Trong xe mở điều hòa, ấm áp như đầu xuân, chỗ ngồi của người lái có mở 1 khe cửa sổ nhỏ đủ không khí mới mẻ cho Phục Kỳ một người hô hấp.
Bên ngoài tuyết rơi nhẹ nhàng, bị gió to thổi dạt sang 2 bên, dường như cả thế giới cũng không rõ ràng, hỗn độn giống bàn cổ khai thiên lập địa, giống như tâm tình lúc này của Phục Kỳ.
Nếu không phải trong lòng cậu đang vô cùng nhớ mong 2 đứa con thì có lẽ chỉ sợ đang cười ha ha. Ngoài cửa sổ đối diện là quân nhân canh cửa, áo bành tô quân đội có tính năng giữa ấm nhưng vẫn đông lạnh đến chóp mũi đỏ ửng. Thiện Diệu tên khốn kia chỉ mặc 1 bộ quần áo trong mỏng, đứng trong gió tuyết lâu như vậy có thể không lạnh hay sao?
Phục Kỳ giờ này nào còn tinh lực để hưởng thụ niềm vui khi thấy Thiện Diệu chịu khổ, cậu hận bản thân không thể chính mình đi ra ngoài đứng cùng, để cho Thiện Phú Phong nhìn thấy được quyết tâm của cậu. Tuy rằng Thiện Phú Phong sẽ không đau lòng cậu nhưng cậu muốn dùng hành động thực tế để nói cho Thiện Phú Phong biết rằng, một người vô tích sự không có nghĩa là người đó không có tình cảm, không có dũng khí, không biết đấu tranh.
Sắc trời đã tối sầm lại, Thiện Diệu đột nhiên lặng yên không một tiếng động mà ngã xuống đất. Phục Kỳ nhìn thấy qua cửa kính xe, dùng sức gõ cửa kính xe muốn quân nhân đứng gác chú ý. Thiện Diệu nếu thâth đông chết, 2 đứa con cậu không phải sẽ thiếu 1 người cưng chiều sao.
Người quân nhân kia không nhúc nhích, nhưng rất nhanh sau đó liền có vài người từ trong nhà đi ra. Thiện Phú Phong mang theo hai bảo tiêu mặc tây trang giày da sốt ruột vội hoảng đi ra, đến vỗ vỗ mặt Thiện Diệu đang vùi trong đống tuyết, không tỉnh, vì thế nâng người nhanh chóng đi vào.
Khi đi qua chỗ xe đỗ, Thiện Diệu ở 1 góc độ mọi người không thấy phất phất tay với Phục Kỳ.
Phục Kỳ mặt không thể không co giật, Phục Thần còn nhỏ như vậy đã khôn vặt, tám phần là do di truyền từ Thiện Diệu. Chẳng qua Thiện Diệu đã có thể không dùng “khôn vặt” dễ nghe như vậy nữa, phải nói là giả dối, âm hiểm, giảo hoạt.
Lại nhanh qua 2 tiếng, Phục Kỳ sắp nghẹn chết trong xe. Xe của Thiện Diệu rất tốt rất khoẻ rất to, nhưng Phục Kỳ không biết dùng, không biết có WC hay không. Cửa đã khoá hết, muốn đi ra ngoài đi tiểu cũng không được.
Đang lúc Phục Kỳ gấp đến độ xoay vòng thì điện thoại trong xe lại vang lên. Phục Kỳ đeo tai nghe lên: “Alo, bọn nhỏ thế nào?”
“Không có việc gì, Tiểu Sơ có thể xuống giường, đang xem hoạt hình với Tiểu Thần.” Thiện Diệu trốn ở trong WC gọi điện thoại cho Phục Kỳ.”Hắt xì.” Thiện Diệu hắt hơi một cái rõ to. Hắn giả bộ bất tỉnh là thật, đông lạnh đến không nhẹ cũng là thật, tay chân cũng đau hết cả lên. Hắn bỗng nhiên nghĩ, nếu như Phục Kỳ cũng có thể quan tâm hắn giống bọn nhỏ 1 chút thì tốt rồi. Có 1 người lúc nào cũng để ngươi trong tim mà lo lắng thật là cảm giác không tồi đâu.
Nhưng câu tiếp theo, hắn nghe được Phục Kỳ lo lắng mà nói: “Anh mở cửa xe mau, tôi nhịn không nổi.”
Thiện Diệu dừng một chút, thất vọng tràn trề. Hắn không khỏi nhớ tới 1 năm kia hắn có được Phục Kỳ hoàn toàn, chính là khi hắn uống miếng nước, Phục Kỳ cũng muốn trước nếm thử xem có nóng bỏng miệng hay không, cực kỳ giống gà mẹ. Có chút ký ức, hắn cho rằng sớm đã quên hết, lại ngay tại lúc cầu mà không được tự động nhảy ra tra tấn người.
“Cậu ngốc quá, trong xe có WC, cậu xem bên cạnh điện thoại trên xe có cái hộp bạc hình vuông đúng không, mở nó ra, bên trong cái 1 cái nút màu xanh, ấn vào sẽ xuất hiện một cái tiểu tiện khí(cái để …vào). Tương đối nhỏ, tốt nhất là cậu nhắm cho…alo alo.” Đối diện truyền đến âm thanh vội vàng.
“Thật sự là, quá chiều cậu ta rồi, ngay cả nước tiểu cũng không nhịn được thì còn làm được đại sự gì.” Thiện Diệu lầm bầm lầu bầu đứng dậy.
“Ba.” Phục Thần đột nhiên mở cửa WC ra.
Thiện Diệu cuống quít kéo quần, thói quen không khóa cửa thật sự là hại chết người, tuy rằng con còn nhỏ, nhưng cái này dù sao cũng không được tốt, có một số việc vẫn phải giáo huấn từ nhỏ mới được. “Có việc?”
“Cha đâu? Anh nhớ cha nên con tới hỏi 1 chút có thể mượn điện thoại của ba gọi điện cho cha hay không.” Phục Thần bất đắc dĩ chìa tay ra: “Ông nội đem điện thoại của con với anh đi nâng cấp rồi, chỗ của cụ nội lại không có di động. ”
Nó không nói bản thân mình nhớ mà lại đẩy Thiện Sơ ra, Thiện Diệu cũng không tin Phục Thần không nhớ. Hắn cố ý nói: “Nếu Tiểu Sơ nhớ mẹ thì con bảo anh tự vào gọi điện thoại cho mẹ. Tiểu Thần đã là nam tử hán 5t rồi, nhất định là sẽ không vì xa cha mà khóc lóc đúng không, vậy cùng ba đi ra ngoài đi.”
Phục Thần chu mỏ: “Chính là, chính là, con lo lắng anh trai một người ngồi xổm WC mà, ông nội nói, bên cạnh anh không thể không có người. Con sẽ không đi vào, dì Sở muốn đi vào, anh lại nói, nam nữ khác biệt, không cho dì ấy động vào.”
Thiện Diệu xoa đầu Phục Thần, sợi tóc mềm mại xúc cảm tốt đẹp, so với mái tóc xơ cứng hồi mới nhận con trai thì tốt hơn nhiều lắm. Đây đều là công lao của hắn, Thiện Diệu đắc ý nghĩ. Các con hắn nên hưởng thụ 1 cuộc sống tốt nhất, bởi vì ba của các con đủ ưu tú.
Không tính tiếp tục đùa Phục Thần, có nói như thế nào thì nó cũng là trẻ con, nói quá cũng sẽ khóc nhè.
Ném di động cho con trai, Thiện Diệu đi ra ngoài, quay qua đứa lớn nói: “Đi WC đi, em trai con đang chán, chờ con kể chuyện Tôn Ngộ Không 3 lần đánh bạch cốt tinh kia kìa. ”
Thiện Sơ vui vẻ cong mặt mày, nhanh như chớp chui vào WC. Tốc độ rất nhanh, khiến dì Sở sợ tới mức vội vã đứng lên, muốn đi theo. Tổ tông này vừa mới được cho phép xuống giường đã dám ngược xuôi.
“Dì đi nghỉ ngơi đi, tôi trông 2 đứa nó là được.” Thiện Diệu đuổi đi ‘bảo kê’, tận chức tận trách mà canh gác cho 2 đứa con.
“Alo, cha.” Phục Thần không kịp đợi anh trai, đã gọi điện trước.
Phục Kỳ mới vừa thoải mái xong, thấy Thiện Diệu lại gọi điện tới, định bụng đề nghị Thiện Diệu xem có thể để cậu nói vài câu với các con hay không, không nghĩ tới vừa nối máy lại nghe được tiếng con út. Cậu vui đến nỗi giộng nói có chút run rẩy: “Tiểu Thần, tay con có đau hay không?”
“Cha ơi, cha khóc ạ?” Phục Thần cũng nói giọng mũi.”Cha ngoan đừng khóc nhé, con không hề đau tí nào đâu, thật đấy.”
Thiện Sơ chạy vào, đóng cửa lại, vừa thấy Phục Thần hốc mắt đỏ, bật người liền rơi nước mắt, căn bản là không cần khóc mà. Nó không đoạt di động của em trai, tuy nó cũng rất nhớ mẹ nhưng nó là anh trai, phải kính già yêu trẻ. Vì thế, nó tội nghiệp mà nhìn Phục Thần, chờ Phục Thần chủ động đưa điện thoại cho nó.
“Cha, con chuyển điện thoại cho anh nhé. ” Phục Thần đương nhiên không nỡ nhìn dáng vẻ tội nghiệp trông mong của anh mình.
“Mẹ.” Thiện Sơ nức nở kêu một câu, đã bắt đầu liều mạng rơi nước mắt, nức nở nói không ra lời. Phục Thần cũng bị cuốn theo, cũng bắt đầu khóc rống. nước mắt trẻ con rất dễ dàng lây lan, 1 đứa khóc, cả đám khóc. Cuối cùng hai đứa ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc ầm ĩ, di động kẹp ở giữa.
Phục Kỳ ở đầu dây bên kia, chỉ có thể nghe thấy 2 đứa con khóc, cho dù cậu có dỗ thế nào, hỏi cái gì 2 đứa cũng chỉ khóc. Cậu gấp đến độ không biết làm sao gỗ gõ cửa xe, quân nhân đứng gác không thèm liếc mắt.
Trại an dưỡng có hiệu quả cách âm vô cùng tốt, một cánh cửa, bên trong làm gì cũng không nghe được. Thiện Diệu cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, hai thằng nhóc này cũng nên đi ngủ, vô cùng lễ phép gõ cửa, muốn giáo dục cho bọn nhỏ lễ nghi cơ bản.
Nhưng không có người phản ứng, bất đắc dĩ, hắn liền mở cửa đi vào, kết quả, vừa vào đã thấy hai đứa nhỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn, hắn cũng quên luôn cả đóng cửa, chạy tới hỏi: “Làm sao vậy, khóc cái gì?”
Hai đứa không đếm xỉa tới hắn, tiếp tục khóc.
Thiện Diệu nghe thấy trong điện thoại có tiếng nói, cầm lên thì thấy còn đang nói chuyện với Phục Kỳ.”Cậu nói gì với 2 đứa nó mà bọn nó khóc ầm lên vậy? ”
Phục Kỳ oan chết: “Tôi còn chưa kịp nói gì với Tiểu Sơ thì nó đã khóc rồi. Hai đứa nó làm sao vậy?”
Thiện Diệu còn chưa hỏi ra được 2 đứa nhỏ khóc cái gì, lão gia tử đã chống quải trượng đi vào. Lấy quải trượng gõ gõ cửa, cả giận nói: “Khóc cái gì mà khóc, đã mấy tuổi rồi mà vẫn y như trẻ con 3t. Thiện Diệu, sao anh cò không quản, đứng ngây ra đó làm cái gì. ”
“Cháu đi khuyên 2 đứa nó.” Thiện Diệu nhanh chóng xách Thiện Sơ đứng lên, không cần đoán cũng biết, Thiện Sơ nhất định là đứa khóc đầu tiên. “Đừng khóc, cụ nội không thích trẻ con khóc nhè đâu. ”
Thiện Sơ bổ nhào vào ngực cụ nội, thanh âm mềm nhẹ thanh nhã bởi vì khóc mà phát âm không rõ: “Cụ nội ơi, con nhớ…nhớ mẹ. Mẹ cũng rất nhớ chúng con, con đã khoẻ rồi, khoẻ lắm rồi, có mẹ con sẽ không sinh bệnh, mẹ sẽ bóc tôm ccho bọn con, mua khẩu trang, sẽ làm bữa sáng, sữa nóng cho chúng con. Mẹ tốt lắm tốt lắm, con muốn sống cùng 1 chỗ với mẹ, không muốn ở bệnh viện nữa đâu. ”
“Con cũng muốn cha.” Phục Thần cũng khóc ròng nói.