Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 7: Chương 7




Một rương sách lớn như vậy, không có khả năng chỉ có phương thức chế tác chính của lưu ly, Tống Thanh Di có chút đau đầu mở thùng ra,nhưng hắn thật không ngờ, phụ thân sẽ đem nhiều sách như vậy cho hắn, xem ra hắn phải xem hết trong hai ngày.

Đại khái lục lọi một chút, mới hiệu được phụ thân đưa cho hắn không chỉ nội dung yêu cầu chế tác, mà còn có nội dung lịch sử bắt đầu về lưu ly của Tống gia, cùng với một chút sổ sách của nhà xưởng trong nhà.

Tống Thanh Di có chút trố mắt, hắn quả thật có ý muốn chậm rãi nhúng tay vào chuyện kinh doanh của gia đình, để sau này trong lúc ứng đối thì lời nói mới có trọng lượng, chính là lúc trước hắn một mực mặt kệ, chỉ phải đành làm từng bước chậm rãi biểu hiện trước mặt phụ thân, nhưng không có nghĩ tới hắn mới chỉ hỏi một chút, mà phụ thân đã trực tiếp đưa đến như vậy. Có thể thấy phụ thân từ trước đến nay vẫn luôn chờ hắn trưởng thành để hoàn thành trách nhiệm của con trai trưởng cũng không muốn hắn mang trên lưng cái danh bất hiếu. Tống Thanh Di ngẫm lại hành vi vô sỉ của mình kiếp trước, không khỏi hối hận thật lâu. Phụ thân lúc đó, chính là chết cũng không nhắm mắt đi.

Tống Thanh Di nắm sách có chút dùng sức, hắn hối hận, không phải lần đầu tiên, lại vô cùng khắc sâu. Hắn là người chẳng ra gì, lại thẹn với cha mẹ, thẹn với chính thê vô tội, lại càng thẹn với liệt tổ liệt tông Tống gia.

Bất quá lúc này đây, hắn có cơ hội trọng sinh, sẽ tuyệt đối không để những tình huống đó xảy ra.

Cắn chặt khớp hàm, ánh mắt Tống Thanh Di dừng ở trên sổ sách hàng năm ở trên tay-đồ thủ công Tống gia nổi tiếng gần xa, nhiều người mong muốn, bởi vậy xưởng chế tác trải khắp thiên hạ, bất quá người đông tay nam bắc giàu sang rải rác, xưởng thủ công phân bổ có chút chằng chịt. Chỉ là như vậy, nhà xưởng lớn nhỏ hàng năm đều đưa lên sổ sách số lượng cũng không ít, càng không nói là tích lũy nhiều năm- hắn hiện tại hiểu ý tứ phụ thân, nếu muốn hiểu được phương thức chế tác, đầu tiên phải hiểu được tiền bạc lưu tới của một cái xưởng, dù sao hắn muốn quản lý việc làm ăn của dòng họ, mà không phải đơn thuần làm một sư phụ thủ công hoặc là kinh doanh một nhà xưởng thủ công.

Bất quá cũng nhờ những sổ sách, làm cho Tống Thanh Di có thể xác định được phương hướng rõ ràng.

Đời trước ngoài trừ bị hai người kia tính kế, còn là vì một số thợ thủ công Tống gia phản bội nên mới có kết cục thê thảm như vậy, về sau hắn trở nên nghèo túng mới hiểu được điều này, nguyên lai hai người kia cũng sớm đã nhằm vào Tống gia, thợ thủ công Tống gia có lẽ có nhược điểm để bọn họ nắm được nên mới bị thu mua, tóm lại là những người này động tay chân vào lưu ly tiến cống, mới khiến cho Tống gia bị suy tàn, gia sản sa sút, mà hắn có thể thông qua những sổ sách của những xưởng này để kiểm tra xem tiền bạc ra vào có vấn đề hay không, để có thể tra ra người có vấn đề.

Triều đại này tuy rằng cho phép mua bán ruộng đất, nhưng những quặng mỏ phần lớn vẫn do triều đình nắm giữ, bất quá bởi vì nguyên liệu sử dụng để sản xuất lưu ly chủ yếu không có giá trị lắm, nên một số mỏ quặng không lớn cũng có thể sử dụng được, mà một số thế gia chế tác lưu ly trên tay cũng nắm giữ một số mỏ quặng nhỏ. Đương nhiên sản lượng mỏ quặng phần lớn vẫn nằm trong tay triều đình, các thế gia hằng năm không nộp tiền cho thu mua quặng cũng đủ dùng. Mà những mỏ nhỏ như vậy thì chính là khu mỏ Thái Châu.

Thái Châu nằm ở phía đông thải thủy, tựa vào vân sơn, mà vân sơn thì nhiều nha thạch, lăng tử thạch cập tiêu, mà khoáng sản ở đây được thiên nhiên ưu ái, những thành trấn lân cận Thái Châu thì rất là náo nhiệt, mà những xưởng sản xuất lưu ly của các thế gia cũng đặt ở Thái Châu, những khoáng thạch được thu thập trước tiên sẽ được gia công thành bán thành phẩm, bởi vì nơi này sản xuất khoáng thạch nên được các thợ thủ công gọi nơi này là quặng mỏ Thái Châu.

Xưởng thủ công của Tống gia hằng năm cũng phải nhập nguyên liệu của quặng mỏ Thái Châu để bù vào nguyên liệu thiếu ở quặng mỏ trong nhà. Về phần hạn ngạch đích ngạch độ, hằng năm xưởng sản xuất đồ thủ công sẽ căn cứ vào số lượng đơn hàng hoàn thành tốt nhất thường thì sẽ giao động từ ba thành trở lên. Nhưng giờ phút này Tống Thanh Di lại phát hiện vấn đề ở số lượng nhập hàng ở quặng mỏ Thái Châu.

Quặng mỏ Thái Châu không chỉ có danh tiếng ở số lượng dự trữ phong phú, mà mã nha thạch cùng tử đồng thạch cũng được tập trung ở quặng mỏ này, có ít tạp chất và dễ dàng gia công mà nổi tiếng sau này. Bởi vậy lưu ly của Tống gia nguyên liệu đốt chế sản phẩm thượng đẳng đều ưu tiên sử dụng nguyên liệu của quặng mỏ Thái Châu. Cho nên quặng mỏ Thái Châu buôn bán đều ưu tiên cho Tống gia và một số nhà xưởng ở Đại Thành, bởi vì nơi đó phú hộ nhiều, đơn hàng thượng đẳng cũng nhiều hơn. Mà trước mắt sổ sách mấy năm nay lại thể hiện dự toán của quặng mỏ Thái Châu đến nhà xưởng sản xuất lại nhỏ như vậy, có thể xác định đơn đặt hàng thượng phẩm có sự qua loa tắc trách. Nhưng đồng thời, Tống Thanh Di cố ý chú ý tới sổ sách nguyên liệu của xưởng thủ công, tựa hồ có chút không giống? dựa theo những khoản như vậy, thì số lượng nhập ở quặng mỏ Thái Châu sẽ thừa ra so với số lượng sản xuất ở những xưởng thủ công nhỏ này.

Chính là chuyện này và chuyện kia có liên hệ với nhau sao, tựa hồ ở mặt ngoài có thể thấy những chưởng quầy này trên tay không sạch sẽ?

Tống Thanh Di híp mắt, điểm điểm mấy tên trên sổ sách.

Có khả năng là những người này có liên quan đến sự kiện phá nguyên liệu khiến cho Tống gia bị tan nhà nát cửa.

Tống Thanh Di đời trước bởi vì không để ý sự vụ trong nhà, mà những tin tức nhận được cho là những tin đồn không quan trọng, bởi vậy ngay cả chuyện chọn nguyên liệu như thế nào cũng không hiểu.

Bất quá không quan hệ, lúc này ta ở trong tối, địch ở ngoài sáng, hắn luôn có đủ kiên nhẫn để đem dấu vết của đối thủ bức ra.

Mà lúc này là tối trọng yếu, có lẽ hắn nên thuyết phục phụ thân phái người tuần tra sản nghiệp một chút.

ÆÆÆ

Nhìn sổ sách hết cả buổi chiều, thỉnh thoảng tìm chế tác lưu ly đơn giản để làm mẫu so với sách cho dễ hiểu, cứ như vậy khiến cho tứ chi của Tống Thanh Di có chút cứng còng, nghĩ ngay trước cho dù đi thi, hắn cũng không có chăm chỉ quá như vậy. Nhìn nhìn sắc trời, đã muốn gần tối, Tống Thanh Di nhéo nhéo cổ, đem bản sao chép học được sắp xếp lại rồi bỏ vào mộc hạp bên cạnh bàn, đang chuẩn bị kêu người chuẩn bị bữa tối, lại nghe thấy cửa phòng vang lên âm thanh nhỏ, bên ngoài chuyền đến âm thanh của Lưu Quang.

“Thiếu gia, Thiếu quân cho người đến hỏi, bữa tối là đưa đến thư phòng cho ngài dùng hay là trở về phòng dùng cơm ạ?”

Ngây ra một lúc, Tống Thanh Di mới trả lời: “Trở về phòng đi”.

Không trách hắn trố mắt một chút, đời trước hắn cũng không có đãi ngộ như vậy, bất quá ngẫm lại chính mình đời trước hành vi vô liêm sỉ, cũng là không oan ức đi. Có lẽ hắn đời này không cùng phu nhân yêu nhau mới kết hôn, nhưng cũng có thể làm một đôi vợ chồng tương kính như tân với nhau.

Tống Thanh Di đã trải qua một đời tối tăm, khóe miệng nhưng nổi lên một mạt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.