Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 42: Chương 42




Tề Nhuận Vân cũng không nói lên được tâm tình mình lúc này, ngay từ đầu hắn ôm tâm tư bình lặng như nước bước chân vào Tống gia, dù sao trước đây chuyện của phu quân cùng La Hạnh Quyên bị đồn đãi ở Tống gia cũng không phải là bí mật. Nhưng là sau khi thành thân được đối đãi ôn nhu làm cho hắn nghi hoặc, cũng làm cho hắn cẩn thận xem xét kỹ. Lại chiếm được một lời hứa hẹn làm bạn nửa đời sau.

Có lẽ Tống Thanh Di không biết lời hứa hẹn như thế đối với hắn có ý nghĩa gì. Ở Tập Lễ Uyển mười lăm năm không làm tiêu tan đi oán giận trong lòng, đồng dạng còn làm tích tụ oán giận trong lòng người thiếu niên, làm cho hắn còn trẻ mà như ông cụ non. Rời nhà nhiều năm làm cho hắn hiểu được thân mật giữa hắn cùng cha mẹ so ra còn kém hơn với bọn đệ đệ ở cùng nhiều năm, mà rời đi Tống gia hắn không có chỗ để trú ngụ, hắn ở trong lòng nghĩ chính mình sẽ cô đơn đây chính là kết cục của hắn, có lẽ sẽ có đứa trẻ làm bạn, cũng có lẽ không có, thẳng đến Tống Thanh Di cho hắn hứa hẹn kia.

Hứa hẹn này cho hắn hy vọng mới, có phương hướng trong tương lai. Cũng làm cho hắn hoảng sợ là chính mình vọng tưởng mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu. Theo ngày đó hắn bắt đầu có động lực, cũng dần chú ý đến Tống Thanh Di.

Loại chú ý này lúc đầu chỉ là đối với người nhà, trời lạnh thêm áo, quan tâm ba bữa cơm, đến sau lại dần dần thay đổi, sẽ nghe hắn cùng La Hạnh Quyên đi cùng nhau mà hỗn loãn không khỏe, lúc nãy nghe hắn nói tương lai gặp chuyện không may mà cảm thấy kinh hãi không vui. Là so với trước kia muốn nhiều hơn, Tề Nhuận Vân chưa bao giờ chủ động nhắc tới cái gì, nhưng cũng không muốn che giấu cái gì. Bởi vậy khi Tống Thanh Di trêu đùa, hắn sảng khoái thừa nhân.

Bọn họ đã muốn là vợ chồng, tương lai còn có thể thân thiết hơn người nhà, kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu.

Mà bên này Tống Thanh Di sau khi thấy chính quân nhà mình ngượng ngùng thừa nhận thì có chút ngốc lăng, nhưng chính hắn cũng không nhận ra được ra trái tim mình đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tình tự kịch liệt như vậy làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, rồi lại ẩn ẩn cảm giác đây cũng là theo lẽ thường.

Kỳ thật bỏ qua thành kiến, con người Tề Nhuận Vân rất khó làm cho người ta không thích, ngươi này im lặng nhẵn nhụi, nhu thuận rồi lại có chủ kiến, hắn lấy danh muốn làm bạn bình thường, nhưng trong lúc đó không biết từ lúc nào đã bị thẩm thấu vào tim. Hoắc chính bản thân hắn cũng không cảm thấy được, nhưng phản ứng cả người của hắn đã nói cho hắn biết, thân thể chính mình đã sớm hiểu được mình đối với chính quân nhà mình là yêu thích.

Không phải là cảm giác mình cho là làm bạn với người nhà, người nhà có lẽ sẽ cho ngươi ấm áp nhưng cũng không cho ngươi rung động, giờ khắc này trong lòng Tống Thanh Di đã hoàn toàn sáng tỏ.

Như vậy không tốt sao, đây chính là thê tử của hắn, cả đời bị hắn thua thiệt nhiều, đời này vốn tưởng rằng sẽ làm bạn cả đời, không nghĩ tới lại có kinh hỉ ngoài ý muốn như vậy.

Nhìn thấy Tề Nhuận Vân vẫn đang quay đầu, Tống Thanh Di đột nhiên cười ra tiếng, Tề Nhuận Vân nghe tiếng liền chuyển tầm mặt, nhanh chóng ở trên miệng hắn trộm hôn.

Thấy ánh mắt người này đột nhiên trợn tròn, tiếng cười càng sang sảng.

Lần cười này, ức khí đều ra hết.

Quay trở lại chỗ thiêu diêu, hai học đồ đã muốn đem hỏa thiêu khởi, bắt đầu ở bên trong thêm củi cùng thiêu liêu.

Gặp hai người Tống Thanh Di trở về nhanh chóng dừng tay, hành lễ.

Bị Tống Thanh Di phất phất tay, ý bảo bọn họ tiếp tục. Mới đỡ Tề Nhuận Vân ngồi xuống một cây hòe, vô ý thức đùa nghịch mấy ngón tay trong tay.

Ngón tay Tề Nhuận Vân cũng không hoàn mỹ, bởi vì luyện tập niết khuông, các đốt ngón tay có chút thô, thời gian lâu cũng có rất nhiều vết chai, đó là dấu vết của khắc đao, móng tay được cắt sạch sẽ thậm chí còn sát thịt-bởi vì niết khuôn thường xuyên tiếp xúc với đất sét, rất khó rửa sạch, cho nên thợ thủ công thường không để móng tay dài-nhưng chính vì một đôi tay không đẹp như vậy, lại làm cho hắn yêu thích không buông tay.

“Ta lúc trước nói cùng làm bạn qua nửa đời, khi đó trong lòng ta muốn xem người như người nhà”. Sắp xếp một chút tình tự trong lòng mình, Tống Thanh Di chậm rãi mở miệng.

Cảm giác ngón tay bị thưởng thức hơi hơi cũng đờ, Tống Thanh Di cười cười, nắm chặt không buông, tiếp tục nói: “ Nhưng ta hiện tại phát hiện, trong lòng chính mình đối với ngươi nổi lên tâm tư khác, tuy rằng đã muốn là vợ chồng, lời này nói ra có chút buồn cười, nhưng là ta lại thiệt tình nghĩ như vậy”.

Đại khái là nhận thấy trong lời nói của Tống Thanh Di ẩn hàm ý tứ, trên mặt Tề Nhuận Vân ngoài ý muốn xuất hiện một mạt ửng hồng, đáng tiếc Tống Thanh Di ngồi phía trước không có phát hiện.

“Chúng ta…Dĩ nhiên là phu thê kết tóc, ân ái như vậy cũng có thể không cần nghi ngờ…” cho dù kiếp trước yêu say đắm nữ nhân kia, Tống Thanh Di cũng chưa bao giờ rõ ràng nội tâm mình như vậy, nhưng bởi vì hắn cùng Tề Nhuận Vân lúc đầu cũng đã nhất định làm bạn, cho hắn cũng không hi vọng trong lòng người này có bóng ma, cho tới bây giờ tất cả bi kịch đều bắt đầu từ sự không thẳng thắn, hơn nữa hắn không hy vọng hai người sẽ có kết cục như vậy.

Tống Thanh Di xoay người nắm tay Tề Nhuận Vân, nhìn thấy trên mặt hắn đỏ ửng, kinh ngạc lại vui sướng, hắn tự nhiên là hiểu được biếu tình của chính quân nhà mình.

Không nghĩ tới, hôm nay chính quân mang đến cho hắn nhiều kinh hỉ đến vậy.

“Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư*”. Tề Nhuận Vân dùng hai câu thơ này để trả lời Tống Thanh Di.

*Còn sống, trở lại gặp nhau. Chết đi, vĩnh viễn ôm sầu tương tư

Giờ phút này Tống Thanh Di cảm thấy, ánh mắt bình thản của Tề Nhuận Vân nhìn hắn thật đẹp biết bao.

Đáng tiếc không khí đang tốt đẹp lại bị phá hư, hai người đều quên Trịnh lão đầu rời đi còn chưa trở về, cùng với hai học đồ đang bận rộn thiêu diêu.

“Thiếu gia, Lô đã ấm lên”. Học đồ thứ hai của Trịnh lão đầu tên là A Nghĩa, do dự nhìn hai người nhìn nhau cùng nắm tay, nhỏ giọng nhắc nhở.

Hắn kì thực cũng không nghĩ đến, thiếu gia lúc trước vừa phân phó đi khởi hỏa, thế hỏa cũng không chờ người. chính mình đành phải lên quấy rầy, hy vọng thiếu gia không cần cáu giận.

Tống Thanh Di nhưng thật ra không có cáu giận, nhưng tiếc nuối tự nhiên là có, hít vào một hơi, buông ra đôi tay đang dãy dụa của chính quân nhà mình, đứng lên.

“Đi xem Trịnh lão đầu về chưa, thuận tiện đem những kiện lưu ly hôm nay bị hủy bỏ đến đây, lát nữa liền nghe theo Trịnh lão đầu phân phó”.

Học đồ ứng thanh, chạy nhanh ra ngoài.

Tống Thanh Di sờ sờ mặt, quay đầu lại hỏi chính quân nhà mình: “Phu nhân, tướng công ta dọa người như vậy sao?” Nếu vừa rồi học đồ kia không lên tiếng, tốt xấu gì chính mình cũng có thể ôm vợ một chút. Về phần hậu quả…Khụ, Lâm Vũ ngoan như vậy, hẳn là… không có hậu quả không tốt đâu.

Thu thập hảo biểu tình Tề Nhuận Vân ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của Tống Thanh Di nhìn chính mình, lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói: “Gia! Tự trọng! Trịnh lão đầu lại đây”. Nhận tiện nương tay ao thẳng tắp đâm đâm eo Tống Thanh Di.

“Tê!” Tống Thanh Di cả kinh một chút, sau khi thổ lộ với chính quân nhà mình, cảm giác thế nhưng lại không giống với trước kia. Lần này đâm lại chuẩn lại ngoan như vậy, làm sườn thắt lưng hắn tê rần.

Đúng vậy, Tống Thanh Di sợ ngứa, nhất là ở eo, bí mật này trước kia không ai biết. Nhưng cố tình chính quân nhà mình vô tình biết được.

Thấy Tống Thanh Di quả nhiên thành thật, Tề Nhuận Vân mới xoay người mặt hướng Trịnh lão đầu đã muốn gần đi tới.

Mà Tống Thanh Di cũng đành nhu nhu thắt lưng xoay người, trừng mắt liếc người tới một cái.

Trịnh lão đầu cũng mạc danh kỳ diệu khi bị Tống Thanh Di liếc mắt một cái: “Thiếu gia, tất cả đều ở đây, phần lớn ta để lại về sau dùng, còn một ít thì mang ra thí nghiệm hôm nay”.

“Hảo, tách ra làm hai phần đi, một phần theo ý của ta, một phần thì theo ý tưởng của thiếu quân”. Đối mặt Trịnh lão đầu không rõ tình huống, Tống Thanh Di sờ sờ mũi nói.

Theo từng loại thứ phẩm mà bỏ vào khuôn, khuôn mẫu là hình vuông bình thường, đây là trang sức thông thường nam nhân hay đeo, đa số dùng để khắc hoa, khắc chữ gắn vào sợi tơ đeo ở trên cổ hoặc là gắn ở trên lạc tử đeo ở bên hông.

Chọn loại khuôn mẫu này vì lát nữa tạo hình là thuận tiện nhất.

Dựa theo ý tưởng của Tề Nhuận Vân, chờ phương bài thành hình sau đó lại đưa vào trong lò một phần, nhưng lần này sẽ không xài khuôn mẫu. Chính là lúc này khuôn mẫu có sẵn không có tác dụng, Tề Nhuận Vân khiến cho một học đồ chạy một chuyến, mang tới một ít đất sét cùng đao khắc, tính toán thừa lúc này chính mình khắc một ít.

Tống Thanh Di thấy hắn bắt đầu động thủ, có chút lo lắng: “Đừng hao tâm tốn sức, phái bọn họ đi kêu thợ thủ công theo yêu cầu của ngươi làm một cái là được”. Hắn còn nhớ rõ lúc ấy hai người từ diêu hán trở về vẫn không biết Tề Nhuận Vân có thai, người này đã ngủ rất nhiều ngày.

Tề Nhuận Vân lắc đầu: “Chỉ là một cái khuôn nhỏ, không mất nhiều công sức, không cần phiền toái bọn họ”. Nói xong lại thấy Tống Thanh Di nhíu mi, dừng một chút mới nắm lấy tay áo hắn: “Thực không có việc gì, Đoan Cẩn yên tâm, Lâm Vũ biết chừng mực”.

Tống Thanh Di bất đắc dĩ phát hiện chính quân nhà mình tựa hồ tự mình lĩnh ngộ đối chính mình tỏ ra mềm yếu. Cố tình hắn lại chịu thua bộ dạng này, nhìn đến người này ngày thường mặt mày thản nhiên sẽ động thủ chọc thắt lưng mình, còn nắm tay áo hắn một bên nhẹ nhàng một bên nhỏ giọng nói chuyện, dáng vẻ như vậy ở trên người nam nhân khác sẽ khiến hắn chịu không nổi, nhưng đổi lại là Tề Nhuận Vân hắn lại cảm thấy tim mình đập lợi hai.

Thở dai, cuối cùng Tống Thanh Di đành phải gật đầu: “ Mệt mỏi nhất định phải lập tức nghỉ ngơi”.

Tề Nhuận Vân ngồi ở trên tháp mĩ nhân bắt đầu nặn đất sét, ở địa phương Tống Thanh Di không nhìn thấy…liền câu lên khóe miệng, vẻ mặt ngoài ý muốn có chút giảo hoạt.

Đợi cho đất sét ở trong tay Tề Nhuận Vân đã thành hình, Tống Thanh Di thấy ánh mắt hắn chuyên chú, đao khắc ở bên trong sườn khuôn mẫu nhanh chóng khắc lên.

Lưu ly trấp còn chưa đốt thành, Tống Thanh Di bên cạnh Tề Nhuận Vân nhìn động tác thành thạo của hắn, không lâu sau ngay tại bên trong sườn khuôn mẫu âm khắc đồ án từ từ hiện ra tịnh đế liên lí, ngũ phúc trình tường, tùng hạc duyên niên.

Mặt mày Tề Nhuận Vân hết sức chuyên chú so với thường ngày lạnh nhạt lại càng sắc bén hơn, động tác ở ngón tay bởi vì dùng sức mà phiếm bạch, đó là một đôi tay không thua chính mình, Tống Thanh Di ở một bên nhìn thấy trong lòng thế nhưng hơi hơi nhảy dựng.

Hắn sờ sờ ngực, nghĩ nếu không có Tống gia, không có chính mình, sinh mệnh Tề Nhuận Vân sẽ càng nhiều màu sắc đi. Tống Thanh Di đột nhiên cảm thấy cảm giác vui sướng khi thổ lộ dần dần bị bóng ma bao trùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.