Khác với điện ảnh, rất nhiều phim truyền hình căn bản không cần thử vai, yêu cầu không nghiêm khắc như vậy, như bộ phim của Lục Viễn, cơ bản là đã định xuống rồi, đối phương không đề cập tới mà nói, chỉ cần đến đúng lúc trực tiếp đi đặt trang phục là được.
Đạo diễn của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] là đạo diễn phim truyền hình lớn số một số hai trong giới, hắn từng quay không ít phim truyền hình dài tập rating cực cao, yêu cầu diễn viên coi như tương đối cao, nhân vật Phương Nhã Khâm Lục Ninh muốn nhận là một trong những nhân vật chủ yếu của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], Lục Ninh lại là người mới hoàn toàn, cho dù có bên đầu tư đề cử, vị chế tác kiêm đạo diễn này vẫn muốn xem trước xem.
Lần đầu tiên đến HongKong, Lục Viễn căn bản còn chưa được ăn một bữa điểm tâm HongKong chính tông đã lại trở về đại lục cùng Lục Ninh, không có biện pháp, bọn họ chỉ có hai ngày nghỉ.
“Phong huynh, sớm nghe sư tỷ nói ngươi chính là đại anh hùng, đại hào kiệt, Nhã Khâm quý mến đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Lục Ninh ngồi ở trên ghế vẫn mặc một thân áo sơmi kẻ caro cùng quần bò đơn giản, Lục Viễn nhìn, lại hoảng hốt cảm giác đó là một công tử khoan khâm trường y(1), dung mạo tuấn tú, khóe mắt đuôi mày lịch sự tao nhã uyển chuyển nói không hết, quả thật có thể nói được với một câu tao nhã vô song.
Vài người cũng đến thử vai ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, trong phim truyền hình có rất nhiều diễn viên hạng ba hạng bốn đến tranh thủ vai chính, có vài người thậm chí có thể gọi là diễn viên gạo cội, diện mạo cùng diễn xuất đều không tệ, lại chỉ thiếu một cơ hội thượng vị, cũng không phải đều là người mới không có bao nhiêu kiến thức.
[Phong Kiếm Ly truyền kỳ] là một bộ phim lớn, không hề thiếu diễn viên đều muốn thử một lần, người đến thử vai hôm nay thật đúng là không ít.
Khi thử vai, rất nhiều người mới luôn thích chọn một đoạn phim có xung đột tương đối lớn có thể có lực biểu hiện càng nhiều để diễn, mà Lục Ninh lại đi ngược lại con đường này, đoạn phim y thử diễn này hầu như không có bất kỳ cảnh xung đột nào, đây là lần đầu tiên Phương Nhã Khâm cùng Phong Kiếm Ly gặp mặt, khi đó bọn họ còn chưa có bất cứ mâu thuẫn xung đột, ở trong kịch bản, đây chỉ là một cảnh tương đối bình thường.
Kỳ thật phải diễn qua phim mới có thể phát hiện, càng là cảnh tượng phổ thông bình phàm, càng khảo nghiệm diễn xuất, tỷ như một câu lời kịch vô cùng đơn giản này của Lục Ninh, ôn nhuận bình thản, cũng không sắc bén, lại thấy cứng rắn, biểu cảm trên mặt cũng chân thành thẳng thắn, nhưng cẩn thận nghe qua, cố tình lại có điểm cổ quái.
Loại cổ quái này chỉ chợt lóe mà qua trong lòng, hơn phân nửa nghi ngờ bản thân nghĩ sai, đối với người như Phương Nhã Khâm, một khi nghĩ nhiều giống như đều trở thành không tôn trọng, nhưng kì thực cũng không phải như thế, đặt trong hoàn cảnh của bộ phim này, Phong Kiếm Ly hiện tại còn chưa đến thời điểm thành danh văn hoa, Phương Nhã Khâm lại là hiệp danh(2) ít có trên giang hồ, đã cứu nạn dân vỡ đê Hoàng Hà, thu dưỡng cô nhi trôi giạt khắp nơi, nếu đổi một người nói những lời này, khó tránh khỏi sẽ khiến người cảm giác có vài phần ý tứ châm chọc đùa cợt, đại anh hùng đại hào kiệt? Nói thật, lúc này Phong Kiếm Ly còn không bằng Phương Nhã Khâm để có thể nhận được câu khen ngợi mỹ hảo này.
Nhưng cố tình bộ dạng Phương Nhã Khâm rất có nhân phẩm, giọng điệu vẻ mặt lại chân thành, khiến người khác cảm thấy lời hắn nói không có ý tứ khác.
Nhưng trên thực tế hắn lại có ý như vậy, Phương Nhã Khâm lúc này, căn bản còn chướng mắt Phong Kiếm Ly, mới có thể nói với hắn một câu như vậy để trào phúng hắn.
Đây cũng đã là diễn xuất.
Lục Ninh chỉ nói một câu thoại, chỉ là phất cái tay áo rộng căn bản không tồn tại một chút, lại đem một nhân vật bề ngoài tuấn nhã vô phương nội tâm thâm trầm cao ngạo biểu hiện cực có trình độ.
Vị Hoàng đạo của [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] kia hoàn toàn không keo kiệt khen ngợi Lục Ninh vài câu, biết y tuổi trẻ, không ngừng cảm thán đó là một mầm tốt.
Vị đạo diễn này luôn luôn rất có tính cách, sử dụng diễn viên không bám vào một khuôn mẫu, dù sao phim truyền hình không chú ý phòng bán vé như phim điện ảnh, hắn quay lại đều là phim truyền hình quy mô lớn, không cần dùng diễn viên nổi danh đến khai hỏa độ nổi tiếng, có hắn thưởng thức, đối với rất nhiều người mới mà nói là tha thiết ước mơ.
Lục Viễn tựa vào bức tường cách đó không xa nhìn, hơi hơi nhíu mày, không thể không nói, tại phương diện diễn xuất này, hắn quả thật thua Lục Ninh một bậc, phát hiện này khiến hắn vừa không cam lòng lại vừa hưng phấn.
Ừ, kỳ thật khiến một quỷ hút máu hưng phấn cái gì, cũng không phải một việc rất tốt.
Vì thế, ngày hôm đó bọn họ lại bắt một người huyết quang đầy mình, lần này là nữ, khuôn mặt khá đẹp, ăn mặc tinh xảo, tội phạm giết người liên hoàn là nữ vốn không gặp nhiều, thế nhưng huyết quang trên người vị này so với Tân Kiến Thanh kia còn đậm đặc hơn nhiều.
“Hai người ngược lại phối hợp rất khăng khít, hoàn toàn hủy thi diệt tích a.” Chung Du Bạch ném đầu mẩu thuốc lá, dẫm tắt, “Đi thôi.”
Di Thu Ý phái tới hai thanh niên canh ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra, hỏi cũng không hỏi một tiếng, trầm mặc theo bọn họ lên xe.
Không qua bao lâu liền có hai người đi tới trong ngõ nhỏ, trong đó người tương đối trẻ kia hít hít mũi, nhíu mày nói: “Mùi máu tươi.”
Một người khác tỉ mỉ kiểm tra bốn phía, lại không phát hiện một chút dấu vết, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, “Nếu động thủ với người, ít nhiều sẽ lưu lại chút dấu vết mới đúng.” Pháp môn hủy thi diệt tích không phải không có, lại chưa bao giờ thấy có phương pháp sạch sẽ như vậy.
“Sư huynh, vẫn là đi thôi, bên người bọn họ vẫn có người cùng, cũng không tìm thấy thời cơ xuống tay, còn không bằng đến làng chài nhỏ kia trước đâu, nghe nói chỗ đó có chuyện ma quái.”
Người được gọi đại sư huynh kia mặc áo T-shirt cùng quần thường, là loại hình phổ thông đến ném trong đám đông sẽ rất khó tìm, ngược lại vị sư đệ kia của hắn, diện mạo tuấn tú, tốt xấu gì cũng là chàng đẹp trai ánh mặt trời.
Vị sư huynh kia do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của sư đệ.
Hôm đó Lục Ninh cùng Lục Viễn ngủ lại tại thành phố lớn phía Nam này, trong thành phố đám người đến đến đi đi, căn bản không có ai chú ý tới có một người biến mất lặng yên không một tiếng động trong một góc thành thị.
Sáng sớm hôm sau bọn họ liền ngồi máy bay bay về thành phố C, mà nghênh đón bọn họ ở sân bay là tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, một ngày này fan vây tụ canh giữ ở sân bay không ít, các cô đều biết Bình đài chỉ cho tuyển thủ nghỉ hai ngày, hôm nay tất nhiên bọn họ phải về đài, canh giữ ở sân bay là chuẩn không sai.
Vì thế ngày hôm nay Lục Ninh Lục Viễn bị vây truy chặn đường càng khoa trương so với hôm rời đi, đợi đến khi phá vây mà ra ngay cả hai vị bảo tiêu tiên sinh kia đều là một thân chật vật.
Sau khi lên xe Lục Ninh nhẹ nhàng thở ra, mở một lọ nước khoáng uống một hơi, mới nhìn đến sắc mặt Lục Viễn có chút xanh, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Làm sao?”
“Vừa có một tên khốn kiếp sờ mông ta!” Giọng điệu Lục Viễn mang theo hai phần không thể tin.
Lục Ninh đang uống nước lập tức phun sạch ra ngoài, sau đó bắt đầu cười ha ha.
Bọn họ về tới Bình đài trước thời gian nửa ngày, thông qua rút thăm, hợp tác ca hát tuần này của bọn họ đã có kết quả.
Thi đấu tám vào bảy lại có hình thức mới, lần này, là hợp tác.
Mà trùng hợp là, rút đến bọn họ vừa vặn là Giản Tuệ, Lục Ninh rất may mắn trong giai đoạn này không bị động tay chân, nếu rút đến hợp tác cùng Đan Linh Vi, đó mới là thật khiến người không thể chịu đựng…
Giản Tuệ không phải người thành phố C, nhưng hai ngày nghỉ cô chỉ đi dạo loanh quanh thành phố C, không có về nhà, cho nên khi Lục Ninh Lục Viễn trở lại Bình đài, cô trực tiếp trở về khi đang đi dạo phố, cùng bọn họ vào phòng luyện tập.
Trong ba ngày kế tiếp, bọn họ hầu như vẫn ngâm mình trong phòng tập luyện, mà Bình đài chuẩn bị cho tuyển thủ tất cả ba phòng luyện tập, bọn họ suốt ngày ở trong đó, ngược lại là khiến tuyển thủ khác có chút kinh dị.
Từ khi thi đấu tiến hành đến lúc này, Lục Ninh Lục Viễn không thể nghi ngờ là tuyển thủ mầm móng ưu tú nhất, lượng tin ngắn bỏ phiếu của bọn họ bỏ xa khỏi các tuyển thủ phía sau, nhưng thái độ của bọn họ vẫn đoan chính cần cù như vậy, một mặt khích lệ các tuyển thủ khác, mặt khác cũng khiến nhân viên công tác Bình đài có chút kinh ngạc.
Giản Tuệ là người thực dễ gần, điểm này Lục Ninh biết, cô có thể đi được xa trong giới không chỉ riêng nguyên nhân tính cách, cố chấp cùng chăm chỉ của cô cũng đồng dạng có danh, cho nên ở điểm này, bọn họ vẫn là rất thích hợp hợp tác, nếu không một chăm chỉ gặp phải một lười nhác, kia mới gọi là đau đầu đâu.
Lại vẫn là sân khấu sáng chói kia, một góc đèn hạ xuống, thiếu nữ mặc một chiếc quần trắng đơn giản ngồi trên bậc thang, ngọn đèn tạo ra hiệu ứng như thủy quang long lánh uốn lượn dưới chân cô.
“Trong tim của ta từ nay về sau có một người,
Chúng ta từ khi còn nhỏ……”
Tiếng đàn piano đau thương mà nhu hòa, còn có tiếng đàn tranh đinh đông như lưu thủy, dung hợp lại thành một loại đau thương nhàn nhạt, mang theo nỗi nhớ xưa cũ nào đó, Giản Tuệ hát ca khúc này rất gợi hình gợi cảm, giống có thể nhìn thấy một bé gái nhỏ, cùng một bé trai nhỏ, ngươi dùng cát xây một lâu đài, nói tương lai muốn kết hôn với ta, đây là cảm tình đơn thuần đến ngây thơ cỡ nào, có ai có thể coi là thật?
Một khúc [Nho nhỏ], hết sức dịu dàng bi thương.
Dùng lời ca đến móc nối một sân khấu vốn là rất khó, mỗi ca khúc có cảm giác cùng ý cảnh riêng của nó, đây dù sao không phải sân khấu kịch, bọn họ muốn chỉ là hát ba ca khúc, sân khấu này là thuộc về bọn họ, lại cũng không thể biểu hiện gì đó hoàn toàn khác biệt.
Guitar, piano, nhạc dạo thuộc về ca khúc nhạc Rock vang lên, tất cả mọi người có chút kinh ngạc, dù sao ca khúc kia của Giản Tuệ, là nhu đến cực hạn, nhưng bài hát này không phải cùng một phong cách, hai bài hát trước của họ hầu như là đều lựa chọn ca khúc có cùng nhạc dạo.
“Ta đã định trước phải lưu lạc thiên nhai, làm sao có thể có vướng bận!”
……
“Khi đó những người làm bạn ta, các ngươi ở phương nào,
Người ta từng yêu hiện tại là bộ dáng gì!”
Lục Viễn piano, Lục Ninh guitar, hát đến thanh âm khàn khàn, hát ra nhung nhớ với người yêu, hát ra giấc mộng sớm đã không còn nhiệt huyết, nhưng ta đã rời xa gia hương, đã rời xa người ta yêu và yêu ta, nay, chỉ có thể tế điện, chỉ có thể tưởng niệm, thanh xuân lại giống như sông đổ ra biển, một đi không trở lại.
Dường như, con người được nhớ ở trong tim kia vẫn ở trong tòa lâu đài nho nhỏ kia, bản thân lại vĩnh viễn không trở về được nữa.
Bản Rock [Lão nam hài] kể ra là cố sự của một cậu bé nho nhỏ không hề tuổi trẻ, hắn đã lớn lên già đi, trải qua bao nhiêu năm tháng.
Ngón tay thon dài của Lục Viễn bay múa trên bàn phím, sau nhạc Rock điên cuồng, hết thảy yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn chảy xuôi.
Dần dần, âm sắc guitar gia nhập vào, “Chúng ta đã nói xong.” Lục Ninh buông mi, nhẹ nhàng cầm micro nói năm chữ như vậy.
Chúng ta nói xong, chúng ta nói xong cùng nhau già đi, xem dòng nước li ti chảy, kết quả, gặp nhau trong thành thị, ngay cả một câu ân cần thăm hỏi rốt cuộc đều không nói nên lời, đi đến giao lộ rộng lớn chẳng qua là một hướng bên trái một hướng bên phải, cô bé nho nhỏ đi từ trong thành ra đã lớn lên, lãng tử cũng đã quay đầu, đáng tiếc lại gặp gỡ bất ngờ, cho dù vẫn yêu nhau, bọn họ rốt cuộc không thể về đến lúc trước.
Tất cả đã thành chán nản.
Ca khúc này là Giản Tuệ hợp xướng với Lục Ninh Lục Viễn, song phương quay lưng vào nhau, hoàn toàn không có trao đổi cùng nhìn nhau, cố tình hát ca khúc này vừa sầu triền miên lại xót xa khó nhịn như vậy.
Đây không phải một sân khấu kịch, chỉ là các tuyển thủ khác còn chưa thể đem toàn bộ ý cảnh dung hợp tốt như hai tổ bọn họ, đây giống như là một vở kịch, có cố sự ban đầu, có cao trào, có kết thúc, đây là một bi kịch không hơn không kém, lưu lại chỉ có bất đắc dĩ.
Hiện trường, trong ánh mắt ghen tị của các tuyển thủ khác, bọn họ vì được truyền thông chấm điểm cao nhất mà trực tiếp đưa vào thi đấu ngày hôm sau.
[Nhất xướng thành danh] bước vào top 7 toàn quốc, mà nghỉ hè cũng qua hơn phân nửa, chớp ngày thi đấu tám vào bảy này đã là 15 tháng 8.
Hôm nay thi đấu chấm dứt, Lục Viễn tắm rửa xong bỗng “A” một tiếng, Lục Ninh nhìn lại hắn, “Làm sao?”
Lục Viễn cực kỳ trịnh trọng nhìn Lục Ninh, “A Ninh, ta phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.”
Lục Ninh lập tức sắc mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn, “Vấn đề gì!”
“Bài tập hè của chúng ta còn chưa làm!”
Lục Ninh: “……”
Đi con mẹ nó bài tập hè!
.
(1) Trường bào ống tay áo rộng thời cổ đại
(2) Danh tiếng nghĩa hiệp
Chương 21:
Nói thật, Lục Ninh căn bản đã đem chuyện bài tập hè này quên không còn một mảnh, gần đây thời gian bị áp xúc vô cùng, y dường như lại về đến thời điểm liều mạng công tác trong kiếp trước, làm bài tập cái gì đã sớm bị ném ra sau đầu, y căn bản là không có khái niệm này.
Lục Viễn lại không giống, trước tháng 7, thân phận của hắn vẫn thuần túy là học sinh, nghỉ hè qua đi hơn phân nửa, nếu là trước kia, lúc này hắn đã sớm giải quyết hết bài tập.
Hai người trừng mắt nhau trong chốc lát mới gọi điện bảo người đại diện tiên sinh hết sức bức bách là Chung Du Bạch sửa sang bài tập hè của bọn họ mang lại đây.
Bình đài vừa vặn đang quay VCR(1) mới nhất, buổi tối hôm nay còn có thi đấu, buổi sáng trước khi diễn tập là quay cảnh sinh hoạt thường ngày của bọn họ, rất nhiều ca sĩ đều vẫn là luyện ca, có hai tuyển thủ bởi vì đêm qua luyện tập đến khuya, bây giờ còn đang ngủ, khi nhiếp ảnh gia đi đến trước cửa Lục Ninh Lục Viễn, MC mỉm cười nói: “Hiện tại để cho chúng ta nhìn một chút Ninh Viễn của chúng ta hiện tại đang làm cái gì đâu? Sẽ không còn đang ngủ đi~” Cô có ý chớp mắt, anh đẹp trai buồn ngủ mông lung thì cũng là đẹp trai, cô một chút cũng không có cảm giác áy náy khi quấy rầy người ta nghỉ ngơi.
Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không bao lâu liền có người ra mở cửa, không phải chính bọn họ, mà là trợ lý Hoàng Bích.
MC hơi hơi kinh ngạc, “Ah, xem ra Ninh Viễn của chúng ta đã thức dậy rồi, vậy hiện đang ở trong phòng làm cái gì vậy?”
Phòng khách chỗ bọn họ ở không tính là lớn, bức rèm trắng hoàn toàn được kéo ra, từ phòng khách có thể nhìn thấy một góc phòng ngủ, trên chiếc giường đơn có ga màu trắng được gấp rất chỉnh tề, ngay cả một vệt nếp nhăn cũng không nhìn thấy.
Sạch sẽ đến căn bản không giống như là phòng của thiếu nhiên mười bảy tuổi, mà hai thiếu niên đang ngồi trong phòng khách mặc T-shirt trắng cùng quần bò đơn giản, tươi mát đến kì cục, nhưng khi nhìn đến bọn họ đến rốt cuộc đang làm cái gì, biểu tình của MC nháy mắt vỡ vụn.
“Đây là đang –”
“Bài tập hè a.” Lục Ninh bình tĩnh trả lời.
Lục Viễn đã lại làm xong hai đề vật lý, thân là học bá, tốc độ hắn làm bài cực nhanh, mà Lục Ninh dưới sự phụ đạo cùng kích thích của Lục Viễn, tốc độ làm bài cũng không chậm, ngắn ngủi một buổi sáng, bọn họ đã làm xong non nửa số bài tập, thế nhưng số bài tập này làm xong, còn có một chồng bài thi, đầu năm nay, thân là học sinh trung học bài tập vẫn rất “phong phú”.
MC ngượng ngùng cười cười, có chút kinh dị, “Thì ra đang làm bài tập hè a.”
“Đúng vậy, chúng tôi là học sinh cao trung năm nhất(2), hôm nay đã 16 tháng 8 rồi, cách đi học cũng không còn bao nhiêu thời gian.”
MC lập tức không biết nên nói tiếp như thế nào, chỉ có thể nói: “A, Ninh Viễn của chúng ta quả nhiên là học sinh giỏi đâu, ca khúc buổi tối hát đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Sáng sớm dậy làm bài tập hè cái gì…
“Không thành vấn đề!” Hai người song song làm thủ thế ok, VCR ngắn gọn rất nhanh đã quay xong, mà hai người trong phòng còn đang múa bút thành văn.
Kỳ thật Lục Ninh không biết vì sao y cũng phải giống Lục Viễn ngốc hồ hồ ở chỗ này làm bài tập hè?
Nhưng bởi vì thái độ của Lục Viễn rất đương nhiên, vô thức y liền cũng cứ như vậy đi làm.
Đêm nay bảy vào sáu, [Nhất xướng thành danh] cũng sắp bước vào giai đoạn kết thúc, sau thi đấu sáu vào năm chính là đêm tiệc cuối cùng trước khi kết thúc, cuối tuần sau quán á quý quân của [Nhất xướng thành danh] sẽ được công bố, xếp thứ tư thứ năm cũng đã xem như người thắng.
Buổi tối hôm nay như trước là hai ca khúc, mở màn là Bình đài mời một vị ngôi sao ca nhạc nổi danh –Lưu Tư đến hợp xướng với tuyển thủ top 7, cuối cùng khi cùng nhau hát, thanh âm của vị ngôi sao ca nhạc này bất luận là độ công nhận hay là thực lực đều bị vài người áp chế, top 7 [Nhất xướng thành danh] lúc này đã xem như thực lực tương đối khá, tuy rằng đều là trình độ nghiệp dư, thế nhưng trình độ đứng đầu trong nghiệp dư, so với loại ca sĩ thần tượng này vẫn mạnh hơn một chút.
May mắn vị này cũng không phải là người có tâm cơ như Đan Linh Vi, còn có thể hài hước trêu chọc thực lực các tuyển thủ một chút, cuối cùng là không rất mất mặt, nhưng là Lục Ninh nhìn thấy lúc hắn xoay người xuống đài, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Trong giới còn rất nhiều loại người này, Lục Ninh thật sự là một chút cũng không kỳ quái.
Đêm nay chủ đề là “những thanh âm tốt đẹp nơi phương xa”, trên quy định, trong một kì mọi người toàn bộ hát ca khúc nước ngoài, trên điểm này Lục Ninh cùng Lục Viễn là có ưu thế, chung quy mọi người đều nghe được hoàn mỹ khi nghe bọn họ hát ca khúc tiếng Anh, so với các tuyển thủ khác, một kỳ này hoàn toàn có lợi với bọn họ.
Nhưng bọn họ không, ca khúc lựa chọn trong trận này toàn bộ đều không phải tiếng Anh, ca khúc thứ nhất của bọn họ là một bài hát tiếng Hàn [Beautiful thing], ca khúc này vô cùng tiểu chúng(3), thậm chí rất ít có người nghe qua, vẫn là đời trước Lục Ninh nghe qua một lần, trong quán rượu cũng hát qua một lần mới có thể nhớ rõ ca khúc này, nó là ca khúc của một ngôi sao thần tượng, không phải ca khúc chủ lực nên cũng không có tuyên truyền gì, chỉ hát qua một lần trên sân khấu mà thôi, Lục Ninh lại rất thích giai điệu của ca khúc này.
Hát dễ nghe mặc kệ trong công chúng có độ nổi tiếng hay không, đều là sẽ sinh ra cộng minh, nhất là khi biểu diễn hiện trường, bọn họ cũng không biết tiếng Hàn, nhưng trí nhớ của hai người đều rất mạnh, Lục Ninh là hát qua bài hát này, Lục Viễn chỉ nghe qua mấy lần đã có thể hát được.
Lục Viễn đánh đàn piano, khi khúc nhạc dạo vang lên đã đủ để bắt lấy nhân tâm, ca khúc này liền giống như lẳng lặng hát lên trong mưa đêm tí ta tí tách, mà đoạn harmonica của Lục Ninh càng là âm sắc cực mỹ.
Ca khúc này cũng không dễ hát, bối cảnh âm nhạc chỉ là đàn piano đơn giản thêm harmonica là đầy đủ, khó khăn ngay ở chỗ toàn ca khúc nặng nhẹ thích hợp, nơi nhẹ giống như nỉ non, nơi nặng cao âm rung động đôi tai.
Live của bọn họ vĩnh viễn là như thế, không phụ thuộc vào hát cái gì, mà ở chỗ vô luận bài hát nào đến tay bọn họ vĩnh viễn đều khống chế được thành thạo như thế.
Ca khúc thứ hai là một ca khúc tiếng Nhật mọi người đều quen thuộc, bộ phận cao trào vừa nghe cũng rất quen thuộc, [First love], là ca khúc chủ đề đến từ một bộ phim Nhật đã từng thịnh hành một thời, mà đồng dạng, ca khúc này cũng không dễ hát.
Từ thấp đến cao, âm vực rất rộng, đối với hát live mà nói, chỗ cao âm đó so với tưởng tượng còn muốn khó một ít, không cẩn thận lập tức sẽ có vẻ cố hết sức.
Hai thiếu niên giống nhau như đúc trên sân khấu mặc áo dệt sam thuần trắng nhẹ nhàng, thoáng rộng rãi, thân dưới mặc quần bò bó sát người màu lam nhạt cùng với giày vải tẩy trắng bệch, cực đơn giản, từ đầu tới đuôi chỉ là đứng tại chỗ cầm micro ca hát, một khúc [First love] lại hát khiến trong tim người nghe chua xót nhàn nhạt.
Ca khúc này thắng được toàn trường vỗ tay bùng nổ, mà Đan Linh Vi đứng bên cạnh bọn họ sắc mặt thật không dễ nhìn, trận này là thi đấu 1:1, ca khúc đầu tiên chấm dứt, Phạm Thi Như lấy một vũ khúc tiếng Anh nóng bỏng chuyển biến phong cách giành được điểm cao nhất, Lục Ninh Lục Viễn chỉ kém cô 2 điểm, sau khi Phạm Thi Như trực tiếp thăng cấp, sáu người còn lại một chọi một, người thắng thăng cấp, người thua lưu lại, Lục Ninh Lục Viễn vừa vặn lại cùng một tổ với Đan Linh Vi.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bằng lương tâm mà nói, ca khúc thứ hai này Đan Linh Vi phát huy coi như không sai, so với trình độ của cô mà nói ca khúc này đã là tiêu chuẩn khá cao trong diễn xuất, nhưng cố tình lại biểu diễn kỹ xảo trước mặt Lục Ninh Lục Viễn, của cô lại phấn khích như thế nào cũng vẫn không thể so sánh cùng Lục Ninh Lục Viễn, coi như cô xui xẻo, thế nhưng lấy thực lực của cô có thể đi vào top 7 vốn cũng là đi cửa sau.
Vì thế, tại giai đoạn truyền thông chấm điểm, Lục Ninh Lục Viễn lấy ưu thế áp đảo thắng lợi, Đan Linh Vi lưu lại tại đây, hiện tại số lượng tin ngắn bỏ phiếu cứ cho là nhà cô tài lực hùng hậu, cũng đã bất lực, bởi vì xem xem số lượng tin ngắn bỏ phiếu của Lục Ninh Lục Viễn đi, đã lên đến gần hai ngàn vạn (20 triệu), mà trong top 7, yếu nhất cũng xấp xỉ có mấy trăm vạn phiếu, trong nhà Đan Linh Vi là có tiền, cũng chưa tới mức tùy tiện ném mấy trăm hơn một ngàn vạn mà mắt cũng không chớp, trước top 10, vì đưa cô vào top 10, nhà cô đã tốn hai ba trăm vạn, còn chưa bao gồm các loại tiền nhờ quan hệ.
Lúc này, cô rốt cuộc dừng lại tại top 7 trước phương thức thăng cấp tin ngắn bỏ phiếu cực kỳ lừa tiền này.
Kỳ thật, nếu là qua vài năm nữa, phương thức tuyển tú bằng tin ngắn bỏ phiếu này bị cấm, sau lại có cái gì mà tham gia bỏ phiếu internet, đầu nhập nhỏ đi bao nhiêu không nói, muốn thành quán quân cũng không phải không có khả năng nha!
Đáng tiếc, bây giờ còn là năm 2004.
Tuyển tú tiến vào giai đoạn kết thúc, các loại tuyên truyền của Bình đài lại bắt đầu phô thiên cái địa, rating của [Nhất xướng thành danh] tiếp tục kéo lên, đã trở thành tiết mục có rating cao nhất năm 2004 đương thời, mà theo tuyển tú tiến hành, Lục Ninh Lục Viễn cũng trở thành thần tượng mới xuất hiện chạm tay có thể bỏng.
“Đây là hợp đồng quảng cáo đã cơ bản đàm phán ổn thỏa,” Chung Du Bạch đem một chồng tư liệu đã sửa sang lại đưa cho bọn họ, “Các cậu kế tiếp sẽ bề bộn nhiều việc.”
Từ đầu tháng 9 bắt đầu đến đầu năm sau đã có hai bộ phim một điện ảnh phải quay, [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] là diễn viên chính, trên cơ bản là cần thời gian hai tháng, [Hắc Sa] tuy là diễn viên phụ, lời kịch rất ít, màn ảnh lại không tính ít, bởi vì trong màn ảnh nhân vật chính hắc bang lão đại Chấn Đông xuất hiện, rất nhiều đều có bọn họ, cho dù là hai bộ phim truyền hình khác không phải nhân vật chính, nhiệm vụ quay chụp cũng không nhẹ, bởi vì hai bộ phim truyền hình đều tương đối dài, lại bởi vì là diễn viên phụ chủ yếu, thật sự quay cũng là tuyệt đối không thoải mái.
Hơn một tháng trước, Chung Du Bạch cũng không nghĩ tới hai tên này có thể nổi thành như vậy.
Lục Viễn còn đang tiếp tục làm bài thi hóa học, nghe vậy ngẩng đầu lên nói, “Chúng tôi như vậy coi như nổi tiếng sao?”
“Nhiệt độ tuyển tú mang đến là tính bùng nổ, nhưng đồng thời cũng có thời hạn nhất định.” Lục Ninh bình tĩnh nói: “Năm nay đến sang năm, chúng ta đều sẽ rất nổi, nhưng nếu còn muốn tiếp tục nổi, liền phải xem chính chúng ta.”
“Còn có, rèn sắt khi còn nóng, trước cuối năm nay, các cậu phải thu trước một single, việc album sang năm lại nói, quay MV tôi chuẩn bị trước, về phần ca khúc tôi đã tìm người viết cho hai cậu.” Chung Du Bạch nói.
Lục Ninh kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”
Lục Viễn liếc mắt nhìn y, “Bởi vì trong các nghề nghiệp trạch ở nhà, người anh ta biết tương đối nhiều.”
Lục Ninh giật mình, phỏng chừng những người này đều là yêu ma quỷ quái không thể thường lộ diện, cùng loại công tác với tác gia a nhạc sĩ a kẻ làm nghề tự do IT trình tự viên linh tinh, tương đối thích hợp bọn họ.
Mà đợi đến khi Lục Ninh liếc liếc mắt nhìn tên, soạn nhạc, Tôn Thiên Vũ, đặt lời, Vu Xương, trong lòng vẫn là nhịn không được nhảy nhảy.
Mẹ nó vài người này đều là người giỏi trong giới sáng tác đại lục có được không! Ca khúc bọn họ viết có rất ít không nổi tiếng, bao nhiêu đại bài yêu cầu ca khúc với bọn họ đều yêu không được!
Lục Ninh cảm giác lúc trước y nghĩ thật sự là quá ngây thơ rồi, còn cái gì không có tài nguyên không có nhân mạch dùng tiền nện đến đâu, nhìn thấy chưa, trước mặt chính là tài nguyên cùng nhân mạch đặt trước mặt y a!
Con thỏ Chung Du Bạch này là túm tới bó lớn nhân mạch!
Bởi vì tới gần tháng 9, hiện tại bọn họ cũng bắt đầu xem kịch bản [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], tất cả diễn viên của bộ phim này đều đã quyết định, bởi vì Vu Mai Yến bỗng nhiên thả ra tin tức, khi biết được Lục Ninh cùng Lục Viễn sẽ đảm đương diễn viên chính, hai người đang đứng ở đỉnh nhiệt độ cao lại bị đẩy tới một cao trào mới, đặc biệt thừa dịp làn gió đông này, đoàn làm phim [Hắc Sa] cũng thả ra tin tức bọn họ sắp xuất hiện trong bộ phim này.
So với diễn viên chính của [Hắc Sa], trình độ nổi tiếng của Lục Ninh cùng Lục Viễn lúc này là hoàn toàn không đủ xem, thế nhưng đảm đương diễn viên phụ chủ yếu, còn là một bộ phim lớn như vậy, lúc này lại là thời điểm độ đề tài của bọn họ cao nhất, khiến cho bọn họ lại lên trang nhất báo một lần.
[Hoa viên bí mật của Hoàng tử] đầu tháng 9 đã bắt đầu quay, xác thực nói là ngày 2 tháng 9, tạm định ngày khởi máy của [Hắc Sa] là 28 tháng 10, tạm thời không có quá lớn xung đột, [Phong Kiếm Ly truyền kỳ] của Lục Ninh là trung tuần tháng 11 bắt đầu quay, nhưng y là diễn viên phụ, đợi đầu tháng 12 đến tổ quay cũng không có vấn đề, ngược lại là [Hạnh phúc dưới trời xanh] của Lục Viễn có chút phiền phức, nó cũng quay vào cuối tháng 10, cho dù Lục Viễn là diễn viên phụ, lại cũng không thể vào tổ quá muộn, tất có một khoảng thời gian hắn cần chạy qua chạy lại hai đoàn làm phim.
Thế nhưng đi, Lục Ninh một chút cũng không lo lắng cho hắn, hắn là phi nhân loại, có cái gì phải lo lắng!
Sau khi Cố Di đến Thượng Hải vẫn luôn ở trong trạng thái huấn luyện hình thức khép kín, cô có thiên phú thiết kế châu báu, cũng có nhiệt tình, mà chim yến kia là thợ thủ công cấp đại sư, sau khi coi cô là đồ đệ, tương đối nghiêm khắc, cô còn không có tâm tư nghĩ chuyện khác.
Ngược lại là Phí Xuân Lâm, sau khi chia tay được vị trưởng khoa mới tới giới thiệu quen biết một cô gái điều kiện gia đình không tồi, chỉ là tính cách so với Cố Di thì kém không chỉ một hai cấp bậc, hở một cái là nổi giận bắt hắn đi dỗ, mới một tháng đã khiến cho Phí Xuân Lâm cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Lúc này mới nhớ tới chỗ tốt của Cố Di, cố tình vị bạn gái mới kia của hắn còn là fan trung thành của [Nhất xướng thành danh], thích nhất chính là Lục Ninh Lục Viễn, Phí Xuân Lâm nhìn Lục Viễn nổi tiếng như bây giờ, bạn gái luôn luôn khen hắn tốt trước mặt mình, mình lại không thể nói đó là em trai của bạn gái cũ, khiến cho chua ngọt đắng cay chỉ có một mình mình hưởng.
Hắn ngược lại có quay đầu đi tìm Cố Di, đáng tiếc Cố Di đã sớm đi Thượng Hải, người đi nhà trống, gọi điện thoại Cố Di luôn là tắt máy, muốn liên hệ cũng không có biện pháp.
Lục Ninh là thực thích ứng tần suất cường độ công tác cao, đời trước hai năm y bắt đầu kia, cũng có vài lần một lúc chạy hai trường quay, sau này mới dần chậm lại bước chân, Lục Viễn tuy rằng nhất thời có chút không thích ứng, thế nhưng thân là quỷ hút máu, năng lực khôi phục mạnh mẽ cùng thể năng mạnh hơn người bình thường quá nhiều khiến hắn còn tương đối có thể thích ứng, hơn nữa nhìn số tiền lớn vào tay, là đau cũng vui vẻ.
Tuần tiếp theo chính là trận tổng chung kết, một tuần này bọn họ tiến hành huấn luyện mang tính bí mật tại Bình đài, căn bản là không lại ra ngoài, thứ bảy sáu vào năm lại bị biến thành hình thức show biểu diễn, giai đoạn giám khảo nhận xét bị bỏ qua hoàn toàn, mỗi tổ tuyển thủ đều phải hát ba ca khúc.
Đêm chung kết sắp đến, cùng là ba ca khúc, trong khi bận rộn dễ có sai lầm, đây là lần đầu tiên, trước nay chưa từng có cần tất cả tuyển thủ phải chuẩn bị sáu ca khúc, cũng là giai đoạn đột phá cuối cùng, tất cả mọi người tương đối đoàn kết, ba nữ tuyển thủ bao gồm Giản Tuệ, đến hai ngày cuối cùng cũng treo lên từng chút.
Bọn họ lúc này đều đã là ngôi sao, Bình đài cho bọn họ phòng hóa trang chuyên môn, trang bị một trợ lý riêng, có stylist chuyên nghiệp phối trang phục cho bọn họ, tài trợ trang phục từ hãng không có tiếng tăm đến hãng nổi tiếng.
Từ người thường đến lột xác thành ngôi sao, đối với bọn họ mà nói chẳng qua là thời gian hơn một tháng, hoàn toàn chính là nhất xướng thành danh(4).
Mà cũng theo như lời Lục Ninh nói, nổi tiếng này là có thời hạn –
Nhìn Phạm Thi Như cùng một vị nam tuyển thủ khác – Phó Hàng – mặt lộ vẻ kiêu ngạo, Lục Ninh chỉ là khẽ mỉm cười.
Trận này, y cùng Lục Viễn lần đầu tiên hóa trang đậm trên mắt, đôi mắt màu thật nặng, trước mắt là lệ chí màu đen, mặc áo da treo các loại ngân sức cùng quần da, thêm một đôi dày Martin đế dày màu đen, khí chất cả người hoàn toàn khác biệt với hình tượng tươi mát tuấn mỹ lúc trước.
Lục Viễn cực kỳ thích hợp hình tượng như vậy, kỳ thật hắn lộ ra răng nanh sắc bén, bộ dạng mắt biến thành đỏ như máu như huyết tộc hoàn toàn khác với vẻ dương quang hàng ngày, lại hiện ra một loại mị lực khiến người khác hít thở không thông.
Lục Ninh càng là như thế, thân thể y là ma tộc, ở trạng thái bình thường y đã mang theo một chút tà khí, trang điểm đậm như vậy, tăng thêm phong tình tối tăm khác thường.
Lúc này đây, bọn họ hát ca khúc mở màn, tựa đề là –
[It’s my life]!
.
(1) VCR = Video Cassette Recorder
(2) Tương đương lớp 10 ở VN
(3) Ko phổ biến rộng rãi
(4) Một lần hát có danh tiếng
[Beautiful thing]
[First love]
[It’s my life]