Tiêu Vương buồn chán chẳng biết nên làm gì, hắn chống tay ngồi đó. Đột nhiên chẳng hiểu sao lại thấy có chút ngứa mũi
“Hắt xì!”
Tiêu Vương không kiềm lại nổi, trực tiếp hắt xì một tiếng. Thật là không đoan chính mà, Mạc Tử Quân khẽ quay sang nhìn hắn, ánh mắt mang theo sắc ý nhắc nhở đến hắn
Tiêu Vương bèn ngoan ngoãn khép nép ngồi nghiêm chỉnh lại, có mà hắn chẳng hiểu sao lại có cảm giác cả người trở nên ngứa ngáy khắp nơi
Tiêu Vương đảo mắt nhìn xung quanh mình như thể tìn kiếm thứ gì đó. Ánh mắt hắn chợt dừng lại trước một vật thể tựa như một cục bông tròn tròn mủm mỉm có màu xám tro đang chui trốn dưới bức rèm dài cạnh cột trụ
Xem kỹ lại thì, hóa ra đó là một con mèo mướp đang tung tăng bò lượn khắp nơi. Nhưng con mèo này lại dễ dàng bò đi bò lại tự do như thế thì xem ra đây là nhà nó chứ vốn không phải lang thang đi nhầm rồi
Trên cổ nó còn đeo theo một chiếc vòng màu vàng kim lấp lánh, xem ra đây là thú cưng của người tâm cỡ như La tông chủ hay La Phi đại nhân rồi
Tiêu Vương khẽ bịt miệng với mũi của mình lại, hắn phút chốc lại mệt mỏi đến quên mất thi lễ, khẽ tựa đầu vào lưng của Mạc Tử Quân ngồi gần
Mạc Tử Quân còn chưa nói gì, Đỗ Vân Ân ngồi bên cạnh y nhìn thấy thì ánh mắt liền hiện rõ ác cảm. Còn chưa nói thêm gì, Mạc Tử Quân lại đưa tay đỡ đầu hắn dậy rồi hỏi
“Bị làm sao đấy? Ăn phải thứ gì rồi sao?”
Tiêu Vương vội vã lắc đầu, miệng lại lắp bắp nói đi nói lại một câu
“Không sao, chỉ là có hơi..”
Tiêu Vương kì thực cảm thấy hô hấp như bị chặn lại, đến nói chuyện hay thở cũng thật khó khăn
“Đệ tử có hơi mệt, muốn về nghỉ trước ạ!”
Nhìn Tiêu Vương thì đúng thật là không khỏe rồi, hắn vừa nói lại vừa cúi mặt, tay thì bấu lấy tay áo y có phần gượng ép
“Được ta đưa con về Tịnh Xá!”
“Không cần đâu ạ! Con đi được, con đi được rồi!”
Nói xong, Tiêu Vương mặc lời của Mạc Tử Quân trực tiếp đứng dậy đi vòng qua phía sau rồi rời khỏi đại yến
Vừa bước khỏi chính điện, Tiêu Vương vô lực tựa mình một tường, tuy đến hô hấp cũng khó khăn như miệng vẫn phải trút ra một câu rủa
“Con mèo chết tiệt!”
Bên trong đại yến, Mạc Tử Quân nghĩ lại những biểu hiện của Tiêu Vương cản thấy có chút kì lạ, nhưng bản thân y lại không rõ liệu đó phải do cơ thể suy nhược mà mệt mỏi thôi hay không nữa
Đỗ Vân Ân nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tử Quân chỉ hướng nhìn đến ngoài cửa điện liền rõ là y đã để tâm đến hắn, đành lên tiếng bảo y chớ quá để tâm
“Tử Quân, huynh lo sao? Không sao đâu, chắc là do lúc trong Tiên Minh Quan hơi quá sức nên mệt mỏi thôi, để nó nghỉ ngơi thì sẽ khỏe thôi mà!” - Đỗ Vân Ân
Mạc Tử Quân cũng thầm cho rằng có lẽ cũng là do y nghĩ hơi xa thôi, sau đó chỉ đành “Hừ” một tiếng rồi thôi
Bên một phía, nữ tử thân mặc kim sa lấp lánh kia dường như không biết là vô tình hay sao mà vừa hay nhìn thấy
“Biểu hiện thế này rồi chạy đi mất, lẽ nào là do..”
Dường như muốn chứng thử suy nghĩ trong đầu của chính mình, cô ta khẽ đưa tay xuống khẽ ngoắc ngoắc
Con mèo mướp màu xám tro kia lại ngoan ngoãn bò đến chỗ cô ta, cô ta bèn bế nó trên này mà nhẹ nhàng vuốt vuốt lông vài cái ân cần rồi lại gọi nha hoàn bên cạnh mình
“Mang ra ngoài, thả đâu đó gần tên nhóc ban nãy, sau đó vào nói cho ta biết!”
“Vâng tiểu thư!”
Nghe xong, nha hoàn kia lập tức nghe theo chỉ thị mà ôm con mèo trong tay lặng lẽ đi vòng ra khỏi điện
La Phi ngồi trên nhìn thấy như vậy lại có chút khó hiểu, nhưng dường như lại không nghe thấy cô ta nói gì với nha hoàn của mình, bèn khẽ hỏi
“Con mang bảo bối của ta ra ngoài làm gì?” - La Phi
“À, con sợ nó chạy lung tung lại đụng phải những thị nữ hầu rượu thì toi, nên đành mang ra ngoài cho yên tâm hơn!”
La Phi cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật đầu vừa ý rồi lại thôi
Tiêu Vương bên ngoài vừa hay mới nhẹ nhõm được một lúc, còn tưởng cảm giác cảm khó hiệu ấy sẽ qua đi nào ngờ lại quay về
Chỉ phút chốc, cả cơ thể hắn lại cảm thấy ngứa ngáy khắp người đầy khó chịu. Tiêu Vương vô ý đưa tay gãi gãi, nhưng càng gãi lại càng ngứa lại càng thêm có chút đau
Hắn xem lại mình, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay đều ửng đỏ, hắn khẽ kéo tay áo lên một chút, đúng là đều nổi lên nhiều mẫn đỏ, đến cổ cũng không kém
Tiêu Vương khẽ kéo lớp vải quấn trên cổ xuống một chút nhẹ lại thấy cổ mình cũng ửng đỏ. Vừa nổi mẫn đỏ lại ngứa ngáy khó chịu
Đến mũi và cổ họng của dường như bị nghẹn lại, không tài nào thở nổi
Nha hoàn kia làm theo lời của chủ tử sau đó bèn bước vào bẩm báo lại, nữ nhân kia nghe xong lại tủm tỉm lén cười
“Ha, ta còn tưởng là đệ tử huyền môn của Tịnh Thanh Thượng Tiên thì giỏi giang ghê gớm gì lắm! Nào ngờ chỉ mới có vài sợi lông mèo nhỏ nhoi là thảm đến vậy rồi sao, hóa ra cũng chỉ là lời đồn không đáng tin mà!”
“Hay cho lúc ở trong Tiên Minh Quan còn mạnh miệng gây sự với ta, lúc nghe một đệ tử huyền môn lại xuất thân ngoại tộc ta đã nghi hoặc rồi, cũng không ngờ lại kém cỏi đến thế này cơ đấy!”
Cô ta ngồi đấy ung dung cười cợt nói này nói nọ cùng nha hoàn của mình, xem ra lại rất vừa lòng hả dạ mình vậy
Đến bên này, Mạc Tử Quân ngồi đấy nhưng lòng lại có chút bất an kì lạ khó tả cứ thấp thỏm không ngừng
Y dường như không nghĩ rằng Tiêu Vương chỉ là có chút mệt mỏi rồi về trước như lời hắn nói thôi đâu
Không muốn nghĩ thêm, Mạc Tử Quân lập tức muốn rời đi xem hắn thế nào. Đỗ Vân Ân lại bèn kéo tay y lại, rồi nói
“Tử Quân đừng đi, huynh lo đến vậy sao? Được, vậy cũng không cần phiền huynh, gọi đệ tử nào đó đến xem cũng được mà!”
“Châu Nhi, hai đứa có vẻ khá thân, đi xem Tiêu Vương thế nào đi!”
Châu Nhi còn chưa kịp di chuyển thì Mạc Tử Quân dứt khoát chắn tay tỏ ý không cần, tay kia bị Đỗ Vân Ân níu áo bèn bị y đẩy nhẹ buông khỏi
“Đệ tử của ta, để ta đi xem nó thế nào đã!”
Mạc Tử Quân dứt lời liền bước nhanh khỏi đại yến để lại Đỗ Vân Ân còn chẳng kịp lựa lời nói thêm câu nào
“Tử Quân?”
Lời gọi này của Đỗ Vân Ân, dường như y chẳng còn nghe thấy nữa. Mạc Tử Quân chỉ phút chốc đã bước khỏi điện, Đỗ Vân Ân đứng đó sắc mặt lại tái đi mấy phần
“Sư phụ?”
Châu Nhi bước đế bên Đỗ Vân Ân, thần sắc của Đỗ Vân Ân dường như lại vài phần kinh hoảng tự nhìn vào lòng bàn tay của chính mình
“Châu Nhi, huynh ấy.. vừa đẩy tay ta ra có đúng không?”
Châu Nhi thật sự không hiểu, chỉ là một cái đẩy tay thôi mà, tại sao Đỗ Vân Ân lại trở nên kì lạ nhưng thế
Nhưng với Đỗ Vân Ân và nói, có lẽ đây là lần đầu tiên bị khước từ như vậy, trong lòng phút chốc lại chứa đầy nhưng cảm xúc hỗn độn chẳng nói được thêm câu nào
Mạc Tử Quân bước khổ chính điện, còn định đến Tịnh Xá tìm hắn mà lại khẽ quay đầu, nhìn thấy Tiêu Vương vẫn còn ở một gốc tựa người vào vách tường mà ngồi khụy xuống, biểu hiện thật kì lạ lại có chút khổ sở, y không khỏi lo thay
Mạc Tử Quân khẽ cầm lấy tay hắn điểm mạch xem qua, dường như không phải trúng độc hay ăn phải thứ gì không sạch sẽ
Nhưng thần sắc của Tiêu Vương lại tái nhợt xanh xao tím tái hiện rõ ra đó, Mạc Tử Quân lại thấy hắn khó khăn vỗ vỗ lấy ngực, dường như là không thở được
Mạc Tử Quân vội đỡ hắn dậy, đưa tay điểm cho hắn hay huyệt, Tiêu Vương chỉ cảm thấy hơi thở có chút dịu dần, nhưng những mẫn đỏ trên thân vẫn không hề lặn xuống
Mạc Tử Quân nhìn qua liền rõ mồn một là Tiêu Vương hắn là bị dị ứng với thứ gì đó, nhưng cơ thể người thường thì y không rõ lắm. Thấy tình hình không ổn, Mạc Tử Quân không chần chừ liền mang hắn trở về Tịnh Xá trước đã
Nha hoàn kia thấy người đã đi rồi, bèn lén lút đi bắt con mèo kia lại. Nào ngờ đang đuổi theo con mèo kia lại thấy có người tóm lấy nó
Nha hoàn này khẽ ngước mặt lên nhìn nam nhân y phục kim sa đứng trước mặt còn đang trừng mắt nhìn mình, bèn không khổ kinh hoảng
“Th.. thiếu gia, n.. nô tỳ là phụng lệnh của tiểu thư nên mới..”
“Đủ rồi! Ăn nói ấp a ấp úng, mau cút cho ta!”
Nha hoàn kia chỉ có thể lặng lẽ chạy đi ngay, La Thanh nhìn con mèo đang ôm trên tay, biểu cảm trên mặt có phần đanh lại
“Hừ, nếu ngươi không phải bảo bối của sư thúc thì ta đã mang ngươi đi ăn thịt mấy rồi đồ mèo ú!”
La Thanh giở giọng mắng con mèo không biết tội tình gì kia một câu, rồi lại khẽ liếc mắt nhìn về phía đường lớn ban nãy Mạc Tử Quân vừa đưa Tiêu Vương đi
Hóa ra La Thanh sớm đã chứng kiến, nhưng có lẽ vì thấy Mạc Tử Quân bước ra, cũng xem như bản thân không cần giúp nữa nên đành thôi
Hơn nữa, La Thanh dường như đối với những trò đùa quá trớn này cũng đã thấy qua không ít, cứ như thể luôn diễn ra trước mắt như cơm bữa vậy
“Tên nhóc này, xui xẻo thật đấy!”
Còn cái tên nhóc xui xẻo Tiêu Vương được nhắc đến kia thì nào có biết trời trăng gì nữa mà cứ được đà ngủ luôn hay gì rồi
Đến khi mở mắt ra thì lại thấy hình như hắn đang nằm ở Tịnh Xá từ bao giờ không biết nữa
Tiêu Vương khẽ đặt tay lên ngực, dường như hơi thở đã hoàn toàn ổn định, không còn bị đè ép như ban nãy nữa
Hắn khẽ vạch tay áo của mình ra, những vết mẫn đỏ nổi khắp người cũng đều lặn đi hết, chỉ còn lại vài vết cào do ban nãy hắn vừa ngứa ngáy và tự gãi đọng lại mà thôi
Tiêu Vương thở mạnh một hơi rồi buông thả hai tay xuống, cứ thế nằm yên trên giường, trong lòng lại tự cảm thấy nghi ngờ nhân sinh
“Ông trời ơi, sao ta khổ sở thế này chứ hả?”
“Ở Kim Quang Sơn học thì lúc bị chép phạt lúc bị bắt học thuộc bài từ kinh văn đến thư kỳ muốn nhức cả đầu!”
“Đi làm nhiệm vụ thì bị yêu linh cắn suýt thì phế mất cả chân!”
“Đi dự Đại hội Tiên Minh thì tự nhiên dụ trúng mấy thứ không đâu, nào là sâu rết lắm chân rồi nào là cái thứ yêu không ra yêu mà quái cũng không ra quái kia nữa!”
“Cùng sư tôn đi dự tiệc thì vừa phải gạt bỏ tâm mà vừa bị tiền vàng chói cho mù mắt, xui xẻo lại còn gặp con mèo thối tha chết tiệt kia!”
Tiêu Vương than vãn trách mắng cái cuộc đời đen không thể đen hơn nữa của hắn. Sau khi kể khổ cái khoảng thời gian của hắn từ lúc bước đến Kim Quang Sơn cầu học cho đến này thì đúng là chứng thực, đời hắn đen như đít nồi vậy
“Ôi cuộc đời muốn dập ta đến khi nào mới chịu tha đây hu hu!”
Tiêu Vương há miệng kêu ca trước số phận trớ trêu của mình, đột nhiên lại một bàn tay đưa đến bóp cái miệng hắn lại, rồi lại từ đâu bỏ vào miệng hắn một viên gì đó rồi nói
“Ăn kẹo rồi thì im lặng!”
Tiêu Vương ngoan ngoãn im ngay và luôn, ngậm ngậm viên kẹo kia trong miệng, ôi cái sự ngọt lịm của kẹo đường đúng là cứu cánh cho đắng cay cuộc đời mà
Tiêu Vương còn đang tươi rói măm măm ăn kẹo, hắn khẽ liếc nhìn sang người ngồi cạnh rồi lại quay đầu về
Ơ, khoan đã, chợt hắn thấy có gì đó sai sai. Vừa quay đầu về nhìn lại, người ngồi cạnh hắn bây giờ là Mạc Tử Quân mà
Trời ạ sư tôn còn ngồi kế bên mà sao hắn dám vô lễ vậy chứ. Tiêu Vương bèn ngồi bật dậy, còn định thi lễ phải phép thì Mạc Tử Quân bèn đưa tay ấn hắn nằm xuống
“Nằm yên và khép miệng lại!”
Câu này là quan tâm khuyên hắn nghỉ ngơi hay là mệnh lệnh nhỉ? Mà thôi cung kính chi bằng tuân lệnh
Đằng nào lão tử cũng rảnh lắm, y muốn làm gì thì làm, ta ngủ hay lười thì tùy ta thôi. truyện tiên hiệp hay
Được nằm bẹp ra đó đánh một giấc say nồng còn khỏe hơn là phải ngồi trong buổi dạ yến mà phải khổ sở chật vật với con mèo chết tiệt kia