Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 19: Chương 19




Mặc kệ như thế nào, [Nhất xướng thành danh] đều kết thúc hoàn mỹ, Lục Ninh cùng Lục Viễn thậm chí không kịp nghỉ ngơi hồi phục đã bay sang Macao, thế nhưng không thể không nói lợi thế quán quân [Nhất xướng thành danh] này vẫn là dùng rất tốt, chỗ Chung Du Bạch lại nhận được một đống hợp đồng quay quảng cáo, bao gồm ba hợp đồng biểu diễn ca khúc chủ đề cho quảng cáo.

“Tôi đã xin nghỉ cho hai người,” Chung Du Bạch vội vàng nói, “Không phải tạm nghỉ học, ngày dự thi thầy Trần sẽ nói cho chúng ta, đúng rồi, hai người xem kịch bản thế nào rồi.”

Phía trước thời gian rất gấp, bọn họ chỉ là tạm thời xem qua kịch bản.

Lục Ninh đang muốn trả lời, lại có hai tiếp viên hàng không đến hỏi có thể chụp ảnh chung hay không, lần này bọn họ mới có cảm giác chân chính là mình nổi tiếng.

Từ thành phố C bay đến Macao cũng chỉ có hơn một giờ mà thôi, xuống máy bay trực tiếp đi xe đến địa điểm đã hẹn với Vu Mai Yến.

Bọn họ mang theo thợ trang điểm Trương Ngôn Thắng, thế nhưng vì để chỉnh thể trang dung phong cách của một bộ phim tương tự nhau, hắn vẫn cần cùng thợ trang điểm của đoàn làm phim can thiệp một chút, vốn Lục Ninh còn cho rằng “người” trầm mặc ít lời giống Trương Ngôn Thắng vậy, khẳng định không có bất cứ vấn đề, nhưng rất nhanh, cảnh tượng nhìn đến trước mắt hoàn toàn đảo điên nhận thức của y!

“Đừng đùa, cậu ngược lại là nói cho tôi nghe một chút cái gì gọi là phong trang dung cao quý hoa lệ, đây là phim truyền hình đúng không, là phim truyền hình hiện đại đúng không, cậu là muốn hun khói hay là nướng a, ha ha, nhìn cậu dạng này, vào nghề mấy năm? Năm năm, mười năm? Mẹ nó lúc đại gia ta bắt đầu hoá trang, ngươi còn đang ăn sữa đâu! Nhìn ta, nhìn ta cái gì! Mắt trừng lớn như vậy làm gì! Thân là thợ trang điểm chính mình sẽ không che quầng thâm mắt đi một chút sao? Liền bộ dạng lôi thôi của ngươi này còn là thợ trang điểm đâu! Ta phi! Cho là ta không biết ngươi có ý tứ gì a, không phải là không quen nhìn loại thợ trang điểm riêng cho nghệ nhân như ta đoạt việc của ngươi sao?! Đúng vậy, a Ninh a Viễn nhà ta là người mới, như thế nào, người mới thì không thể sử dụng thợ trang điểm? Ngươi cũng không mẹ nói soi soi gương xem xem chính mình là bộ dáng gì, liền cái dạng như con gấu của ngươi này cũng xứng động tay động chân trên mặt a Ninh a Viễn nhà ta? Ai u, phấn gì đây, “Cissy” sao, phấn tồi như vậy ngươi cũng lấy ra được, còn có bút kẻ mi này, x93, đều đã quá hạn bao lâu! Liền cái trình độ rách nát này còn có đoàn làm phim mời ngươi, thật sự là kỳ tích! Tích phúc chút đi, đừng mẹ nó chọc tức gia, người nửa chuyên môn như ngươi, gia có thể khiến ngươi không sống nổi trong giới trang điểm này ngươi tin hay không(1)!”

Lục Ninh: “……”

Lục Viễn nhìn qua, “Được rồi Thắng ca, đến chọn một chút quần áo cho bọn em đi.” Bộ dáng bình tĩnh một chút cũng không kinh ngạc.

Chung Du Bạch càng là trực tiếp đi qua khuyên nhủ Trương Ngôn Thắng đang bùng nổ.

Lục Ninh cảm giác điệp yêu vốn tưởng rằng bình thường kia vỡ vụn trước mắt mình, ngươi gặp qua nam yêu một câu một tiếng “gia” sao, dáng vẻ hùng hổ phun nước miếng mắng chửi người này cùng với trầm mặc ít lời ngày thường hoàn toàn là hai cực đoan có được không.

…… Quả nhiên, bên người y sẽ không có một người bình thường.

“Ninh ca?” Hoàng Bích đang đưa nước cho Lục Ninh gọi.

Lục Ninh tiếp nhận nước, “Cám ơn.” May mà còn có một Hoàng Bích thoáng bình thường chút.

Chờ y quay đầu đi chỉnh lý đồ đạc, Lục Viễn bỗng nhiên đến gần, Lục Ninh nhìn về phía hắn, “Làm sao?”

“Ngươi đừng đối Hoàng Bích quá tốt.”

“Vì cái gì?”

“Cậu ta là giao nhân vị thành niên.”

“Vì thế?”

“Giao nhân ở thời điểm trưởng thành phải tự mình quyết định giới tính, nếu đến lúc cậu ta vì cảm tình cái gì mà biến thành nữ giao nhân thì làm sao được, nữ giao nhân phiền toái hơn nam giao nhân rất nhiều, mỗi tháng tất yếu có hai ba ngày biến thành đuôi cá, cho nên Hoàng Bích tuyệt đối không thể chuyển biến thành nữ tính……” Lục Viễn nghiêm túc nói.

Lục Ninh: “……”

Mẹ nó quả nhiên không có một người bình thường! Xem ra trợ lý nhỏ của bọn họ bây giờ còn là người trung tính chưa định tính!

Trương Ngôn Thắng hóa trang đổi quần áo cho bọn họ, bởi vì trước đều phải quay cảnh ở trường học, vì thế cảnh đầu tiên chính là gặp nhau bên trong hoa viên.

Lúc này Lục Ninh mặc áo sơmi trắng đơn giản mộc mạc cùng quần bò tẩy trắng bệch, một đôi giày vải sờn mép, may mắn lúc này là đầu tháng 9, ngâm nước cũng coi như không hơn gì, nếu là mùa đông quay cảnh này, đó thật chính là chịu tội, bởi vì y phải toàn thân ướt sũng từ trong hồ bò lên.

Hoa viên này là vốn có trong trường học, đoàn làm phim lại trang bị thêm điểm này nọ, tỷ như bàn và sofa kiểu châu Âu, hàng rào khắc hoa bằng kim loại, trên bàn tròn màu trắng bằng ngà voi đặt một ly hồng trà cùng một đĩa điểm tâm tinh xảo.

Quản gia mặc áo đuôi tôm mang găng tay trắng đổ hồng trà, nhưng tiểu chủ nhân của hắn này lại có chút không yên lòng.

Lục Viễn mặc áo sơmi thủ công cực kỳ chú ý chi tiết cùng quần thường sang quý, trên chân là đôi dày da thuần da trâu, tóc chải ngay ngắn chỉnh tề, đang nghiêng đầu xem một quyển sách tiếng Pháp.

Lúc cầm chén trà không cẩn thận nghiêng một chút, vài giọt hồng trà rơi trên áo sơmi trắng, lưu lại vài vệt màu ố, không đợi hắn nói, quản gia cao gầy thon dài tuấn tú ôn hòa bên cạnh lập tức nói: “Thiếu gia, ta đi lấy một chiếc áo sơmi khác cho ngài đổi đi.”

Trong hoa viên này có một phòng nghỉ tư nhân thuộc về Âu Dương Tĩnh, có thể dùng thay quần áo cùng không gian nghỉ ngơi sau giờ trưa.

Nhân vật quản gia Niên Cẩm này cũng là do một người mới đóng, hắn vốn là nhân viên tạp vụ ở một nhà hàng Tây, khi Vu Mai Yến đến nhà hàng ăn cơm nhìn trúng hắn, chủ yếu bởi vì tư thái cùng động tác của hắn vô cùng đẹp mắt, sống thoát thoát chính là dáng vẻ Niên Cẩm trong bộ phim này.

Lúc Niên Cẩm rời đi, bỗng nhiên một tiếng nước chảy gợi ra Âu Dương Tĩnh chú ý, hắn đứng dậy đi đến phía thanh âm phát ra, lại nhìn thấy một thiếu niên cả người chật vật đang từ trong nước bò ra.

“Khụ khụ, ngượng ngùng, tôi không phải –” Thiếu niên ngẩng đầu, những lời còn lại chưa nói cũng không tự chủ nuốt xuống.

Hai người kinh ngạc nhìn đối phương, một người từ đầu đến chân đều là tinh xảo ưu nhã hoàn mỹ không tì vết, một người cả người ướt đẫm, mặc đồ hàng quán rẻ mạt nhất, chật vật không chịu nổi.

Nhưng cố tình bọn họ có mi nhãn giống nhau như đúc, nhìn đối phương, giống như đang nhìn chính mình trong gương, một ánh sáng một bóng tối, một người ánh mắt rực sáng, một người ánh mắt tối đen.

Đây là lần gặp đầu tiên.

“Cut!” Màn đầu tiên, thông qua không NG, đạo diễn vô cùng vừa lòng biểu hiện của hai vị diễn viên mới này, bọn họ không cần người dạy, ngay cả ánh mắt đều dung nhập trong một màn diễn này, thật sự là không thể xoi mói.

Bản thân Lục Viễn lại không phải quá vừa lòng, bội phục diễn xuất của Lục Ninh là một chuyện, lúc hắn đối diễn cùng Lục Ninh, hắn cũng không hy vọng mình bị người kia áp chế đi.

Ba ngày sau, tất cả diễn viên hầu như đều đã vào đoàn, Vu Mai Yến vô cùng lớn mật hầu như đều dùng diễn viên mới, trừ Lục Ninh Lục Viễn, Hồ Tử Thuần đóng vai Niên Cẩm vốn là nhân viên tạp vụ, Ngụy Luân đóng vai Vệ Lâm Hạ là người mẫu, Hàn Dược đóng vai Chung Mộc Húc ngược lại là được đào tạo chính quy, thế nhưng mới tốt nghiệp học viện điện ảnh, đây là bộ phim truyền hình đầu tiên hắn nhận, ngược lại người đóng vai nữ chính Chung Mộc Nghiên là nữ nghệ sĩ nổi tiếng mà Tinh Hoàn Ent cực lực phủng trong hai năm này – Lý Tình Lam, cô đã diễn qua mấy bộ phim thần tượng, hầu như đều là hình tượng thanh thuần khổ tình, cảnh khóc rất có tiêu chuẩn.

Ngược lại vài vị diễn viên phụ là những gương mặt quen thuộc thường xuất hiện trong phim truyền hình, tình huống dùng diễn viên phụ diễn xuất tốt kèm những nhân vật chính người mới nhân vật chính trong phim truyền hình cũng không hiếm thấy.

Đều là người mới có một ưu việt, kỳ thật giới giải trí là một nơi rất trọng tư lịch, tình trạng người cũ ức hiếp người mới thường xuyên phát sinh, vài diễn viên chính trong đoàn làm phim [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] ai cũng không thể nói tư lịch sâu hơn ai một chút, thậm chí Lục Ninh cùng Lục Viễn coi như hai người nổi tiếng nhất trong đó, cho nên không khí toàn đoàn làm phim đều tương đối hài hòa, một đám thiếu niên thường xuyên quay xong liền hi hi ha ha đi ra ngoài ăn một bữa, ngược lại là Lý Tình Lam vừa quay một lúc liền được BMW tiếp đi, chỉ là mọi người đều thấy nhưng không thể trách hiểu lòng không tuyên(2), đều không nói cái gì mà thôi.

“Ai nha không được, đừng cho bọn họ uống, hai người bọn họ còn chưa trưởng thành đâu!” Trong năm người, Hồ Tử Thuần lớn tuổi nhất, cũng là chăm sóc Lục Ninh cùng Lục Viễn nhất.

Hàn Dược cười ha hả, “Tử Thuần anh hiện tại cũng không phải là quản gia của bọn họ, quản nghiêm như vậy làm cái gì?”

Lục Viễn nghiêm trang lấy chứng minh thư ra, “Xem, tôi đã đầy mười sáu tuổi!”

“Tôi nói là mười tám tuổi!” Hồ Tử Thuần bất mãn nói, “Hai cậu không cần uống, phục vụ, cho bọn họ hai ly coca!”

Lục Ninh không nói gì nhìn bia trước mắt mình bị đổi thành coca, được rồi, đời trước y là kiêng rượu, thế nhưng bia ít như vậy thật đúng là không được y để vào mắt, hiện tại bị đổi cảm giác sao lại khó chịu như vậy đâu!

Ngụy Luân cũng cười, hắn là người mẫu, dáng người tương đối tốt, Lục Ninh cùng Lục Viễn tuy rằng còn chưa đủ mười tám tuổi, lại cũng cao gầy thon dài, trong năm người chỉ có Hồ Tử Thuần thoáng thấp hơn một chút, lại cũng có 1m75, Vu Mai Yến sở dĩ lựa chọn những người mới như bọn họ này, chủ yếu chính là nhìn trúng bề ngoài bọn họ, cho nên khi năm người ngồi cùng nhau, hoàn toàn chính là điểm tụ ánh sáng, không bao lâu liền có nữ nhân ăn mặc thời trang tới mời bọn họ uống rượu linh tinh.

Vì thế, Lục Ninh cảm giác chính mình vẫn là uống coca đi.

Đến cuối cùng, là Lục Ninh cùng Lục Viễn không uống rượu khiêng ba tên khác về, lúc này bọn họ vô cùng may mắn thân thể phi nhân loại của mình, khiêng người này nửa điểm không mệt a!

Đoàn làm phim hài hòa cũng xúc tiến tiến độ quay chụp của cả bộ phim, quan hệ giữa diễn viên tốt mà nói, kỳ thật đến lúc quay tâm tình của mọi người cũng sẽ tốt rất nhiều, trong mắt Lục Viễn, duy nhất có vấn đề chính là diễn cảnh cảm tình.

Là nam chính, hắn cùng Lý Tình Lam có lượng lớn màn ảnh cảm tình cần diễn, Lý Tình Lam tại phương diện này tương đối quen thuộc, Lục Viễn thì ngây ngô hơn, thế nhưng hắn có một điểm tốt, học tập cực kỳ nhanh, loại ngây ngô này cũng phù hợp với thiết lập nhân vật của hắn, nhân vật Âu Dương Tĩnh này từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, lại hoàn toàn không biết gì về chuyện yêu đương.

Ánh nắng đầu thu chiếu xuống, bóng cây loang lổ lắc lư, Âu Dương Tĩnh mặc áo sơmi đồng phục cùng quần đồng phục đen, đồng phục trường công lập mặc trên người học sinh bình thường vốn rất khó coi lai bị hắn mặc ra hiệu quả người mẫu, xuất phát từ thói quen từ nhỏ đến lớn, ngay cả cúc cao nhất hắn cũng đóng tương đối chỉnh tề, cúc trên cổ tay áo nguyên bản rơi mất một chiếc, là Chung Mộc Nghiên may lại cho hắn, hắn không thói quen không đóng cúc cổ tay.

Lại vẫn là hoa viên quen thuộc kia, hoa viên vốn thuộc về hắn, sau khi Bách Ngạn vô tình xâm nhập hoa viên, bọn họ mới phát hiện giữa trường công lập cùng trường tư nhân này có một con đường nhỏ, xuyên qua rừng cây trèo qua tường vây là có thể đến phụ cận hoa viên.

“Mộc Nghiên!” Âu Dương Tĩnh gọi, nhìn về phía thiếu nữ đứng chung một chỗ với Bách Ngạn cách đó không xa.

Bách Ngạn mặc áo sơmi thủ công nguyên vốn thuộc về hắn cùng một chiếc áo khoác không tay thuần lông dê mỏng màu trắng, quần dài phẳng phiu cùng giày bệt sạch sẽ.

Rõ ràng là quần áo giống nhau, mặc trên người Âu Dương Tĩnh cùng Bách Ngạn lại hoàn toàn không giống nhau, Âu Dương Tĩnh khí chất ưu nhã ôn hòa, Bách Ngạn biểu tình lại luôn là lạnh lùng thản nhiên, khuôn mặt bọn họ không hề khác biệt, phân biệt duy nhất có lẽ chính là Bách Ngạn bị cận thị nhẹ, trước đây Bách Ngạn vì tiết kiệm tiền điện, hầu như không bật đèn, ánh mắt tự nhiên không tốt như Âu Dương Tĩnh, nhưng bộ dạng hắn đeo kính càng có vẻ lạnh lùng.

Thiếu nữ xảo tiếu thiến hề, lúc này cô còn chưa yêu Âu Dương Tĩnh, cô vẫn là quý mến thanh mai trúc mã của mình, mà khi cô biết Bách Ngạn chân chính ở trong này, gần như là liều lĩnh tìm lại đây.

Lại nói tiếp hai nhân vật Âu Dương Tĩnh cùng Bách Ngạn này là nam chính nam thứ, trên thực tế vai diễn chạm mặt cũng không tính nhiều, hầu như là hai đường song song, mà bắt đầu quay đến bây giờ, đây mới là lần thứ hai chạm mặt.

“Mộc Nghiên, em trở về đi.” Bách Ngạn đang nói chuyện với thiếu nữ, ánh mắt lại xuyên qua thấu kính mỏng manh nhìn về phía Âu Dương Tĩnh.

Âu Dương Tĩnh cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau giây lát, không biết vì cái gì, trên người đạo diễn cách đó không xa cũng nổi một tầng da gà, đó là một loại cảm giác nói không nên lời.

Vị đạo diễn này cảm giác, diễn xuất của Lục Viễn có thể nói là tiêu chuẩn trung thượng, làm người mới mà nói có thể có diễn như vậy đã xem như cực có thiên phú, diễn loại phim thần tượng này đương nhiên là không thành vấn đề, Lục Ninh liền càng sâu một bậc, nhưng cố tình mỗi khi hai người bọn họ chạm cùng một chỗ, diễn xuất va chạm sẽ khiến hắn có một loại cảm giác kỳ diệu, không biết có phải vì bọn họ là song sinh hay không, diễn xuất của Lục Viễn sẽ lập tức tăng lên vài lần so với bình thường.

Mà đạo diễn vừa thất thần, bên kia hầu như đã nói xong hết lời thoại, nói đến diễn xuất của Lý Tình Lam cũng không tính kém, cố tình trong cảnh tượng này lại bị quang mang của hai nam chủ khiến cho ảm đạm không ánh sáng, rõ ràng bọn họ cũng chỉ là người mới mà thôi.

“Mộc Nghiên –” Lục Ninh diễn vai Bách Ngạn bỗng nhiên mở miệng.

Thiếu nữ mang theo cười quay đầu, lại thấy người nọ đứng ở tại chỗ, đôi mắt thâm thâm, bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đẹp đến khiến cô hoa mắt.

“Chăm sóc hắn cho tốt.”

“Được!” Cô hứa hẹn.

Lục Viễn diễn Âu Dương Tĩnh cũng quay đầu, ánh mắt vốn nhìn Chung Mộc Nghiên đầy ôn nhu, đợi khi hắn quay đầu, lại nháy mắt thanh lãnh xuống, ánh mắt hắn trong veo thông thấu như vậy, cùng Lục Ninh đôi mắt thâm thâm nhìn nhau.

Ngụy Luân cùng Hồ Tử Thuần đứng một bên đợi diễn có chút rung động, bọn họ không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Hàn Dược mới đi tới dù sao là xuất thân chính quy, hắn bỗng nhiên nói: “Sư phụ của tôi từng nói, một diễn viên giỏi là phải làm được ngay cả trong ánh mắt cũng là đang diễn, không cần dựa vào lời thoại, ngươi nhìn ánh mắt hắn liền biết hắn đang diễn cái gì.”

Trường quay nhất thời im lặng, bọn họ đều suy nghĩ, rõ ràng hai tiểu tử này cũng là người mới, còn nhỏ hơn mình vài tuổi, vì sao lại có năng lực như vậy đâu!

Thiếu niên trẻ tuổi, chung quy vẫn mang theo vài phần tâm tư không phục, vì thế, quay đầu bọn họ liền liều mạng nhai nát kịch bản, gần như hoàn toàn chú tâm đầu nhập vào bộ phim này.

Ngay cả Vu Mai Yến cũng không nghĩ đến, đám người mới cô tìm đến này, tiến độ quay chụp không hề chậm so với một đám lão diễn viên(3), bởi vì so với “lão nhân(4)” bọn họ càng nghiêm túc cố gắng.

Giới giải trí là có độ giữ tươi, trừ khi ngươi nổi đến một mức độ nhất định, bằng không, ngày hôm nay ngươi vẫn là ngôi sao mọi người truy phủng, ngày mai nói không chừng đã rơi xuống trong trần ai.

Cho nên, đây là một phần nghề nghiệp mà hai chữ “cố gắng” này tương đối không đáng giá tiền, nhìn ngăn nắp lượng lệ, bên trong chua ngọt đắng cay chỉ có tự mình biết.

“Cut!” Đạo diễn thực sảng khoái mà tỏ vẻ cảnh này một lần qua.

Cảnh này, đối với Lục Ninh mà nói là một màn diễn tâm lý cực kỳ trọng yếu, từ chỗ này bắt đầu là một bước ngoặt, Bách Ngạn sắp sửa nửa bước bước vào hắc ám, hắn không muốn trở lại cuộc sống trước kia, hắn không muốn trao đổi lại với Âu Dương Tĩnh, cho dù thân phận này kỳ thật cũng không thuộc về hắn, hắn lại điên cuồng muốn giữ lấy. Hắn nhìn ra Âu Dương Tĩnh thích Chung Mộc Nghiên, hắn khiến Chung Mộc Nghiên hảo hảo chiếu cố Âu Dương Tĩnh, hắn hy vọng dùng hết thảy khả năng ràng buộc trụ Âu Dương Tĩnh, nếu Chung Mộc Nghiên không được, vậy liền tìm thứ khác.

Hắn lạnh lùng đến lãnh khốc, vì đạt được đến mục đích có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Một màn diễn xong, Lục Viễn nặng nề thở ra một hơi, lại cảm giác sau lưng mình đều ướt, khi cùng diễn một cảnh với Lục Ninh, hắn như thế nào cũng không muốn thua, đón ánh mắt y mới phát hiện muốn sóng vai cùng y có bao nhiêu khó.

Hắn buông nắm tay vẫn nắm chặt, nhìn Lục Ninh ngồi trên ghế dựa xem kịch bản, Lục Viễn cảm giác ngực có một ngọn lửa đang đốt.

Nhận thấy được răng nanh của mình hơi lộ ra, hắn nhanh chóng rời ánh mắt đi nơi khác.

Với chuyện này Lục Ninh không hề phát giác, trong quá trình quay phim, y luôn là toàn tâm đầu nhập, chưa bao giờ sẽ chú ý chuyện khác.

Nguyên nhân luôn luôn như thế, cho nên cho dù Lục Ninh không phải người tốt, lại là một diễn viên tốt.

.

(1) A Thắng đoạn này quá bá đạo, chửi làm người ta ko nói được một câu nào, vì ảnh đang trong “cơn” nên sẽ để ta – ngươi cho phù hợp hình tượng

(2) Hiểu trong lòng nhưng ko nói ra

(3) Diễn viên lâu năm

(4) Người cũ, hoặc cũng có thể hiểu là người lớn tuổi vì trong đoàn phim ai cũng lớn tuổi hơn Ninh Viễn

Chương 24:

Trong hoa viên nhỏ, Niên Cẩm lẳng lặng đứng, Bách Ngạn dùng thìa bạc khắc hoa tinh xảo quấy café, kỳ thật chẳng có gì phải khuấy, hắn không giống Âu Dương Tĩnh, trong café chưa bao giờ thêm đường cùng sữa, trên thực tế, hắn cũng không thích uống café.

“Phụ thân nói kế hoạch quý ta nộp lên làm rất tốt,” Bách Ngạn ngồi ngay ngắn đã học xong vô luận đứng hay là ngồi lưng đều cử thẳng tắp, tuy rằng còn không tùy tính tự nhiên như Âu Dương Tĩnh, lại cũng tương đương tự khuông tự dạng, “Đây đã là lần thứ hai hắn khích lệ ta trong ba tháng.”

Âu Dương Tĩnh lại tựa vào hàng rào kim loại cách đó không xa, trên tay hắn cầm một lon coca, uống một hớp lớn quay đầu lại, nhẹ nhàng cười, “Rất tốt, từ nhỏ đến lớn số lần hắn khích lệ ta đều không vượt qua một bàn tay, ngươi làm được thật tốt, Bách Ngạn.” Hai chữ cuối cùng cắn rất nặng, không cẩn thận lại nghe không ra.

Hắn họ Bách, không phải họ Âu Dương, hai chữ phụ thân này gọi được thật thuận miệng.

Tay cầm thìa bạc của Bách Ngạn hơi ngừng một chút, mới ngẩng đầu lên, chậm rãi lộ ra một mạt cười, “Gần đây ngươi cùng Mộc Nghiên thế nào?”

“Rất tốt a.” Âu Dương Tĩnh trả lời không chút để ý.

Bách Ngạn “Ừ” một tiếng, cũng không biết chính hắn có nghe rõ hay không, một lát sau mới nói, “Mộc Nghiên là rất tốt ……”

Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn những giọt mưa nhỏ tí tách ngoài nhà kính trồng hoa, “Ừ.”

Tiếng mưa rơi thản nhiên.

“Bách Ngạn, ngươi thích cô ấy sao?”

“Không!”

Trả lời nhanh như vậy, giống như là vì nói cho chính mình nghe, hắn uống một ngụm café, ngẩng đầu lên, “Ta tuyệt không thích cô ấy.”

Mà ở cửa cách đó không xa, thiếu nữ che miệng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, sau đó xoay người chạy vào trong mưa.

Âu Dương Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng liền chạy ra ngoài đuổi cô, cái liếc mắt cuối cùng kia quả thật có thể xưng là ý vị thâm trường, hắn cũng không phải thằng ngốc, rất nhiều chuyện hắn kỳ thật thấy rõ.

Bách Ngạn lại lẳng lặng ngồi tại chỗ, đem một ly café đắng đòi mạng từng chút một uống cạn.

“A Cẩm, chúng ta trở về đi.”

Hồ Tử Thuần diễn vai Niên Cẩm dường như lúc này mới tỉnh lại, cảm giác lòng bàn tay mình đều có điểm dính nị, nhân vật hắn diễn cùng Lục Ninh hợp tác nhiều nhất, bình thường chỉ có Lục Ninh hoàn hảo, mỗi khi đến cảnh Lục Ninh cùng Lục Viễn đồng thời xuất hiện, hắn liền cảm giác trên trái tim giống như đè nặng cái gì, thở cũng không dám lớn tiếng.

“Cut!” Đạo diễn hô một tiếng, “Đoạn này diễn lại một chút, Hồ Tử Thuần, đừng thất thần!”

“Thực xin lỗi, đạo diễn.” Hồ Tử Thuần có chút xấu hổ nói.

Lục Ninh biểu hiện là không thể xoi mói, tất cả đều là bởi vì mình mới có thể NG, Hồ Tử Thuần lập tức đánh tinh thần.

Nhân vật Bách Ngạn này kỳ thật rất có trình độ, đây là nhân vật đầu tiên Lục Ninh diễn sau khi trùng sinh, y rất coi trọng nhân vật này, cho nên mỗi một màn diễn hầu như đều tận tâm tận lực hoàn mỹ, khiến cho mỗi người diễn phụ với y đều bị áp lực rất lớn.

“Tiểu tử cậu ghê gớm a.” Một lão diễn viên đã đóng phim truyền hình hơn mười năm hài hước nói, “Làm ta đều NG hai lần, phải biết chú Lưu của cậu ta đây nhưng là hơn nửa năm diễn chưa từng NG nha.”

Lục Ninh lại cười, “Đó là ngài không nghiêm túc, nếu nghiêm túc thì chỗ nào sẽ NG chứ!”

Lời này nho nhỏ thồi phồng vị lão diễn viên này một chút, trong lòng hắn cũng liền thoải mái.

Thời điểm Lý Tình Lam vừa mới vào tổ còn có chút ngạo khí, cô được phủng vài năm, diễn mấy bộ phim thần tượng đều cũng không tệ lắm, lại thêm sau lưng có hậu trường, cho dù vài chàng đẹp trai này một đám tươi mới có thể vắt ra nước, cô cũng chỉ có thể xa xem một chút mà thôi, cho nên cũng không rất để bọn họ trong lòng.

Sau khi quay mới phát hiện, nếu cô lại không chú tâm một chút, ánh sáng thuộc về nhân vật nữ chính sẽ hoàn toàn bị bọn họ che lấp, một đám này, chỗ nào giống người mới! Đừng đùa có được không!

Thuận thuận lợi lợi quay, còn chưa đến hai tháng thời gian, phần diễn ở trường học đã quay xong toàn bộ, còn lại chính là vài cảnh trong một khu nhà cao cấp mà đoàn làm phim đã thuê cùng với ngoại cảnh, một màn diễn cuối cùng là ở biệt thự Âu Dương gia, Âu Dương Tĩnh bùng nổ, Bách Ngạn không cam tâm, chân tướng vạch trần.

Cố sự kết cục đương nhiên là giai đại hoan hỉ, trên thế giới hầu như không có khả năng có hai người giống nhau như đúc như vậy, thì ra vị mẫu thân không đáng tin của Bách Ngạn kia cùng với phụ thận của Âu Dương Tĩnh vốn chính là vợ chồng, năm đó khi bà rời đi mang theo Bách Ngạn, Âu Dương Tĩnh thì ở lại trong nhà, bọn họ vốn chính là anh em.

Diễn vai phụ thân của Âu Dương Tĩnh là một vị diễn viên gạo cội khách mời, trùng hợp là, đời trước Lục Ninh từng hợp tác với ông, trong bộ phim đầu tiên y diễn, vị này cũng là một diễn viên phụ chủ yếu, mà hiệu quả màn diễn trong hào trạch này được xa xa vượt qua dự đoán của đạo diễn.

Mỗi khi Lục Viễn cùng Lục Ninh chạm cùng một chỗ, diễn xuất sẽ tăng lên vài cấp bậc, thực dễ dàng va chạm ra tia lửa, thêm diễn viên gạo cội Dư Uyên này, còn có lão diễn viên Trương Thi Ngọc diễn vai mẫu thân của Bách Ngạn ngồi trên sofa, bốn người đứng trong đại sảnh xa hoa rộng mở này, lại hoàn toàn khởi động khí tràng sức dãn mười phần, khiến Vu Mai Yến vừa tới chỗ này đều có chút kinh dị.

“Thì ra là như vậy……” Lục Ninh diễn vai Bách Ngạn nhẹ nhàng nói, chậm rãi buông mí mắt, lông mi thật dài ném xuống một bóng ma.

Rõ ràng là anh em ruột, nhưng Âu Dương Tĩnh từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, được lớn lên giống như hoàng tử, hắn lại từ lúc bắt đầu hiểu chuyện liền phải chăm sóc mẫu thân mười ngón không dính nước mùa xuân(1), bà có thể nuôi mình lớn như thế này thật là công lao của bà sao?

Hắn vì tranh thủ những thứ có lẽ vốn có thể thuộc về mình mà dùng hết toàn lực, đến cuối cùng chẳng qua lại là một chuyện cười, thậm chí ngay cả những thứ đáng lẽ có thể được đến hẳn là nên quý trọng cũng mất đi.

Trong màn ảnh máy quay, một bên là một nhà ba người vui vẻ ấm áp, một bên lại là Bách Ngạn khóe môi thản nhiên cười, nhìn cực kỳ cô tịch thanh lãnh.

Lại đúng lúc này, Âu Dương Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, “Bách Ngạn.” Hắn gọi.

Bách Ngạn lại vẫn là đang cười, ngẩng đầu cũng đã giấu đi tất cả cảm xúc mặt trái vừa rồi, “Ừ?”

Âu Dương Tĩnh nhìn hắn, sáng lạn cười, “Không có gì.”

“Ngạn Ngạn mau tới,” Mẫu thân Bách Ngạn gọi, nửa nghẹn ngào nói, “Con vốn nên gọi Âu Dương Ngạn mới đúng…… Mẹ rất xin lỗi……”

Bách Ngạn cuối cùng vẫn là thở dài, đi ra phía trước, vỗ về vai bà giống như vô số lần từ nhỏ đến lớn vẫn làm vậy, nói: “Được rồi, đừng khóc.”

Bốn người rốt cuộc vẫn là ôm ở cùng nhau.

“Cut!” Đạo diễn hô, “Được, màn này một lần qua, mọi người đều vất vả!”

Ngụy Luân, Hồ Tử Thuần bọn họ ở bên cạnh sớm đã hoan hô, Vu Mai Yến cười, “Trong khoảng thời gian này vất vả mọi người, tiệc rượu sát thanh tối hôm nay tất cả mọi người đều phải uống!”

“Ai nha chị Vu, bọn họ không được a, bọn họ vị thành niên!” Hồ Tử Thuần nghiêm trang nói.

Vu Mai Yến sửng sốt, nếu hắn không nói, cô ngược lại thật sự quên, hai thiếu niên này còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!

Lục Ninh đã hoàn toàn ném đi thâm trầm trong phim vừa rồi, tức giận nói: “Mười sáu tuổi đã là thành niên có được không!”

“Vậy cũng không được, hai người các ngươi chỉ có thể uống coca hoặc là nước trái cây, chính mình chọn!” Hồ Tử Thuần nói với hai người.

Lục Viễn ở một bên ôm cánh tay, ngáp một cái nói, “Ừ ừ, mau đi đi, tôi cũng đói bụng……”

Nghe hắn nói thầm, Lục Ninh liếc mắt nhìn, chỉ có y biết, hắn đói bụng là ý gì, cũng không phải là thật sự muốn ăn cơm.

Gần đây vị này hầu như là quay phim mất ăn mất ngủ, hiện tại quay xong, Lục Ninh cuối cùng cảm thấy hắn đói đến ánh mắt cũng tái rồi.

Đêm nay sát thanh, mọi người đều ăn uống linh đình một bữa, khổ bức Lục Ninh hơn nửa đêm còn phải cùng Lục Viễn ra ngoài săn, Di tỷ phái hai người đi cùng, tuy rằng hai người của Tâm Minh kiếm phái vẫn xa xa đi theo bọn họ, thế nhưng không dám động thủ. Lại vẫn là Hùng Minh Minh lái xe, ngược lại là Chung Du Bạch đi HongKong trước, [Hắc Sa] đã khởi động máy ở ba ngày trước, bọn họ chuẩn bị sáng sớm hôm sau liền muốn đuổi qua.

Cảm giác sau khi hấp thu người thứ ba, sức mạnh trong cơ thể mình càng dư thừa một chút, Lục Ninh không khỏi cười khổ, phương thức tăng trưởng sức mạnh như thế này, tương lai chẳng phải là muốn đi tìm nơi nhiều người chết mới thuận lợi tăng cường sức mạnh?

Tuy nói thân thể này là Ma tộc, nhưng thật sự có cảm giác mình giống như ác ma như vậy… lấy máu thịt nhân loại làm lực lượng.

Đoàn làm phim [Hắc Sa] không thể so sánh với loại đoàn làm phim thần tượng như [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], chỗ đó Lục Ninh cùng Lục Viễn là nhân vật chính, nơi này chẳng qua là diễn viên phụ mà thôi, hơn nữa đã quay phim, lúc vào tổ chỉ là chào hỏi Trần Đạt một tiếng.

Bởi vì đêm qua ngủ không đủ, lúc Trương Ngôn Thắng kéo bọn họ hóa trang thay quần áo, Lục Ninh liền đang nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu liền nghe đến một thanh âm không tính xa lạ: “Đây chính là diễn viên đóng a Hạ cùng a Thu mới vào tổ đúng không?”

Y lập tức mở mắt.

Tôn Lập Ngôn, tai to mặt lớn nổi danh trong giới, bảy tám năm trước cũng đã cầm hai ảnh đế, hiện đầu bốn(2), lại bảo dưỡng được vô cùng tốt, bởi vì diện mạo tao nhã rất có phong độ của người trí thức, tuổi này nhìn qua ngược lại tràn ngập mị lực thành thục, Lục Ninh quen hắn là vì y từng cùng hợp tác với Tôn Lập Ngôn ba bộ điện ảnh, y đều là diễn nhân vật phản diện, vị này hai bộ là nam chính, một bộ là nam thứ, muốn không quen cũng khó.

Muốn Lục Ninh nói, làm bạn, vị này là cực kỳ đáng giá kết giao, làm người khiêm tốn không có vẻ kiêu ngạo như rất nhiều tai to mặt lớn khác, cách nói năng hài hước có nội hàm, diễn xuất cũng là tốt loại một.

Thế nhưng phương diện đạo đức cá nhân lại có chút vấn đề, nếu không phải ở trong giới hắn có địa vị như vậy, chỉ sợ đã sớm không lấn át được, hiện tại truyền thông ít nhiều đều cho hắn vài phần mặt mũi, người ngoài giới mới không nghe được tiếng gió gì.

Tôn Lập Ngôn thích thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp, đương nhiên, hắn không phải shotacon(3), hắn thích đều là nam nhân trưởng thành diện mạo xuất sắc trẻ tuổi, cũng không biết có bao nhiêu người mới bước vào giới này bị hắn hưởng qua, vốn đi, này cũng không tính cái gì, hắn có nhân mạch có thủ đoạn, trong giới này những việc dơ bẩn có không ít, hắn có mới nới cũ một chút, nhưng không phải loại người chơi đùa xong liền không thừa nhận, Lục Ninh biết vài nam diễn viên mới sau này có chút danh tiếng, kỳ thật đều là dựa vào mặt mũi hắn mới thượng vị, việc ngươi tình ta nguyện, Lục Ninh tự hỏi cũng quản không được.

Đời trước Lục Ninh cùng Tôn Lập Ngôn xem như bạn bè bình thường, cho dù không quen nhìn loại chuyện này, lại cũng không cần trở mặt với hắn, ít nhiều biết hắn thưởng thức, nhất thời sắc mặt đều có chút thay đổi.

Hắn cùng Lục Viễn tuy rằng bộ dạng giống nhau như đúc, thế nhưng Lục Ninh biết Tôn Lập Ngôn thích là loại hình mỹ thiếu niên bề ngoài ánh mặt trời sáng lạn sạch sẽ ấm áp như Lục Viễn!

Lục Viễn dạng này dĩ nhiên là hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của Tôn Lập Ngôn!

Nhưng hắn là quỷ hút máu a, đời trước Lục Viễn đầu tiên là tham gia giới truyền hình, không có gì cùng xuất hiện với Tôn Lập Ngôn, sau này đợi đến khi hắn đóng phim, cũng không hợp tác với hắn Tôn Lập Ngôn, huống chi khi đó hắn đã không phải Tôn Lập Ngôn có thể tùy tiện chơi, phỏng chừng cứ như vậy trở thành hai đường thẳng song song.

Cố tình đời này bọn họ đến quay [Hắc Sa], Lục Ninh căn bản là không nhớ tới trong [Hắc Sa] Tôn Lập Ngôn có một nhân vật nam ba! Phải nói, trước khi nhìn thấy Tôn Lập Ngôn, hắn căn bản còn chưa nhớ tới đam mê đặc thù này của Tôn Lập Ngôn.

Nếu không phải Trần Đạt mặt mũi lớn, căn bản là không mời được Tôn Lập Ngôn diễn nam ba, vẫn là bởi vì bản thân Tôn Lập Ngôn nhìn trúng nhân vật trong bộ điện ảnh này mới bằng lòng chịu thiệt, bằng không lấy địa vị của hắn, cho dù là điện ảnh đại chế tác, cũng là không phải nam chính không diễn.

Nhìn đến bộ dạng Tôn Lập Ngôn vừa nhìn Lục Viễn ánh mắt liền sáng, Lục Ninh cảm giác da đầu mình có điểm run lên.

Đương nhiên, không phải lo lắng Lục Viễn bị Tôn Lập Ngôn câu dẫn đi, mà là lo lắng Tôn Lập Ngôn cứ như vậy trở thành cơm khuya đưa lên tới cửa cho Lục Viễn!

…… Cố tình Tôn Lập Ngôn còn cho rằng Lục Viễn có thể trở thành cơm trên bàn của hắn……

Hiểu lầm này cũng quá lớn đi a!

.

(1) Ko biết làm cái gì cả

(2) Tuổi ngoài bốn mươi

(3) Thích các bé trai

Chương 25:

Chuông báo nguy trong lòng Lục Ninh reo ầm ĩ, y biết người giống như Tôn Lập Ngôn này một khi mất tích là việc dị thường phiền phức, mà nếu hắn thật sự tìm chết đi trêu chọc Lục Viễn, lấy hiểu biết của Lục Ninh với Lục Viễn, vị này tuyệt đối sẽ coi hắn là cơm đưa lên tận cửa.

Dù là trong giới này có rất nhiều quy tắc ngầm không thể nói ra miệng, nhưng nếu quy tắc ngầm đến trên đầu “người” như Lục Viễn này, kia chỉ có thể nói là tự tìm khổ ăn.

Tôn Lập Ngôn đến đây, Lục Ninh cùng Lục Viễn chỉ phải đứng lên, nghênh đón tiền bối đại bài này.

Lúc này, Lục Ninh còn chưa hóa trang xong, Lục Viễn càng là tố diện triêu thiên(1).

Bởi vì nhân vật a Hạ cùng a Thu bọn họ diễn là vẫn đi theo bên người Chấn Đông, bình thường trầm mặc ít lời, ăn mặc lại điệu thấp, tự nhiên sẽ không đoạt nổi bật của Chấn Đông, vì tiếp bộ phim này, Lục Ninh cùng Lục Viễn đều cắt tóc húi cua, trên đầu đều chỉ còn sợi tóc ngắn ngủn, nhưng chàng đẹp trai có thế nào vẫn là chàng đẹp trai, cho dù là bộ dạng này, bọn họ nhìn qua ngược lại hình dáng rõ ràng, càng hiện ra vẻ đẹp sạch sẽ lưu loát, Lục Viễn vốn chính là hỗn huyết, cho dù huyết mạch Tây Âu đã nhạt, hình dáng lại cũng càng lập thể một chút so với người phương Đông bình thường, kiểu tóc như vậy đưa ưu điểm trên khuôn mặt bọn họ hoàn toàn nổi lên.

Nói là hoá trang, kỳ thật ngược lại là đưa khuôn mặt cùng cánh tay, cổ, ngực lộ ra khi mặc áo may ô bôi đen một chút, làn da Lục Ninh cùng Lục Viễn đều rất trắng, chỉnh bộ phim, bọn họ hầu như đều là một thân đen lưu loát, cùng với găng tay da hở ngón.

Lục Viễn lúc này, chính là mặc áo may ô đen, quần da đen, giày đen, mặt chưa hóa trang, màu da trắng nõn dưới một thân đen làm nổi bật có vẻ càng thêm trắng, vì thế Tôn Lập Ngôn cười đến càng ôn hòa, một đôi mắt thâm thúy đến có thể hút người vào trong, mà Lục Ninh cảm giác lại càng không tốt.

“Thật là có duyên phận, cảnh đầu tiên hai người quay lại không phải cùng lão đại Chấn Đông của hai người, mà là cùng tôi.” Tôn Lập Ngôn ôn nhu nói, phong độ mười phần.

Quả thật, cảnh đầu tiên là đối diễn với Tôn Lập Ngôn, cảnh sát Lô Thành Chi do Tôn Lập Ngôn diễn, một vị cảnh sát nằm vùng bên người Chấn Đông, lại nói tiếp, hắn là nam ba, vai diễn nhưng không tính nhiều, chỉ là nặng, cũng thực mấu chốt, phấn khích cùng ràng buộc giữa hai vai nam chính đều có liên quan đến vai diễn của hắn, đây là một nhân vật thực thấy được công lực diễn xuất, hắn tuy rằng là nằm vùng, thế nhưng làm thủ hạ của Chấn Đông nhiều năm, Chấn Đông đã cứu hắn hai lần, là giao tình thành lập qua sinh mệnh, một bên là trung, một bên là nghĩa, hắn trong bộ điện ảnh này cơ bản đều là cảnh tâm lý.

Thân là nhân tài quân sư bên người Chấn Đông, có một đợt giao dịch Chấn Đông giao cho hắn chỉ huy, nào biết Lô Thành Chi đã sớm truyền tin tức về sở cảnh sát, cũng thiết kế đem nguyên nhân lộ tin tức giá họa đến trên người một tiểu đầu mục khác.

Cảnh đầu tiên, chính là Lô Thành Chi cùng Chấn Đông phái a Hạ, a Thu đi xử lý “nội gian”.

Lục Ninh thực hy vọng thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào hơi thô một chút, đáng tiếc nguyện vọng này đã định trước là không thể thực hiện, hoàn toàn tương phản, thần kinh của Lục Viễn ở phương diện nào đó còn rất tinh tế, hắn thoáng nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tôn Lập Ngôn liền mang theo một chút gì đó khác biệt, mà Lục Ninh nhìn xem lông tơ đều dựng thẳng, nhanh chóng ngăn giữa hai người bọn họ, “Thực xin lỗi, anh chính là anh Tôn đi, chúng em rất nhanh sẽ hóa trang xong, phiền toái anh đợi lâu.”

Y tuyệt không muốn chọc phiền toái, cho dù Tôn Lập Ngôn đưa lên tận cửa, Lục Ninh cảm giác, nể tình đời trước bọn họ miễn cưỡng coi như là bạn bè, mình liền cứu hắn một lần, nếu hắn vẫn cố ý muốn đi tìm chết, kia Lục Ninh cũng không có biện pháp.

Tôn Lập Ngôn phảng phất nhìn ra cái gì, hắn thú vị nhìn nhìn Lục Ninh, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài.

Lục Ninh vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Lục Viễn nhẹ nhàng nói bên tai y: “Này, có phải ngươi không thích hắn câu dẫn ta hay không.”

Lục Ninh cảm giác hắn cách rất gần, gần như dán vào tai mình nói chuyện, dời đi một chút mới quay đầu lại, “Đúng.”

Lục Viễn nhìn y, lại bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến gọi là một ánh mặt trời sáng lạn xuân về hoa nở.

Lục Ninh chẳng hiểu ra làm sao.

Lục Viễn lại bỗng nhiên bắt lấy y, Lục Ninh còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm cái gì, Lục Viễn liền như vậy bay nhanh hôn y một cái.

Lục Ninh nhất thời cứng lại, không dám tin nhìn Lục Viễn.

Lục Viễn cũng đã buông y ra, ngoan ngoãn ngồi vào trước bàn hóa trang.

Lục Ninh thiếu chút nữa cho rằng vừa rồi là mình bị ảo giác!

Con mẹ nó tiểu tử này hôn vẫn là môi a! Tuy rằng chỉ là khóe môi đó cũng là môi a! Tuy rằng nói chỉ là hôn một cái như vậy… Lục Ninh cảm thấy cứ như vậy nổi giận mà nói, giống như lại có chút thái quá.

Nhưng là hiện trường trừ bỏ y, còn có Hoàng Bích ở a, còn có Trương Ngôn Thắng ở a, còn có tiểu trợ lý câm kia của Trương Ngôn Thắng ở a!

Kết quả, chỉ còn lại một mình Lục Ninh đứng thẳng bất động tại chỗ, mấy người kia nên làm gì thì làm cái đó, một bộ dáng vẻ bình thường không thể bình thường hơn, gần như sắp khiến Lục Ninh cảm thấy mình kinh ngạc như thế này mới là không đúng…

Trương Ngôn Thắng bình tĩnh tiếp tục hoá trang, tiểu trợ lý câm vội vàng đưa phấn qua, về phần Hoàng Bích?

Một lúc lâu sau hắn đột nhiên hỏi: “Thắng ca, nhân loại cũng có kì phát tình sao?”

Lục Ninh vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên!

Y biết mà!

Đầu kia Trương Ngôn Thắng lại vẫn vô cùng bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên.”

Giọng điệu khẳng định đến không thể khẳng định hơn, hắn nhìn chằm chằm vành tai hơi hơi đỏ lên của Lục Viễn, nghĩ muốn cho hắn nhiều chút phấn che hay không, ngẫm lại vẫn là quên đi.

Lục Ninh: “……”

Nhất định có chỗ nào không đúng, thế nhưng vì cái gì y chính là không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng!

Chờ đến khi y cùng Lục Viễn đều hóa trang xong đi ra ngoài, Lục Ninh cảm giác đầu mình vẫn là một đống tương hồ, đợi vào sân đều qua vài giây mới phản ứng lại phải nhập diễn, lập tức một cái giật mình tỉnh táo lại.

Quản mẹ nó Lục Viễn động cái gì kinh!

Tôn Lập Ngôn nhìn song sinh bên kia đang đi tới, cười đến ý vị thâm trường, ý định của hắn là muốn làm dao động bọn họ, diễn viên mới nha, hắn nhìn xem nhiều, chung quy phải đem ra chút bản lãnh thật sự mới có thể làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện thân cận với mình, ngược lại là tiểu tử diễn a Hạ này có chút đặc biệt, ánh mắt không biết có chỗ nào là lạ, Tôn Lập Ngôn thậm chí cảm giác trong đó có đồng tình khiến hắn cảm thấy khó hiểu, nhất thời có chút không hiểu sao.

Cho dù hắn nhìn trúng rõ ràng là cậu diễn vai a Thu kia, lại vẫn nhịn không được đặt vài phần chú ý trên người a Hạ này.

Về phương diện diễn xuất Tôn Lập Ngôn là có bản lãnh thật sự, sau khi hắn chân chính nhập diễn, hoàn toàn là có thể chấn được bãi chống đỡ được khí tràng.

“A Hạ a Thu, là Đông ca phái hai người đến?” Tôn Lập Ngôn chậm rãi nở nụ cười.

“Ah, Trần ca, chính là người này phản bội Đông ca sao?”

Tên giả khi Lô Thành Chi làm nằm vùng là Trần Chí, cho nên vai Lục Ninh Lục Viễn diễn đều gọi hắn “Trần ca”.

Vừa bắt đầu diễn, tinh thần Tôn Lập Ngôn liền rung lên, hai tiểu tử này cùng người mới bình thường cho hắn cảm giác hoàn toàn không giống nhau!

“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên nói, “Hắn có một tình nhân gọi Sảnh Thư, Sảnh Thư này là người bên kia, một buổi tối trước ngày giao dịch, hắn vừa vặn liền đến chỗ Sảnh Thư này……”

“Không, không phải em a — Trần ca, anh tin tưởng em!” Tiểu đầu mục run rẩy nói.

Tôn Lập Ngôn thản nhiên cười, mang theo vừa đúng châm chọc cùng lạnh lùng, “Buổi tối ngày hôm đó cậu say đến mức còn nhớ rõ chính mình nói qua những gì sao?”

Thân thể tiểu đầu mục lập tức cứng đờ.

Sau đó, Tôn Lập Ngôn chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, hắn nói không nên lời loại cảm giác này, thật giống như hai thiếu niên bên người thật sự có sát khí vậy!

Sát khí là khái niệm rất khó hình dung, nhưng loại lãnh lệ khiến người tay chân lạnh lẽo lông tơ dựng thẳng này…

“Phanh!” Trên bàn tay mang găng tay hở ngón của Lục Ninh là một cây sung còn bốc khói trắng.

Tiểu đầu mục kêu cũng không kịp kêu một tiếng liền ngã xuống.

Tôn Lập Ngôn nắm tay lại mới thoát ra từ loại khí tràng này, nói ra lời thoại thuộc về hắn, “Cứ như vậy giết hắn không thành vấn đề sao?”

“A Hạ” tối tăm cười, không sai, này chính là a Hạ cười! Phía sau, thiếu niên trước mặt chính là a Hạ, mà không phải thiếu niên hắn vừa mới nhìn đến kia, hắn đã triệt triệt để để biến thành a Hạ.

Mà a Thu bên cạnh hắn lại không có ánh mặt trời lúc trước, chỉ là ánh mắt băng lãnh nhìn người gục trên mặt đất, giọng điệu tàn khốc: “Người phản bội Đông ca, chỉ có chết.”

Loại ánh mắt này lấy Tôn Lập Ngôn từng trải cũng cảm giác lưng có chút phát lạnh.

Hai tiểu gia hỏa này là bảo bối Trần Đạt tìm tới từ chỗ nào!

Mà đầu máy quay bên kia ánh mắt Trần Đạt cũng đang phát sáng, biểu hiện của hai anh em này trên sân so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn một chút, không thể vừa lòng hơn, hằng năm hắn đều sẽ nhìn thấy không ít người mới, cũng có rất nhiều người mới cực kỳ có thiên phú, diễn cái gì giống cái đó, thế nhưng xuất sắc giống hai anh em này không phải không có, chỉ là thật sự rất ít.

Cảnh quay này rất ngắn, trong cả bộ phim cũng không vượt quá ba phút, mà một màn Tôn Lập Ngôn diễn Lô Thành Chi cho vị tiểu đầu mục này nhắm mắt lại mới là quan trọng nhất, hai nhân vật a Hạ cùng a Thu ở trong này chẳng qua là đi ngang qua mà thôi, chủ yếu vẫn là diễn tâm lý của Lô Thành Chi.

Cố tình khiến cho a Hạ cùng a Thu đại đoạt nổi bật.

Sát khí gần như ngưng tụ thành thực chất này rốt cuộc là sao! Đây chẳng qua là hai đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi mà thôi a, làm sao có thể –

“Cut!”

Tôn Lập Ngôn mang theo nghi vấn diễn xong, hắn dù sao cũng là diễn viên thực lực hùng hậu chân chính, dưới tình huống này vẫn là thuận lợi thông qua, mà lúc này diễn viên quần chúng diễn vai tiểu đầu mục bò từ dưới đất lên, lau một đầu mồ hôi nói: “Hù chết tôi, vừa rồi còn cho rằng hai đứa bé kia thật muốn giết mình.”

Vị này là lão quần diễn(2), chừng bốn mươi tuổi, chạy qua không ít đoàn làm phim diễn quần chúng, kinh nghiệm đóng phim cũng là tương đối phong phú, bằng không vừa rồi đã sớm nhảy dựng lên.

Mà lúc này Lục Ninh cùng Lục Viễn đã xuống sân đang thảo luận màn diễn tiếp theo, giống như căn bản không để màn diễn vừa rồi ở trong lòng.

Không giống [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], bộ phim này bọn họ là cùng vào cùng ra, Lục Viễn càng là không muốn so ra kém Lục Ninh, lúc hắn diễn [Hoa viên bí mật của Hoàng tử] đã dùng sức lực lớn nhai kịch bản [Hắc Sa], nghiền ngẫm các cảnh tượng, mới có thể biểu hiện xuất sắc như vậy.

Trong phim xã hội đen này hắn cùng Lục Ninh có một chút ưu thế, bọn họ biết chân chính giết người là như thế nào, nhất là Lục Viễn.

Tôn Lập Ngôn xa xa nhìn bọn họ, chẳng những không có ý lui bước, ngược lại độ cong trên khóe môi càng lớn.

Lúc này, mặc kệ là “a Thu” kia hay là “a Hạ”, hắn đều thực cảm thấy hứng thú.

Khóe mắt thoáng nhìn thần tình của Tôn Lập Ngôn, Lục Ninh chau mi, lúc này ngay cả y cũng cảm thấy vị này có điểm đáng ghét.

Mà Lục Viễn cũng phát hiện ánh mắt vị này dừng trên người Lục Ninh, vì thế lạnh lùng cười, tia sáng đỏ trong mắt chợt lóe liền tắt.

“Trần đạo,” Tôn Lập Ngôn bỗng nhiên đi tới, cười đến ôn nhã mê người, thanh âm càng là hoàn toàn từ tính, “Không biết có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm tối hay không? Tôi đối Trần đạo quý mến đã lâu……”

Lập tức bốn phía lặng ngắt như tờ, chỉ nghe đến lời nói thâm tình chân thành của Tôn Lập Ngôn, mọi người ánh mắt cổ quái nhìn về phía bụng bia cùng cái mũi tẹt của Trần Đạt, trong lòng đều yên lặng nghĩ:

Ngọa tào, khẩu vị của Tôn ảnh đế nặng như vậy từ lúc nào!

Mà Trần Đạt đang đầy mặt gặp quỷ nhìn Tôn Lập Ngôn, hắn đương nhiên biết đam mê nào đó của Tôn Lập Ngôn, hắn biết rõ vị này là thích nam giới, thế nhưng ánh mắt hắn không phải luôn luôn rất cao sao? Đây là làm cái gì, lại còn trước công chúng, hắn nhưng là đã gia có kiều thê(3) có được không!

Cố tình hôm nay còn có mấy nhà truyền thông được phép đi vào trường quay, bọn họ đều là đến làm tham ban phỏng vấn, bốn phía không biết nơi nào sáng lên đèn flash khiến sắc mặt Trần Đạt xanh mét –

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ dùng bản thân để tuyên truyền bộ điện ảnh này!

Trần Đạt kéo Tôn Lập Ngôn lại, rất muốn hỏi hắn là trúng tà hay là làm sao, kết quả người ta liền lôi kéo tay hắn không buông, còn dùng móng tay nhẹ nhàng vẽ vẽ lên lòng bàn tay hắn, loại thủ đoạn tán tỉnh này khiến Trần Đạt giống như bị bỏng lập tức buông Tôn Lập Ngôn, nhảy ra cách xa hắn ba bước.

Mẹ nó đây gọi là chuyện gì, một ngày này Tôn Lập Ngôn đều dính niêm hồ hồ bên người Trần Đạt, Trần Đạt chỉ đành để mọi người kết thúc công việc sớm.

Tôn Lập Ngôn ngủ một giấc dậy, mới cảm giác có chút cổ quái, bỗng nhiên nhớ tới việc đêm qua, bản thân cũng hoảng sợ, thế nhưng hắn rõ ràng nhớ rõ mình tư duy rất rõ ràng, không có đầu choáng váng cái gì, lúc ấy cũng không biết làm sao, chỉ là cảm giác Trần Đạt thực mê người……

Hắn bị ý tưởng này của mình lôi ngã!

Tuy rằng mấy tạp chí lớn đều cho Trần Đạt mặt mũi, trở về không có bao nhiêu nhà đưa tin, điểm chú ý vẫn là đặt trên bộ điện ảnh [Hắc Sa] này, nhưng các báo nhỏ khác lại không phối hợp như vậy.

“Ảnh đế thổ lộ danh đạo, công bố nội tình kinh bạo của [Hắc Sa]”, “Chân ái của Tôn ảnh đế trồi lên mặt nước, tâm hệ Trần đạo cam nguyện vì hắn hàng thân giới”, “Chân tình thổ lộ ở trường quay đoàn làm phim, Tôn ảnh đế yêu tài hoa không yêu ‘mỹ nhân’”……

Lục Ninh dựa vào laptop của Chung Du Bạch nhìn đến những tin tức này cười đến đau cả bụng, Lục Viễn ưu nhã uống một ngụm café, “Rất đáng cười?”

Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, “Không đáng cười?”

“Không đáng cười.”

Lục Ninh: “……”

Lúc này Chung Du Bạch bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, sắc mặt thật không dễ nhìn nói: “Tôi đều nhanh bận điên lên vậy mà hai người còn có thời gian ở trong này xem tin tức uống café! Lục Viễn, cậu làm sao còn chưa thu thập đồ xong! Phải đi đuổi đoàn làm phim [Hạnh phúc dưới trời xanh] cậu không biết sao?! Còn có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, chúng ta cũng sắp đến muộn!”

Mở ra hình thức con thỏ bùng nổ.

Lúc này đổi đến Lục Ninh ưu nhã tiếp tục uống café.

Phất phất tay, y một chút cũng không đồng tình Lục Viễn phải đuổi hai đoàn làm phim.

“A Ninh.” Trước khi đi, Lục Viễn bỗng nhiên chạy lại đây.

Lục Ninh ngay một ánh mắt đều lười cho, uống một ngụm café không chút để ý đáp: “Ừ?”

Kết quả, Lục Viễn cứ như vậy lại hôn lên khóe môi y một cái, sau đó mới lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa rời đi, lưu lại Lục Ninh cầm ly café cứng đờ tại chỗ.

Tên hỗn đản này!

Ngoài cửa, Chung Du Bạch trào phúng nhìn Lục Viễn, “Dám hôn người ta vậy có dám không biết xấu hổ không đỏ mặt hay không?”

Lục Viễn thẹn quá thành giận, “Anh quản tôi!”

Chung Du Bạch cười nhạo, nhét hắn vào trong xe, “Minh, lái xe!”

“Vâng, Bạch ca.”

Xe chạy nửa đường, bỗng nhiên một tiếng phanh gấp chói tai, Hùng Minh Minh cảm giác hung hăng chấn động một chút, thật sự choáng váng đầu, trong lúc mơ mơ màng màng nghĩ: Có thể chơi chút xiếc khác hay không a, tai nạn giao thông cái gì hắn sẽ bị Bạch ca lột da a a a a –

Xích Lộ tông đáng chết này, trừ bỏ chế tạo tai nạn giao thông nhỏ thì sẽ không có thủ đoạn khác! Biết rõ một trận tai nạn giao thông có khả năng làm rụng a Viễn cùng Bạch ca bọn họ liền gặp quỷ!

Hùng Minh Minh hắn thề không đội trời chung với bọn họ!

.

(1) Mặt mộc ko hóa trang

(2) Diễn viên quần chúng lâu năm

(3) Nhà có vợ đẹp, nghĩa là đạo diễn này đã lập gia đình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.