Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 82: Chương 82




Lần lưu diễn này khiến cho fan bọn họ gần như trở thành một biển nước mắt.

Thế nhưng nếu thật sự hỏi các cô, lại không biết vì sao mà cảm thấy khó chịu, những câu hỏi của fan được gửi về D.A Ent. như tuyết rơi, nhưng D.A Ent. chưa từng chính diện trả lời vấn đề này, khi đến biết Lục Ninh gia nhập ekip bộ phim ma huyễn lớn [Tinh linh vương], Lục Viễn nhận quay tác phẩm mới [I’m not hero] của đạo diễn Hollywood Robert Acheson, các cô mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là cảm xúc bất an không hề biến mất.

Mãi cho đến khi công ty giải trí D.A tuyên bố Lục Ninh Lục Viễn nhận được offer từ đại học Yale của Mỹ, chuẩn bị ra nước ngoài học, trong nước mới xôn xao một mảnh.

Nhưng mà, Lục Ninh phát một đoạn nói trên Weibo của chính mình.

“Có lẽ chúng tôi đạt được một chút thành tựu trên sự nghiệp diễn nghệ, nhưng chúng tôi vừa mới hai mươi lăm tuổi, đời người dài đằng đẵng, chúng tôi hy vọng có thể học được càng nhiều thứ mình muốn học, tôi đi học luật, Lục Viễn học y, chúng tôi còn đang học tiếng Tây Ban Nha, thế giới lớn như vậy, biển học mênh mông như vậy, thời gian lại chỉ có bấy nhiêu, cho nên chúng tôi muốn rời đi trước một chút, nhưng mà, tôi cùng a Viễn, vẫn đều sẽ chỉ là người Trung Quốc.”

Y cùng Lục Viễn khai thông Weibo, ngẫu nhiên đăng một tấm ảnh chụp, viết một đoạn ngắn gọn, thân người cũng đã ở nước Mỹ.

A Lục đi ra từ trong rạp chiếu phim, trên thực tế, trước kia nàng căn bản sẽ không vào rạp chiếu phim xem điện ảnh, thói quen này vẫn là sau khi thích Lục Ninh Lục Viễn mới hình thành, chẳng qua, cho dù là xem điện ảnh, nàng cũng rất kén chọn, mấy năm trước cũng vẫn thường xuyên loanh quanh quanh rạp chiếu phim, thế nhưng nàng gần như không xem điện ảnh nước ngoài, bây giờ lại xem.

Bởi vì hai người kia, bọn họ ở Mỹ.

Hiển nhiên, bọn họ dùng càng nhiều tinh lực đầu nhập vào trong học tập cùng sinh hoạt, hai năm này mỗi người bọn họ chỉ nhận quay một bộ điện ảnh, nhìn bảng nhân vật – diễn viên cuối phim, phía sau tên bọn họ đánh dấu quốc tịch Trung Quốc, thật giống như một số phim đại lục mà ở tên diễn viên có ngoặc ghi quốc tịch Mỹ, HongKong Trung Quốc hoặc Đài Loan Trung Quốc vậy, luôn luôn đặc biệt dễ khiến người chú ý.

Bọn họ học ở đại học Yale, cũng quay phim, chỉ là ít hơn nhiều, có phát một album single, cũng rốt cuộc không còn bắt đầu concert.

Bọn họ, đang dần dần nhạt ra khỏi tầm mắt mọi người.

Nhưng a Lục cảm giác, người thích bọn họ căn bản không thể quên được hai người.

Bởi vì, không còn có thần tượng càng tốt hơn bọn họ, không còn có thần tượng khiến người khóc khiến người cười như bọn họ, không còn có thần tượng – làm gương tốt thúc giục mọi người tiến lên như bọn họ vậy.

“Gần đây đang học tiếng Hà Lan.” Weibo của Lục Viễn vĩnh viễn đều ngắn gọn họ Lục Ninh, một câu, kèm thêm một quyển sách tiếng Hà Lan, chính là một tin Weibo mới nhất.

Mà các fan thì thường nhiệt tình đến muốn chìm ngập hắn luôn, mỗi lần bất luận là Lục Ninh hay Lục Viễn đăng một tin lên Weibo, đều sẽ nhanh chóng bị kéo lên bảng đề tài.

Lục Ninh nằm trên đồng cỏ ngập ánh mặt trời nhìn Lục Viễn gối đầu trên đùi y, “Thật đúng là cho dù anh không ở đây, trên giang hồ vẫn đều là truyền thuyết về anh.”

Không sai, mặc dù là hiện tại, tin tức về bọn họ vẫn thường xuyên được lên báo giải trí đại lục.

“Xem kịch bản mới rồi?” Lục Viễn lật quyển sách trong tay, nói.

Lục Ninh không chút để ý lên tiếng, “Có chút hứng thú, ngày mai đi thử máy.”

Trước kia khi đóng diễn viên phụ, rất nhiều lúc đạo diễn đều không cần thử vai, chỉ hướng về phía danh khí cùng diễn xuất dĩ vãng của bọn họ mà cho nhân vật, thế nhưng muốn diễn nhân vật chính lại không tránh được một cửa thử vai này, lúc trước bọn họ ở đại lục đã sớm đến địa vị không cần thử vai lập tức có thể bấm máy, nhất là kịch bản do D.A đầu tư, định ra nhân vật cho bọn họ chỉ là chuyện một câu.

Ở nước người thì phải tuân thủ quy tắc nước ngoài, thế nhưng thân là người Hoa tóc đen mắt đen, bọn họ ở Hollywood mà muốn lấy được nhân vật chính là quá khó khăn, cho nên nhân vật Lục Ninh Lục Viễn nhận gần như cơ bản vẫn quanh quẩn quanh nhân vật phụ chính.

Mà Lục Ninh đã sớm dựa vào tác phẩm kỳ huyễn lớn [Tinh linh vương] giành được cúp nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Oscar, xem như đuổi theo bước chân Lục Viễn, Lục Viễn lại lấy xuống một Cành Cọ Vàng.

Lúc này, thời gian trôi qua, thời gian sau khi Lục Ninh sống lại đã quá mười năm, ký ức của y cuối cùng cũng không thể dùng để chọn lựa kịch bản, thế nhưng ánh mắt y còn đó, cho nên mỗi lần cùng một chỗ chọn kịch bản với Lục Viễn, cơ bản vẫn là không có vấn đề gì.

Đặc biệt trong năm trước, Chung Du Bạch cùng Trình Thương Thuật cùng nhau đến Mỹ.

Nhìn dáng vẻ như là…… hòa hảo như lúc ban đầu, tuy rằng lấy tính cách của Chung Du Bạch cũng không nhìn ra cái gì mà yêu với chẳng không yêu, đối với hắn mà nói, cái loại từ giống như yêu này, đại khái khác người đến khiến hắn coi thường đi?

“Không đi đến điểm cao nhất, ngươi cảm thấy tiếc nuối không?” Lục Ninh đột nhiên hỏi.

Lục Viễn híp mắt lấy tay che mặt, “Tiếc nuối cái gì? Rất nhiều diễn viên cả đời cũng không đi được đến vị trí như vậy, hơn nữa, chúng ta luôn luôn đều không phải vì đạt được bao nhiêu thành tựu lớn ở trên con đường này không phải sao?”

Lục Ninh nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Hỏi y có phải tiếc nuối hay không?

Lục Ninh tuyệt không tiếc nuối, y đời trước có lẽ giống như Lục Viễn nói vậy, tới gần bốn mươi, cho dù không bằng hiện tại, chỉ sợ một đời cũng không đạt được địa vị hiện tại, cho nên, có cái gì hay mà phải tiếc nuối chứ?

Mở laptop trước mặt ra, màn hình là ảnh của y cùng Lục Viễn ở phim trường [Cuộc chiến Phì thủy], hai người đều mặc áo thắt lưng rộng, một thân tao nhã vô song, Lục Ninh đã được hóa trang tóc mai hoa râm, khuôn mặt tang thương, lại vẫn ưu nhã mê người, Lục Viễn hơi hơi mang cười, ánh mắt nhụ mộ.

“Lúc nào chúng ta đi du lịch vòng quanh trái đất đi?”

“Được a.”

Weibo của Lục Ninh cùng Lục Viễn vẫn cập nhật đứt quãng, fan biết bọn họ đi Sri Lanka, đi Panama, đi Argentina, rất nhiều ảnh chụp, xuất hiện tay, bóng dáng, cùng ngẫu nhiên là sườn mặt, lại rất ít có ảnh chụp chính diện.

Tháng 5 năm 2014, trên Weibo của Lục Ninh đăng một tấm ảnh chụp, đó là một ngôi nhà thờ nhỏ tương đối xinh đẹp, bốn phía đều là từng mảng từng mảng tulip, hiện tại vừa vặn là mùa hoa tulip, hình ảnh hoa tulip trắng nở rộ giống như áo cưới trắng trải rộng.

Lục Viễn đứng ở trước nhà thờ, quay đầu mỉm cười, vươn tay về phía Lục Ninh đang chụp ảnh.

Chỉ là một tấm ảnh chụp mà thôi, không có thêm câu chữ nào.

Lại lộ ra tràn đầy hạnh phúc.

“Nếu Viễn Viễn mặc tây trang vào, tôi gần như muốn cho rằng đây là hôn lễ của ảnh cùng Ninh Ninh.” Một fan nói trên Weibo đăng lại tấm ảnh chụp này.

“A, thật hiếm thấy, hình như đã rất lâu không nhìn thấy chính mặt bọn họ trong ảnh chụp trên Weibo rồi!”

“Đúng vậy, nhất định là lý do tâm tính, Viễn Viễn nhìn lại vẫn trẻ tuổi giống như mấy năm trước, một chút biến hóa cũng không có nha.”

“Như vậy, Ninh Ninh nhất định cũng thế.”

“Mặc kệ thế nào, bọn họ hạnh phúc là đủ rồi.”

Chỉ cần bọn họ hạnh phúc, mặc kệ ở nơi nào trên thế giới, đều được.

Chỉ cần bọn họ hạnh phúc.

Lục Ninh cảm giác rất hạnh phúc, bọn họ chuyển đến một thị trấn nhỏ tại Hà Lan, trong toàn bộ trấn này chẳng qua cũng mới một hai trăm hộ gia đình, chỉ có một bệnh viện cùng một trường tiểu học, căn bản không có người nào biết y cùng Lục Viễn, nơi nào có nông trường lavender tương đối xinh đẹp cùng đủ loại nhà thờ nhỏ đầy hoa tulip, căn ngà bọn họ ở có cái sân tràn ngập ánh mặt trời, Lục Viễn tự tay đặt một chiếc xích đu ở trong này.

Dựa vào bằng tốt nghiệp đại học Yale, Lục Viễn mở một phòng khám nhỏ trong trấn, Lục Ninh thành công tiếp nhận và thay thế vị luật sư đã tương đối lớn tuổi kia, trở thành vị luật sư duy nhất ở đây.

Khi rảnh rỗi có thể đánh đàn, có thể dạy bọn nhỏ trong trấn ca hát, bọn họ nuôi hai con mèo, còn nuôi một chú Labrador tính tình dịu ngoan.

Thời gian dài đằng đẵng, chỉ cần có người làm bạn, sinh hoạt như vậy –

Yên tĩnh, thong thả, ung dung, tốt đẹp.

Mà những ngày từng đứng thật cao nhận tất cả truy đuổi tán tụng, những sinh hoạt lấp lánh giống như ngôi sao, những nụ cười cùng nước mắt, những vất vả cùng vui sướng kia, vĩnh viễn được trân trọng cất giấu vào một góc trong ký ức.

Sau khi cao triều lần lượt nổi lên, bọn họ hưởng thụ an bình hạnh phúc như vậy.

Có lẽ một ngày nào đó bọn họ sẽ không lại thỏa mãn với dạng bình thản này, có lẽ, sẽ nghĩ muốn nhặt lại vinh quang ngày xưa.

Nhưng, đó dù sao cũng là chuyện về sau.

Bọn họ hiện giờ, chẳng qua là một bác sĩ bình thường cùng một luật sư bình thường trong một thị trấn nhỏ.

Cách đó không xa, máy xay gió chầm chậm quay, trong căn nhà hai tầng tường trắng ngói đỏ nhỏ rất có phong tình của kiến trúc Hà Lan, trên tường phòng khách ngay vị trí cầu thang bằng gỗ đi xuống tầng dưới treo một tấm ảnh chụp được phóng to, hai thanh niên mặc tây trang hơi hơi cười với màn ảnh.

Cỏ cây xanh biếc như người, chiếc xích đu nhẹ nhàng lắc lư.

Rơi xuống đất đầy ánh nắng mặt trời ấm áp nhỏ vụn như vàng.

END

.

Bé Labrador đây

Labrado

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.