Có đánh chết Phục Kỳ cũng không cho phép nhóc con đi lục thùng rác trên đường, trong tư tưởng vẫn còn sót lại chút ý thức minh tinh, nhân vật của công chúng, sẽ xấu hổ chết mất. Nhóc con vẻ mặt đau khổ nói, “Vậy làm sao giờ? Cha, sao phải xấu hổ, chúng ta không trộm cũng không cướp mà.”
Phục Kỳ khoé mắt nhìn thấy 1 tiểu khu, thầm nghĩ, giờ là giờ làm việc, khu dân cư hẳn là ít người. Liền lôi kéo nhóc con đi vào. Phục Kỳ và nhóc con đi vào trong. Mặc dù Phục Kỳ và nhóc con ăn mặc không tử tế cho lắm nhưng cũng không đến nỗi quá rách nát, bảo an của tiểu khu do dự chút rồi cho họ vào.
2 người được như ý mà lục tìm phế liệu có thể bán lấy tiền. Phục Kỳ bịt mũi, dùng 1 tay cầm túi nylon chỉ nhặt lon đồ uống. Nhóc con lại nhặt nhiều thứ, nó bị Phục Kỳ cưỡng bức đeo cái bao tay ny lon duy nhất. 1 bên lục, 1 bên cực nhiệt tình giới Thiện cho người cha ít khi ra ngoài của mình thứ này bán được bao nhiêu tiền, thứ kia bán được bao nhiêu tiền, coi đống đồng nát cứ như bảo bối vậy.
Phục Kỳ khom lưng nhiều nên đau, đang định mở miệng bảo nhóc con nghỉ 1 lát, đột nhiên con mắt đau xót, cấp tốc trốn sau tấm biểu ngữ. Nhóc con phát hiện ra động tác của Phục Kỳ, còn đang nghiêm túc đem rác rưởi không cẩn thận rớt ra ngoài bỏ lại vào thùng rác.
“Ơ, Bất Yếu (không cần, không được), là nhóc sao?”
1 người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng sáng khoác tay bạn trai mình đi tới, đứng phía sau nhóc con hỏi.
Nhóc con nghiêng đầu qua chỗ khác, ngạc nhiên kêu: “Là chị à, đúng là em.”
Người phụ nữ bị nhóc con gọi là chị nói với bạn trai mình: “Đây là thằng nhóc lần trước đã giúp em nhận diện tên trộm mà em đã nói với anh, tên nghe rất ngộ, kêu “không cần” đó.”
Bạn trai cô không cảm kích mà nhíu đôi mày đẹp, lùi lại phía sau.
Phục Kỳ nhìn lén, không khỏi cười nhạt trong lòng. ThiệnDiệu mà là 1 kẻ biết tri ân báo đáp thì thế giới này chắc diệt vong quá.
Nhóc con ngẩng đầu lên nhìn thấy 1 người đàn ông bên cạnh cô gái, cao to tuấn lãng uy nghiêm, toả ra hào quang giống mặt trời trên cao, giống như thần vậy:
“Chú?”
Nhóc con buột miệng kêu.
Thiện Diệu không lên tiếng đáp lại, muốn mang người cô gái đi. Cô không nghe theo, làm nũng nói: “Biết anh khiết phích rồi, nhưng đứa trẻ này vừa thông minh vừa đáng yêu, em rất thích nó, anh không thể ngoại lệ mời nó 1 bữa cơm trưa sao, đã trưa rồi, Bất Yếu khẳng định còn chưa có ăn.”
Cô gái quay đầu hỏi nhóc con: “Đúng không, Bất Yếu còn chưa có ăn cơm đi?”
Nhóc con lắc đầu: “Cảm ơn chị, em vẫn chưa đói.”
“Có đói hay không không quan trọng, đến bữa thì phải ngoan ngoãn mà ăn nha, nếu không sẽ không lớn được đâu. Chắc là em chưa ăn qua KFC đâu nhỉ, chị bảo chú mua cho em có được không?”
Cô gái lắc lắc tay Thiện Diệu làm nũng nói: “Không cần anh ăn cùng, mua 1 suất thức ăn nhanh cũng được đi.”
Lông mày vẫn nhíu chặt, Thiện Diệu móc ra bóp tiền, rút ra vài tờ ném về phía nhóc con, liền lôi kéo cô gái rời đi: “Để tự nó đi mua đi, có chút chuyện ấy mà nhớ mãi.”
Cô gái kia do dự nói: “Không được sao, anh không thích thì thôi vậy.”
Nhóc con là lần đầu tiên gặp cảnh người ta ném tiền vào mặt, không biết làm sao, lúc phản ứng kịp muốn xoay người lại nhặt tiền. Phục Kỳ nhịn không được lao tới, 1 tay cầm tiền trên đất tóm lấy quăng thẳng vào Thiện Diệu.
Thiện Diệu giận dữ, phủi rác rưởi xuống, lại nhìn thấy 1 đôi mắt đỏ ngầu vặn vẹo nhìn hắn chằm chằm: “Mày làm gì?”
Phục Kỳ ngửa đầu, bức lui nước mắt, muốn cười nhạt nhưng khoé miệng bây giờ không cong nổi. Gia đình Thiện Diệu là cán bộ cao cấp, bên nội là 1 con cá sấu lớn cuả giới thương nghiệp, bên ngoại lại nổi danh về vũ đạo, Thiện Diệu là con trai độc nhất, từ nhỏ đã được hưởng hàng nghìn hàng vạn sủng ái. Thời gian cậu ở cùng Thiện Diệu thường nghe hắn nói, chờ hắn có con cũng sẽ coi con mình như tâm can bảo bối mà yêu thương. Khi đó Phục Kỳ tin tưởng những lời này không hề mảy may nghi ngờ, bởi vì khi đó cậu vẫn là tâm can bảo bối, tiếp nhận tình yêu sâu đậm của hắn.
Nhưng hôm nay nhớ đến câu nói giờ lại thấy hết sức buồn cười. Thiện Diệu nếu như biết, con của mình bị người ta sỉ nhục như vậy sẽ có cảm tưởng gì? Nếu như lại nói cho hắn biết kẻ sỉ nhục tâm can bảo bối của hắn lại chính là hắn thì vẻ mặt của hắn sẽ là dạng gì?
“Con tôi nếu muốn ăn KFC, tôi sẽ mua cho nó. Tiền của anh tự giữ lấy đi. Chờ 1 ngày kia phá sản nói không chừng chỉ dựa vào 2 tờ tiền này mà sống đấy.”
Phục Kỳ cầm tay nhóc con, muốn thanh âm mềm lại nhưng nói ra lại nghẹn ngào:
“Chúng ta về nhà đi, phải ăn cơm rồi.”
“Vâng ạ.”
Nhóc con cái hiểu cái không, nhưng biết là nó không nên động tới chỗ tiền bị ném kia.
“Đứng lại.”
Thiện Diệu lớn tiếng nói: “Mày nghĩ cứ thế mà rời đi, không hối hận chứ?”
Lần đâu tiên bị người ta ném tiền vào mặt, Thiện Diệu kiêu căng không thể nào dễ dàng cho qua.
“Coi như xong đi.” Cô gái kia khuyên nhủ.
Phục Kỳ nhìn kĩ lại khuôn mặt đã khiến cậu si mê này, thật tuấn lãng mê người, đôi mắt xếch dễ khiến người ta rơi vào tay giặc, đôi môi mỏng gợi cảm, yêu ngươi thì nụ cười ấm áp, ghét ngươi thì nụ cười đó lại sắc như dao. “Anh già rồi, Thiện Diệu, tính 1 chút, còn 1 năm nữa là đến nhi lập (30) nhỉ. Khuyên anh 1 câu, đừng…trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, sớm đem trái tim loạn đập kia của anh thu lại, tích chút đức cho người ông đang nằm trên giường bệnh của anh đi.”
Thiện Diệu nheo mắt, khí áp nhất thời hạ xuống: “Cậu quen tôi?” “Cậu là ai?”
Ông nội hắn 7 năm trước bị bệnh nặng phải vào viện an dưỡng, chuyện này không công bố ra ngoài, trừ người nhà của hắn và mấy người bạn có quan hệ hơi gần thì không có ai biết nữa.
Phục Kỳ run rẩy. Trên xe bus đến LK, cậu không phải không nghĩ đến sẽ gặp Thiện Diệu, còn nghĩ qua tình huống bọn họ gặp nhau. Thế hưng, Thiện Diệu không nhận ra cậu, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Thì ra trong trí nhớ của Thiện Diệu, 6 năm đã đủ rửa trôi đi hình bóng của người đã từng sinh sống cùng hắn suốt 1 năm trời?
Cậu thật sự là buồn cười mà. Yêu sâu đậm như vậy, làm 1 thằng đàn ông vậy mà khi có thai con của hắn thì lại vui không gì sánh được, người không ra người, quỷ không ra quỷ, tự sát, sống lại, yêu đến chết đi sống lại nhưng người kia lại quên mất cậu, chỉ có 6 năm, có khi còn ngắn hơn ấy chứ.
Thật buồn cười, cậu cúi người xuống cười ha hả, đấm đấm tay xuống đất, cười đến khi gò má co rút đau đớn, cười đến sắp điên.
“Cậu…”
Cơn tức của Thiện Diệu vơi đi phân nửa. Người trước mắt cười điên dại, nghe câu hỏi của mình tựa hồ sửng sốt 1 chút, sau đó dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn mình chằm chằm. Hăn quen biết người này sao? Tỉ mỉ nhớ lại, 1 chút kí ức cũng không có.
Cô gái kia phát sợ, nói: “Chúng ta mau đi thôi, tên này 8 9 phần 10 là điên rồi.”
Nhóc con cũng bị dáng dấp đột nhiên điên rồ của cha mình doạ sợ không nhẹ, không dám tiến lên túm Phục Kỳ, chỉ nức nở mà cầu xin nói: “Cha ơi, đừng cười nữa, mình về nhà có được không?”
“Cha, tôi không phải là cha nhóc.”
Đã từng yêu thích, chờ đợi, kí thác hy vọng vào đứa trẻ này, giờ đây nhìn lại rõ ràng nó là minh chứng cho sự buồn cười của mình. Nước mắt Phục Kỳ rơi vào trong miệng, vị đắng chát.
“Hắn mới là ba nhóc, tôi không phải, tôi không phải.”
Nhóc con cúi đầu, nhịn khóc, ngay cả 1 chút thanh âm nhỏ cũng không phát ra, nhưng bả vai run run của nó đã tiết lộ sự bất an, khổ sở của mình.
Phục Kỳ há mồm còn muốn nói điều gì, lại nuốt trở vào. Cậu chuyển hướng cổng tiểu khu đi đến, nhóc con bật người đuổi kịp, không xa không gần, lặng yên không một tiếng động đi theo.
Đi chẳng bao lâu, lồng ngực kịch liệt phập phồng dần bình tĩnh trở lại, chờ nhóc con đuổi tới. Thế nhưng chờ hồi lâu cũng không thấy thân ảnh bé nhỏ đó đâu. Khủng hoảng bắt đầu tràn ngập, quay đầu lại, không hề nhìn thấy thân ảnh của nhóc con đâu.
Phục Kỳ đột nhiên chạy lại phía sau: “Nhóc con, nhóc con.” “Bất Yếu, Bất Yếu.”
Phục Kỳ từ miệng người khác nghe được tên con trai mình. Bất Yếu – không cần, là cậu đặt cho nhóc con cái tên kì cục này ư?
Ở chỗ quẹo, nhóc con ghé vào tường khóc không thành tiếng. Phục Kỳ đi tới ôm lấy thằng nhóc, nhóc con 5t lại nhẹ như vậy, tâm Phục Kỳ nhói lên 1 chút: “Xin lỗi, chú không nên trút giận vào cháu… Bất Yếu.”
Mặt đối mặt trúc trắc lần đầu tiên kêu lên tên con trai mình.
Nhóc con rốt cục chịu không nổi mà oà 1 tiếng khóc ầm lên, đôi tay nhỏ ra sức đấm vào người Phục Kỳ: “Đừng không cần con, con không phải là con ghẻ, con không liên luỵ cha đâu, con có thể tự nuôi sống mình, chỉ cần cha đừng bỏ rơi con có được không? Con không muốn vào cô nhi viện đâu, con có cha mà, cha chính là cha của con.”
“Đúng vậy, chú chính là cha của con.”
Phục Kỳ ôm chặt nhóc con, đi về.
Bên này 1 lớn 1 nhỏ đã đi từ lâu, Thiện Diệu vẫn chưa dẫn được lông mày ra. Cô gái bên cạnh hắn nói: “Quả nhiên là kẻ điên, thật đáng thương cho đứa trẻ kia, có 1 người ba như thế.”
Thiện Diệu nói: “Em vừa rồi có nghe hắn nói gì không, hắn nói cái gì cơ?”
“Cái gì?”
“Hắn nói anh mới là ba của đứa bé đó.”
Cô gái hé miệng cười: “Sao có thể chứ, con trai anh, tiểu Sơ đang ở nhà luyện dương cầm mà, ngày mai em còn muốn kiểm tra nó 1 chút.”
Thiện Diệu thu lại nỗi nghi ngờ của mình, ôm chầm lấy cô gái, “Nó mới 5 tuổi thôi, em đừng nghiêm khắc với nó quá. Thứ đồ chơi đàn dương cầm này dùng để nuôi dưỡng cảm xúc thì được rồi, không cần phải đàn rất giỏi. Trẻ con mà, hiếu động, để nó chơi đi.”
“Anh đó, chắc là ghen với thiên phú của tiểu Sơ đi, em có nghe thím giúp việc nhà anh nói, học nhạc của anh từ bé đến giờ đều thất bại.”
“Cô ấy nói bậy đấy.”
1 ngón tay Thiện Diệu nâng cằm cô gái lên, ngả ngớn nói: “Ngón tay của anh rất linh hoạt, đầu lưỡi cũng vậy, em có muốn kiểm tra 1 chút hay không mỹ nữ.”
Hai người chậm rãi nhắm mắt lại, môi đối môi. Tay Thiện Diệu tiến vào trong y phục cô gái, xoa nắn nơi mềm mại kia. Cô gái động tình rên rỉ ra tiếng.
“Em vẫn rất muốn, đừng, a, ở trên bàn thuỷ tinh nhà anh 1 lần, sau đó ở chỗ kia làm 1 lần có được không?” Cô gái dùng chân cọ cọ đùi Thiện Diệu.
Thiện Diệu vốn đã cả người khô nóng, nghe xong câu này, trong đầu bạch quang chợt loé, hăng hái giảm xuống. Hắn đẩy cô gái ra, đi ra ngoài.
Cô gái kêu: “Làm sao vậy?”
“Anh đã nhớ ra tên điên lúc nãy là ai.”
Thiện Diệu câu ra 1 nụ cười lạnh lẽo:
“Thì ra là y, mới 6 năm không gặp, không nghĩ ra y đã có con trai rồi.”