh Di có chút không yên.

“Thiếu gia, lưu ly mẫu kỳ thật là cách gọi chung, có rất nhiều đồ vật đều có thể gọi như vậy. Cụ thể có thể nói đến là bí phương của các nhà, dùng lửa có sự khác nhau. Mà những bí phương đó đều là bí mất gia truyền”. Trịnh lão đầu cũng không có bởi vì Tống Thanh Di là thiếu gia mà đĩnh đạc nói thẳng, bất quá lời này của hắn có thể hiểu được, lưu ly mẫu chính là bí phương, cho dù là Tống thiếu gia cũng không thể tùy tiện tiết lộ.

Tống Thanh Di nghe vậy nhớ tới đời trước khi Tống gia bị xuống dốc, hắn còn chưa thực sự nhân ra bộ mặt thật của sư muội, còn đau lòng sau này khiến cho người âu yếm qua những ngày khổ, khi đó sư muội nàng một bên đối hắn trung tâm, một bên dò hỏi hắn phối phương lưu ly của Tống gia,đại thiếu gia ngây thơ chưa bao giờ học tập qua kỹ thuật chế tác của Tống gia bị hai người kia tính kế, vẫn nghĩ đến bọn họ muốn là kỹ thuật của Tống gia, hiện tại nghĩ lại thì cái mà bọn họ muốn là lưu ly mẫu của Tống gia đi? Tống gia trừ bỏ người đứng đầu tượng tịch, thì thành phẩm đốt ra đều thông thấu xinh đẹp cũng luôn luôn là đề tài trò chuyện của mọi người, mà điều này tuyệt đối không- thể không nói đi bí phương lưu ly mẫu của Tống gia.

Như vậy sau này hắn bị đuổi ra khỏi Tống gia có nghĩa là bọn họ đã tìm được phối phương rồi?

Tống Thanh Di nghĩ đến đây, trong lòng liền trào lên cừu hận không thể khắc chế, trên mặt tuấn nhã biến thành hư không, mà thay vào đó là biểu tình dữ tợn.

***

Tề Nhuận Vân trở về phòng còn mang theo một ít đất sét, ngoài ra còn có chút đất kham tử- đây là Tề Nhuận Vân nhìn thấy thợ thủ công dùng niêm thổ liêu khi đốt chế lưu ly ngọa, bởi vì trong lòng nảy sinh ra một ít ý tưởng hắn liền hỏi xin một ít mang về phòng.

Bởi vì nghĩ chuyện rất chuyên tâm, Tề Nhuận Vân không có chú ý tới trong phòng im lặng khác thường, hai tay còn nắm niêm thổ liêu hắn đột ngột được người khác ôm vào trong lòng ngực, mới kinh ngạc phát hiện Tống Thanh Di đã trở về phòng trước.

Đại khái là bị ôm đột ngột, hoặc là tiến vào phòng hôn ám cho hắn cảm giác khác thường, Tề Nhuận Vân rốt cục nhận ra người ôm hắn tình tự không thích hợp. Tề Nhuận Vân tạm dừng một chút, mới đặt tay lên cánh tay đang ôm hắn, lần đầu tiên kêu “Đoan Cẩn?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.