Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 25: Chương 25




“Sư huynh…” nói chưa hết, lệ đã rơi, nhìn thấy Tống Thanh Di đứng ở cửa, La Hạnh Quyên theo vị trí đứng lên, hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.

Tống Thanh Di không tiến lên, nhiều năm không thấy ánh mắt từng chút từng chút đảo qua. Áo trắng ô phát, mặt mày khinh sầu, trên người có chút chật vật. Đây chính là sư muội mà năm đó hắn tuyệt không cách nào theo đuổi phủng trên lòng bàn tay đau sủng, nhớ rõ năm đó nữ nhân rúc vào trong lòng tình lang đứng ở chính đường Tống gia hắn, một thân liệt liệt hồng y, mặt mày đắc ý, khóe miệng mang theo hơn dỗi cùng ác ý cười nói: “Sư huynh, ngươi thật là vụng về, ngươi không muốn kế thừa Tống gia chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào ta ở bên cạnh ngươi, ngươi muốn đi khảo công danh, ta thấy người nam thê ngu xuẩn kia của ngươi, rõ ràng là có đường tốt nhất, chỉ có thể cùng chính mình vượt qua càng vất vả”. Năm đó váy hoa màu đỏ như liệt hỏa, trên người mặc giáp trụ xuất từ lưu ly cuối cùng của Tống gia trong mắt hắn trần đầy hối hận cùng không cam lòng.

Trong mắt Tống Thanh Di như nhìn thấy tình huống mình bị đuổi ra khỏi Tống gia, trên người không có vết thương lại đau đến hắn cơ hồ không chạm được.

“Sư huynh?” đại khái phản ứng của Tống Thanh Di có chút ngoài ý muốn của La Hạnh Quyên, tạm dừng cước bộ đi lên phía trước một chút, rồi trong lòng lại kinh sợ sư huynh trước sau văn nhã mà giờ phút này biểu tình toàn bộ là vô thần sắc, chỉ đành đứng ở nơi đó có chút khiếp ý nhìn hắn.

Ở trong tưởng tượng của nàng, sư huynh thấy chính mình rơi lệ, không phải hắn sẽ đau lòng chạy nhanh đến hống mình hay sao, như thế nào hôm nay nhìn thấy sư huynh không chỉ không có tiến lên, mà trong mắt còn có chút tức giận.

La Hạnh Quyên đoán nếu không phải chính mình chạy tới chọc cho sư huynh mất hứng. Chính là nàng ở nhà hơn một tháng, sắp đến ngày kết hôn lừa sư huynh lúc trước, lại vẫn không có tin tức mong chờ đến, cho dù khiến người bên cạnh gửi thư đi cũng không có hồi âm. Sợ là có biến cố gì, La Hạnh Quyên chỉ phải đành chính mình lại đây một chuyến.

Tống Thanh Di nghe thấy thanh âm lấy lại tinh thần, trong lòng một chút buồn bã, tâm tình cố gắng bình tĩnh rốt cuộc gặp nữ nhân này bị bong ra từng mảng, mối hận phá gia, hại thê mưu tử còn chưa báo, trong lòng hắn làm sao bình tĩnh, phải như thế nào lừa chính mình quên hết những chuyện tình đời trước để bản thân giả vờ bình tĩnh, hắn phải cho đôi cẩu nam nữ này nếm thử, tư vị của hai bàn tay trắng!.

Cho dù trong lòng tất cả đều quay cuồng, nhưng trên mặt Tống Thanh Di thủy chung chưa biến sắc, thứ duy nhất tiết lộ sự tức giận là ánh mắt, dừng lại ở trên người La Hạnh Quyên không chỉ không có thu liễm, ngược lại từ giận chuyển đau lòng: “Ngươi như thế nào chính mình một người bỏ chạy đi ra, vạn nhất gặp chuyện không may làm sao bây giờ?”.

Nghe nói như thế, tâm La Hạnh Quyên rốt cuộc rơi xuống, trên mặt nước mắt một mạt, không thấy khí chất chật vật ngược lại có chút yêu kiều: “Sư huynh ngươi cưới vợ sinh con, là sớm quên ta vẫn còn ở nhà chờ ngươi đi”.

Tống Thanh Di nhìn thấy nữ nhân nhanh chóng biến sắc rồi lại thần sắc tự nhiên, nếu là kiếp trước chính mình sẽ cảm thấy sư muội là lo lắng hãi hùng mới biến sắc. Nhưng giờ phút này hắn như thế nào lại không nhìn ra, nàng chính là sát ngôn quan sắc yên tâm đổi thành khuôn mặt trước kia mình tối quen thuộc mà thôi.

Thu lại đồng mâu, Tống Thanh Di lộ vẻ cười sầu thảm, “Sư muội….Ngươi, ta đối đãi ngươi…. Ngươi có thể không rõ ràng sao?”

“Sư huynh, thực xin lỗi, ta chỉ là sợ, trong nhà đã muốn bắt đầu thay ta trù tính chuyện hôn sự, nhưng là sư huynh lại hồi lâu không có tin tức, ta còn cho Lưu Hoa khiến cho gã sai vặt vội tới truyền tin cho sư huynh, chính là…” La Hạnh Quyên tiến lên từng bước, nghĩ giống như trước kia, sư huynh sẽ ôm nàng vào lòng an ủi, nói lời nhỏ nhẹ, hứa hẹn ứng thuận.

Lưu Hoa trong miệng La Hạnh Quyên là tỳ nữ bên người của nàng, mặt khác còn có một người tên Thúy Mạc. Ha hả, Lưu Hoa Thúy Mạc, Hồng Tụ Thiêm Hương. Bên người nàng có Lưu Hoa cùng Thúy Mạc, bên người chính mình thì có Hồng Tụ cùng Thiêm Hương, trước kia có lẽ sẽ có cảm thấy thật là có duyên phận, hiện tại….hắn chỉ cảm thấy chính mình là một ngốc tử sớm bị người ta theo dõi.

Lúc trước Lưu Hoa đến truyền tin hắn tự nhiên là biết, chính là không có ra mặt, làm cho gã sai vặt trông cửa trực tiếp đuổi đi, dù sao đoạn thời gian kia chính là hắn mang theo Tề Nhuận Vân đi diêu hán.

“Chuyện Lưu Hoa tới ta cũng không biết, lúc trước phụ thân khiến ta đi diêu hán học tập, ta cũng không có ở trong nhà. Phụ thân có nói, hôn sự phải qua lưu ly tượng tịch thì mới lại bàn, mẫu thân cũng lo lắng ta thành thân sau sẽ vắng vẻ chính quân, muốn ta trước có con trai trưởng, ta không dám làm ủy khuất ngươi, cũng sợ ngươi oán ta”. Tống Thanh Di theo động tác La Hạnh Quyên lùi về sau từng bước, trong miệng lời nói không ngừng, lời nói ra được ký quý thả cứu.

Tống Thanh Di chú ý thần sắc La Hạnh Quyên, phát hiện nàng nghe đến chính mình có con trai trưởng, quả nhiên thần sắc có chút biến hóa,sau đó rất nhanh thu hồi, động tác nhanh chóng nếu không phải hắn vẫn chú ý sẽ nghĩ chính mình lỗi giác. Đúng vậy, nàng như thế nào sẽ không thay đổi, khi đó nàng nói như thế nào, nếu không phải chính mình vẫn kiên trì phải có con trai trưởng, nàng sẽ không ở lúc Tề Nhuận Vân lâm bồn mà động thủ.

Để đứa nhỏ đáng thương của hắn còn chưa kịp ra đời, hắn cũng không thể bỏ qua những người này.

“Sư huynh, ngươi đã nói là dẫn ta đi, ngươi đây là phải nghe cha mẹ ngươi, thú nam thê qua cả đời sao?” La Hạnh Quyên nghe lời nói của Tống Thanh Di kinh ngạc một chút, sư huynh đây là có ý tứ nghe theo cha mẹ sao?

“Sư huynh, ngươi không cần ta nữa sao?”.

“Sư muội….Sư huynh như thế nào bỏ được…” Tống Thanh Di bị động tác yêu thương nhung nhớ của La Hạnh Quyên kinh ngạc một chút, lập tức phản ứng lui về sau từng bước, hai tay thì đỡ người. Chẳng bảo lâu sau hai tay sinh khí nắm lại nhưng người này lại vọt vào trong ngực hắn, Tống Thanh Di quả thực nên từng vì sự ngu xuẩn của chính mình mà thêm một bút màu.

Đúng lúc này bên ngoài Ánh Thanh Trai truyền đến thanh âm Quản Bích: “Thiếu gia, lão gia tìm ngài”.

“Sư huynh, bá phụ tìm ngươi, ngươi đi trước đi”. Nghe thấy thanh âm, nhận thấy được chính mình thất thố, La Hạnh Quyên dừng lại, ngẩng đầu ánh mắt ôn nhu dừng ở trên mặt Tống Thanh Di, đôi mắt ướt át, lời nói còn chưa nói hết.

Mà chính Tống Thanh Di, bất quá cũng không muốn dây dưa hai ba câu, thấy rõ bộ mặt, còn lại cũng chỉ là đối chính mình đùa cợt.

Theo lời nói của Quản Bích, Tống Thanh Di làm cho La Hạnh Quyên ở tạm, nói một ít lời nói trấn an, còn đem Hồng Tụ bên người phái qua- hắn quyết định sau chuyện này, tên Hồng Tụ, Thiêm Hương đều phải đổi.

Ra Ánh Thanh Trai, Tống Thanh Di vốn tưởng rằng Lưu Quang đi gọi Quản Bích, không nghĩ tới Quản Bích thật là bị phái tới gọi người, chính là người gọi hắn là mẫu thân, đều không phải là phụ thân- tầm mắt Quản Bích nhiều, nghe xong Lưu Quang truyền đạt ý tứ thiếu gia, chính là muốn ở thời điểm thích hợp kêu thiếu gia đi, hiển nhiên lão gia gọi người là khẩn cấp hơn một chút.

“Mẫu thân tìm ta?” Tống Thanh Di cũng không ngoài ý muốn, nghĩ đến là biết chính mình gặp La Hạnh Quyên. Chính là một câu sau làm cho Tống Thanh Di kinh ngạc một chút.

“Là, lão phu nhân còn gọi thiểu quân qua, lúc này thiểu quân đã muốn ở đó”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.