Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

Chương 80: Chương 80




Có gì đó ngăn cậu hô hắp. Phục Kỳ sợ hãi cực kỳ, ngực cũng khó chịu, cậu liều mạng giãy dụa, nhưng không thể động đậy. Cứ như 1 đỉnh núi không hất ra được, áp cậu ở phía dưới, sau đó từng chút thu nhỏ lại, quả thực muốn đè bẹp cậu.

“Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại.” Thiện Sơ vốn là chỉ muốn đùa với mẹ một chút, nắm mũi mà thôi, không nghĩ tới mẹ lại phản ứng lớn như vậy.”Mẹ làm sao vậy?”

Phục Kỳ mở mắt ra, bỏ tay ra khỏi ngực, thở gấp, giờ mới chậm rãi tỉnh táo lại. “Tiểu Sơ, không chơi sao? Em trai đâu?”

“Tiểu Thần đi mua đồ uống, con về trước chờ. Không chơi, Những cái chơi vui đều không cho tụi con vào, chê bọn con nhỏ.”

“Cái gì chơi vui thế?”

“Chính là cái cao cao, có thể phi lên trời, còn có thể đảo quanh (roller coaster). Bọn họ không cho con với Tiểu Thần chơi, bọn con chỉ được chơi giường lò xo vớ vẩn thôi, bọn nhóc nhà trẻ mới chơi cái đấy.”

Phục Kỳ nắm cái mỏ đang chu ra của nó, “Lúc mẹ 5t còn đang học nhà trẻ đây, đến sáu tuổi rưỡi mới học lớp 1. Mẹ ấy, lúc tốt nghiệp tiểu học còn muốn chơi mấy trò chơi trẻ con. Nắm bùn, lúc mẹ học cấp 2 mới thôi chơi đấy. Đúng rồi, Tiểu Thần tự đi sao?”

“Khoai lang to có bảo người đi theo em.” Vừa lấy được tự do, cái miệng liền khép lại luôn, cuối cùng lại chu lên, kiên trì không ngừng biểu đạt hôm nay mình chơi không tận hứng.

“Cái gì khoai lang to, phải kêu là chú.” Phục Kỳ cố ý nghiêm mặt.

Thiện Sơ lập tức dán qua: “Ứ kêu đâu, con ghét người đó nhất. Thật vất vả mới biến mất một đoạn thời gian, chả biết làm sao lại về rồi.”

Phục Thần mua không ít đồ ăn uống, ba người chưa ăn cơm chiều chui trong xe có một bữa cơm no đủ. Phục Kỳ đi ra ngoài một chút, hơn nữa sự tình thuận lợi, tâm tình sáng sủa, khẩu vị cũng tốt lên, lấy vài món không quá dầu mỡ ăn.

Ba người khi về đến nhà là tối 10h. Thiện Sơ ồn ào muốn tắm ở cái bồn ba mới lắp, Phục Kỳ đương nhiên sẽ không phản đối, đứng cạnh giúp 2 thằng nhóc cởi sạch trơn rồi ném 2 đứa vào bồn tắm lớn.

Cái bồn tắm hình trái tim thật lớn, mỗi đứa chiếm một nửa, chân có thể chạm vào nhau. Chẳng qua, 2 đứa không đủ dài, nằm thế nào cũng không chạm chân vào với nhau. Cuối cùng Phục Thần chui vào bên Thiện Sơ, hai người dính vào 1 chỗ tắm rửa.

Phục Kỳ để trên thành bồn 2 chén sữa nóng, theo yêu cầu của Tiểu Sơ, còn đặt thêm 1 cái bánh bao nhân đậu to.

“Cha, ba cũng xuống đây tắm đi.” Phục Thần nhìn cha cũng mệt mỏi, bọn nó tắm, cha vẫn luôn nhìn, còn không bằng cùng tắm luôn.”Nửa bên này để không mà.”

“Hai đứa chui sang 1 bên không chật à?” Phục Kỳ cười hỏi.

Thiện Sơ dán vào người Phục Thần, ôm lấy em trai, hai đứa lăn lộn trong bồn chơi trò chơi. Hai thằng nhỏ cũng không béo, một nửa bồn tắm lớn vừa lúc có thể chơi thoả thích.

“Một chút cũng không chật.” Thiện Sơ vui tươi hớn hở nói: “Mẹ, trước khi mẹ xuống, tát ít hoa vào nước đi. ”

“Hoa?” Phục Kỳ cởi quần nhắc lại.

“Dạ, con xem TV thấy nhiều người lúc tắm bồn đều bỏ hoa, hồng hồng, rất xinh đẹp.” Thiện Sơ nghiêng đầu, ghé vào bồn tắm lớn yêu cầu. Phục Thần ngại nó đi xa quá, kéo chân nó lại.

Bé trai cũng giống bé gái, đều sẽ thích mấy cái thứ xanh xanh đỏ đỏ. Phục Kỳ khi còn bé, còn trộm lấy khăn voan của mẹ cậu buộc lên đầu giả dạng tóc dài bay bay nữa cơ mà.

“Ngày đông lạnh, dù mẹ có muốn hái cho con cũng không biết hái ở đâu.” Phục Kỳ khó xử.

Thiện Sơ không vui.

Phục Kỳ nghĩ nghĩ, lúc thu dọn quầy ba trong nhà, hình như có thấy 1 bao hoa hồng trà lớn, là hoa trà, chắc có thể đem ra tắm được.

Tìm ra 1 bao trà lài không biết của người phụ nữ nào bỏ lại, bỏ túi đường nhỏ bên trong ra, còn lại đổ tất vào nước. Rất nhanh, những đoá hoa khô héo liền hút nước, chậm rãi nở ra.

Phục Kỳ đẩy hoa ra, nằm vật xuống 1 nửa bồn tắm còn lại.

“Xấu quá đi, là màu phấn hồng, không giống hoa hồng xinh đẹp trong TV.” Thiện Sơ bất mãn nói.

Phục Thần ôm nước, tưới lên người Thiện Sơ. Thiện Sơ còn đang nói chuyện, không đề phòng, uống một nước lớn, lập tức nóng nảy, cũng không quản hoa hồng hay không, vốc nước lên đổ vô miệng tiểu Thần.

Phục Kỳ nhìn hai đứa đùa giỡn, tâm tình rất tốt, chú ý không cho bọn nó chạm phải mình, ngồi xuống, lấy sữa vốn chuẩn bị cho bọn nhỏ, thừa dịp còn đang ấm bắt bọn nó uống cho xong.

Ba người tắm hơn 1 tiếng, Thiện Sơ thân thể yếu đuối, náo loạn một hồi sẽ không còn sức. Phục Kỳ muốn đứng lên trước, quấn khăn tắm, sau đó sẽ lôi 2 đứa ra lau khô người.

Bên cạnh bồn tắm lớn có cái tay vịn, Phục Kỳ ngâm lâu có chút mệt mỏi, lúc đứng lên, đỡ tay vịn bước chân ra ngoài. Không ngờ cái tay vịn kia gắn không chặt, rớt xuống dưới. Phục Kỳ trọng tâm không xong, ngửa ra sau ngã sấp xuống, đầu đập vào bốn tắm lớn.

Hai đứa nhỏ luống cuống, Thiện Sơ còn chưa đi qua, nước mắt đã bắt đầu rơi.”Mẹ, ngã đau không?”

Phục Thần nhảy ra khỏi bồn tắm lớn, chạy đến bên người Phục Kỳ, thấy Phục Kỳ sắc mặt trắng bệch, cũng không hé răng, đẩy cửa phòng tắm quơ áo tắm. Rất nhanh, Thường Thanh Hà vừa mới đi vào giấc ngủ đã bị gọi qua.

Lúc Thường Thanh Hà lúc tiến vào, Phục Kỳ đã quấn xong khăn tắm, đang dỗ Tiểu Sơ đừng khóc. Thường Thanh Hà vội hỏi xảy ra chuyện gì, Phục Thần có nói đại khái với ông, nhưng lời đứa trẻ 5t thì sao hiểu được.

“Lúc tắm rửa bị ngã, đập đầu một chút, lúc ấy hơi chóng mặt, hiện tại không có việc gì.”

“Không đụng tới bụng chứ?”

“Không, may mà 2 chân đều bước ra ngoài, ngã ngửa về đằng sau.” Phục Kỳ nói xong cắn môi dưới, ngừng một hồi lâu, thấy Phục Thần cầm di động lại, nói với Phục Thần: “Tiểu Thần, con với anh cùng về phòng ngủ đi. ”

Phục Thần dắt tay Thiện Sơ, ngẩng đầu nói với Phục Kỳ: “Con gọi điện cho ba, máy ba không gọi được nên con gọi cho cụ nội rồi, cụ nội bảo bác Thường gọi lại cho cụ. ”

Thằng nhóc miệng rộng này…

Phục Kỳ luống cuống, lão gia tử còn chưa biết cậu mang thai, chỉ bị ngã thôi mà, sao nửa đêm còn đi gọi điện làm phiền mộng đẹp của lão nhân gia được? Lão gia tử không buồn bực, lại còn bảo Thường Thanh Hà gọi điện lại, hành động này khiến Phục Kỳ trong lòng ấm áp không ít, nếu không phải thực quan tâm cũng sẽ không ngủ mà chờ điện thoại. Nếu như quan tâm giả dối hoặc không đủ, sẽ trực tiếp gọi qua, ảnh hưởng thầy thuốc khám và chữa bệnh.

Bọn nhỏ đi rồi, Thường Thanh Hà đỡ Phục Kỳ nằm xuống giường, trực tiếp hỏi: “Bụng có phải đau không?”

Phục Kỳ gật gật đầu.

“Cho dù không đụng phải bụng, lực lớn đánh vào cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”

“Không phải rất đau, tôi có thể cảm giác được nó không có việc gì.” Phục Kỳ cách chăn sờ lên bụng.”Tôi là bị doạ, lúc ngã đầu óc hơi choáng, đứng lên thì không thấy gì, lúc dỗ tiểu Sơ mà bắt đầu thấy sợ, càng sợ lại càng thấy đau bụng.”

“Đừng nghĩ nhiều, lúc mang thai cảm xúc cũng rất quan trọng, cảm xúc của cậu sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới cảm xúc của đứa nhỏ, hơn nữa, nếu cảm xúc luôn không tốt sẽ rất dễ bị chứng hậm hực tiền sản.” Thường Thanh Hà nói: “Dụng cụ của tôi không mang theo, vươn tay ra, tôi bắt mạch cho cậu.”

Ngày hôm sau, lúc Phục Kỳ tỉnh ngủ, phát hiện mình được Thiện Diệu ôm vào trong ngực. Người này 2 mắt đen sì, khiến khuốn mặt tự xưng là đẹp trai của Thiện Diệu suy sụp không ít.

“Tỉnh, có đói bụng không?” Phục Kỳ ngồi dậy, Thiện Diệu hoạt động cánh tay tê đến chết lặng của mình.

“Khi nào thì trở về?” Giống như đã cho Thiện Diệu gối ngủ thật lâu, tối hôm qua bên cạnh nhiều thêm 1 người lúc nào sao cậu không biết nhỉ?

Thiện Diệu lấy 1 cái áo ngủ đã được chuẩn bị tốt qua, không nhìn Phục Kỳ đưa tay mà trực tiếp hầu hạ mặc áo cho cậu. “Mười hai giờ vừa qua thì anh về. Anh về đến nhà mới biết em bị ngã, xin lỗi, đều là anh không tốt, không nên đổi bồn tắm lớn, lúc em ngã xuống, anh còn không có ở nhà, anh thật là…”

“Tôi đói bụng.” Phục Kỳ ngắt quãng Thiện Diệu tự trách. Quay đầu, tức giận nghĩ: tự cậu không chú ý ngã sấp xuống, không cần người khác áy náy.

Thiện Diệu đứng lên: “Chú Lâm đã sớm nấu cơm xong rồi, anh đi hâm nóng, em trước rửa mặt đi.”

“Chú Lâm đến đây sao?” Vẫn là kinh động lão gia tử sao?

“Lão gia tử cũng tới, hiện tại đang trong phòng khách chơi cờ vua với Tiểu Thần.”

Phục Kỳ cả kinh nói: “Lão gia tử từ trại an dưỡng đến sao?” Lão gia tử vào trại an dưỡng đã nhiều năm, ngoại trừ vài năm đầu còn về nhà ở, về sau cơ bản ở luôn trong đó.

“Buổi sáng anh đã nói chuyện em mang thai với lão gia tử rồi, hy vọng chú Lâm có thể trở về chăm lo cho em.” Thiện Diệu thuận tay đem dép lê xách đến bên giường đặt chỉnh tề: “KJ xảy ra chút chuyện, trong khoảng thời gian này anh phải theo dõi, chú Lâm ở nhà, anh mới yên tâm được.”

“Anh vội thì cứ vội, tôi đã lớn rồi còn không biết tự chiếu cố mình sao?” Phục Kỳ đi dép vào: “Chẳng qua chú Lâm có thể ở nhà cũng tốt, hiện tại tôi không có sức chăm sóc cho bọn nhỏ, 2 thằng nhóc này thật là thừa sức lực, cần phải có người trông chừng. Hôm qua tôi còn nói với Tiểu Sơ là muốn thuê người hầu, Tiểu Sơ không muốn lắm. Nếu là chú Lâm, chắc tiểu Sơ sẽ không phản đối.”

Thiện Diệu lại thuận tay lấy kem đánh răng cho Phục Kỳ: “Anh đi hâm nóng cơm, em rửa mặt xong thì nằm trên giường chờ anh.”

“Tôi đi xuống ăn.”

Thiện Diệu lần thứ hai thuận tay lấy cốc nước đưa qua: “Được, anh đi trước. Dùng cái khăn mặt này đi, đừng hong bằng máy.” Thuận tay đưa qua cái khăn mặt.

Phục Kỳ nhíu mày: “Hâm nóng cơm đi thôi, tôi đói bụng.”

Rửa mặt xong, Phục Kỳ nghĩ nghĩ, cởi áo ngủ ra, tìm 1 bộ quần áo hằng ngày Thiện DIệu mua cho từ tủ quần áo. Gặp lão nhân gia, vẫn là trang trọng thì hơn. Mới ngã 1 chút, đã khiến lão gia tử cố ý chạy tới. Còn có những lời lần trước của lão gia tử trong điện thoại, Phục Kỳ trong lòng khó tránh khỏi còn có chút gút mắc.

Xuống lầu, thấy rõ ràng là Phục Thần đang chơi cờ với lão gia tử, lão gia tử lại nhéo tay Thiện Sơ, cười mắng Thiện Sơ không được chơi xấu. Thiện Sơ nắm quân cờ không tha, còn nháy mắt với Phục Thần, để Phục Thần nhanh chóng nhìn bàn cờ.

“Ông nội, ngài đã tới?” Phục Kỳ cung kính mà kêu một tiếng.

Lão gia tử gật gật đầu, quay đầu gọi Thiện Diệu đang bận rộn trong phòng bếp đi ra.

“Ông nội, chuyện gì thế ạ, cháu đang hâm đồ ăn mà.” Thiện Diệu vội muốn đi làm cơm cho Phục Kỳ ăn. Vừa dứt lời, cánh tay trái bị ăn 1 quải trượng. Lão gia tử tuy rằng trường kỳ ở tại trại an dưỡng, nhưng nhiều năm huấn luyện, lực cánh tay vẫn rất lớn, một quải trượng đánh xuống, Thiện Diệu bất ngờ không kịp đề phòng ăn đau kêu rên.

“Cụ nội, sao cụ lại đánh người?” Thiện Sơ sửng sốt.

Phục Kỳ cũng sửng sốt.

Lão gia tử cả giận nói: “Thiện Diệu, Phục Kỳ mang thai vì sao không nói cho ta. Lúc mới mang thai rất nguy hiểm, nửa đêm anh đi đâu hả? Lắp bồn tắm lớn cũng không biết đường mà kiểm tra cho tốt, cái tật xấu này bao giờ mới thay đổi được? Nếu thực xảy ra chuyện gì, anh không khiến Phục Kỳ thất vọng sao, không khiến chắt trai nhỏ của ta thất vọng sao?”

“Là cháu sơ ý, gia cụ cháu sẽ kiểm tra lại 1 lần nữa.” Thiện Diệu gục đầu xuống, bàn tay nắm chặt sau lưng.

“Anh ấy hiện tại rất cẩn thận.” Phục Kỳ do dự một chút, mở miệng: “Lão gia tử ông xem, anh ấy vì cháu đã thay đổi hết gia cụ trong nhà thành cái dạng gì đây này.”

Lão gia tử nhìn Phục Kỳ thật sâu một cái, đến độ Phục Kỳ chột dạ, cũng rũ xuống đầu. Thiện Diệu đã trúng một gậy, lại chui vào bếp tiếp tục hâm nóng đồ ăn, 2 thằng nhóc vứt bàn cờ, chạy qua đầu kia phòng khách.

“Lần trước nói cho cậu, đã cẩn thận nghĩ qua chưa?” Lão gia tử hạ giọng hỏi.

Phục Kỳ nhếch môi, không biết nên trả lời ra sao.

Lão gia tử nói: “Lần này ta đến, thấy tình cảm 2 đứa tốt hơn trước nhiều đấy.”

“Thiện Diệu anh ấy đối với cháu tốt lắm.” Phục Kỳ chỉ có thể đáp lời này.

Lão gia tử cũng không vừa lòng: “Ta nói rồi, 2 đứa không thể miễn cưỡng ở vói nhau chỉ vì bọn nhỏ. Tính cậu mềm yếu, ở phương diện nào đó lại cứng rắn vô cùng. Ta có nói nhiều hơn nữa, nếu cậu không nghe vào tai thì cũng chịu. Ta chỉ hỏi cậu 1 câu, bây giờ cậu có tính toán kết hôn với Thiện Diệu chung sống cả đời không?”

Phục Kỳ gắt gao cắn môi dưới, không nói 1 từ.

Lão gia tử nhìn sắc mặt của Phục Kỳ, trong lòng mắng Thiện Diệu mấy lần, tức giận hành vi vô liêm sỉ của thằng cháu trai mình trước đấy, lại ngóng trông Thiện Diệu có thể bù đắp đến cùng, tuyệt địa phùng sinh(vùng đất chết lại hồi sinh).

Bản thân ông thì càng nhìn Phục Kỳ càng vừa lòng, không nói chuyện phẩm tính, chỉ nói việc cháu trai yêu đương đồng tính với đàn ông mà còn có con, cũng chỉ có nhà bọn họ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.