Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 27: Chương 27




Nếu đã định ra nước ngoài tuyên truyền, vậy bọn họ nhất định phải bắt đầu chuẩn bị. Văn hóa âm nhạc Nhật Hàn khác với Trung Quốc, khi bọn họ tuyên truyền cho ca sĩ sẽ có đủ loại tiết mục âm nhạc cho ca sĩ hát live, cực kỳ có khả năng kích thích tiêu thụ.

Album [Mối tình đầu] này vừa phát hành đã ngồi ổn định trên vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng nhạc nước ngoài của Nhật Hàn không thể không nói là mượn gió đông của [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], bộ phim này cực kỳ nổi tiếng ở Nhật Hàn, triệt triệt để để kéo động nhân khí của hai người.

Sau khi định công tác tuyên truyền cho [Hắc sa], Chung Du Bạch lại cho bọn họ nhận mấy tiết mục phỏng vấn cùng chụp tạp chí của Nhật Hàn.

Đi trước là Nhật Bản, quốc gia này rất kỳ quái, nó có bầu không khí giải trí độc đáo của riêng mình, trên khối giải trí này, không chỉ đóng kín, hơn nữa còn có tính bài ngoại, so với Hàn Quốc thích mở ra, ngôi sao Nhật Bản cùng ngôi sao văn hóa càng thích tự tiêu khiển tự nhạc.

Nhưng là có thời điểm ngoại lệ, giống như trào lưu Hàn Quố mãnh liệt tràn vào Nhật Bản vài năm sau.

Dân theo đuổi ngôi sao của Nhật Bản cũng thực đặc biệt, các bà chủ gia đình ba bốn mươi tuổi còn điên cuồng hơn thiếu nữ trẻ tuổi, ở quốc gia này, phụ nữ sau khi kết hôn hơn phân nửa là không công tác, so với thiếu nữ trẻ thì càng dễ tìm ngôi sao làm điểm ký thác tinh thần, mà thích ngôi sao nào đối với người chồng mà nói cũng là tương đối yên tâm, bởi vì dù vợ có theo đuổi ngôi sao cũng không có khả năng thật sự cùng ngôi sao phát sinh chuyện gì.

Có nhàn có tiền, chính là một bộ phận lớn fan bà chủ trong dân theo đuổi ngôi sao của Nhật Bản, hơn nữa các bác gái thường thường tình cảm rất lâu, còn không tiếc dùng tiền.

Thời điểm phong trào [Hoàng tử] bốc lên ở Nhật Bản cũng đã ngưng tụ một nhóm fan như thế, chính các bác khiến cho lượng tiêu thụ của [Mối tình đầu] nhanh chóng kéo lên.

Ngay lúc bọn họ bận rộn đến sắp bay lên, cố tình lại có ngoài ý muốn phát sinh.

“Anh tới làm cái gì!” Chung Du Bạch như lâm đại địch, Lục Ninh hoảng hốt cảm thấy lông cả người hắn đều xù lên, thế nhưng hắn hiện tại đang ở hình người, không có lông mới đúng…

Lục Viễn cũng ở tư thế phòng bị, Lục Ninh nhìn người đứng trước mắt, lần đầu tiên không cần Lục Viễn nhắc nhở y cũng biết người này là người tu chân.

Bởi vì hắn mặc đạo bào vạt áo dài rộng phiêu dật, màu sắc nhạt dần từ xanh lam đến trắng, trên vạt áo thêu hoa văn tinh xảo phiền phức, thậm chí ngay cả tóc cũng rất dài, được búi ngay ngắn chỉnh tề trong ngọc quan trắng trong suốt, người lại có dáng vẻ lạnh lùng xuất chúng, chợt liếc mắt nhìn thấy bộ dáng tắm dưới ánh trăng của hắn trên ban công, quả thực phiêu phiêu dục tiên, lại cực kỳ tiên phong đạo cốt.

Cái nhìn đầu tiên Lục Ninh đã cảm thấy không đúng chỗ nào, sau đó nhìn nhà cao tầng ở ngoài cửa sổ, bỗng nhiên liền giật mình, hiện tại là hiện đại a, vị này cho rằng mình đang đi cosplay sao?!

“Tiểu Bạch a, đã lâu không thấy.”

Lục Ninh: “……”

Lục Viễn: “……”

Lục Ninh liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lục Viễn, có thể thấy được hắn phỏng chừng cũng không nhận thức vị cao nhân trang phục “kỳ quái” này.

“Anh không phải đang bế quan sao, vì sao bây giờ đã đi ra!” Chung Du Bạch hiển nhiên là quen biết, hơn nữa còn thật sự phòng bị hắn.

Lục Ninh lại mơ hồ đoán được đôi chút, vì cái gì ban đầu cũng sau này Chung Du Bạch lại có sự tương phản lớn như vậy, rõ ràng lần đầu tiên gặp người này trạch thành như vậy, hơn nữa rõ ràng nhát gan, hiện tại y suy đoán có lẽ vị này không phải sợ tất cả người tu chân, mà là có đối tượng đặc biệt.

Hắn sợ đối thủ tìm tới cửa nên mới như vậy? Mà khi biết đối thủ bế quan, lá gan của hắn lập tức mập ra.

…Quả nhiên, con thỏ vẫn là con thỏ…

“Haizz….” Một tiếng thở dài, người tới mỉm cười, chính Lục Ninh cũng có cảm giác choáng váng, bộ dạng người này thật sự không tệ chút nào.

Nhưng nháy mắt kế tiếp, Lục Viễn liền chắn trước mặt y.

Lục Ninh: “……”

“Lần trước giới Tu chân rung chuyển, chỉ sợ mấy người cũng nhận được tin tức đi, cho nên mới ra nước ngoài tránh nạn.”

“Đúng thì sao.” Thấy hắn không có ý động thủ, Chung Du Bạch cũng không dám thả lỏng cảnh giác, hắn biết rõ người này có bao nhiêu lợi hại.

“Chuyện này gây ra động tĩnh quá lớn, tôi đương nhiên không bế quan nổi, chẳng những không bế quan được, lại còn phải hối hả ngược xuôi chật vật chạy trốn.” Nói xong, lại là một tiếng thở dài.

Trong tâm Lục Ninh thầm nói, với cái bộ dạng mũ áo tinh xảo, từ đầu đến chân không nhiễm một hạt bụi này của anh này, xin hỏi chật vật nó ở chỗ nào?

Chung Du Bạch lại cười lạnh, “Đừng đùa, Trình Thương Thuật anh, thân là tôn tử Tử Thần lão đạo yêu thương nhất, lại là thủ tịch đệ tử của Chiêu Hoa kiếm phái, ai dám động anh!”

“Ông nội tôi đã mất bảy tháng trước.” đạo sĩ tuấn mỹ gọi là Trình Thương Thuật thản nhiên nói, “Cậu chắc cũng muốn biết nguyên nhân giới Tu chân rung chuyển đi, không phải cái khác, chính là bởi điều này mà thôi.”

Nhất thời, ngay cả Chung Du Bạch cũng có chút chấn kinh, sau đó mới bỗng nhiên cười, “Chết thì tốt!”

“Ừ, lúc mất coi như bình tĩnh, tuổi thọ của ông nội vốn cũng sắp hết, vốn còn tưởng rằng có thể chống đỡ thêm vài năm, đáng tiếc vết thương cũ trầm kha, cuối cùng không thể kéo dài được.” Giọng điệu Trình Thương Thuật vô cùng bình tĩnh, “Chỉ là tôi không nghĩ sẽ loạn đến mức độ này, thì ra bọn họ đối với Chiêu Hoa kiếm phái chúng tôi, đối với tôi có nhiều tâm tư quỷ quyệt như vậy, chẳng qua đều bị ông nội tôi đè nặng mà thôi.”

Tử Thần lão đạo cũng không phải tu giả phổ thông, Chung Du Bạch gọi hắn là Tử Thần lão đạo, trên thực tế giới Tu chân đều phải tôn xưng hắn một câu Tử Thần chân nhân, hắn tu là kiếm, tu vi cùng cảnh giới không phải cao nhất, lại không thể nghi ngờ là đệ nhất cao thủ trong giới Tu chân ở đại lục, dưới kiếm của hắn, vài lão gia hỏa kia cũng phải thoái nhượng vài phần.

Trình Thương Thuật là cháu nội ruột của Tử Thần, học cũng là kiếm thuật nhất mạch tướng thừa, trong giới Tu chân rất nhiều đạo chính thống mất chân truyền như hiện tại, kiếm thuật của Tử Thần tuyệt đối là công pháp bậc nhất, muốn Chung Du Bạch nói, hắn rất hiểu những người hãm hại Trình Thương Thuật này, bọn họ tuyệt đối không muốn có Tử Thần thứ hai.

Tính cách Tử Thần này không được tốt, giống như tảng đá trong gầm cầu, vừa thối vừa cứng, trời sinh bao che khuyết điểm căn bản không nói đạo lý, rất nhiều quy củ định ra, hắn cứ cố tình không tuân thủ.

…Tỉ như năm đó, giới Tu chân dặn đi dặn lại không cho lộ tung tích ra trước mặt phàm nhân, Tử Thần cũng mặc kệ, có hắn che chở, nắm đó khi Trình Thương Thuật đuổi giết Chung Du Bạch cực kỳ kiêu ngạo, đuổi đến mức Chung Du Bạch muốn lên trời cũng không có cửa, cho nên một câu chết thì tốt của Chung Du Bạch, nói rất thật tâm.

Theo cái nhìn của Chung Du Bạch, hắn và Trình Thương Thuật là có thù lớn, hiện tại người này lại cứ thế xuất hiện trước mặt mình là sao?

“Tiểu Bạch a, năm đó người đuổi giết cậu không phải chỉ mình tôi, tôi còn bỏ qua cho cậu vài lần đâu, ngược lại Phạm Chi Hiền của Tâm Minh kiếm phái, lão nhân của Nam Cung gia, La lão nhị La gia, Xung Vân của Đan Thanh các với cậu có thù hận càng sâu đi? Có câu gọi, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chúng ta hiện tại chẳng lẽ không phải bằng hữu sao?”

Nhìn bàn tay trắng như ngọc Trình Thương Thuật vươn ra kia, sắc mặt Chung Du Bạch có chút phát xanh.

Lục Ninh thì lại đang sợ hãi than, kẻ thù của Chung Du Bạch thật đúng là nhiều a.

So sánh với mấy kẻ mặt ngoài đạo cốt tiên phong, Trình Thương Thuật này quả thật là thuốc cao bôi trên da chó, là loại vứt cũng vứt không ra, thay quần áo tầm thường, lại vẫn ôn nhuận như ngọc không nói nên lời, cố tình làm người lại hoàn toàn tương phản với biểu tượng, thẳng đến khi bọn họ lên máy bay đi Nhật Bản, vị này còn ổn thỏa đi theo bọn họ, Chung Du Bạch vẫn ở trong áp suất thấp, hiển nhiên thực kiêng kị bản sự của Trình Thương Thuật, nếu đánh thắng được hắn, lúc trước cũng sẽ không bị hắn đuổi cho giống như chó nhà có tang(1), hơn mười năm không dám ra ngoài. Bởi vì cảm xúc này mà khiến cho Hoàng Bích nơm nớp lo sợ, thu thập đồ đạc cũng không thảnh thơi, lần đầu tiên Hùng Minh Minh nhìn đến Trình Thương Thuật quả thực giống như là thấy quỷ, so Chung Du Bạch còn khoa trương.

Ngược lại Trình Thương Thuật cười chào hỏi với hắn, “Ai nha Minh, đã lâu không thấy.”

Hùng Minh Minh đen mặt, nhẫn lại nhẫn mới chưa nói đã lâu không thấy em gái ngươi! Lần trước gặp còn muốn bắt hắn lột da, thịt thì mang đi làm thịt hổ kho tàu, xương đem nấu canh cái gì có được không!

Ngược lại Lục Ninh cùng Lục Viễn thấy Trình Thương Thuật không có địch ý, liền triệt để ném gánh nặng, hiện tại bọn họ bận rộn như vậy, làm gì có thời gian nghĩ nhiều như vậy!

Ở đại lục, tiêu chuẩn ánh mặt trời tuấn mỹ như Lục Viễn càng được hoan nghênh, tại Nhật Hàn, ngược lại là khí chất thâm trầm tối tăm như Lục Ninh càng hấp dẫn fan, các cô xưng đây là “lãnh uất gợi cảm”, vì thế, tại sân bay Nhật Bản, khi fan lớn tiếng gọi tên y, Lục Ninh cũng có chút kinh ngạc.

[Hoa viên bí mật của Hoàng tử] truyền bá rộng khiến nhân khi của Lục Viễn ở đại lục tăng mạnh, tại Nhật Hàn nhân khí của Lục Ninh diễn vai nam thứ lại cao hơn một bậc.

“Mấy người xem, tôi vẫn rất hữu dụng.” Sau khi Trình Thương Thuật dùng tiếng Nhật lưu loát giao tiếp với đối phương, nói, “Phiên dịch người ta phái đi tuyệt đối không hữu dụng bằng tôi.”

Được rồi, Lục Ninh chỉ biết tiếng Anh, Lục Viễn cũng vậy, Chung Du Bạch…… Hắn tính tuổi mà nói đã là đồ cổ, ngược lại là biết ngôn ngữ mấy nước, nhưng vẫn không làm giải thích được, làm hacker đủ tư cách, hắn am hiểu là phiên dịch văn tự, ngay cả các loại từ ngữ chuyên môn cũng đều thực quen thuộc, nhưng giải thích lại kém rất nhiều.

Dù sao Lục Ninh cảm thấy rất không khoa học, kiếm tu bộ dạng đạo cốt tiên phong, phong cách mười phần cổ điển lại có thể tinh thông quốc ngữ của n quốc gia, này không khoa học a!

Giống như nhìn ra nghi hoặc của y, Trình Thương Thuật giải thích, “Năm đó ông nội cho tôi ra ngoài rèn luyện, tôi đã ở rất nhiều quốc gia trong một thời gian, trí nhớ của tu sĩ chúng tôi rất tốt, học những ngôn ngữ này cũng chỉ là thuận tiện.”

…… Thiếu chút nữa quên, cho dù vị này nhìn mới hơn hai mươi, trên thực tế cũng là đồ cổ cùng năm tuổi xấp xỉ với Chung Du Bạch.

Buổi chiều đầu tiên toàn bộ đoàn làm phim cùng nhân viên tuyên truyền [Hắc Sa] đều được sắp xếp nghỉ ngơi ở một khách sạn bốn sao tại Tokyo, cho dù đã bao hết toàn bộ tòa nhà, lại vẫn như cũ có fan hoạt động ở phụ cận, trong nhân viên tuyên truyền không chỉ có ngôi sao mới đang nổi tiếng như Lục Ninh Lục Viễn, còn có ảnh đế đã có tuổi nhưng mị lực không giảm như Tạ Tri Bác cùng Tôn Lập Ngôn.

Có lẽ là vì đang ở nước ngoài, phóng viên nước ngoài cũng không cho Tôn Lập Ngôn mặt mũi như phóng viên đại lục, cho nên hành vi của Tôn Lập Ngôn cũng coi như an phận, thế nhưng Lục Ninh cảm giác, ánh mắt hắn không phải rất an phận.

Hành trình rất gấp, đến đêm bọn họ liền mở họp báo, theo lý mà nói, [Hắc Sa] công chiếu ở Nhật Bản phòng bán vé sẽ không kém, lực kêu gọi của mấy vị ảnh đế lớn đều không phải vô ích, bản thân ở phòng bán vé trong nước toàn bộ bay lên, bộ phim này coi như là phù hợp khẩu vị người Nhật Bản, tiền cảnh rất tốt, cho nên họp báo mở thực sự long trọng, truyền thông đến không ít.

Dưới các đường truyền thông vây quanh, Lục Ninh lại vẫn mẫn cảm phát hiện Chung Du Bạch nửa đường rời đi, thâm thâm bội phục sức quan sát của mình.

Nào biết đợi khi họp báo kết thúc, tiệc tối nội bộ cũng kết thúc, Chung Du Bạch còn chưa trở về, ngay cả Trình Thương Thuật lúc đầu còn ở hiện cũng không thấy.

“Bọn họ sẽ không gặp chuyện không may đi?” Lục Ninh còn có chút lo lắng.

Lục Viễn xoa bụng nằm trên giường Lục Ninh, hắn gần đây rất bận, cũng may có máy bảo quản máu là Lục Ninh đây, đặt bao lâu vẫn thực mới mẻ mới có thể bổ sung khiến hắn không quá đói, tiệc tối của người Nhật Bản không giống đại lục, không hề thiếu đồ tươi sống, hắn ăn rất tận hứng, beefsteak còn máu cũng ăn vài khối.

“Đừng lo lắng, Chung Du Bạch người này rất hiểu biết, chưa bao giờ mạo hiểm, đừng nhìn bình thường bộ dạng hắn lợi hại như vậy, vừa có nguy hiểm thì chạy nhanh hơn bất cứ ai, đừng quên, hắn vốn chính là con thỏ!”

Lục Ninh: “……”

“A Ninh……”

Lục Ninh nhất thời thất thần, Lục Viễn kề sát lại cũng chưa phát giác, kết quả hắn cứ như vậy hôn lên.

Lục Ninh kỳ thật thực không thích mùi máu tươi, nhưng kỳ quái là, trên người Lục Viễn nửa điểm mùi máu tươi cũng không có, rõ ràng là quỷ hút máu, rõ ràng buổi tối vừa ăn beefsteak chín ba phần, trong miệng lại chẳng những không có mùi máu tươi, trái lại lại có mùi hơi ngọt nhàn nhạt.

Thật giống như khi quỷ hút máu dùng răng nanh cắn người, một chút cũng không đau đớn còn có thể khiến người động tình vậy, loại này ước chừng cũng không tìm thấy giải thích khoa học gì.

Kết quả hắn vừa mới hôn một chút như vậy, liền nghe thấy trên ban công khách sạn bọn họ ở này vang lên một tiếng “rầm”, sắc mặt Lục Viễn lập tức đen xì.

Thật vất vả mới bắt được một cơ hội, kết quả vẫn là không may như vậy! (không may ở đâu thì thỉnh tham khảo những lần tỏ tình trước của b Viễn :v)

Lục Ninh bình tĩnh đẩy hắn ra, trực tiếp kéo rèm, chỉ thấy Chung Du Bạch hảo hảo đứng trên ban công tầng mười một của khách sạn này, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi, ngược lại thân thể Trình Thương Thuật gần như treo một nửa trên người hắn, tóc vốn được búi chỉnh tề xõa xuống, vừa thấy đã biết không phải tốt.

Chung Du Bạch một chân bước vào liền ném Trình Thương Thuật lên sofa, lấy giọng điệu gần như phát điên nói, “Trình Thương Thuật này là bệnh thần kinh sao? Rõ ràng bị thương nặng như vậy, nửa cái mạng cũng mất, mấy ngày nay lại ép buộc giống như không có việc gì, hôm nay thì hay rồi, lúc muốn hắn hỗ trợ, một kiếm ra ngoài liền chém đôi Tuyết nữ kia… Dưới tình huống này còn dám xuất kiếm, thật sự là chán sống!”

“Vì thế, hai người không phải kẻ thù sao, anh cứu anh ta trở về làm cái gì?” Lục Ninh nâng mi nhìn Chung Du Bạch.

Chung Du Bạch nghẹn lời, ánh mắt nhìn Trình Thương Thuật có chút phức tạp, muốn nói thù oán giữa bọn họ có bao nhiêu lớn, chính như Trình Thương Thuật nói, hắn với vài vị khác lại càng có thù, Trình Thương Thuật thập phần lợi hại, năm đó nếu hắn có ý định muốn giết mình, hơn phân nửa sớm đã chết dưới kiếm của hắn, tuy rằng bị hắn làm cho mười mấy năm không thể ra ngoài, lại cũng không có tạo thành thương tổn thật sự gì, trái lại là từ sau khi Trình Thương Thuật cố ý muốn đối phó mình, rất nhiều nhân sĩ giới Tu chân khác muốn đối phó mình đều lánh múi nhọn là hắn này.

“…… Anh ta bỏ qua tôi sáu lần, tôi đều nhớ kỹ,” Chung Du Bạch thản nhiên nói, “Tôi là người ân oán rõ ràng, việc như lợi dụng lúc người gặp khó khăn, tôi không làm được.”

Lục Viễn nửa tin nửa ngờ, liếc mắt nhìn Chung Du Bạch, nói thầm nói: “Loại sự tình như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này, không phải anh giỏi nhất sao……”

Chung Du Bạch hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cứ như vậy ném Trình Thương Thuật đi.

Nhìn Trình Thương Thuật sống chết không biết, Lục Ninh trong lòng vừa động, cầm ra một bình thủy tinh từ trong ba lô, bình thủy tinh này lóng lánh trong suốt, chất lỏng màu đỏ trong bình cực kỳ mỹ lệ, Lục Viễn nhìn đến tầm mắt đều không rời đi được.

Không có biện pháp, thân là quỷ hút máu, hắn yêu màu đỏ tha thiết.

Lục Ninh đã nghiên cứu qua mấy thứ trên người, trừ bỏ vài loại khoáng thạch cùng kim tệ số lượng nhiều đến khiến người quáng mắt, còn có một chút da, vảy, rồi sừng, còn có máu của rồng, cũng chỉ có thể đặt đó, ngoài ra còn có một ít thực vật tên rất cổ quái, bùa, còn lại chính là bình lam bình máu, số lượng còn thật không ít.

Nay Trình Thương Thuật bị thương nặng như vậy, vừa vặn có thể làm thí nghiệm, Lục Ninh cũng không xác định có tác dụng với hắn hay không, bởi vì thương của tu sĩ, hình như đều là nội thương đi? Loại dược khôi phục có tác dụng sao?

“Chuyển anh ta lại đây.” Lục Ninh phân phó Lục Viễn.

Lục Viễn nhíu mày, “Thật muốn cứu anh ta a.”

“Chung Du Bạch đặt anh ta ở nơi này, chính là bảo chúng ta cứu anh ta đi, bằng không chẳng lẽ là cho ngươi hút máu sao!”

“Ý, nói không đúng là vậy!” Mắt Lục Viễn sáng lên, “Ta còn chưa hút qua máu của tu sĩ đâu!”

Lục Ninh liếc mắt nhìn hắn, “…… Đừng đùa, người này trên mặt một điểm huyết sắc cũng chẳng còn, bị thương rất nặng, cũng không biết là bị thương thế nào,” Y trực tiếp ném cái chai trên tay cho Lục Viễn, “Không thì ngươi nếm thử trước?”

Y vẫn luôn muốn thí nghiệm hiệu quả của thứ này a.

Kết quả Lục Viễn thật sự dùng mũi ngửi ngửi, sau đó cứ như vậy uống một hớp lớn.

Lục Ninh: “……”

Độc không chết hắn!

“Uống rất ngon, còn có hay không?”

Lục Ninh tức giận nói: “Cũng không phải đồ uống cho ngươi!” Sau đó trực tiếp đổ cho Trình Thương Thuật một lọ.

Sự việc thần kỳ phát sinh, khuôn mặt vừa mới còn tái nhợt không còn chút máu của Trình Thương Thuật lập tức dần dần trở nên hồng nhuận, chưa đến vài giây hắn liền mở mắt!

Lục Viễn đành tiếc nuối nhìn hắn, sau khi Trình Thương Thuật tỉnh, hắn tự nhiên không có cách nào lại muốn máu người ta, bởi vì Trình Thương Thuật mạnh thực sự, không phải là sợ hắn, thế nhưng loại người như Trình Thương Thuật này, trời sinh uy thế cường đại, nhìn lẫm liệt không thể xâm phạm.

Vì thế, ngày hôm sau Chung Du Bạch tới đây, nhìn thấy Trình Thương Thuật hoạt bính loạn khiêu, trong mắt chợt lóe một mạt phức tạp, lại vẫn không thèm nhìn hắn bằng nửa con mắt.

Mà Lục Ninh lập tức cảm thấy có chút vi diệu, ân, ngay cả Lục Viễn cũng giống như tự biết cái gì –

Người này tại phương diện tình cảm, luôn luôn mẫn cảm đến đáng sợ.

Ngày hôm sau khi lên tiết mục giải trí, Trình Thương Thuật trực tiếp thành phiên dịch viên của bọn họ, Lục Ninh không thể không cảm thán, vì sao lại cảm thấy đội ngũ của bọn họ ngày càng lớn mạnh a, tu sĩ bị chính đạo tập thể đuổi giết cái gì, có vẻ rất cho lực một chút!

Trong bảng kế hoạch, lần này ở Nhật Bản bọn họ đi ba tiết mục, một là tiết mục tổng nghệ ngoài trời, một là tổng nghệ trong nhà, một là tiết mục âm nhạc, còn có chụp ảnh cho năm tạp chí.

Hôm nay vừa vặn là tiết mục tổng nghệ ngoài trời, rating của tiết mục này ở Nhật Bản vẫn luôn rất cao, trong khi tiến hành tuyên truyền [Hắc sa], ngay cả Tạ Tri Bác cũng đi tiết mục phỏng vấn, Lục Ninh Lục Viễn tuổi trẻ, tiết mục ngoài trời, còn cần chơi trò chơi động não như thế này, đoàn làm phim không chút khách khí ném cho bọn họ.

Mà trước khi tiết mục bắt đầu nửa giờ, Chung Du Bạch mới vội vàng ném cho bọn họ một chồng giấy, “Trước xem cho tốt đi! Tiết mục này chia làm hai giai đoạn vấn đáp cùng trò chơi trừng phạt, đề mục vấn đáp đại khái chính là trong phạm vi này, chỉ có thể lâm thời bổ sung!”

Lục Ninh nhìn tập giấy A4 dày chừng 2 – 3cm trên tay, Trương Ngôn Thắng còn đang xử lý quần áo đầu tóc cho y, căn bản không cho y động, “…… Hiện tại xem?”

Hắn đang nói đùa nha?

Nhìn Chung Du Bạch mặt không thay đổi, Lục Ninh thâm thâm cảm thấy đây là hắn trả thù bọn họ cứu Trình Thương Thuật tối hôm qua.

…… Hắn mẹ nó đừng không được tự nhiên như vậy có được hay không a! Không muốn cứu anh còn đưa anh ta về làm gì! Trực tiếp ném hoặc cho anh ta một đao không phải càng thống khoái!

Lục Viễn lại tiếp nhận giấy, hừ lạnh một tiếng, “A Ninh, ngươi phụ trách nửa trước, ta phụ trách nửa sau, chỉ chút khó khăn nhỏ này cũng muốn làm khó chúng ta!”

…… Thật sự là khí phách trắc lậu, thế nhưng đầu Lục Ninh cũng có chút đau, cứng rắn chống?

Thời gian nửa giờ bay nhanh mà qua, may mắn đời này đầu óc Lục Ninh dùng tốt hơn so với đời trước, trí nhớ mạnh hơn không chỉ một cấp bậc, cũng nhớ được bảy tám phần, đều là đề lựa chọn, tốt xấu đại khái có ấn tượng.

Đến lúc thu hình, Chung Du Bạch bỗng nhiên nhe răng cười, “Ah, quên nói với hai người, tổ tiết mục vì chiếu cố hai người là người ngoại quốc, sẽ nói câu hỏi bằng tiếng Anh cùng tiếng Nhật một lần, mà không phải tiếng Trung.”

…… Không cần hắn nói, Lục Ninh đã nghe được một vị MC bên cạnh đang đọc tiếng Anh, thế nhưng, người Nhật Bản nói tiếng Anh mẹ nó này có thể xem như tiếng Anh sao?

Căn bản nghe không hiểu a suất!

.

(1) Mất nơi nương tựa, lang thang đây đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.