Thiện Diệu nguyên là 1 con ngựa đực, cho nên giường trong phòng hắn không thể nào nhỏ được. Phục Kỳ không chịu để cho Thiện Diệu đem Phục Thần ôm đi, ba người chen nhau, một đêm rất nhanh liền trôi qua.
Phục Kỳ vốn là chủ động đề xuất muốn ngủ ở giữa, Thiện Diệu biết cậu có tính bao che cho con, cũng không nói nhiều. Ai ngờ đến nửa đêm về sáng, đột nhiên bị lay tỉnh, ngọn đèn ngủ mông mông lung lung, cũng thấy không rõ sắc mặt của Phục Kỳ.
“Đổi chỗ ngủ với tôi đi.”
Phục Kỳ ngữ điệu không quá ổn, Thiện Diệu chỉ cho là mệt quá, không nghĩ nhiều, đổi chỗ, trấn an vài câu bảo ngủ đi, liền ngủ say mất.
Chỉ chốc lát, trên mặt đột nhiên bị đánh một cái. Không đau, nhưng đang ngủ đột nhiên bị như vậy, hơi khó chịu. Thiện Diệu gạt nhẹ cái tay Phục Thần trên mặt mình xuống, nhẹ nhàng thả lại, nhặt chăn lên, nhẹ nhàng đắp cho Phục Thần.
Lại trộm hôn nhẹ lên môi Phục Kỳ, mới cảm thấy mỹ mãn ngủ tiếp.
Đột nhiên hạ thân truyền đến đau đớn, cũng là sức lực không lớn, nhưng động phải cái chỗ không đúng lắm. Thiện Diệu bất ngờ không kịp đề phòng, bị đau kêu lên. Phục Kỳ ngồi dậy, còn hơi chưa tỉnh ngủ: “Chuyện gì, chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Thiện Diệu cắn răng nói.
Phục Kỳ “a”, lại nhìn về bên tiểu Thần 1 cái, thấy Phục Thần tay chân dang ra, hầu như chiếm mất chỗ ngủ của Thiện Diệu, ngủ đến cực kì thơm ngọt. Phục Kỳ yên tâm, bụng nặng nề, rất khó chịu, 1 chốc là ngủ say.
Đợi Phục Kỳ ngủ rồi, Thiện Diệu mới xốc quần ngủ nhìn vào trong. Đau thì cũng không phải rất đau, chỉ là nơi này liên tục bị thương, vốn là đã bị người ta cười là có bệnh không đẻ được, lại còn luôn bị 2 con “tiếp đón”, nói không chừng có thể sinh cũng bị đánh thành không thể sinh.
Không được, lúc ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật phải đến bệnh viện kiểm tra mới được. Hắn có hai đứa con trai yêu rồi, không nhất thiết phải có thêm con, nhưng phải cầm bằng chứng hắn không phải không biết đẻ đến, sao ra 3 4 bản phân phát cho mấy người dám cười nhạo hắn, trong phòng ngủ cũng phải dán 1 tờ. Còn có, cũng phải xem có rớt mất linh kiện nào không, bị trọng thương suốt mà. Hắn chỉ mới vừa tìm được tình yêu đích thực, còn chưa bắt đầu chuỗi ngày ngọt ngào đâu, cả ngày nghẹn đến chết.
Phục Kỳ thân mình không tốt, tính tình cũng không khá hơn là bao. Hắn không thể mỗi ngày “ăn” Phục Kỳ, cũng không muốn đi ra ngoài ăn vụng. Gần đây, trong lòng hắn chỉ toàn là Phục Kỳ, ăn vụng không đủ vị, hai là, hắn dỗi Phục Kỳ nói đầu có nói vô cùng hào phóng, chỉ cần không quá lộ liễu, mặc kệ hắn làm gì với người khác, thật là tức chết mà.
Nhìn đồng hồ, đã sắp năm giờ. Tặng luôn cái giường cho con trai ngủ không ngoan nhà mình, hắn đi nấu cháo cho Phục Kỳ. Cháo có ninh lâu thì uống mới ngon được. Phục Kỳ nói không thích ăn dầu mỡ, liền nấu cháo rau dưa vừa nhẹ vừa dinh dưỡng đi.
Trở lại, nhặt cái chăn thằng nhóc đá xuống đất lên, nhẹ nhàng đắp lên bụng thằng bé. Hôm nay không mặc áo ngủ, lại còn không chịu đắp chăn cho tử tế, cảm lạnh thì làm sao đây?
Phục Kỳ thấy mình sắp tỉnh ngủ, cảm thấy mình rúc vào một bờ ngực cường tráng rắn chắc. Lúc cậu còn chưa tỉnh hẳn, mơ hồ thấy cảm giác này thật ấm áp an tâm. Chờ tỉnh hẳn, vội giãy ra khỏi ngực Thiện Diệu, nhìn đồng hồ, đã gần 10h sáng, vì thế tỉnh ngủ 1 cách triệt để.
“Tỉnh?” Thiện Diệu cũng tỉnh lại.
“Đưa bọn nhỏ đến trường?” Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy, vĩnh viễn là đưa bọn nhỏ đến trường.
Thiện Diệu gật đầu: “Anh kêu khoai lang to đưa đi. Bữa sáng bọn nó ăn rồi, khoai lang to mua cho, có tào phớ kho với thịt cuốn.”
Phục Kỳ lúc này mới yên tâm. Đi dép lê, rửa mặt, lúc ra ngoài, Thiện Diệu bưng bát cháo dậy mùi bốn phía đặt ở tủ đầu giường. Cháo tuy rằng thơm nhưng mùi rất dễ chịu, không hề khiến cậu phản cảm.
“Sao lại bưng lên đây, ăn trên bàn cơm cũng được mà.” Phục Kỳ không hiểu. Cậu cũng đâu phải bệnh nặng gì, xuống lầu ăn vẫn được mà.
“Bàn ăn còn chưa thu dọn, ăn luôn trên này đi. Ăn xong rồi, anh sẽ bảo bác sĩ Thường vào kiểm tra cho em. ”
Phục Kỳ đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua Thiện Diệu khổ tâm làm một bàn lớn đồ ăn, cậu chưa hề ăn miếng nào. Tối hôm qua nháo như vậy, bọn nhỏ khẳng định cũng chưa ăn. Thiện Diệu nấu cơm không dễ dàng, một bàn lớn lại không ai ăn thật sự quá lãng phí.
“Cháo này ninh nhừ lắm, không thể tưởng được anh cũng biết làm nhiều món như vậy?” Không phải cố ý khen Thiện Diệu, mà là hỗn hợp giữa áy náy và ca ngợi. Cậu trả thù Thiện Diệu thấy vui trong lòng, đánh Thiện Diệu, mắng Thiện Diệu, cậu sẽ không áy náy, nhưng duy độc chịu không nổi người khác đối tốt với mình từng ti từng tí như thế. Cậu không đạp hư được loại ấm áp này.
Thiện Diệu nhướng mày: “Em đừng có kêu anh vì cái gì 1 món ăn làm 2 đĩa như hồi trước nhé. Được rồi, anh thừa nhận là hồi trước anh lười.”
Phục Kỳ cúi đầu cong miệng cười.
Thiện Diệu thấy Phục Kỳ ăn đến ngon miệng, nỗi thấp thỏm cháo không hợp khẩu vị của cậu chậm rãi biến mất. “Ba anh hồi trước xích mích với ông nội, mẹ anh lại mất sớm, từ nhỏ anh đã phải tự chăm lo cho bản thân rồi, có học hàng xóm xào mấy món rau đơn giản. Kỳ thật, chỉ cần làm tốt món rau xào căn bản là có thể học được cách thêm mắm muối cho thích hợp, lại tìm công thức trên mạng, món nào cũng dễ làm.”
“Thế à, thế hôm nào anh dạy tôi nấu ăn đi.”
“Không được, phòng bếp vừa bẩn vừa nguy hiểm, nếu không thích anh nấu thì thuê đầu bếp về cũng được, thể nào chả có 1 người hợp khẩu vị của em. Sao phải tự đi làm, dao kéo sắc lắm.” trong nhiều thứ, Thiện Diệu sẽ không nhường bước.
“Ăn xong rồi, anh kêu bác sĩ vào nhé.”
“Ừm.”
Bác sĩ Thường tới từ tối qua, tránh ở trong phòng cho khách, ngồi ngốc nửa ngày mới đợi đến lúc Phục Kỳ tỉnh ngủ. Ông cẩn thận hỏi bệnh trạng, hỏi vô cùng chi tiết, từ khi nào thì bắt đầu buồn nôn, khi nào buồn nôn, một ngày thích ngủ bao lâu, ăn cơm nhiều hay ít?
“Trừ bỏ mấy ngày nay không thoải mái, tối hôm qua bị Tiểu Thần đạp vào bụng thì bụng vẫn luôn thấy khó chịu. ” Phục Kỳ sờ sờ bụng, tối hôm qua đột nhiên bị đạp vào, sức cũng không lớn, lẽ ra không nên đau mới phải?
Thường Thanh Hà thần sắc có chút không kiềm được: “Phục thiếu gia, đưa tay gác lên cuộn giấy này, để tôi bắt mạch cho cậu.”
Phục Kỳ nói: “Bác còn biết trung y à.”
Thường Thanh Hà nói: “Tổ tiên còn là ngự y Thanh triều đấy, chẳng qua giờ không phát huy được bản lĩnh của tổ tông, đại học thi Tây y. Coi như là Trung Tây y kết hợp.”
“Bác sĩ Thường giỏi Trung y còn hơn Tây y, ông nội anh chỉ đồng ý bác ấy cắt thuốc Đông y điều dưỡng thân thể thôi.” Chẳng qua đó là chuyện mấy năm trước, lão gia tử dọn đến trại an dưỡng, Thường Thanh Hà ở lại đại trạch Thiện gia, phần lớn là xem bệnh cho Thiện Sơ.
“Như vậy a, phiền bác rồi.” Phục Kỳ đưa tay qua.
Thường Thanh Hà bắt mạch trước, đầu tiên là cười hơi có thâm ý với Thiện Diệu, sau đó nhắm mắt, nghiêm túc cảm thụ mạch đập của Phục Kỳ. Ước chừng mất 2’, Thường Thanh Hà tươi cười có chút quái.
“Tôi xuống lầu lấy dụng cụ, nghe nhịp tim chút xem sao.”
Thường Thanh Hà vừa đi, Thiện Diệu ngồi vào bên giường, nói giỡn đùa Phục Kỳ vui vẻ: “Tối qua trải qua một phen suy nghĩ sâu xa, hôm nay lại nghe em nói các loại bệnh trạng, thật là có chút mùi vị mang thai. Có phải nhờ hồi trước anh cố gắng nên giờ nơi này đã thật sự ẩn dấu một sinh mệnh nhỏ hay không.”
“Đừng nói bậy.” Phục Kỳ đỏ mặt trách cứ. Trong lòng cậu cũng không yên, nếu như là cảm mạo thông thường, bác sĩ có dốt đến đâu cũng sớm tra ra rồi, còn muốn bắt mạch nghe tim đập. Nhớ rõ lúc cậu kiểm tra sức khoẻ thời trung học, chính là nghe nhịp tim sẽ ra chuyện có thai, nghe nói người mang thai sẽ có hai nhịp tim đập.
“Lúc trước là bác sĩ Thường làm xét nghiệm DNA cho anh, cho nên ông ấy biết Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần là tôi sinh đúng không?” Phục Kỳ giữ chặt góc áo Thiện Diệu hỏi.
Thiện Diệu gật đầu. Đối với Phục Kỳ giở tính trẻ con làm nũng, hắn vui vẻ tiếp thu.
“Miệng ông ấy có kín không?”
Thiện Diệu nói: “Nếu không kín, ba anh đã chẳng giữ ông ấy bên người nhiều năm như vậy. Em không phải lo gì hết, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào uy hiếp đến em và các con. Nếu anh ngay cả em và các con mà còn không bảo vệ được, thì thật anh không có tư cách xuất hiện trước mặt em nữa.”
Phục Kỳ vẫn tín nhiệm năng lực của Thiện Diệu, gật gật đầu, an tâm chờ Thường Thanh Hà trở về.
“Chúc mừng. Đó là một kỳ tích vĩ đại.”
Phục Kỳ ngơ ngác: “Có ý gì?”
Thiện Diệu đã hưng phấn đứng lên: “Thế mà là thật. Trời đất ơi, đã bao lâu rồi, sao không nhìn ra được?”
Thường Thanh Hà nói: “Vừa mới hơn một tháng, đương nhiên nhìn không ra. Hiện tại đúng là lúc khó chịu nhất, qua một thời gian nữa, chờ nôn mửa ngừng, khẩu vị khẳng định sẽ tốt lên. Chuẩn bị nhiều đồ chua 1 chút, đồ ăn vặt cũng được, sẽ cải thiện khẩu vị của Phục thiếu gia hơn. Nhưng mà tôi cũng không chắc lắm, lần đầu tiên gặp đàn ông mang thai, còn không phải loại người song tính, rất nhiều phương diện tôi không dám đảm bảo. Lần trước không phải là bác sĩ Đồng đỡ đẻ cho cậu sao, cậu ta là bác sĩ chuyên về mẹ và bé, đề nghị mời cậu ta qua đây khám xem sao.”
Nhắc tới Đồng Hoà Bình, Phục Kỳ vừa mới tiêu hóa xong tin vui này, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Thiện Diệu vội vàng lôi kéo Thường Thanh Hà đi ra ngoài nói chuyện. Vốn hắn không muốn cho Phục Kỳ phải lo nghĩ nhiều, hắn sẽ giải quyết hết. Nhưng giờ này lại khiến Phục Kỳ có khúc mắc.
Giữa trưa, Phục Kỳ nói muốn đem đồ Thiện Diệu hôm qua nấu hâm nóng lên ăn luôn, Thiện Diệu sao lại đồng ý, cảm xúc không thoải mái bay biến sạch, hưng trí vội vàng đem đồ ăn thừa đổ sạch, tiến vào phòng bếp bận rộn nửa ngày.
Cứ cách mười phút lại chạy lên lầu hỏi Phục Kỳ có mệt hay không, có muốn ăn muốn uống gì hay không, thân mình có chỗ nào không thoải mái hay không. Bác sĩ Thường được Thiện Diệu khuyên ở lại, trở về thu thập quần áo, ngày mai liền dọn lại đây ở, cho đến khi Phục Kỳ sinh mới thôi.
So ra thì vẫn là Phục Kỳ tỉnh táo nhất. Tuy rằng cậu chưa có kinh nghiệm sinh con, nhưng lại có ký ức lúc mang thai. Phát hiện lúc có Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần, đã gần hai tháng. Chẳng qua, lần trước không có phản ứng dữ như lần này, trong trí nhớ, ít nhất không nôn mửa lợi hại đến nậy.
Hai đứa nhỏ tan học cũng là khoai lang to đưa về, chẳng qua Phục Kỳ đứng ở cửa đón. Thiện Diệu không cho cậu ra ngoài chờ, bắt cậu ngồi trong phòng khách. Miệng còn luôn cằn nhằn: “Bọn nhỏ cũng không phải mấy ngày không gặp, đâu phải nhận không ra đường về nhà?”
Lúc Thiện Sơ nhìn thấy Phục Kỳ, không nhào qua mà lại lạnh lùng, đỏ mắt tình đi lên lầu.
Phục Thần nhanh chóng thông báo ý của Thiện Sơ cho cả nhà: “Anh khóc thảm vậy mà cha lại không cho anh vào, anh giận rồi.” Nói xong, liền “bạch bạch” chạy lên lầu đuổi theo Thiện Sơ.
“Tiểu Sơ hay dỗi, nhưng không mang thù, em đừng khó chịu, anh đi dỗ nó.” Thiện Diệu chỉ sợ Phục Kỳ luẩn quẩn trong lòng, nghe nói người có thai chẳng những nóng tính mà rất dễ bị chứng u buồn.
“Tôi tự đi.” Phục Kỳ tức giận nói. Trong bụng có đứa nhỏ, cậu ngay cả giả bộ với Thiện Diệu cũng lười.
Gõ cửa. Nghe bên trong có giọng nói mềm nhẹ cố ra vẻ nghiêm khắc nói: “Không được đi mở cửa.” Nhất định là Thiện Sơ mắng Phục Thần.
“Tiểu Sơ, con nghe mẹ ở ngoài cửa nói vài câu được không?” Phục Kỳ nói: “Tối hôm qua mẹ sinh bệnh, không dám mở cửa để Tiểu Sơ tiến vào, sợ lây bệnh cho Tiểu Sơ. Tiểu Thần thân thể tốt, mẹ mới để em vào giúp mẹ.”
“Nói bậy, mẹ cho con là nhóc con à, đừng gạt con. Sinh bệnh thì sao không cho bác sĩ đi vào, lại cho Tiểu Thần vào làm gì?”
Phục Kỳ buồn cười nói: “Bởi vì mẹ sinh bệnh, lại nói tiếp đó cũng không tính là bệnh. Chỉ cần có bé ngoan cùng ngủ thì sẽ khoẻ lại ngay.”
“Chẳng lẽ con không ngoan bằng Tiểu Thần?” Giọng mũi ngày càng nặng.
Phục Kỳ nói: “Không phải mẹ xót không muốn con thức đêm chăm mẹ sao? Mẹ thương Tiểu Sơ nhất. Được rồi được rồi, lần sau cho con ngủ với mẹ nhé?”
“Nói thật đúng không?”
Phục Kỳ vừa nghe Thiện Sơ thả lỏng, vui vẻ nói: “Đương nhiên là thật, lừa con làm cái gì. GIờ mẹ hơi choáng, con có thể đỡ mẹ xuống ghế sa lông dưới lầu ngồi 1 lát không?”
Nghe thấy mẹ không thoải mái, Thiện Sơ nào còn tức nữa, mở cửa chạy ra ngoài.
Phục Thần vừa chơi di động vừa bất đắc dĩ lắc đầu, anh trai dễ lừa quá, dỗ mấy câu đã không sao, cha cũng thật là, cửa có khoá đâu, nói không cho vào liền ngây ngốc đứng ngoài cửa. Về phần ba, hừ, không biết từ lúc nào, cũng trở nên thật kỳ quái.
Ai, quả nhiên vẫn cần nó làm trụ cột trong nhà.