Hôm giao thừa, Phục Kỳ ước chừng nằm cả ngày trên giường, chính là như vậy, đi dưới lầu ăn cơm chiều xong, thân thể vẫn thoát lực. Vốn muốn ăn trên giường nhưng nói Thiện Diệu gì cũng không chịu, kiên trì kêu cậu xuống dưới đi đi lại lại.
Bọn nhỏ mẫn cảm, cũng nhìn ra Phục Kỳ càng ngày càng không có tinh thần, cũng không đi làm ầm ĩ Phục Kỳ, lúc ăn cơm cũng ngoan ngoãn, Thiện Sơ còn chủ động gắp đồ ăn cho Phục Kỳ.
Bác sĩ Thường về nhà mừng năm mới. Chú Lâm buổi chiều còn ở trong nhà bận việc, lúc chạng vạng, lão gia tử liền phái người đón đi. Khiến Thiện Diệu lo lắng chính là, bọn nhỏ ngày hôm qua mới vừa bị ba hắn đón đi, để cùng ông đón năm mới, nhưng chú Lâm vừa đi không lâu, bọn nhỏ đã bị đuổi về, nói là lão gia tử muốn mừng năm mới với ba hắn. Thiện Diệu không khỏi đoán rằng, có phải lão gia tử đã biết cái gì hay không, với thủ đoạn của lão gia tử, còn có vết thương trên đầu hắn, tra ra ba hắn không phải việc khó.
“Hôm nay buổi tối phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn sớm đi chúc tết ông nội và cụ nội.” Thiện Diệu rút ra khăn tay, lau miệng cho Phục Thần. Đứa nhỏ này, tướng ăn càng khó nhìn, trước kia ở trước mặc Thiện Diệu còn biết thu liễm, hiện tại đã biết rõ tất cả mọi người trong nhà đều yêu chiều nó, tính tình tật xấu đều từng bước lộ ra ngoài.
“Ba ơi, con muốn ăn dưa hấu.” Phục Thần đã sớm để ý thấy trong nhà có dưa hấu. Chính là hai ba không có nó ăn nhiều, nói là dưa hấu lạnh, ăn nhiều đau bụng, mỗi lần đều chỉ cho ăn một chút. Vì thế, Thiện Sơ còn nửa đêm dẫn nó đi trộm dưa hấu 1 lần, vừa vặn lại bị Thiện Diệu đi kiếm đồ ăn cho Phục Kỳ bắt được, bị ăn mắng 1 trận, lại ngoan ngoãn trở về phòng.
Phục Kỳ nhíu mày: “Ngày mai giữa trưa ăn đi. Dưa hấu ở nhà mình chứ đâu, sớm muốn gì chả vào bụng con với Tiểu Sơ, lại không ai tranh với hai đứa, lo cái gì.”
Phục Thần nghe vậy, cúi đầu tròng mắt chuyển nhanh như chớp, lại ngẩng đầu tội nghiệp mà nhìn chằm chằm Thiện Diệu. Tuy rằng ba ở nhà không có địa vị gì, nhưng khá dễ mềm lòng.
“Nếu không cho hai đứa ăn 1 miếng, chỉ 1 miếng nhỏ, anh trông, sẽ không tiêu chảy đâu.” Thiện Diệu cầu tình cho các con.
Phục Kỳ trừng hắn: “Đừng cho là tôi ở trên lầu thì không biết chuyện tốt anh làm, mấy ngày hôm trước, anh không phải mua kem cho 2 đứa nó ăn sao. Tiểu Sơ lần đó ăn hỏng bụng, đã truyền dịch cả 1 tuần lễ, anh quên rồi hả? Tôi không vạch trần anh là để anh ngã một lần, khôn hơn một chút. Lại để tôi thất vọng tôi sẽ tung ảnh chụp anh mất răng ra ngoài. ”
“Con không ăn.” Thiện Sơ sợ chính mình liên lụy em trai, vội tỏ rõ lập lập trường: “Em trai chắc không có việc gì đâu, cho nó ăn 1 miếng đi. ”
“Dạ.” Phục Thần liều mạng gật đầu. Có anh trai thật tốt, về phần cái gì em trai em gái, nói mới không thèm, nói không chừng lại chả đoạt anh trai với nó, ba nói, Thiện Sơ nhất định là anh trai của em trai em gái, thật đáng ghét.
Thiện Diệu sờ sờ mũi, không dám nói thêm nữa. Không răng cái gì đó, hắn không sợ, dù sao thì đã là người có vợ, không quan tâm hình tượng bên ngoài.
“Quýt này đặc biệt ngọt, buổi tối cho mấy đứa ăn 2 quả, dưa hấu phải phải chờ tới ngày mai.” Phục Kỳ hạ quyết định cuối cùng. Chén thứ hai ăn một nửa, liền có chút no.”Bát của tôi đừng đổ đi, để cơm đó, lúc sắp ngủ thì hâm nóng lên ăn luôn. ”
Phục Thần dù mỏ, cha chính là kẻ thống trị độc tài trên sách nói. Bản thân có thể ăn lúc nào cũng được, bữa khuya của nó thì lại bị hạn chế số lượng.
Thiện Sơ cảm ứng được Phục Thần bất mãn, hướng về phía nó nháy mắt mấy cái: mẹ là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn. Nhưng mà vẫn không ảnh hưởng được địa vị lớn lao của mẹ trong tim nó.
“Tôi về phòng trước.” Gần đây tinh thần lại bắt đầu không tốt, cũng không phải giống trước đây quá khó chịu, chính là không khí lực, cả ngày muốn ngủ, thắt lưng nhức mỏi, mà cái cảm giác kia còn đặc biệt mãnh liệt. Nhiều lần, Thiện Diệu ngủ ở bên cạnh cậu, hai người ngay cả tay cũng không chạm thế mà cậu lại có cảm giác.
“Đừng ngủ mà, lúc chú Lâm đi có hầm canh, còn 1 tiếng nữa là được, ăn canh rồi ngủ tiếp.” Thiện Diệu lo lắng, Phục Kỳ cứ ngủ cả ngày lẫn đêm như vậy, con hắn ra đời rồi có thể biến thành quả trứng lười biếng hay không.
“Đã biết, anh đừng quản tôi, trông 2 con ăn cơm đi.”
Phục Kỳ vừa đi, Phục Thần liền chằm chằm nhìn Thiện Diệu.
Thiện Diệu bất đắc dĩ: “Trong nhà chỉ có dưa nguyên quả, ngộ nhỡ cha con kiểm tra thì sao?”
“Thì nói là ba ăn.” Phục Thần đô miệng, có ba gánh tội thay, nó mới không sợ. Cho dù cha đoán được là nó ăn, thế thì thế nào, dù sao cũng đã ăn, nhiều lắm chỉ quở trách nó hai câu, cũng sẽ không bị đánh.
“Tiểu tổ tông tham ăn.” Thiện Diệu nắm mũi Phục Thần. Vào phòng bếp cắt một miếng dưa hấu nhỏ đi ra, yêu chiều vô hạn: “Đây, ăn xong nhớ tiêu diệt chứng cứ phạm tội, nhanh chóng trở về phòng ngủ say.” Chỉ một miếng nhỏ, ăn khẳng định không có gì chuyện gì, Phục Kỳ lo lắng hơi quá.
“Cám ơn ba.” Phục Thần đứng trên ghế, thơm má ba. Nó biết ngay là ba không chặt chẽ như cha, dễ xin nhất mà.
Thiện Sơ khinh thường tiêu sái đi qua, đứng trên 1 cái ghế khác, kiêu căng mà thơm 2 má Thiện Diệu.”Hừ, nể tình ba giúp Tiểu Thần, thưởng cho ba 1 cái thơm, a, đừng ôm con xoay vòng, con chóng mặt.”
Phục Thần hưng phấn mà gặm một miếng dưa hấu: “Ba con cũng muốn.”
“Đừng. Ai nha, nước dưa hấu đừng có cọ lên người ba.”
Phục Kỳ trở về phòng, quyết định liên hệ một chút với Vân Hạo Dương, hỏi về tình hình tiêu thụ của tạp chí. Số cuối năm đã phát hành bốn ngày, cậu vẫn luôn không hỏi tới, Vân Hạo Dương cũng không chủ động liên hệ. Phỏng chừng phải là không kém, lần này phỏng vấn các minh tinh đều hành động trước các báo khác mà moi được nhiều tin đặc biệt.
Bốn ngày không để ý tới không hỏi, kỳ thật cậu rất mong nhớ. Nhưng ngay hôm Mộ Dung Khanh đụng phải cậu, cậu đã chủ động liên hệ với Adam, muốn viết bản thảo về Mộ Dung Khanh. Phục Kỳ phê bình bén nhọn về album từ lúc mới debut đến single mới nhất, còn phân tích ra khả năng Mộ Dung Khanh hát nhép. Phong cách viết mặc dù không độc ác, nhưng cũng 10 phần chua ngoa, Adam nhìn xong do dự nói bản thảo này không nhất định sẽ dùng, Mộ Dung Khanh tốt xấu cũng là ngôi sao mới nổi của LK, Thời thượng D hiện tại nào có vốn mà trêu vào.
Cho nên Phục Kỳ có chút dỗi, trong đầu cũng rõ ràng tám chín phần mười là dùng không được. Thương tổn đến bảo bối chưa ra đời của cậu mà muốn trả thù cũng không được. Ngày đó cậu chỉ nghe thấy Thiện Diệu nói chuyện với chú Lâm chứ chưa nghe được đoạn Thiện Diệu muốn đóng băng Mộ Dung Khanh.
Cầm lấy di động lại phát hiện nhiều thêm 3 cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ. Nhìn kỹ thì cũng không quá lạ, hình như đã gửi tin nhắn cho cậu hỏi cậu có phải Phục Kỳ hay không.
Do dự có nên gọi lại hỏi ai đó hay không thì đã có người gọi đến, là Adam, kêu cậu gặp mặt lấy tiền nhuận bút.
“Cho tôi tiền nhuận bút? Bản thảo kia dùng rồi?” Phục Kỳ vui vẻ nói.
“Tôi đưa bản thảo cho cấp trên nhìn, lúc ấy đã ôm tâm tình bị gạt bỏ rồi. Chủ biên cũng thấy không tốt lắm, nhưng cảm thấy cậu phân tích y hát nhép vẫn rất có lý, liền gọi điện thoại hỏi Vân tổng đã từng đi làm ở LK, không nghĩ tới, Vân tổng đáp ứng luôn, hơn nữa còn cho tít lên trang bìa.”
Vân Hạo Dương nào dám đáp ứng, chắc là Thiện Diệu đồng ý đi. Thiện Diệu đang chỉnh Mộ Dung khanh, điều này làm cho tâm tình Phục Kỳ hoặc nhiều hoặc ít sáng sủa lên.
“Mộ Dung Khanh thật là xấu xa, mới có vài ngày thôi mà các paparazzi đều chụp được không ít chuyện xấu. Chuyện cậu đoán y hát nhép sau khi xuất bản, nhật báo Xuyên Tây(sông ở phương Tây)hôm sau đã tìm được căn cứ chính xác y hát nhép, còn hùa theo các phân tích trong bản thảo của cậu, tờ báo kia có lực ảnh hưởng không nhỏ trong giới báo chí quốc tế, Thời thượng D coi như là thơm lây nhờ cậu. Đương nhiên, người thơm nhất phải là cậu, cậu bảo nếu có người muốn cậu để lại phương thức liên lạc, muốn nhờ cậu viết bản thảo thì tôi có nên thả cậu đi không, thật không nỡ.”
“Ha ha, đừng nhé, tôi không có tinh lực viết bản thảo đâu. Tiền nhuận bút trực tiếp gửi vào thẻ căn cước của tôi đi. À, lần trước không phải đã nói cho anh rồi sao?(gửi vào thẻ)” Đầu tư không tính là kiêm chức, cậu còn tự kinh doanh 1 quán nhỏ, tiền chuyển khoản vào bình thường, chỉ cần không có người tra kỹ là không có việc gì. Quan trọng nhất là ông tổng của LK sẽ che chở cho cậu.
Phục Kỳ hữu ý vô tình bắt đầu lộ ra một ít dấu vết cho Thiện Diệu phát hiện. Cậu đoán không ra Thiện Diệu là sơ suất không phát hiện, hay là giả vờ như không thấy, tóm lại Thiện Diệu không có bất kỳ phản ứng nào, vì thế lá gan Phục Kỳ càng lúc càng lớn.
Cùng Adam nói chuyện xong, Phục Kỳ trực tiếp gọi cho cái số xa lạ kia.
Thiện Diệu ở tầng dưới ngồi không yên, thấy hai con ngoan ngoãn xem TV, không cần hắn coi chừng, chờ lúc hầm canh cũng được rồi, liền nhanh chóng múc mang lên lầu.
Vừa mở cửa, nhìn thấy Phục Kỳ rơi lệ đầy mặt, hoảng sợ, vội hỏi đã xảy ra chuyện gì? Những tháng đầu mang thai đều đã qua, sao vẫn còn tính khí thất thường chứ?
“Ba của tôi vừa rồi gọi điện thoại đến.” Phục Kỳ mím môi, nhịn xuống nghẹn ngào: “Tôi không nghĩ tới ông ấy sẽ liên hệ lại với tôi.”
Thiện Diệu sửng sốt. Đột nhiên chạy đến một người cha vợ, chuyện tốt hay là chuyện xấu. Nhìn bộ dạng Phục Kỳ khóc, che dấu không được niềm vui sướng, Thiện Diệu cong môi, đối với Phục Kỳ mà nói là chuyện tốt, với hắn cũng chính là chuyện tốt. Mặc dù hắn rất có thể sẽ bị cha vợ đấm cho 1 trận, dù sao bắt cóc con trai người ta đi, còn có tiền án tiền sự, nhất định sẽ không thu được sắc mặt hoà nhã.
“Ông muốn trưa mai cùng ăn bữa cơm. Tôi…” Phục Kỳ chủ động ôm lấy Thiện Diệu, dựa sát vào người yêu, an lòng không ít.”Tôi rất sợ.”
“Có cái gì mà sợ?” Di gặp ba chứ đâu phải quái thú. Thiện Diệu không nghĩ ra, nên sợ phải là hắn mới đúng.
Phục Kỳ nhỏ giọng nói: “Sợ ông không thích tôi.” Tiếp xúc qua vài lần, ngữ khí cũng không quá tốt.
Thiện Diệu ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng Phục Kỳ: “Sao có thể, không có cha mẹ nào lại không thích con cái mình. Huống hồ em còn ưu tú như thế.”
Cậu chỗ nào ưu tú? Yếu đuối vô năng, còn đã từng chủ động leo lên giường nam nhân. Cho dù Thiện Diệu không nói gì, nhưng cậu còn từng cùng 1 gã đàn ông khác. Yếu đuối dơ bẩn như vậy, ba sẽ thích cậu sao? Hơn nữa, còn là con quái vật biết sinh con.
Ban đầu cậu cũng có cá tính mạnh, hơn nữa lại gặp được Thiện Diệu sủng cậu vô độ, liền giống như con nhím, luôn dựng thẳng lông lên kiêu ngạo. Nhưng chỉ một lần bị vứt bỏ đã có thể nhẫn nhục im hơi lặng tiếng, yếu đuối đến nông nỗi đó. Mà Phục Kỳ kia, trải qua 6 năm khó khăn nhất, dưỡng thành tính tình yếu đuối như vậy lại không khó hiểu.(ý là anh Kỳ trọng sinh thì yếu đuối quá, còn anh Kỳ kia trải qua c/s khó khăn thì yếu đuối là phải)
Có lẽ bản tính của cậu vốn đã không cứng rắn rồi, người khác gặp nghịch cảnh thì đều là dấy lên ý chí chiến đấu, còn cậu thì lại sa sút suy sụp tinh thần. Chính là sau khi có con trai, lại kích phát tâm tình kiên cường.
Cha mẹ nào lại không thương con cái mình? Những lời này đúng đi. Không phải cậu cũng rất nhanh đã tiếp nhận Tiểu Sơ cùng Tiểu Thần, yêu thương con của mình là thiên tính đúng không.
Phục Kỳ nghĩ đến đây, thoáng buông chút lo lắng. Trong lòng hơi chút chờ mong, mẹ cậu vẫn luôn lãnh đạm với cậu, cậu rất khát vọng thân tình, tự nhiên đặc biệt hy vọng có thể được người ba yêu thương mình, dù bằng 1/10 Thiện Diệu thương tiểu Sơ tiểu Thần cũng được. Không, cậu rất tham, ngẫu nhiên có thể hỏi thăm cậu, để cậu cũng cảm thụ được một chút cảm giác có ba đã thấy mỹ mãn.
Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ sắc mặt tốt lên, vội đem canh qua, múc 1 thìa, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa tới bên miệng Phục Kỳ: “Mau ăn, ngày mai khoẻ mạnh mới đi gặp ba được chứ, nếu không ba em chắc đánh anh dã man hơn đó.”
Phục Kỳ bật cười. Cậu có ba, không hề là đứa tứ cố vô thân, bị người lặng lẽ xử lý cũng không có người tìm kiếm. Còn có thể dọa được Thiện Diệu, thật sự là không tồi.
“Ngày mai mang 2 con đi theo không?”
“Không được.” Cậu xem trước tình huống một chút đã. Nếu ba không thích cậu, như vậy, cậu cũng không hy vọng các con sẽ thấy cảnh đó.
“Nếu không anh đi với em?” Thiện Diệu thấp thỏm hỏi.
Phục Kỳ nghĩ nghĩ: “Anh mang theo 2 con trốn 1 bên, nếu tôi thấy dược liền kêu anh và bọn nhỏ ra.”
“Yes, Sir.” Thiện Diệu mừng rỡ, vừa có gia trưởng đã mang hắn đi gặp, có thể thấy Phục Kỳ đã cho hắn chen 1 chân vào tim. Ngày mai hắn nhất định phải biểu hiện cho tốt.”Anh cam đoan ẩn núp đúng chỗ.”
“Đi, đổ cho tôi thêm ít dấm vào, chả có vị gì cả.” Phục Kỳ nói xong, liền ngậm chặt miệng, không chịu ăn nữa.
Thiện Diệu nhăn mặt: “Anh ngửi mà chua cả miệng rồi, ngoan, mình uống canh chứ không uống dấm. “