*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vùi đầu viết bản thảo, thẳng đến khi bụng thấy bồn chồn Phục Kỳ mới nghĩ đến nên ăn cơm trưa. Lúc này cậu lại nghĩ đến 1 chuyện cực kì quan trọng, đó là Thiện Diệu còn chưa có lo thủ tục viên chức cho cậu, tỷ như cậu không có thẻ nhân viên, cơm trưa liền không thể đến canteen ăn. Đi ra ngoài mua cơm thì phải cần tiền, nhìn lướt qua thời gian trên máy tính, đã sắp 2h, Phục Kỳ quyết định không ăn nữa, vào phòng trà nói chuyện làm vài miếng bánh quy là được rồi.
(thẻ nhân viên để quét vào máy điểm danh)
“Phục Kỳ.” Vân Hạo Dương vừa ăn cơm trưa xong, lúc đi thang máy đột nhiên lại nghĩ muốn đến nhìn Phục Kỳ.
“Vân tổng.” Phục Kỳ nhanh chóng đứng lên.
Vân Hạo Dương ý bảo cậu ngồi xuống: “Trên đầu cậu có thương tích, sao giữa trưa còn không nghỉ ngơi một chút? Cứ thế thì vết thương bao giờ mới tốt lên được?”
“Đã muốn tốt hơn nhiều, rất nhanh có thể gỡ băng gạc xuống rồi.” Phục Kỳ ngồi xuống đáp.
“Vậy thì tôi an tâm.” Vân Hạo Dương nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Sao không thấy ai hết vậy?”
Phục Kỳ nói: “Họ ra ngoài tham dự họp báo rồi. Vân tổng, anh có muốn uống trà không, tôi đi pha cho anh 1 cốc.”
“Âm thanh gì đó, cậu chưa ăn cơm sao?”
Phục Kỳ không khỏi quẫn bách, bụng réo thật sự là mất hết cả mặt mũi mà.
“Còn chưa ăn, đợi lát nữa ăn.”
Vân Hạo Dương nhíu mày nói: “Làm việc cũng không cần cuồng như vậy, hơn nữa thân thể của cậu đang trong giai đoạn phục hồi. Đi, theo tôi đi ăn cơm.”
“Không cần đâu, tự tôi đi được rồi.”
Phục Kỳ vừa không muốn phí tiền của mình, cũng không muốn để Vân Hạo Dương mời khách. Đời này cậu không muốn có quan hệ nào nữa với mấy kẻ có tiền, cho dù tình hữu nghị cũng không muốn, đương nhiên, trừ 2 bảo bối nhỏ giàu đời 4 của cậu ra. (2 em đã là phú hào đời thứ 4 rồi ạ =))
Vân Hạo Dương đi lên bắt lấy tay Phục Kỳ, có chút lạnh, điều này khiến Vân Hạo Dương mi nhăn càng chặt, ngữ khí chân thật đáng tin: “Theo tôi đi ăn cơm, ngay lập tức.”
“Không cần đâu.”
Phục Kỳ đang muốn rút tay lại thì cửa phòng tin tức chợt mở, Thiện Diệu lần thứ hai đen mặt xuất hiện trong tầm mắt 2 người: “Làm gì đó?”
Vân Hạo Dương cầm tay Phục Kỳ cũng không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn: “Đi ăn cơm, cậu tìm được 1 nhân viên tốt quá, vì làm việc mà không ăn cơm. Không phải cậu ra ngoài sao, sao nhanh thế đã về?”
“Ăn cơm?”
Thiện Diệu nói: “Tôi cũng chưa ăn, cùng đi đi.”
Vì thế ba người đồng thời ngồi xuống nhã gian canteen chuyên cung cấp cho cán bộ cấp cao của LK, gọi 1 bàn đồ ăn lớn, chính là Phục Kỳ đương nhiên ăn không ngon, vừa thấp thỏm vừa ăn.
Nhưng bị hai người đồng thời nhìn chằm chằm, một bên băng 1 bên lửa, Vân Hạo Dương nhìn chằm chằm càng nhiệt tình thì ánh mắt Thiện Diệu lại càng lạnh, 1 bữa cơm mà cậu ăn đến đầu đầy mồ hôi run run. (TG: khoa trương)
Vân Hạo Dương gắp thức ăn cho Phục Kỳ, ôn nhu nói: “Ăn nhiều rau 1 chút.”
Thiện Diệu nâng mày, lạnh lùng nói: “Dùng đũa công cộng, coi chừng lây bệnh.”
“Phì, Thiện Diệu đừng có buồn cười vậy hứ, sao nào, ghen tị? Đến đây, bạn tốt gắp cho ông cái chân gà.”
Vân Hạo Dương nháy mắt với Thiện Diệu, ý tứ thực rõ ràng: người anh em, đừng phá hư chuyện tốt của tui.
Ghen tị á? Thiện Diệu hung hăng cắn một ngụm chân gà, mợ nó, cắn vào xương đau hết cả răng.
Phục Kỳ thở cũng không dám thở mạnh, vội vàng ăn vài miếng cơm, cậu thấy mình sắp phải chạy ra ngoài mà thở 1 hơi, nếu không ở lại đây chắc chắn sẽ bị nội thương.
“Tôi vào nhà vệ sinh 1 lát.”
“Tôi cũng đi.” Vân Hạo Dương đi theo ra ngoài.
Thiện Diệu ngửa đầu uống xong một hơi đồ uống cuối cùng, cũng đi vào nhà vệ sinh. Hai người đồng thời đi vệ sinh, không trùng hợp như vậy chứ. Vân Hạo Dương nhất định là muốn làm gì với Phục Kỳ rồi, hắn không hiểu, trước kia lúc Phục Kỳ trẻ trung xinh đẹp sao Vân Hạo Dương không theo đuổi, giờ Phục Kỳ đều một bó to tuổi, có chơi cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ hắn không nhớ rõ Vân Hạo Dương thích nam sắc nha.
Hắn lặng lẽ theo tới buồng vệ sinh, đi vào lại phát hiện không có ai ở bên trong, chẳng lẽ là đi vào gian ô vuông gian điểm danh rồi, hai là 2 người đang tránh trên bồn cầu mà cẩu thả, nghĩ đến đây, hắn phẫn nộ không thôi, tránh trên bồn cầu công ty hắn mà cẩu thả, mẹ của con hắn cùng với người anh em của hắn, có phải rất chó má hay không?
Thiện Diệu vểnh tai, lần lượt nghe từng gian ô vuông 1. Tuy rằng WC thực bẩn thực thối, nhưng vừa nghĩ tới Phục Kỳ rất có khả năng ở trong này thành người của người khác, hắn liền ủy khuất hai mắt với mũi của mình vậy.
Đến ô vuông thứ 3, bên trong truyền đến tiếng kéo quần áo sột soạt, hắn để sát tai vào nghe ngóng, xem là âm thanh của 1 người hay 2 người.
Kết quả…
“Thiện tổng, ngài không có việc gì chứ?”
Phục Kỳ bối rối xoay người kiểm tra Thiện Diệu đang cong người bụm mặt. Hôm nay lúc ăn cơm cậu rất bực bội, ngồi trên bồn cầu càng nghĩ càng thấy loạn, vì vậy lúc mở cửa có mạnh tay 1 chút, hoàn toàn không nghĩ tới lại có người đứng ngay cửa gian ô vuông.
“Chảy máu mũi rồi, mau đi rửa sạch.”
Phục Kỳ hoảng sợ không nhẹ, nhưng đồng thời trong lòng cũng vui vẻ, cho mi từng lấy cửa chẹt tay ta, cho mi bảnh choẹ, huỷ cái mũi cao thẳng đáng tự hào của mi nè. Nhưng sợ hãi vẫn chiếm phần nhiều, cho nên trên mặt cậu vẫn là biểu tình khủng hoảng, lôi kéo Thiện Diệu đi rửa sạch máu.
Vân Hạo Dương gọi điện thoại xong đến gần, thấy Phục Kỳ một tay đầy máu đứng ở cửa buồng vệ sinh, hoảng sợ, chạy lại nắm chặt tay Phục Kỳ, hỏi: “Làm sao rồi, cậu bị thương chỗ nào?”
“Không, không phải tôi, là Thiện tổng, tôi làm mũi anh ta bị thương.”
Vân Hạo Dương nhất thời yên lòng: “Cậu không có việc gì là tốt rồi.”
Thiện Diệu ngồi trên bồn cầu mắng: “2 tên khốn nạn kia, lấy ít giấy nữa đây, máu của tôi sắp chảy khô rồi đây nè.”
Bởi vì Thiện Diệu quang vinh bị thương, bữa cơm này tan rã trong không vui. Cuối cùng Thiện Diệu sĩ diện nói cái gì cũng không chịu về văn phòng, không muốn tan tầm đầu tiên, Phục Kỳ nói phải về phòng tin tức lấy bản thảo dang dở, vì hôm nay cậu phải giao bản thảo, nhưng Thiện Diệu nói cái gì cũng không chịu đợi.
Phần này công tác đối Phục Kỳ có ý nghĩa như thế nào, có lẽ Thiện Diệu cả đời cũng không hiểu nổi. Phục Kỳ lần đầu điên dù thế nào cũng không chịu đáp ứng Thiện Diệu: “Tôi chạy đi lấy, rất nhanh, anh ra cửa chờ tôi là được rồi.”
“Được, cậu giỏi thì tự về đi.” Thiện Diệu quát to với bóng dáng Phục Kỳ đang chạy đi. Mũi hắn nhét giấy vệ sinh, nổi giận đùng đùng ấn mở thang máy chuyên dụng của bản thân.
Phục Kỳ đã lui một bước dài, kỳ thật cậu càng muốn nói tôi không thể trở về sau khi chưa làm xong. Nhưng giờ mình là hung thủ, không dám ở lại phòng tin tức chờ tan tầm mới đi, cái tên Thiện Diệu lòng dạ hẹp hòi kia, nếu không đi giải thích, không ra vẻ đáng thương hầu hạ hắn, tuyệt đối hắn sẽ mang thù.
Cậu chạy về bàn công tác, vơ vội bản thảo. Vội vàng xuống lầu, cũng may hôm nay ra khỏi cửa có mang theo tiền, nếu không phải đi bộ 11 con đường mà về mất, LK và Thiện gia chính là 2 đầu thành phố a.
Nghiên cứu vừa xuống điểm dừng xe bus, đại khái lộ tuyến không thay đổi, phải đổi 3 lượt xe. Lúc chờ xe, gió lạnh gào thét. Phục Kỳ không khỏi thấy may mắn, may là mình nhặt được 1 chiếc áo lông (áo lông vịt/thiên nga đã chú thích). Cái áo này rõ ràng là còn mới tinh, chắc là chủ nhân nó tính tình không tốt, thích ném đồ để trút giận đây.
Ngồi trên xe, Phục Kỳ tìm chỗ ngồi gần cửa, lệch đầu ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt về dỗ tên khốn kia.
Xe đi khoảng 3 4 trạm dừng, Phục Kỳ mệt mỏi muốn ngủ, phía trước có 1 cụ ông quay lại gọi đánh thức Phục Kỳ: “Này cậu, người chạy xe bên ngoài có phải tìm cậu không, anh ta theo 1 đường rồi đó.”
Phục Kỳ mê hoặc nhu nhu mắt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt sắc như đao của Thiện Diệu đang phóng lại đây. Không phải vội vàng đi khám sao, sao lại đi đuổi theo xe bus làm gì. Không kịp nghĩ nhiều, vừa đến điểm dừng cậu vội vàng xuống xe.
Thiện Diệu đỗ xe ven đường, trừng cái tên vẫn đang thấp đầu bò vào chỗ ngồi đằng sau, cả giận nói: “Bảo cậu tự đi về liền tự đi về? không có đầu óc à?”
Thiện Diệu mũi khó chịu, thanh âm cũng rầu rĩ, dù là tức giận cũng không có khí thế cường đại như mọi khi.
“…”
Phục Kỳ hoàn toàn không biết nên nói gì, chẳng nhẽ ngài bảo tôi tự đi về, tôi còn ngớ ngẩn đứng bên ngoài cổng công ty chờ ngài giận dữ mà lái xe qua rước tôi về nhà chắc?
“Đồ điếc này, gọi cũng không nghe thấy, bảo đừng lên xe lại còn chui lên chen chúc với 1 đám người.”
Thiện Diệu mắng mắng, cái mũi lại bắt đầu đổ máu. Hắn nhanh chóng đỗ vào 1 ngân hàng, ngẩng đầu muốn máu ngừng chảy.
Phục Kỳ vội ân cần đưa khăn tay: “Thiện tổng, không phải tôi cố ý không nghe đâu, gió to quá mà. Gần đây có bệnh viện nào không, chúng ta nhanh chóng đi xem cái mũi đi.”
“Nào có?”
Thiện Diệu trước kia sinh bệnh, hoặc là gọi bác sĩ gia đình hoặc là đi 2 cái bệnh viện định sẵn.
“Tôi không chắc nó còn ở đó không, ừm, từ chỗ này quẹo trái, đi thẳng, quẹo trái, sau đó, không đúng là quẹo phải.”
Phục Kỳ nói không rõ, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Cứ đi chầm chậm thôi, tôi thấy cảnh quen mắt thì sẽ biết phải đi như thế nào.”
Hy vọng những toà nhà nhỏ không có tân trang đổi mới gì.
Thiện Diệu buồn bực nói: “Hừ, đầu óc cậu chả đáng tin chút nào hết.”
Hắn dùng bộ dẫn đường trên xe xem có cái bệnh viện nào không, lại phát hiện có 1 cái quy mô khá lớn lại gần ngay công ty bọn họ.
Vì thế hai người lại lộn trở lại, Phục Kỳ nhìn Thiện Diệu mặt đen sì, thiếu chút nữa khống chế không được, muốn liều chết đi giúp đỡ Thiện Diệu tìm thầy thuốc. Ông trời phù hộ, Thiện Diệu sau này ngàn vạn lần đừng có mang thù nha. Buồng vệ sinh im lặng như vậy, cậu cũng không nghe được tiếng bước chân, sao lại đập trúng ông chủ chứ, số có cần đen đủi vậy không?
Vỗ cuộn phim, giằng co ước chừng hai giờ, Phục Kỳ mới khiến hắn yên tâm. Mũi Thiện Diệu không có gãy xương, chính là 2 ngày này hô hấp sẽ có chút đau, chú ý tận lực không được hít thở mạnh.
Thiện Diệu vừa nghe không bị hủy dung, cái mũi anh tuấn của mình vẫn còn, tâm tình tốt, vừa quay đầu lại liền cười tủm tỉm mà mời Phục Kỳ đi siêu thị mua đồ.
Nụ cười đột nhiên kia lại doạ bay hồn phách Phục Kì thật vất vả ổn định xuống không ít. Cậu rất buồn bực, Thiện Diệu mấy ngày nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
thẻ nhân viên