Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 78: Chương 78




Buổi sáng lớp 1, 3, 5 có kì thi, cần dùng phòng học, Thiện Sơ không cần đi học, đưa Tiểu Thần tới trường, Thiện Diệu liền lập tức lái xe trở về nhà. Trên đường, gọi điện thoại thúc giục bác sĩ Thường nhanh chóng trở về.

“Chờ nhé, bác sĩ tới liền.” Thiện Diệu nhẹ nhàng ôm lấy Phục Kỳ, để Thiện Sơ đi mở cửa. Thiện Sơ thấy Phục Kỳ không thoải mái, cũng nghe lời, chạy chậm đi mở cửa.

“Tôi không phải rất khó chịu, cũng không đau lắm.” Nếu không phải lo lắng đứa nhỏ trong bụng có vấn đề gì, Phục Kỳ vịt chết không sợ nước sôi còn lâu mới muốn gặp bác sĩ.

Thiện Diệu thấp giọng trách mắng: “Hơi đau thì không phải đau? Em không đau, chẳng lẽ tôi lại không đau lòng? Bản thân mình còn không biết tự yêu quý, huống chi trong bụng em còn có 1 sinh mệnh nhỏ nữa.”

Phục Kỳ tựa vào hõm vai mềm mại, hai tay ôm Thiện Diệu, từ từ nhắm hai mắt cảm thụ cơn đau bên bụng trái. Đó là do đứa nhỏ trong bụng đang nghịch ngợm sao? Bây giờ mới chỉ to hơn cái đầu đinh mà đã có thể sánh bằng lúc mang thai Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần, náo loạn ầm ĩ.

“Mẹ, uống nước ấm.” Thiện Sơ từ cửa đã kêu to.

“Cẩn thận phỏng tay.” Phục Kỳ sốt ruột mà ngồi xuống.

Thiện Diệu thấy thế, vội đi tới cửa nhận cái cốc, kéo tay Tiểu Sơ nhìn một cái, quay đầu cười nói với Phục Kỳ: “Không có việc gì.” Rồi nói với Tiểu Sơ: “Về sau rót nước không thể rót đầy như thế, hơn nửa cốc là được rồi, biết chưa? ”

Lúc nói chuyện liền chạy tới bên giường, Thiện Sơ chu mỏ, bò lên giường, không dám dính vào 1 chỗ với Phục Kỳ, giữ một khoảng cách ngồi ở bên giường, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm Phục Kỳ, lo lắng sợ hãi đều đều toát ra từ cặp kia mắt to kia.

“Mẹ không sao, chỉ là ăn đồ hỏng, đau bụng mà thôi, uống chút nước ấm của Tiểu Sơ rót sẽ không sao.” Phục Kỳ kéo Tiểu Sơ đến bên cạnh mình, để nó nằm song song trên giường.

Thiện Diệu nhìn một lớn một nhỏ trên giường, nhớ tới tiểu Thần đang cố gắng thi đứng nhất ở trường, cùng với sinh mệnh nhỏ trong bụng Phục Kỳ, đột nhiên cảm thấy quá khứ phong lưu hoa tâm trước kia nhạt như mây khói, không còn hồi ức, cũng đã nhoà đi không còn dấu vết, thời đó cho là vui sướng, giờ lại không cho là đúng.

“Ba cười cái gì?” Thiện Sơ trừng mắt lại đây.

Thiện Diệu trước nghiêng người, bóp cái mỏ của nó: “Ai cho con nhanh mồm nhanh miệng, ba cười mà con cũng quản. ”

Miệng Thiện Sơ bị nắm, cũng không dám lộn xộn, sợ làm bị thương Phục Kỳ, chỉ đành lấy mắt cầu cứu Phục Kỳ.

“Đừng làm rộn.” Phục Kỳ vuốt ve tay Thiện Diệu. Da thằng lớn như trứng gà bóc vậy, dùng sức 1 chút sẽ để lại dấu đỏ, Phục Kỳ lại rất xót để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt xinh đẹp của con trai.

“Anh biết đúng mực, xoa bóp không thành vấn đề.” Thiện Diệu ủy khuất nói. Chẳng qua vẫn ngoan ngoãn thu tay. Lời lão bà đại nhân chính là thánh chỉ.

Thường Thanh Hà tới rất nhanh, lại vẫn bị Thiện Diệu oán giận một câu. Ông kiểm tra tình huống của Phục Kỳ, lại hỏi ngày hôm qua ăn cái gì, cuối cùng lắc đầu nói: “Sơn tra cũng không phải thứ người mang thai có thể ăn. Trừ cái này ra còn có rất nhiều thứ cần chú ý. Tôi sẽ liệt kê ra cho các cậu. ”

“Tôi đều là dựa vào tri thức của phụ nữ mang thai, chẳng qua đàn ông mang thai chắc cũng không khác mấy, phụ nữ phải chú ý cái gì thì các cậu cũng phải theo. Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải ngay lập tức báo cho tôi biết, dù sao thì tôi cũng không yên lòng lắm. Phục thiếu gia, cậu có kinh nghiệm, tình huống mang thai lần trước có thể bớt thời giờ nói tỉ mỉ cho tôi một chút, được chứ?”

Phục Kỳ ấp úng nói: “Nhớ, nhớ không rõ ràng, khi đó không khó chịu như bây giờ.” Cậu gục đầu xuống, nhắm mắt làm bộ vô lực, hy vọng bác sĩ Thường đừng hỏi thêm gì, cậu không biết đằng nào mà trả lời đâu.

Thiện Diệu cũng cho là Phục Kỳ nhớ tới những chuyện đau khổ trước kia, bản thân cũng khó chịu theo. Lúc bác sĩ Thường nói sơn tra có thể gây sinh non, hắn giật mình ra một thân mồ hôi lạnh. Chờ Thường Thanh Hà lao thao nói muốn mua vài thiết bị chữa bệnh chuyên nghiệp thì lỗ tai hắn đã ong ong loạn hưởng, áo sơ mi tây trang đều ướt đẫm, trái tim cũng co rút đau đớn.

Buổi sáng không đi công ty, Phục Kỳ ngủ hai tiếng, cùng tiểu Sơ đọc sách, nhoáng một cái liền tới giữa trưa. Uống thuốc, đau bụng giảm bớt nhiều, tuy rằng vẫn không thoải mái, nhưng cơ bản có thể xem nhẹ. Sau khi bác sĩ Thường trở về phòng, Thiện Diệu cũng không đứng ngốc trong phòng mà cứ 1 chỗ lại chạy qua hỏi cậu có khó chịu không, không có gì thì sẽ đi ra ngoài, cũng không biết hắn làm cái gì.

Hơn mười hai giờ, Thiện Diệu đưa đến một cái bàn gấp nhỏ đặt trên giường. Phục Kỳ cùng Thiện Sơ ngồi một bên, nhìn Thiện Diệu lần lượt bày đồ ăn lên bàn.

“Tiểu Sơ, nhà mình thuê người hầu nhé?” Phục Kỳ thử thăm dò hỏi.

Thiện Sơ không vui lòng: “Vì sao ạ, con không thích trong nhà mình có người lạ đâu. Bọn họ đều thật đáng ghét, rõ ràng không thích còn suốt ngày giả vờ giả vịt khen con, hừ, tiểu nhân.”

Phục Kỳ gắp ít rau cải vào bát Tiểu Sơ. Trên bàn đã đầy 5 món ăn sáng, Thiện Diệu còn chạy xuống lấy cái gì? “Con xem, trong nhà không ai thu thập, ba vất vả lắm. Ba biết, tiểu Sơ chỉ là mạnh miệng, trong lòng cũng lặng lẽ thương ba mà, phải không?”

“Còn lâu nhé.” Thiện Sơ đỏ mặt, tiếp tục mạnh miệng. “Thuê người làm công theo giờ mẹ cũng không cho mà?”

“Mẹ nghĩ là mình có năng lực chăm lo cho cả nhà, kết quả chưa làm được 2 ngày đã đổi thành ba con vội trước vội sau.” Phục Kỳ nhìn đồ ăn sợ run: “Mẹ nghĩ thuê 1 người hầu để san sẻ việc nhà với ba con. Ba cũng vất vả, hơn nữa, cứ ở nhà mãi thì ai kiếm tiền mua đồ ăn vặt cho con?”

Thuê người làm công theo giờ không đáng tin, để Thiện Diệu tìm 1 người kín miệng, ở lâu dài trong nhà. Chờ cậu sinh con xong còn phải đi làm, bọn nhỏ cũng phải có người đáng tin cậy chiếu cố, nếu không có người ở trong nhà canh chừng lại có vụ ô long như lều trại đợt trước thì làm sao? Lại nói, đứa nhỏ trong bụng này, sợ là hai ba năm đều phải có người chăm lo.

Thiện Sơ le lưỡi, cười nói: “Mẹ nuôi con đi, để ba chuyên tâm làm việc nhà là được.”

“Đừng mơ.” Phục Kỳ cũng vui vẻ: “Tiền mẹ kiếm được 1 tháng còn chưa nuôi nổi mình con đâu. ”

“Còn có Tiểu Thần nhé, em cũng có thể kiếm tiền cho con mua đồ ăn vặt ăn.” Thiện Sơ kiên trì.

Phục Kỳ lo lắng cảm xúc trở thành hư không, cười cười hỏi: “Con thấy có nhà ai anh trai lại để em trai nuôi chưa hả?”

Thiện Sơ đỏ mặt, lại chống chế: “Em trai con tốt nhất, em trai nhà nào so được với em con chứ?”

“Ha ha.” Phục Kỳ che miệng lại, thiếu chút nữa phì cười. Đứa nhỏ này, chuyện không đạo lý mà nói cứ như thật. Vẫn là làm trẻ con tốt nhất, tư tưởng đơn thuần, không hề phải lo lắng điều chi.

Di động vang lên, Phục Kỳ cầm lấy, sắc mặt khẩn trương hẳn lên. Thiện Diệu bưng canh đậu đỏ hầm xương tiến vào, thấy Phục Kỳ cầm di động, nghiêng người về phía tủ đầu giường.

“Để anh, em cẩn thận 1 tí.” Thiện Diệu để bát canh xuống, vội lấy cái di động của Phục Kỳ cất đi. Thuận miệng hỏi: “Điện thoại của ai thế, Tiểu Thần à?” Nói xong, cảm thấy bản thân thật là thiếu não không biết tìm đề tài, ngoại trừ Tiểu Thần, ai sẽ gọi cho Phục Kỳ nữa chứ.

“Đồng nghiệp.” Phục Kỳ hàm hồ lên tiếng.

Thiện Diệu dừng tay, đoán là điện thoại của Vân Hạo Dương. Không biết làm thế rốt cuộc có đúng hay không, hoặc có lẽ sẽ càng đẩy Phục Kỳ ra xa, chẳng qua chỉ cần có lợi cho Phục Kỳ, có ích cho tình cảm của bọn họ, dù gì thì hắn cũng phải thử một lần.

Vân Hạo Dương không hiểu tại sao hắn đổi tính. Đó là bởi vì Vân Hạo Dương không biết, trước kia hắn nợ Phục Kỳ quá nhiều, cho nên ngoại trừ trả hết nợ còn phải cứu chữa lại tình cảm của bọn họ, tuy nhiên lại khó mà làm được. Không chỉ do Phục Kỳ có vướng mắc trong lòng, bản thân hắn cũng không cách nào bỏ được áy náy khiến hắn gần như thở không thông này.

Những điều Phục Kỳ lo lắng, hắn sẽ cố gắng tiêu trừ. Một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ sẽ không có vết rách. Phục Kỳ mở mắt ra, sẽ thấy hắn.

“Anh thế mà đoán đúng rồi đấy, Tiểu Sơ muốn để em trai nuôi này.” Phục Kỳ cố gắng tươi lên khuôn mặt, vỗ vỗ 1 bên bàn còn trống: “Anh cũng mau tới dùng cơm đi.”

Thiện Diệu cũng cười theo nói: “Tiểu Sơ nhà chúng ta thật là có chí khí.”

Thiện Sơ lập tức bĩu môi, nước mắt từng giọt rơi bào bát cơm. Nước mắt nói đến là đến, khiến Phục Kỳ từng làm diễn viên cũng không sánh bằng…

Phục Kỳ hoảng hốt nói: “Không khóc không khóc, chúng ta nói đùa với con thôi mà, Tiểu Sơ tương lai chính là 1 người diễn tấu đàn dương cầm vĩ đại mà.” Vừa nói, một bên nháy mắt với Thiện Diệu.

“Được rồi, đàn ông con trai đổ máu không đổ nước mắt, bị người nói một câu đã khóc, cũng không sợ người ta chê cười à.” Thiện Diệu giả 1 cái mặt quỷ đùa Thiện Sơ cười.

“Con mới 5 tuổi, không phải đàn ông con trai.” Thiện Sơ nguỵ biện, ủy khuất nhủi về phía mẹ, hoàn toàn đem tội lỗi đổ lên người ba mình, không hề giận dỗi mẹ.

Thiện Diệu nói: “Con cũng biết mình mới 5t, Tiểu Thần còn nhỏ hơn cả con, sao lại trông cậy vào Tiểu Thần kiếm tiền, còn không bằng tự mình cố gắng. Mau ăn cơm, không được chui vào ngực mẹ nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.