“Anh này, anh không thể đi lên?” Người nước ngoài kia đặt tay lên vai Thiện Diệu.
Thiện Diệu quay đầu lại, nheo mắt tức giận cực kỳ: “Tao hiện tại gọi điện thoại cho ông chủ của chúng mày, mày trước kêu bọn họ dừng lại thực nghiệm.” Thiện Diệu đút tay vào túi quần, người nước ngoài sợ hắn lấy vũ khí, nhanh chóng ra tay, bẻ tay Thiện Diệu ra sau.
Thiện Diệu không phòng bị, bị chế trụ tay, nhất thời giận dữ, nhấc chân đá sau, khiến cho người nước ngoài buông hắn ra, sau đó một cước đá bay y. Những người còn lại thấy đồng bọn chịu thiệt, sôi nổi gia nhập chiến cuộc. Thiện Diệu muốn nói nói cũng không kịp, chỉ phải chuyên tâm ứng đối.
Rất nhanh, Thiện Diệu lấy một địch chúng, dần dần chống đỡ hết nổi, trên đầu bị người lấy chai bia đập một cái, đang chóng mặt thì bị tròng dây thừng. Người nước ngoài bị Thiện Diệu đá lúc đầu, hung hăng đạp bụng hắn 1 cước trả thù.
Nghiêng người, Thiện Diệu phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Yết hầu quay cuồng nửa ngày, mới mạnh mẽ áp xuống. Không bị đánh nữa, trong lòng hắn ngược lại thoải mái rất nhiều. Lúc vừa mới nhìn đến địa chỉ, sự áy náy của hắn đối vớ Phục Kỳ sắp đè nát hắn.
“Tao là con trai của Thiện Phú Phong, Thiện Diệu, chúng mày gọi điện thoại cho ông ấy, để ông ấy lại đây.” Thiện Diệu thừa dịp bọn họ thương lượng làm sao xử trí mình, mới tranh thủ mở miệng.
Vài người sửng sốt, sau đó tên cầm đầu gọi điện báo tình huống cho Thiện Phú Phong. Thiện Phú Phong cho đáp án là: thả Thiện Diệu ra trước, tìm thầy thuốc trị thương cho hắn.
“Thiện Diệu.” Đồng Hoà Bình cầm theo cái hòm thuốc tiến vào.
Thiện Diệu thấy người theo sau y, trào phúng nói: “Ông mang theo bảo tiêu đến làm gì, sao hả, thấy tôi bị trói thành như vậy, còn có thể đánh được ông sao?”
“Mấy người đi ra ngoài chờ tôi.” Đồng Hoà Bình vẻ mặt áy náy đến gần: “Không phải sợ ông đánh tôi, ông đánh tôi cũng đúng. Tôi chỉ sợ ông không phối hợp để tôi trị thương, máu chảy không nhiều nhưng ông ngoan ngoãn để tôi gắp vụn thuỷ tinh ra.”
“Tôi biết ông rất muốn nghiên cứu thân thể Phục Kỳ. Ông đã động vào em ấy chưa?”
Đồng Hoà Bình không dám nhìn thẳng Thiện Diệu, cúi đầu tìm kiếm nước thuốc: “Còn chưa, cảm xúc cậu ta quá kích động. Chúng tôi cần chờ cậu ta bình tĩnh trở lại, buổi trưa tiêm 1 mũi, đến giờ vẫn luôn ngủ.”
“Phục Kỳ em ấy mang thai.” Thiện Diệu thở phàp, hạ giọng: “Nếu ông còn có tính người thì thả em ấy ra. Em ấy hiện tại căn bản không thể phối hợp với mấy người làm thí nghiệm, dù là thuốc gì cũng có khả năng thương tổn tới em ấy cùng thai nhi.”
Đồng Hoà Bình ngây người.
Thiện Diệu bị trói tay ở đầu giường dùng sức giãy dụa.”Tôi không muốn để cho người khác biết, việc này là ba tôi làm. Phục Kỳ biết không?”
Đồng Hoà Bình giật mình mà khẽ nhếch miệng, lắc đầu.
Thiện Diệu đỏ mắt nói rằng: “Tôi là tự mình vào, nếu lâu không ra, người của tôi khẳng định sẽ xông vào. Đến lúc đó nháo lớn, Phục Kỳ sẽ biết, lão gia tử sẽ biết, ông bảo người một nhà bọn tôi về sau sống chung thế nào?”
“Thiện Diệu, tôi…”
“Thả bọn tôi đi, nếu cậu không có quyền thì gọi điện cho ba tôi. Nói cho ông ấy biết, Phục Kỳ nếu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định theo cùng, nếu ông thật muốn bồi dưỡng Tiểu Thần, để lại bên người nuôi, nhưng Tiểu Sơ thân thể yếu đuối, nhất định phải để cho lão gia tử trông chừng.”
Đồng Hoà Bình lo sợ không yên giải thích: “Cậu đừng nghĩ loạn, tôi với ba cậu chỉ là kiểm tra đơn giản, sẽ không thương tổn Phục Kỳ.”
“Có lẽ ông nghĩ như vậy, nhưng ba tôi sẽ bỏ qua Phục Kỳ sao, ông thấy dưới lầu có bao nhiêu bảo tiêu, lúc bọn họ xuống tay đánh tôi, có thể tưởng tượng được đây là thực nghiệm bình thường sao.” Thiện Diệu chỉa chỉa đầu mình, đỏ choét một mảnh, có dòng máu tinh tế uốn lượn chảy xuống 2 bên tai, biến mất sau tóc.
“Tôi không biết cậu ta có thai, còn chưa bắt đầu làm kiểm tra.” Đồng Hoà Bình thần sắc phức tạp cho thấy nội tâm của y rối rắm.
Thiện Diệu nói: “Chờ có một ngày ông thích 1 người, làm ba rồi, ông sẽ hiểu được, thực nghiệm gì cũng không quan trọng bằng người nhà.”
“… Tôi cởi trói cho ông.” Đồng Hoà Bình tìm ra một con dao nhỏ, cắt dây thừng ra.”Tôi trị liệu cho ông trước.”
“Không cần, đừng động tôi.”
“Ông tự gọi điện cho ba ông đi, tôi đi trước tắt hết những máy móc thiết bị gắn trên người Phục Kỳ.” Đồng Hoà Bình đem điện thoại di động của mình ném cho Thiện Diệu.
“Cám ơn.” Thiện Diệu cầm lấy di động, Thiện Phú Phong vừa lúc gọi tới.
Nhận điện thoại.”Hòa bình, Thiện Diệu bị thương có nặng không? Cậu tiêm cho nó 1 mũi, đưa nó tới chỗ tôi đi.”
“Ba, là con. Ba nghe con nói xong đã, hiện tại con lập tức đi ra ngoài, một người đem Phục Kỳ mang đi. Bọn họ còn ra tay với con, con theo, chỉ cần còn một hơi tàn, con nhất định sẽ không mặc kệ Phục Kỳ. Nếu ba thực nhẫn tâm nhìn bọn họ đánh con, vậy đừng thả người.”
“Còn có, muốn để họ đánh con ngất xỉu 1 đoạn thời gian cũng được, chẳng qua Phục Kỳ cuối cùng nếu có mệnh hệ gì, con nhất định sẽ di theo. A, còn có một câu quan trọng nhất, em ấy mang thai, con-cúp-đây.”
Thiện Diệu cầm lấy con dao Đồng Hoà Bình để lại, giấu ở trong tay áo. Ra cửa trước liền gạt ngã người canh cửa, đặt con dao lên cổ gã, muốn gã dẫn đường đến phòng Phục Kỳ.
Tình cảnh trên hành lang lầu hai, ở phòng khách lầu 1 có thể nhìn thấy. Lập tức có người chạy lên lầu, chặn đường Thiện Diệu. Bọn họ không dám thương tổn con trai ông chủ, chỉ có thể giằng co. Tên cầm đầu còn chưa kịp mở miệng, di động đã vang lên.
“Anh Thiện, thực xin lỗi, anh có thể mang người đi.” Tên cầm đầu nói một tiếng, bảo tiêu đều theo gã xuống lầu, vài tên thầy thuốc hộ sĩ trong phòng cũng đi theo. Thiện Diệu buông ra người canh cửa kia, tự chạy đến phòng Phục Kỳ.
“Chờ một chút, hiện tại cậu ta không thích hợp di động.” Đồng Hoà Bình đứng ở bên giường, ánh mắt dại ra.
Thiện Diệu tiến lên, thấy Phục Kỳ nằm trên giường bệnh trắng an tĩnh đang ngủ say, mày nhăn lại, hình như đang gặp ác mộng.
“Tôi vừa kiểm tra cho cậu ta rồi. Hai tháng đi? Thân thể Phục Kỳ vố đã không tốt, thai nhi có chút yếu, trải qua lần này, về sau càng phải cẩn thận, nếu không rất dễ sinh non.” Đồng Hoà Bình nhìn đồng hồ.”Thực xin lỗi, Thiện Diệu.”
“Không cần nói với tôi.” Thiện Diệu nhẹ nhàng nắm chặt tay Phục Kỳ, thực lạnh lẽo, tim Thiện Diệu khó mà nhịn được đau đớn, bàn tay to ôm lấy bàn tay kia, muốn sưởi ấm cho cậu.
“Được rồi, ông ôm cậu ta đi, đừng xóc nảy quá. Về đến nhà, chờ cậu ta ngủ một đêm, ngày mai sẽ tự tỉnh lại.”
“Ngón tay của em ấy đang động.” Thiện Diệu đầu tiên là kinh hỉ, sau lại lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Hoà Bình hỏi.
Đồng Hoà Bình thấy ngón tay Phục Kỳ động càng ngày càng thường xuyên, mí mắt cũng đang động.”Không có việc gì. Cậu ta so với 6 năm trước sinh Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần thì ý chí kiên định nhiều. Có lẽ trở thành ba, thật có thể thay đổi một người. Chỉ mong tôi cũng có thể may mắn gia nhập đội ngũ của mấy người(ý là cũng làm ba). Tôi đi đây.”
“Hòa Bình.” Thiện Diệu tại 1 khắc Đồng Hoà Bình đi ra ngoài kia, hô: “Mặc kệ như thế nào, vẫn cám ơn ông. Sáu năm trước, còn có hôm nay, cám ơn.”
“Chúc 2 người hạnh phúc.” Đồng Hoà Bình nhẹ nhàng cười cười, có chút vô lực mà ra cửa.
“Kỳ, tỉnh chưa?” Thiện Diệu thấy Phục Kỳ mí mắt động càng ngày càng lợi hại, có xu thế tỉnh lại.”Mau tỉnh lại, chúng ta phải về nhà.”
Phục Kỳ miệng cũng đang động, hình như muốn nói gì. Thiện Diệu gần sát Phục Kỳ, nghe xem có phải em ấy đang nói gì hay không.
“Diệu. Cứu, lấy con.” Âm sắc mơ hồ, nhưng Thiện Diệu vẫn nghe rõ ràng.
Nắm chặt tay Phục Kỳ, dán lên mặt mình, Thiện Diệu thanh âm khống chế không được mà nghẹn ngào: “Anh đến đây, cứu con, còn có em. Kỳ, vẫn chưa tỉnh lại, thì thôi, anh ôm em về nhà.” Về sau, không bao giờ sẽ để em chịu khổ, đây là lần cuối cùng.
Lúc đem người ôm lấy, Phục Kỳ rốt cục nửa mở mắt, hình như là nhìn thấy người ôm mình là Thiện Diệu rồi, lại yên tâm ngủ mất.
Vân Hạo Dương bên ngoài chờ lo lắng, có nên để bọn khoai lang to đi vào hay không. Thiện Diệu nói lâu quá mà hắn không ra thì mới cho người đi vào cứu bọn họ. Bây giờ còn chưa đến một giờ, chính là y quá lo lắng, vẫn quyết định đi vào trước cứu người rồi nói.
Đang chuẩn bị đi vào, bên trong lại đi ra bảy tám người dáng dấp bảo tiêu với bác sĩ, thấy Vân Hạo Dương lái xe chờ ở bên đường, cũng không nói gì, chia làm 4 5 hướng đi mất. Vân Hạo Dương thấy Thiện Diệu cùng Phục Kỳ không có ở trong đó, cản lại đám khoai lang to. Xem ra, chuyện đã giải quyết trong hoà bình rồi.
Vì thế lại kiên nhẫn đợi một hồi, liền thấy Đồng Hoà Bình từ bên trong đi ra.”Hòa Bình.” Vân Hạo Dương kêu to nghênh đón, vội vàng hỏi: “Phục Kỳ đâu, Thiện Diệu đâu, bọn họ không sao chứ?”
“Ông vào đi.” Đồng Hoà Bình âm sắc trầm thấp. Nói xong, lách qua người Vân Hạo Dương, thẳng đi ra ngoài.
Vân Hạo Dương không có thời gian chỉ trích Đồng Hoà Bình, kêu khoai lang to vọt vào trong phòng. Vừa mới vào phòng khách, liền thấy Thiện Diệu ôm Phục Kỳ từ lầu hai xuống dưới, Phục Kỳ tựa vào trước ngực Thiện Diệu, sắc mặt nhìn qua, không quá tiều tuỵ như trong tưởng tượng. Ngược lại là Thiện Diệu, trên đầu 1 lớp máu đọng, nhìn qua tương đối thảm thiết.
Hỏi trong biệt thự phát sinh chuyện gì, Thiện Diệu như thế nào cũng không chịu nói. Vân Hạo Dương liền không truy hỏi nữa, dù sao người đã cứu ra, vẫn là đi về an trí cho thoả đáng quan trọng hơn. Thiện Diệu ngồi trên xe khoai lang to về nhà, Vân Hạo Dương nhìn ra Thiện Diệu hình như không muốn để y nhúng tay, liền lái xe tự trở về.
Ở trên xe, Thiện Diệu để khoai lang to sơ cứu miệng vết thương cho mình, còn lấy mũ của y đội lên.
Về đến nhà, đã là 10h hơn. Chú Lâm tự làm bữa khuya cho 2 thằng nhóc ồn ào chưa chịu đi ngủ kia, cửa vừa mở ra, thấy Thiện Diệu ôm Phục Kỳ tiến vào, liền từ phòng bếp đi ra hai bước, hỏi: “Sao trễ thế mới trở về, có muốn ăn bữa khuya không?”
“Dạ không.” Thiện Diệu tận lực lấy trạng thái bình thường, cười cười với cú Lâm, ôm Phục Kỳ đi lên lầu.
Mở ra cửa phòng ngủ, liền thấy hai thằng nhóc chiếm lấy giường bọn họ, Thiện Sơ gối cái gối của Phục Kỳ, ôm gối đầu của hắn, nằm nghiêng, đang ngủ. Phục Thần ngực kê lên gối, đầu đặt trên bụng Thiện Sơ, đang hết sức chuyên chú chơi di động. Thấy các ba trở về, mắt xếch mị thành một cái khe: “Ba, 2 người rốt cục đã trở lại.”
“Suỵt. Em trai cùng cha đều đang ngủ.” Thiện Diệu để Phục Thần vắt vẻo trên giường đi xuống, nhẹ nhàng buông Phục Kỳ xuống, đắp chăn. Lại ôm lấy Thiện Sơ, kéo Phục Thần qua, đi về phòng 2 đứa.
“Có ăn bữa khuya không, bác Lâm tự làm cho các con kia kìa?”
“Con ăn, đói lắm.”
“Tiểu Sơ buổi tối có vì chúng ta không ở nhà mà cáu kỉnh không?”
“Không có ạ.” Phục Thần dùng sức lắc đầu.”Anh nói 2 người đi hẹn hò, rất vui vẻ. Chính là đợi 2 người lâu quá, cũng không thấy 2 người trở về. Bọn con chờ sốt ruột lắm.”
“Ngoan, đi ăn cơm đi.” Thiện Diệu đằng ra tay xoa đầu Phục Thần, mở cửa đi vào. Cởi quần áo giày tất cho Thiện Sơ, lúc đắp chăn, phát hiện trên tay Thiện Sơ có rất nhiều nét mực. Lấy nước ấm thấm ướt khăn lông, nhẹ nhàng lau sạch.
Tắt đèn trong phòng, xuống lầu, Phục Thần đang lột trứng luộc nước trà.
“Đêm tối rồi, sao còn ăn trứng luộc nước trà?” Thiện Diệu lấy quả trứng gà vô cùng thê thảm trong tay Phục Thần, vần vò trong tay mới bóc, vỏ trứng liền thuận lợi bong ra từng mảng.
Chú Lâm đưa cho Thiện Diệu 1 bát mì: “Là Tiểu Sơ thiếu gia muốn ăn, kết quả nấu xong lại ngủ mất.” Thấy Thiện Diệu đội mũ, tưởng tóc bẩn chưa gội, Thiện Diệu không chịu lộ ra, không có nghĩ nhiều.
“Anh vốn muốn ăn, chính là thật sự kiên trì không được.” Phục Thần bướng bỉnh, một hơi nuốt vào nửa cái trứng gà, nghẹn trong cổ họng. Sợ tới mức Thiện Diệu cùng chú Lâm, nhanh chóng vỗ lưng cho nó, để nó nhổ ra.
Phục Thần nhổ trứng gà ra, Thiện Diệu cùng chú Lâm đều thở phào 1 hơi, chợt nghe Phục Thần câu đầu tiên liền nói: “Không phải anh cố ý lừa ông Lâm đâu, trứng gà để đó, ngày mai nhất định anh ấy sẽ ăn.”
“Được rồi, biết anh trai con tốt nhất, nhanh chóng ăn xong rồi đi ngủ đi, ngày mai trước tám giờ phải tỉnh, ngủ nướng sẽ đánh đòn.” Thiện Diệu “uy hiếp” nói.
Phục Thầnthè lưỡi, cầm nửa trứng gà còn lại, chạy chậm về phòng.
Thiện Diệu cùng chú Lâm nói “Ngủ ngon”, bưng mì đi lên lầu, vừa mới tiến phòng ngủ, tinh thần vẫn luôn cỗ chống đỡ lập tức mất, ngiêng người, ngã vào bên giường.